Ra khỏi nhà hàng, Mạch Thu hít một hơi thật sâu, cảm giác sau khi cách xa
cái nhà cực phẩm kia đúng là trời cao biển rộng! Cô vuốt cái bụng vẫn
lép xẹp của mình, cô căn bản chưa ăn được miếng nào.
Mạch Thu
khoác túi vào một tiệm bánh ngọt cách đó không xa, gọi một ly trà sữa,
sau đó lấy điện thoại di động trong túi ra gọi điện cho Cố Lãng.
"Này. . . . Cố Lãng, ha ha, em nói cho anh một tin tức tốt ha: cuối cùng em đã trốn thoát thành công rồi!"
"Trốn? Những người đó rất khủng khiếp à?"
"Chẳng kém bao nhiêu đâu. Anh chưa từng trải qua nên không thể thể nghiệm
được, thực sự khiến cho người ta ghể tởm đến phát ớn!" Mạch Thu hút một
ngụm trà sữa, tiếp tục nói - trong giọng nói mang theo chút nũng nịu:
"Cố Lãng, giờ em vẫn còn bị đói!"
"Sao không ăn cơm?" Mạch Thu có thể tưởng tượng ra hiện tại Cố Lãng đang cau mày, "Giờ em đang ở đâu, anh qua đón!"
"Vâng, được đó, được đó. GIờ em đang ở trong một tiệm bánh ngọt cách nhà hàng
kia không xa, gọi là. . . . " Mạch Thu rút tờ menu từ giỏ trúc nhỏ trên
bàn ra, "Trạm nhỏ ấm áp, ừm, tên nó đấy ." Mạch Thu nhìn những khách
hàng xung quanh, gần như tất cả đều có đôi có cặp. Cô nhướn mày: quả
nhiên là quán tràn ngập tình yêu!
"Được, anh sẽ tới ngay. Em cứ ở đó đợi anh."
"Vâng, anh đi đường nhớ chú ý an toàn!"
ooo
Mạch Thu cúp điện thoại, vui vẻ nhìn xe cộ qua lại qua cửa kính, trên mặt
thủy tinh in khuôn mặt tươi cười vô cùng ngọt ngào của cô. Lúc cô nghe
thấy giọng nói của Cố Lãng, tâm trạng đang buồn phiền bấy lâu trở nên
cực kỳ thoải mái trong tích tắc, hai tay chống cằm, con gái đang yêu
luôn dễ dàng cảm nhận được hương vị của sự hạnh phúc.
Khi Cố
Lãng xuất hiện Mạch Thu đã đợi ở cửa tiệm bánh ngọt, trên tay còn có
thêm hộp đựng bánh ngọt xin xắn, một miếng bánh ngọt tạo hình đáng yêu
phủ bột trà - Mạch Thu đột nhiên nảy ra ý định mua sau khi ăn xong chút
bánh ngọt.
Mạch Thu chọn địa điểm ăn cơm là một quán cay Tứ
Xuyên, cửa hàng không lớn, vị trí cũng rất chếch - trong một con hẻm
không biết tên nhưng mùi vị lại hết sức chính tông. Nếu như không phải
một chị khóa trên nói cho cô biết thì đoán chừng tiệm này sẽ bị cô mai
một. Đối với người tham ăn cấp Boss mà nói sai lầm đó không thể tha thứ!
Hai người đi vào trong tiệm - mặc dù đã qua giờ cơm, nhưng bên
trong vẫn náo nhiệt như thường. Đi theo nhân viên phục vụ vào một căn
phòng nhỏ, ngay cả trà còn chưa kịp uống, Mạch Thu không đợi được mà cầm thực đơn lên.
Cô muốn một bát cá nấu dưa chua lớn, một đĩa cá
xào cà và một đĩa tôm. Mặc dù đang ở quán Tứ Xuyên ăn món tôm cay sẽ
thích hợp hơn, nhưng Mạch Thu thích nhất vẫn là loại nguyên nước nguyên
mùi. Nghĩ đến Cố Lãng, Mạch Thu lại dặn nhân viên phục vụ nói với đầu
bếp lúc làm cho ít ớt chút.
Mạch Thu thích món cá nấu dưa chua
của quán này nhất: cá trắm tươi sống, cộng thêm dưa chua đặc chế, vị
canh tươi ngon, miếng cá trơn nhẵn. Nghĩ thôi mà đã chảy nước miếng rồi.
Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc món ăn được đưa lên. Mạch Thu lập tức cầm đũa, gắp một miếng cá màu vàng nhạt sau đó bỏ vào bát Cố
Lãng: "Nào, anh nếm một miếng đi, món nổi tiếng của quán này đó."
Cố Lãng gắp miếng thịt cá bỏ vào miệng, nhai rất nghiêm túc, sau đó cười nói: "Ừm, ngon lắm."
Đũa của Mạch Thu không hề nhúc nhích, cô vẫn nhìn chằm chằm vào từng cử
động của Cố Lãng. Mãi cho đến anh khi nói ra những những lời kia, Mạch
Thu mới cười vui vẻ, gắp một miếng cá đưa lên miệng mình, sau đó hạnh
phúc cong lên mắt.
