Đi tới trong hành lang, Mạch Thu đã cảm thấy hơi sức toàn thân như thể đều bị rút cạn. Cô dựa vào tường từ từ trợt ngồi dưới đất, đầu tựa vào cánh tay. Cố Lãng nói rất đúng, cô vẫn còn thích anh, mặc dù trái
tim bị tổn thương một cách nặng nề, nhưng. . . thật đáng chết là cô vẫn
không bỏ được!
Mạch Thu đột nhiên có chút ghét chính bản thân
mình: một đằng thì nói muốn bước ra khỏi thế giới của anh, một đằng thì
vẫn lằng nhằng không rõ.
Trở về túc xá, Mạch Thu cười gượng với
mấy cô bạn rồi rửa mặt chải đầu qua loa xong lại trèo lên giường. Ba
người bọn Lý Tuyết nhìn nhau, cảm thấy kỳ lạ với sự khác thường của Mạch Thu, nhưng không có một ai quấy rầy cô để hỏi đầu đuôi sự việc.
Đêm đã khuya, trong túc xá vang lên tiếng thở dài. Mạch Thu lăn qua lộn lại trên giường mà vẫn không tài nào ngủ được. Xem ra đêm nay lại là một
đêm không ngủ rồi.
Mạch Thu đổi tư thế, cuối cùng vẫn bò dậy, cẩn thận rót ly nước rồi đi tới ban công, ngẩn ngơ nhìn bầu trời đêm.
"Sao vậy? Ngủ không được à?"
Một giọng nói cố ý hạ thấp vang lên sau lưng Mạch Thu. Mạch Thu quay đầu, "Tiểu Tuyết, sao cậu vẫn còn chưa ngủ?"
"Lo cho cậu đó, " Lý Tuyết đi tới bên cạnh Mạch Thu, cùng nhau ngẩng đầu
nhìn về phía bầu trời, "Lúa mỳ này, có phải về mặt tình cảm của cậu xảy ra chuyện gì không? Chắc lại cãi nhau với bạn trai rồi hả."
Lý Tuyết nghe xong hít sâu một hơi, "Tại sao? Chẳng phải cậu thích anh kia lâu lắm rồi sao, sao lại chia tay được?"
"Tiểu Tuyết à, chuyện tình cảm ấy mà, một bàn tay làm sao vỗ ra tiếng được."
"Ý của cậu là . . . anh ta không thích cậu?"
"Cũng chẳng khác là bao, luôn là tớ theo đuổi, như vậy chẳng thú vị gì, đúng không."
"Thế. . . cậu còn thích anh ta không?"
Mạch Thu không nói gì, chỉ nhìn cảnh đêm phía xa, sau hồi lâu, kiên định gật đầu một cái.
"A ~ vậy làm sao bây giờ?"
"Ha, cái gì mà ‘làm sao’?" Mạch Thu khẽ cười, "Tớ thích anh ấy là việc của
tớ, không hề liên quan gì tới anh ấy hết, huống chi, trên thế giới này
không có chuyện ngày này không thể sống cách xa một người khác. Được
rồi, không nói những chuyện không vui này nữa, buỗi lễ tựu trường hôm
nay thế nào?"
"Đừng nhắc tới nó, chúng tớ không đi."
"Ể? Không phải các cậu đi từ rất sớm sao?"
"Đúng vậy đó, vội vội vàng vàng ăn sáng xong thời gian cũng chẳng còn nhiều,
kết quả là bạn La San San nhớ nhầm địa điểm, đến khi tìm được đến nơi
thì người ta đã tiến hành được một nửa rồi, cảm giác rất mất mặt nên
chúng tớ đã không đi vào."
"Phì. . . . xem ra tớ rất có khả năng dự đoán. Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, vào ngủ
thôi, ngày mai bắt đầu học quân sự rồi đấy. . . ."
oooooo
Sáng sớm ngày hôm sau, Mạch Thu và Lý Tuyết đồng thời mang cặp mắt cú mèo bò xuống giường. La San San nhìn hai người, bật cười: "Tớ nói này, tối qua hai người các cậu làm gì để hôm nay uể oải như vậy?"
Mạch Thu ngáp, đi tới vỗ đầu La San San: "Cô nương à, là do tối hôm qua cô ngáy quá to đó."
"Vớ vẩn, tớ chưa bao giờ ngáy khi ngủ cả!" Người nào đó thẹn quá hóa giận, "Mỹ Thần người ta cũng không nói như vậy!"
"Hơ. . . .tối qua tớ ngủ rất sâu, không nghe thấy. . . . " Phù Mỹ Thần chớp mắt ngây thơ nói
"Oa. . . các cô đều bắt nạt tôi!"
"Haizzz, haizzz. Ai kêu cậu lớn lên lại mạng bộ dạng muốn để người ta RouLin chứ." Lý Tuyết cười hì hì nói
oooooo
Mạch Thu mặc đồ rằn ri vào, đứng trước gương thổn thức không dứt. Nếu như
không có chuyện ngoài ý muốn kia, bây giờ đồ cô phải mặc chính là bộ đồ
ngụy và đang ở trường quân sự chịu khổ rồi.
