Mạch Thu trở lại chỗ ngồi, một đám người đang huyên náo rất high, đồ uống trên đã bị tiêu diệt toàn bộ, đổi thành bia.
Mạch Thu nhận lấy một cốc bia đen vị café , uống một ngụm nhỏ, có vị đắng
chát nhàn nhạt, nhưng ngon hơn nhiều so với hương vị của bia. Mạch Thu
vừa ăn thịt nướng, vừa từ từ uống bia, ấy thế mà cũng giải quyết xong
một cố to.
Đoàn người ăn uống no đủ rồi, cùng nhau hò hét muốn
đến địa điểm hát Karaok, có mấy người đã uống say, hoàn toàn rơi vào
trạng thái điên. Tinh thần của Mạch Thu coi như tỉnh táo, hả hê nở nụ
cười: lấy tửu lượng nửa ly rượu của cô mà nói, số độ cũng không cao lắm.
Địa điểm đi hát nhanh chóng được quyết định. Mạch Thu kéo tay áo Chu Hiểu Nam nói: "Tiểu Nam, lát nữa tớ không đi đâu."
"Cậu không muốn đi? Tại sao? Hiếm khi mọi người mới được chơi đùa với nhau mà!"
"Ặc. . . . nhưng Cố Lãng tới đón tớ! Người ta đã lâu chưa được gặp anh ấy!" Mạch Thu thẹn thùng.
"Phút. . . . chỉ có mấy ngày mà thôi, cậu khoa trương quá rồi đó! Được rồi
được rồi, mau đi đi, chị đây đã sớm nhận ra cô chính là loại hàng ‘trọng sắc khinh bạn’!" Chu Hiểu Nam dùng ngón tay chọc chọc trán Mạch Thu.
Đoàn người đi ra khỏi quán rượu, Mạch Thu đã nhìn thấy Cố Lãng tựa vào xe
đợi cô ở phía xa. Nếu bây giờ vẫy tay với anh hình như có chút rêu rao,
cô thực sợ những người bà tám này sẽ vây quanh Cố Lãng hỏi lung tung này nọ, cuối cùng bọn họ sẽ không đi nổi.
Suy nghĩ một chút, Mạch
Thu vẫn chào tạm biệt bạn bè trước, dù sao những loiaj hoạt động này
trước đây đã không ít lần thiếu cô.Mạch Thu nhìn bọn họ rời đi rồi mới
đi về phía Cố Lãng.
"Anh tới rồi à Cố Lãng, chờ lâu lắm rồi phải không?" Mạch Thu nhảy nhót đi tới trước mặt anh.
"Không, vừa tới thôi, " Cố Lãng khẽ vuốt tóc Mạch Thu, sau đó mở cửa xe, " Mau lên đi!"
"Ồh. . . ." Mạch Thu khéo léo gật đầu, sau đó leo lên xe.
Mạch Thu tựa vào tấm đệm mềm, gió đêm hơi lạnh khiến cô cảm thấy đầu mình
càng ngày càng hỗn loạn, nhưng cả người vẫn đang hưng phấn. Mạch Thu xoa mặt, cô cũng biết, với tửu lượng nửa chén của cô thì nhất định sẽ phải
say, mà mà không, giờ men rượu đã bắt đầu lên rồi.
Mạch Thu đứng lên, vòng hai cánh tay qua thành choàng lấy cổ Cố Lãng, chống cằm lên vai anh, cọ nhẹ mây cái.
"Tiểu Thu, ngồi hẳn hỏi tử tế nào!" Giọng nói có chút căng thẳng của Cố Lãng vang lên.
"Không thích!" Mạch Thu tiếp tục cọ cọ cổ Cố Lãng, để mặc cho hơi thở ấm áp phả lên mặt.
"Nghe lời, như vậy rất nguy hiểm, mau ngồi về chỗ!"
Sau khi Mạch Thu nghe xong, tức giận cắn mạnh lên cổ Cố Lãng để lại dấu răng, sau đó liếm dấu răng ấy như thể một con mèo con.