Mặt Cố Lãng không biến sắc giơ tay lấy ly
nước, uống ực hớp nước trà, sau đó len lén thở phào: may mà là nước trà
lạnh, quả nhiên anh vẫn là không chịu nổi mức độ cay này.
Ngẩng
đầu lên nhìn về phía Mạch Thu – đang ở trạng thái hưởng thụ, vẻ mặt như
trăng rằm có vẻ đặc biệt đáng yêu. Đầu lưỡi anh có cảm giác nóng hừng
hực và giờ khắc này trái tim anh cũng đã trở nên nóng rực.
Nội
tâm đột nhiên khẽ rung động, anh cầm một con tôm lên, lột bỏ vỏ một cách thành thạo sau đó đưa con tôm trắng mềm lên miệng Mạch Thu.
Mạch Thu đột nhiên thấy một con tôm xuất hiện nên hơi sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Cố Lãng, không ngoài ý muốn mà nhìn thấy gương mặt đầy dịu
dàng của anh. Mạch Thu nở nụ cười, hé miệng ăn tôm, sau đó nghịch ngợm
dùng lưỡi liếm ngón tay của Cố Lãng.
Chỉ là một động tác nho nhỏ
nhưng Cố Lãng lại cảm thấy cả người bắt đầu nóng ran. Những hình ảnh tối hôm qua đồng loạt hiện lên rõ ràng trong đầu. Cố Lãng cố gắng đè xao
động trong lòng xuống, cười khổ một tiếng: hình như có vài thứ đã xảy ra là không thể ngăn cản được nữa!
Đang suy nghĩ thì môi tiếp xúc
với một con tôm mềm mềm. Anh nuốt vào theo bản năng, vị mặn nhàn nhạt
hoàn toàn làm nổi bật thịt tôm tươi. Anh hẳn là chưa bao giờ cảm nhận
được mỹ vị này.
Hai người đút cho nhau ăn một đĩa tôm xong, Mạch Thu xoa xoa cái bụng hơi nhô lên. Cô đã nói rồi mà, số lượng thức ăn
của tiệm này rất nhiều, chỉ một đĩa tôm thôi đã khiến cho cô no căng
bụng rồi. Gói lại những món còn lại xong, Mạch Thu kéo tay Cố Lãng đi ra ngoài.
Mới vừa ra khỏi cửa tiệm thì đúng lúc có một đoàn nam
sinh từ bên ngoài ùa vào. Mạch Thu nhìn nhóm người kia, lại không ngờ ở
trong đám người thấy một bóng người quen thuộc —— Địch Tinh Thần. Hình
như đã lâu rồi cô chưa gặp cậu bạn này.
Mà hiển nhiên Địch Tinh
Thần cũng nhìn thấy Mạch Thu, và . . . . Cố Lãng – đang choàng tay qua
vai cô đề phòng người khác va chạm. Sau vài giây ngạc nhiên, ánh mắt
Địch Tinh Thần lập tức trở nên phức tạp. Không khí trở nên có chút lúng
túng, Mạch Thu mấp máy môi, đang suy nghĩ có nên chào hỏi cậu bạn một
tiếng không thì Địch Tinh Thần đã bị đám bạn kia kéo đi.
Cô
thở dài: thôi, tình cảm của người khác như thế nào không phải là thứ mà
cô có thể khống chế. Có một số việc cứ để nó thuận theo tự nhiên là
được, một ngày nào đó mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi. Cô đã nói ngay từ
đầu rồi: trên thế giớ này, ai xa cách ai mà không sống nổi chứ?
Dường như cảm nhận được hơi thở đột nhiên bị đè thấp của Mạch Thu nhưng Cố
Lãng không hề nói gì, chỉ vỗ nhẹ lên cái đầu nhỏ của cô, sau đó ôm cô
tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi hai người không nói gì,
Mạch Thu ngồi ở ghế sau, tay chống đầu nhìn phong cảnh phía ngoài cửa
sổ. Ngay từ trước khi bắt đầu, Cố Lãng đã rất kiên quyết để cô ngồi ở
phía sau vị trí của mình. Vị trí lái phụ là vị trí nguy hiểm nhất – sau
này Mạch Thu mới biết. Nghĩ tới đây, cuối cùng sắc mặt căng thẳng của
Mạch Thu cũng dịu đi một chút.
Hai người trở lại nhà Cố Lãng,
Mạch Thu đá rơi giầy rồi ngồi lên sofa. Cô thở dài một hơi: mặc dù ngoài miệng nói mình thoải mái, nhưng tâm trạng vẫn sẽ chịu chút ảnh hưởng.
Dù sao đó cũng chính là một trong những người bạn tốt của cô, một người
vẫn luôn chiều theo ý cô.
Cảm thấy phần ghế bên cạnh lún xuống,
Mạch Thu quay đầu nhìn về phía Cố Lãng, nhận quả táo anh đưa cho rồi nở
một nụ cười gượng gạo.
