Mãi cho đến buổi tối, xe mới tới được nơi, dừng lại trước một quán ăn. Mạch Thu chóng mặt đi
xuống. Ngồi lâu như vậy cái mông đã tê rần, thật may là không say
xe nếu không đã không chịu nổi đoạn đường này rồi. Mạch Thu
thầm cảm thấy may mắn.
Hương vị thức ăn tối nay rất ngon: đậu phụ lông*, cá mè trưng, rau dương xỉ trộn, sủi cảo đậu phụ, dưa chuột xào
lạc, còn có bánh xốp nữa, tất cả đều là món ăn đặc sắc. (*Xin lỗi vì
không tìm được từ nào để thay thế TT^TT)
Mạch Thu thích nhất là
món đậu phụ lông và bánh xốp nhân thịt. Kiếp trước đã từng ăn rất nhiều
nơi nhưng không đâu bằng nơi này. Đậu phụ lông và cá mè trưng
dều mang chút mùi vị riêng, Mạch Thu nhớ Cố Lãng không thích
nhất thứ mùi này. Quả nhiên, chỉ thấy Cố Lãng nhíu mày thật chặt, từ đầu đến cuối hề động đũa những món đó.
Lấp đầy bụng, mọi người lại
uống thêm một ly trà hoa cúc, mùi thơm thoang thoảng vương vấn trong
miệng, có tác dụng giải nhiệt, giải độc, tuyệt đối là đồ uống tốt nhất
mùa hè. Mạch Thu híp mắt lại, thoải mái giống như mèo con.
Sau bữa com tối, đoàn người được đưa về khách sạn nghỉ ngơi
Rạng sáng ngày tiếp theo, mọi người ăn sáng xong, ngồi xe lên đường đến Hoàng Sơn.
Chiếc xe nhanh chóng dừng ở phía sau núi. Đoàn người xuống xe, dưới sự hướng
dẫn của hướng dẫn viên du lịch, ngồi cáp treo từ đường cáp trao hang Cốc lên đến giữa sườn núi, rồi đi bộ lên đỉnh núi. Xe cáp treo cực lớn mới
có thể chứa được hơn tám mươi người. Mạch Thu vừa hay vị chèn vào giữa
nênd.đ.l.q.đ không thấy quang cảnh phía dưới. Trong lòng cô thật sự rất
bức xúc, nghe nói quang cảnh phía sau núi đều rất kỳ lạ.
Xe cáp
nhanh chóng đi đến giữa sườn núi, Mạch Thu trào ra theo đoàn người, Chu
Hiểu Nam đứng gần cửa, đã sớm hấp ta hấp tấp chạy theo hướng dẫn du lịch về phía trước. Mạch Thu vừa đặt chân lên con đường nhỏ trên núi, khuôn
mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bệch. . . . . đường núi hèm hẹp, một bên là
vách đá cao vút chìm trong mây, một bên là vực sâu không thấy đáy. Mạch
Thu cảm giác hai chân mình bủn rủn, ngay sau đó liền đưa tay nắm thật
chặt vạt áo Cố Lãng đi phía trước cô.
"Huhu, tôi không muốn leo
núi đâu, đầu óc choáng váng rồi đây này!" Giọng nói nức nở của Đinh Ninh truyền đến từ phía sau lưng khiến Mạch Thu bất đắc dĩ than thở: đúng
rồi, cô và mẹ đều có chứng sợ độ cao. Vốn tưởng rằng đường núi sẽ có lan can, nhưng không ngờ rằng nơi này lại rất ‘tự nhiên’.
Sau đó mẹ
Cố và mẹ Chu Hiểu Nam cùng chạy tới đỡ Đinh Ninh, khuyên can một hồi,
Đinh Ninh lại đưa mắt nhìn Mạch Thu cách đó không xa, nếu mình thực sự
không đi nhất định con gái sẽ thất vọng vả lại cũng sẽ thêm lo lắng.
Đinh Ninh khẽ cắn răng, để mẹ Cố dìu về phía trước, cuối cùng sau một
khoảng thời gian thích ứng đã tốt hơn.
Cố Lãng vốn dĩ cau mày
nhưng thấy gương mặt trắng bệch tội nghiệp của Mạch Thu nhìn chằm chằm
vào phía sau mình, rốt cuộc cũng dãn mày, "Em sợ à?"
Đây chẳng phải là hỏi thừa sao?
Cố Lãng do dự một chút, đưa một tay ra, "Nắm tay anh, cố gắng đi gần vào và đừng nhìn xuống dưới."