Mạch Thu bĩu môi kéo kéo vạt áo: chất vải này. . . đúng là kém chất lượng.
oooooo
Trước khi bắt đầu học quân sự bình thường đều là động viên đại hội, một đống
học sinh cùng một đoàn huấn luyện viên lần đầu tiên gặp mặt, trên thực
tế là coi nhau như khỉ mà nhìn.
Nhưng. . . . . khóe miệng Mạch
Thu co giật: Mẹ nó, huấn luyện viên không phải là cảnh sát võ trang ư,
ai đó có thể nói cho cô biết vì sao Cố Lãng lại xuất hiện trong đám binh đầu to* kia không? ? ? ! ! ! (*nguyên văn ‘大头兵’. Hình đầu to ở đây là
chỉ đội cái mũ to lên đầu ý, hình ảnh minh họa phía dưới)
Chẳng
lẽ đây chính ‘không buông tay’ theo như lời anh nói? Nghĩ tới đây, khóe
mắt Mạch Thu cũng sắp co rút: ý của ‘không buông tay’ chính là lằng
nhằng không thôi. . .
"Hiazz, Lúa mỳ này, tên kia không phải là bạn trai cũ của cậu à? Sao anh ta lại xuất hiện ở đây?"
"Ha Ha, cậu nói xem chắc không phải anh ta hối hận muốn đến cầu xin cậu tha thứ đó chứ."
"Thôi đi, kệ anh ấy!"
Bộ dáng con người đứng bên cạnh anh lính dễ thương khiến Mạch Thu nhìn
kiểu gì cũng thấy chói mắt. May mắn là dù sao anh cũng tính là nhân vật
lãnh đạo nên không cần thiệt thòi bản thân đi dạy đám học sinh.
Đội hình tiến hành được chia ra thành nam và nữ. Huấn luyện viên hướng dẫn
đội Mạch Thu là một anh lính trẻ tuổi trung đẳng. Lúc một đám nữ sinh
dùng giọng nói lanh lảnh hô “chào huấn luyện viên” thì trên khuôn mặt
đen* của anh lính kia lộ ra tia đỏ ửng khả nghi, hành động ngượng ngùng
chọc cho một đám nữ sinh ồn ào cười to, ngay cả mấy huấn luận viên ở gần đó cũng cùng nhếch miệng. (*ở đây ý chỉ nghiêm túc, nghiêm trang, k
phải là chỉ màu sắt khuôn mặt)
Nội dung quân huấn ngày thứ nhất vẫn là định luật ngàn năm không đổi --- --- tư thế hành quân.
Mùa thu nhưng ánh nắng vẫn chói chang, đứng trên thao trường trải nhựa cả
người như thể đang trong lồng hấp. Mồ hôi từ trán trợt xuống, cuộc sống
khổ sở giờ mới bắt đầu.
Hiện tại Mạch Thu đặc biệt muốn ‘lệ tuôn
như suối’. Mặc dù nói rằng tất cả mọi người đều đứng dưới nắng gay gắt,
nhưng . . . . vì sao lớp bọn cô được huấn luyện nghiêm khắc hơn lớp
người khác: lớp người ta cứ 20’ thì nghỉ, vì sao lớp bọn cô phải đứng
nhiều hơn 10’? Chỉ là một anh thanh niên trẻ tuổi ngây ngô làm việc thôi mà, sao vừa đến lúc huấn luyện một cái là biến ngay thành Diêm Vương
thế?
"Hiazz, tớ nghiêm túc nghi ngờ đồng chí huấn luyện viên lợi
dụng việc riêng để trả thù cá nhân, trả thù vừa nãy chúng ta cười nhạo
chuyện của anh ta!" Lý Tuyết đứng bên cạnh Mạch Thu nhỏ giọng nói.
"Đồng ý, đàn ông con trai làm lính mà sao bụng nhỏ như ruột gà ấy, muốn hành
chết chúng ta chắc! Tiểu Tuyết, các chị em sắp không chịu nổi rồi, hay
là cậu giả bộ bất đỉnh đi, tớ đưa cậu đi phòng y tế cấp cứu."
"Không được nói chuyện!"
Lý Tuyết vừa định mở miệng liền bị giọng giận dữ của huấn luyện viên gầm
lên dọa cho ngậm miệng. Mạch Thu liếc mắt xem thường: quát cọng lông ấy, khí thế này kém xa ba cô nhá, vẽ vòng xoáy nguyền rủa anh sau này không lấy được vợ. . . .nếu không thì bị Cố Lãng cường bạo cúc hoa . . .
.trời. . . .sao cô lại có suy nghĩ độc ác đến vậy?