Anh gẩy nhẹ tóc đổ xuống trán cô, cầm một
bàn tay của cô nói, "Sao em lại không vui như vậy? Có liên qua đến cậu
nam sinh kia à. Anh nhận ra cậu ta, là. . . bạn của em. Cãi nhau à?"
"Không có gì . . . . chỉ là có một vài chuyện không giống như trước nữa, "
Mạch Thu chống lại ánh mắt của Cố Lãng, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn
quyết định nói ra, "Cậu ấy. . . .từng tỏ tình với em. . . . "
Cảm giác lực trên tay đột nhiên gia tăng, Mạch Thu chau mày: đây đúng là phản ứng trong dự đoán của cô.
"Sau đó thì sao, em đã trả lời như thế nào?" Giọng nói của Cố Lãng chứa đầy sự căng thẳng.
"Còn sao nữa? Chẳng lẽ em phải bắt cá hai tay?" Mạch Thu trừng mắt liếc anh, sau đó dùng tay chọt chọt vào ngực Cố Lãng, "Anh đó anh đó anh đó, nhất định chính là yêu nghiệt, hại em đến ngay cả cơ hội ‘vượt’ tường cũng
không có, đã vậy còn phải đấu tranh với đám ruồi nhặng mà anh trêu chọc
kia nữa. Em dễ tính quá mà! "
Cố Lãng cười bắt lấy ngón tay của
Mạch Thu, lôi cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, "Tiểu
Thu, đây không phải vấn đề của em, huống chi, về phượng diện tình cảm,
con trai tương đối có lý trí. Yên tâm đi, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi!"
Nghe thấy mấy câu này, Mạch Thu vùi trong ngực anh cười khanh khách. Lý trí? Nhớ lại hồi đó Cố Lãng hóa thân thành người đàn ông dáng vẻ khổ sở,
thật không nhìn ra anh có lý trí ở chỗ nào.
Cố Lãng bất đắc dĩ
lôi Mạch Thu cười sắp rút gân từ trong ngực ra, nhìn gương mặt hồng hồng và đôi mắt linh động của cô, trái tim anh rung động, không tự chủ được
mà hôn lên đôi môi đầy đặn của cô.
. . . . . ưmh . . . . .
Không nghĩ đến anh sẽ đột nhiên hôn tới nên đầu tiên Mạch Thu hơi hoảng hốt, sau đó vòng tay ôm cổ anh, chủ động phối hợp cùng anh.
Môi lưỡi
hết sức quấn quít, đúng là vô cùng ăn ý và kéo dài, mãi cho đến khi Mạch Thu cảm thấy sắp không hít thở nổi, Cố Lãng mới thỏa mãn buông môi cô
ra, vùi mặt ở cổ cô. Cố Lãng ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, thân thể
vẫn cực kỳ căng thẳng như trước. Sự nhẫn nại của anh đã càng ngày càng
kém, chỉ một nụ hôn đơn giản đã khiến anh có phản ứng.
"Tiểu Thu . . . ."
"Dạ?"
Kiềm chế tiếng kêu gào trong nội tâm, Cố Lãng càng ôm Mạch Thu chặt hơn,
"Lớn mau lên đi!" Còn nửa năm nữa Mạch Thu sẽ được 20t. Anh muốn gấp rút cưới cô về, khắc lên cô dấu ấn chỉ thuộc về mình, anh . . . . sẽ là
chốn đi về vĩnh viễn của cô .
Mạch Thu không nhúc nhích mặc cho
Cố Lãng ôm - như thể mùa hạ mát mẻ sảng khoái. Tất nhiên là cô biết rõ
Cố Lãng có phản ứng. Nếu như lúc này đi ‘quyến rũ’ anh khẳng định sẽ
tương đối dễ dàng, nhưng Mạch Thu do dự, song vẫn không có dũng khí làm
như vậy. Cô thật sự rất sợ đau!
Mỗi khi đến lúc này, trong đầu
luôn không tự chủ được mà hồi tưởng lại cảnh tượng bạn cô ở kiếp trước
kể về đêm tân hôn của người đó, dùng bốn chữ hình dung chính là "dục
huyết phấn chiến"*. Cô vẫn nhớ sau khi cô bạn miêu tả thảm trạng xong
liền lập tức tức giận vỗ bàn một cái: "MN, bà đây thấy trước kia anh ta
là người tình trường, ai ngờ làm hồi lâu vẫn chỉ là một con chim non.
Sớm biết vậy nên để anh ta tìm mấy người phụ nữ luyện trước mới đúng!"(* cuộc chiến đấu đẫm máu)
Lời nói hung hãn này trong trí nhớ của
Mạch Thu đến nay vẫn còn như mới. Cô cúi đầu nhìn mái tóc đen ngắn của
Cố Lãng, xoa cằm có vẻ đăm chiêu: cô có cần hỏi cho rõ ràng trước không
nhỉ? Nếu đúng như thế thì mua một con búp bê tình dục về luyện một chút
cũng tốt. Tất nhiên, những điều này đều là Mạch Thu suy nghĩ linh tinh
thôi chứ nếu cô dám hỏi loại vấn đề này, Cố Lãng không giải quyết cô tại chỗ mới lạ!