Xe hơi lượn một vòng lớn trên con đường rộng. Cố Lãng quyết định dừng xe ở bên đường, xoay đầu Mạch Thu qua rồi cứ vậy mà hôn sâu. Đầu lưỡi mạnh
mẽ cạy hàm răng của Mạch Thu ra, từ từ liếm tới mọi góc, cuối cùng mới
dừng lại ở lưỡi, tận tình quấn quít.
Mạch Thu mơ màng đáp lại,
trong mũi ngập tràn hương vị riêng của Cố Lãng, mát mẻ và khiến cho
người ta mê luyến. Có điều nụ hôn này mang theo chút tức giận. Mạch Thu
có thể cảm thấy Cố Lãng tức giận, cũng biết nguyên nhân, cô không nên
phân tán sự chú ý của anh khi anh đang lái xe.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Cố Lãng cũng rời khỏi miệng Mạch Thu, rồi lại cắn nhẹ
lên đôi môi đỏ tươi vài cái Cố Lãng mới thỏa mãn buông ra Mạch Thu.
"Nghe lời, trở lại chỗ ngồi đi!" Giọng khàn đầy mờ ám.
Ngược lại lần này Mạch Thu không hề nói gì, ngoan ngoãn ngồi trở lại chỗ
ngồi. Cô nhìn thấy rõ ràng đôi mắt đầy tình dục kia, có kẻ ngu mới có
thể đi trêu chọc một người đàn ông đang trong giai đoạn ngủ hiểm như
vậy. . . .Cô vỗ vỗ mặt, mới vừa rồi thật sự bị anh dọa mà tỉnh rượu,
thần kinh thả lỏng hơn. Mạch Thu chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ càng ngày
càng nặng, sau đó dần dần rơi vào yên tĩnh.
Nghe thấy tiếng hít
thở càng ngày càng đều phía sau, Cố Lãng thở phào nhẹ nhõm. Cô gái này. . . sau này dứt khoát không bao giờ để cho cô ấy uống rượt nữa! Nguy
hiểm chết người!
Cố Lãng quay đầu xe, vốn muốn dẫn cô đi quanh quanh dạo, nhưng nhìn dáng vẻ vẫn này thôi thì đành đưa cô ấy về vậy.
Xe hơi dừng lại trước cửa nhà Mạch Thu, Cố Lãng bước xuống xe, nhẹ nhàng mở cửa sau xe, cẩn thận bế Mạch Thu ra.
Cố Lãng nhìn cô gái đang ngủ say trong ngực, bất ngờ xiết chặt cánh tay,
hơi nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhóc con không có lương tâm! Nếu còn có lần sau anh sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho em!"
Mạch Thu giật
giật đầu, tìm được vị trí thoải mái nhất trong ngực của Cố Lãng, sau đó
lần nữa ngủ say sưa, khóe miệng còn có nụ cười ngọt ngào.
Ánh mắt của Cố Lãng trở nên dịu dàng trong nháy mắt. Anh cúi đầu, môi mỏng lướt nhẹ qua môi Mạch Thu, "Ngủ ngon. . . ."
oooooo
Lại là một bữa sáng thoải mái. Mạch Thu đang ngồi trước bàn ăn hưởng thụ
bữa sáng tình yêu mà Đinh Ninh nấu cho cô —— cháo gạo tẻ và bánh nhân
thịt. Từ trước tới giờ Mạch Thu không thích bữa ăn sáng kiểu châu Âu với bánh mỳ và cốc sữa bò.
"Mùi vị thế nào?" Đinh Ninh đặt một quả táo đã gọt xong lên bàn.
"Ưm ưm, cực ngon ạ!" Mạch Thu duỗi thẳng ngón tay cái với Đinh Ninh. Mạch
Thu nhớ lại nét mặt lúc gần đi của ba mình. Cô nuốt thức ăn trong miệng
xuống hỏi "Mẹ, ba con sao vậy ạ, sao vừa nãy mặt ba chẳng khác gì đáy
nồi thế ạ."
"Ai u, còn chuyện gì nữa, " Đinh Ninh che miệng
cười, "Còn không phải là vì tối hôm qua Tiểu Lãng đưa con về sao. Cộng
thêm lần trước, đây là lần thứ hai nó bế con vào nhà rồi, có điều thật
bất hạnh khi bị ba con bắt gặp thôi, ha ha."