Mạch Thu hơi ngây ngẩn nhìn bàn tay đang đưa về phía mình. . . . khớp xương
rõ ràng, thon dài có lực . . . . Mạch Thu nhanh chóng hoàn hồn, vội
vàng đặt móng vuốt núc ních của mình vào, càng không quên điên cuồng gào thét trong lòng: "Nắm tay rồi! Nắm tay rồi! Mẹ nó, cuối cùng bà đây
cũng tiến lên được một bước rồi! Oa oa!"
Hoàng Sơn có tứ tuyệt:
kỳ tùng, quái thạch, biển mây và suối nước nóng. Rất nhiều người biết
những điều này. Có điều. . . . Mạch Thu ngẩng đầu nhìn khoảng không mênh mông trên đầu, đoán chừng không trông cậy gì vào ‘biển mây’ rồi; ‘suối
nước nóng’ lại không có trong lịch trình, mà thực ra nghe ‘tắm suối nước nóng trong ngày oi bức’ đã cảm thấy hơi sợ rồi.
Nhưng chỉ ‘kỳ tùng’ và ‘quái thạch’ cũng đủ làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Đi không tới 30 phút đã tới dãy núi Bạch Nga, trên xích sắt bên vách núi
màu đen treo đầy khóa đồng tâm. Các du khách vừa nhìn thấy lập tức như
ong vỡ tổ chạy đến nơi bán khóa. Mẹ Cố và mẹ Chu Hiểu Nam cũng chen chúc bên trong.
Đinh Ninh liếc nhìn đám người đang chen lấn rồi lại
nhìn Mạch Thu đang đứng một bên: "Hay là chúng ta cũng đi mua đi?" Nhưng người. . . . .nhiều đến mức đáng sợ!
"Ha ha. . . . không cần, con đã sớm chuẩn bị rồi!"
Mạch Thu cười gằn, lấy chiếc túi màu đỏ từ trong ba lô ra, sau đó lại móc ra một chiếc khóa ánh vàng rực rỡ từ trong chiếc túi đỏ kia, bên trên viết tên ba người nhà họ Mạch.
Khóa là do Mạch Thu đã mua từ lúc ở
nhà. Cô cố tình chọn một cái cực to rồi tìm thợ khắc chữ lên. Vật giá
trên núi quá mức lừa bịp, 10 đồng một cái khóa nhỏ bỏ vào một cái túi
chẳng có kiểu dáng gì cả. Thật khâm phục mấy vị khắc khóa kia, không
gian nhỏ như vậy mà có thể khắc được những chữ vô cùng nghệ thuật.
Mạch Thu đắc chí mang cái khóa to sáng loáng khóa lên xích sắt rồi ung dung
ném chiếc chìa khóa xuống vách núi, sau đó vỗ vỗ tay, hoàn thành! Mạch
Thu nhìn những ánh mắt sợ hãi hâm mộ xung quanh mà thầm cảm thán: thoải
mái! Thật sự rất thoải mái!
"Được đó Tiểu Thu, phóng tầm mắt nhìn qua thì khóa của cậu là to và chói mắt nhất đó!" Chu Hiểu Nam chen lấn
từ gian hàng ra, hết sức hâm mộ nói.
"Đừng nhìn tớ bằng ánh mắt
đó. Cái khóa này ngày ấy cậu cũng đi mua cùng tớ, lúc tớ kêu cậu mua một cái cậu còn dùng ánh mắt như nhìn người thần kinh nhìn tớ đấy."
"Ha hả, cũng đúng." Chu Hiểu Nam ngượng ngùng sờ sờ đầu.
Đang lúc sự chú ý của mọi người tập trung vào chiếc khóa siêu lớn kia thì
Mạch Thu lại lặng lẽ móc một chiếc khóa nhỏ tinh sảo từ trong túi ra,
tìm một chỗ không nổi bật, lén lút bấm khóa. Làm xong, cô cười tươi
chẳng khác nào mèo trộm được thịt.
Có điều, cô không biết rằng,
Cố Lãng vẫn đứng ở chỗ không xa, tuy chữ trên khóa này nhỏ, nhưng vẫn
thấy rõ: mong Mạch Thu sớm ngày có được Cố Lãng . . . .
Tiếp tục lên trên, đường núi càng ngày càng gập ghềnh, bậc thang cũng càng ngày
càng cao chót vót. Mạch Thu cảm thấy nếu cứ tiếp tục thở gấp như thế này thì chắc mình sẽ biến thành con chó Nhật quá. Quang cảnh hai bên rất
đẹp, nhưng chẳng còn hơi sức đâu mà thưởng thức, đến các bậc thang Bách
Bộ Vân cũng là do Cố Lãng kéo lên.