Một ngày khắc nghiệt cuối cùng kết thúc, phần lớn học sinh đều chẳng khác gì cây cải
trắng. Mạch Thu bước một bước là bàn chân đau đến phải nhe răng. May mà
cô không thi trường quân đội, chứ với thể chất này của cô mà vào đó thì
cuộc sống trôi qua chẳng khác nào sắp chết!
So với ngày huấn
luyện thứ nhất, ngày thứ hai rời giường có vẻ khổ sở hơn, tất cả bắp
thịt đều đau nhức. Giọng Mạch Thu khàn khàn, người như bị ép khô, di
chứng cuộn dra giường cũng chỉ đến vậy.
oooooo
Tư thế
hành quân được tiến hành tận 3 ngày, rốt cuộc đã đổi sang hạng mục thao
luyện khác. Vượt qua thời kỳ đầu tiên gian nan nhất, cuối cùng thân thể
cũng thích ứng được với sự huấn luyện này, ngày ngày trôi qua cũng không quá khó khăn nữa.
Những ngày qua, Cố Lãng rất ít xuất hiện, tối
đa cũng chỉ xuất hiện lúc các đội ngũ huấn luyện hình vuông* để thị sát. Cho dù là như vậy, dựa vào khí phách bẩm sinh và ngoại hình xuất sắc
của anh đã bắt giữ không biết bao nhiêu con tim của các cô thiếu nữ. Đám lính đầu to dễ thương kia lập tức trở nên mờ nhạt dưới ánh sáng chói
lọi của Cố Lãng. (*kiểu đám đông tạo hình hình vuông rồi đi đều bước lúc diễu hành ý ạ)
Lúc ngồi ăn cơm ở căng-tin, một loạt bàn nữ sinh sau lưng Mạch Thu đang ríu rít thảo luận chuyện về Cố Lãng.
"Này, các cậu có phát hiện ra anh liên trưởng kia không? Ngoại hình đẹp nha!" Nữ sinh Giáp nói.
"Ha, mọi người đã sớm phát hiện ra rồi được không vậy.Mỗi lần anh ấy đi tới, với khí thế kia người bình thường làm sao có thể so sánh nổi chứ!" Nữ
sinh Ất nói
"Xí, khí thế gì chứ, " Mạch Thu nói thầm nho nhỏ, "chẳng phải là khí thế của rùa vs dế chũi trong truyền thuyết thôi sao."
"Ai mà không nói: anh ấy lớn lên đẹp trai biết bao nhiêu, có hương vị đàn ông biết bao nhiêu!" Nữ sinh Bính hoa si nói.
"Thôi đi, hương vị đàn ông. . . .mặt mà trắng thêm tý nữa là thành đồ ẻo lả
rồi đó, lũ con gái này mắt mù hết rồi sao. . . . ( năm đó mắt cô cũng
mù. . . )"
Mạch Thu tức giận gắp thức ăn nhét vào miệng, lúc
ngẩng đầu lên lại phát hiện La San San và Phù Mỹ Thần đã nhìn đang nhìn
cô chằm chằm.
"Lúa mỳ . . . . cậu trúng tà đấy à?" La San San mở miệng trước tiên.
Về chuyện tình của Mạch Thu và Cố Lãng ngay cả Lý Tuyết cũng chỉ biết chút ít. Mặc dù lúc trước Cố Lãng có tới tìm cô - vốn dĩ còn dư lại hai con
người thô kệch, thần kinh có thể so sánh với cột điện - Mạch Thu tuyệt
đối yên tâm họ sẽ không nhớ được người này, huống chi lúc ấy sắc trời đã tối.
"Tiểu Thu, " Phù Mỹ Thần cũng mở miệng nói: "Sao cậu không
thích anh liên trưởng kia, anh ấy cực kỳ được hoan nghênh ở đây đó nha."
"Ờ. . . .tớ ghét người giả tạo*. . . ." Mạch Thu đáp lại. (*nguyên văn:
装十三. Từ này phổ biến trên mạng. ‘十三 = 13’ đọc gần giống với ‘时尚= shi
shang = mode, thời thượng’. Đọc lên thì ‘13’ có vẻ giống ‘时尚’, nhưng
hiển nhiên là ‘13’ không thể bằng với ‘时尚’ được, vì thể ‘13’ là giả
‘时尚’, ý chỉ những người giả tạo, giả vờ thanh cao. Còn một cách hiểu
khác. ‘13’ giống với chữ ‘B’ khi tách chữ này ra. Ý chỉ bị người khác
cười nhạ, nhục mạ)
"Có sao? Giả tạo chỗ nào?"
"Cậy mình có khuôn mặt đẹp liền chưng mặt ra, không phải giả tạo thì là cái gì. . . . "
La San San nghe xong, vuốt cằm nói một câu: "Tớ hiểu rồi, cậu có hội chứng ‘hận ngoại hình’!"
Tác giả có lời muốn nói: cả ngày đều có tiết, buổi tối trở về mới có thời gian đánh chữ. Hôm nay lại càng về muộn.
PS: bởi vì vấn đề tốc độ internet nên không trả lời được vài bình luận, mong mọi người thông cảm.