Mạch Thu bỗng cảm
thấy căng đến phát đau. Cô nhớ lại tình hình tối qua, cũng khó trách sắc mặt của đồng chí Mạch Tử Kiệt lại đen thành như vậy. Haizzz, không biết lần này bạn Cố Lãng lại phải chịu loại hành hạ nào đây. Nhưng. . . .mẹ
cô cười tới mức sung sướng vậy là sao?
Trước khi vào học, Mạch
Thu làm tổ ở tiệm cắt tóc hơn nửa này, sau đó hất một mái tóc thẳng đi
ra ngoài. CŨng không tính là thẳng toàn bộ, mà là kiểu đuôi tóc uốn cụp
vào trong, nhìn vừa thục nữ và thông minh.
Thật ra Mạch Thu muốn đổi lại kiểu tóc từ lâu rồi, mặc dù xoăn lọn to rất đẹp, nhưng chăm
chóc vô cùng khó, chỉ ngủ một giấc thôi mà ngày hôm sau đã trở thành
‘đầu nổ tung’ rồi. Đới với kiểu người lười như Mạch Thu thì đây đúng là
loại chuyện cầu kỳ đau khổ. Nếu cắt tóc Mạch Thu lại tiếc, dù sao cũng
mái tóc đã nuôi nhiều năm, suy tính hồi lâu, cuối cùng vẫn còn quyết
định đổi về tóc thẳng cho dêc chăm. May mà kỹ thuật của người cắt tóc
này không tệ, không phá hỏng khí tế toàn thân của Mạch Thu.
Lần
đầu tiên Cố Lãng nhìn thấy kiểu tóc mới Mạch Thu hai mắt đã tỏa sáng.
Mạch Thu biết, so sánh với mái tóc quăn trước đây thì Cố Lãng thích dáng vẻ bây giờ của cô hơn, dù sao đó cũng tương đối phù hợp với sở thích
của anh.
Nhớ lại quãng thời gia nuôi tóc dài lúc trước, tâm trạng khác hoàn toàn so với bây giờ, phần tình cảm bất ngờ kia luôn làm cô
phải sống trong cẩn thận, cố gắng thay đổi mình, biến thành dáng vẻ Cố
Lãng thích. Không thể phủ nhận rằng khi đó hành động của cô ngây thơ
biết bao, bởi vì yêu mà hèn mọn, không thể nghi ngờ là: yêu quá sâu đậm
nhưng lại không được đáp lại một cách chính xác.
Hiện tại thì
sao. . . . Mạch Thu vén mái tóc dài rủ lên vai, nở nụ cười đầy tự tin:
người nào đó còn cẩn thận che chở niềm hạnh phúc không dễ dàng có được
này hơn cô nhiều. Trải qua trắc trở, hiểu biết lẫn nhau, không liên
quan tới tóc dài, không cần giả vờ làm thục nữ, anh thích một Mạch Thu
như vậy mà thôi.
oooooo
Lại đến thời điểm một năm một lần
chào đón học sinh mới. Từng tốp những đứa trẻ tràn đầy sắc thái thanh
xuân, tràn đầy cõi lòng hy vọng đi tới, sau đó các chị khóa trên ùa lên
với khuôn mặt tươi cười như hoa. Nhớ đến mấy ngày trước mấy học trưởng
với gương mặt thô bỉ còn gào lên phải thừa dịp đón người mới đến để dụ
dỗ các em khóa dưới ngây thơ hồn nhiên, Mạch Thu lại cảm thấy trường hợp này quả thật có sẵn cảm xúc vui sướng.
Bình thường hội học sinh
chiêu tân được sắp xếp sau khi huấn luyện quân sự. Chiêu tân, nghĩ đến
nhiệm vụ Uông Văn Thuyên giao cho mình là Mạch Thu đã cảm thấy chán ốm,
rõ ràng mình không phải nhân sự của hội học sinh, nhưng lại cứ bị người
ta kéo đi sai bảo như làm trâu làm ngựa, đúng là người không chọc nổi và cũng không thoát nổi. Mạch Thu lại muốn ngẩng mặt 45o ưu sầu.
Cố Lãng vẫn tới đón Mạch Thu vào ngày nghỉ như trước, thời gian muộn thì
qua đêm trong căn hộ của anh. Vì vậy, trong nhà Cố Lãng dần dần có nhiều thêm một số thứ: bát đũa, cóc chén trong phòng bếp thành đôi; các chai
lọi đồ mỹ phẩm trên bàn trang điểm; rèm cửa sổ xa lạ vừa dày vừa nặng –
vừa hay phù hợp với tiêu chuẩn che ánh sáng mặt trời của Mạch Thu; còn
có chiếc giường to dành cho hai người trong phòng dành cho khách. . . .
Khoan đã khoan đã, giường đôi là để cho Mạch Thu một mình một người lăn lộn,
chứ hai người này vẫn còn đang trong giai đoạn thuần khiết.
THường xuyên ăn cơm bên ngoài không tốt đối với sức khỏe nên hai người liền
mua thức ăn ngoài chợ về nhà tự nấu. Đầu bếp đương nhiên là bạn Mạch Thu rồi, ai bảo bạn Cố Lãng chỉ biết nấu mỗi món mỳ gà hầm nấm hương có
chút lãng mãn chứ.
Có điều may mắn là Mạch Thu không bài xích đối với việc nấu cơm, ngẫm lại đã vì mình từng tự cải biến món ăn ở Pháp là biết liền, ở phương diện ăn uống, đại tiểu thư họ Mạch luôn làm hết
sức. Dĩ nhiên, nếu như không cần cô rửa chén lau bàn thì càng tốt.
Tay nghề của Mạch Thu không thể xưng là cao cấp thì cũng thuộc loại hạng
nhất. Ngài Cố Lãng tuyệt đối là có lộc ăn. Hơn nữa Mạch Thu là một đứa
bé ngoan biết dũng cảm đổi mới, tỷ như đột nhiên có ý tưởng kỳ quái: cho cà rốt và nồi súp sắp ninh xong, hoặc là phủ một tầng dày pho mát trên
cơm trắng. Lúc ăn cơm, Cố Lãng đối với món canh nửa ngọt không mặt và
món cơm có thể kéo thành sợi quất thẳng tới khóe miệng.
Kiểu này coi như là sống chung đi? Mạch Thu đeo tạp dề đứng ở trước bếp lò, đapr muôi cơm trong tay nghĩ.
THành phố B vào cuối mùa thua, thời tiết hơi chuyển lạnh tay Mạch Thu liền
bắt đầu trở nên lạnh, móng tay cũng bị lạnh thành màu tím nhàn nhạt -
như thể bị trúng độc ấy.
Lúc đó, Mạch Thu rất thích bất ngờ vươn
tay vào cổ Cố Lãng để sưởi ấm, nhưng sau nhiều lần được như ý, Mạch Thu biết Cố Lãng cố tình để cô làm vậy, dựa vào tình cảnh giác của anh thì
sao lại không phát hiện ra được. Mà Cố Lãng luôn gỡ tay Mạch Thu từ
trong cổ áo ra, sau đó bao bọc tay cô trong tay mình để sưởi ấm cho cô.
Lần nào loại cảm xúc lạnh như băng kia cũng làm Cố Lãng nhíu mày, cứ nhắc
tới chuyện muốn dẫn Mạch Thu đi khám Trung y để điều dưỡng là cô đều quả quyết từ chối. Vốn là thể hàn người, những thứ này đối với cô mà nói
đều là hiện tượng bình thường, đã sớm thấy chẳng có gì lạ rồi, điều trị
bằng thuốc bắc phải kiên trì, quả thực không thích hợp với kiểu lười như cô. Hơn nữa . . . . . Mạch Thu được ôm trọn trong ngực Cố Lãng, bên
người cô có một cái lò sưởi cỡ lớn vô cùng ấm áp, có mà không dùng thì
thật có lỗi với sự khổ tâm của ông trời.