Năm nay Thiên Đô Phong bị đóng cửa, chỉ mở có Liên Hoa Phong. Hướng dẫn viên du lịch dừng lại nói cho
mọi người biết các hạng mục công việc, ý đại khái là: ai muốn lên ngọn
núi cao nhất thì tự đi lên, ai đã mệt rồi thì theo anh ta đến chỗ ‘cây
tùng đón khách’.
Ba người phụ nữ và Mạch Thu tất nhiên không cần phải nói, đã mệt đến mức sặp gục ngã rồi. Chu Hiểu Nam vẫn vui vẻ như
cũ. Mặc dù gương mặt tuấn tú của Cố Lãng vẫn không cảm xúc, nhưng ngay
cả khí thô cũng không thở gấp hơi nào. Mạch Thu đỏ mắt: Cha mẹ ơi, hai
kẻ này đều không phải người ( rõ ràng là do cô lười rèn luyện được không vậy?)!
Mạch Thu thầm thấy may mắn. May mà ba cô không tới đây,
nếu không thấy dáng vẻ sợ hãi bây giờ của cô không biết lúc về lại tiến
hành giáo dục tư tục và huấn luyện thể lực kiểu gì.
Ở kiếp này,
Mạch Thu phát hiện ra mình càng lớn thì tính tình Mạch Tử Kiệt càng
xung. Có lần, Mạch Thu thừa dịp Mạch Tử Kiệt đi làm nhiệm vụ mà oán
trách mẹ mình: "Mẹ, mẹ nói ba con cách ‘hai vạch hai sao’ không còn xa,
tiền lương thì chẳng thấy tăng bao nhiêu nhưng tính tình thì tăng đột
biến là sao ạ? Trưởng thành rồi cũng đâu phải mang dáng vẻ của các bà mẹ đâu, cần phải ra dáng khí khái của đàn ông chứ."
Sau khi Đinh
Ninh nghe xong không biết nên khóc hay nên cười, cốc đầu Mạch Thu một
cái nói, "Đi, nói bậy bạ gì đó!" Giọng nói này tuyệt đối dịu dàng, có
thể chảy thành nước, làm hại Mạch Thu nổi hết da gà: Sư tử Hà Đông hoàn
lương rồi chăng? Thật kinh hãi biết bao. . . .
oooooo
Liên Hoa Phong là không lên được rồi, Cố Lãng phải chăm sóc Mạch Thu, cũng
không thể để một mình đứa bé Chu Hiểu Nam đi được. Vì vậy, đoàn người
liền tiếp tục đi theo hướng dẫn viên du lịch, cuối cùng hơn một giờ
chiều cũng đến được chỗ ‘cây tùng đón khách’ trước quảng trường nhỏ. Mọi người cùng nhau chụp vài tấm ảnh, đợi những những người khác về đông đủ rồi cùng nhau xuống núi
Hướng dẫn viên du lịch đã không biết
chạy đến phương nào, chuyện này chẳng thành vấn đề, đường xuống núi là
đường thẳng mà. Bắp chân Mạch Thu vừa sưng vừa đau, mỗi bước đi đều trở
nên rất khó khăn nhưng vẫn cắn răng kiên trì, không hề nói một tiếng
‘không’.
Đừng thấy bạn nhỏ Mạch tế bào vận động không lớn, công
phu nhẫn nhịn tuyệt đối là hạng nhất đó. Nhớ năm đó ( kiếp trước, khi
còn bé ) người ta cũng bị thương khi leo qua ‘dốc Hảo Hán’[8], do không cẩn thận nên gót chân bị bánh xe cuốn vào chảy nhiều máu.
Lúc
xuống đến chân núi trời đã gần tốt, thấy xe dừng ở ven đường, Mạch Thu
thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã xuống đến nơi. Đoàn người lên xe, ai nấy đều tê liệt ngã ngồi xuống ghế kêu khổ thấu trời, nhưng ai cũng mang
theo nét mặt hưng phấn.
Chiếc xe chạy được một đoạn, hướng dẫn
viên du lịch cầm mic đứng lên, "Hôm nay mọi người chơi có vui vẻ không?
Có phải rất mệt không?"
Du khách trong xe nhao nhao ứng tiếng.
"Ha ha, đợi lát nữa sẽ được ăn cơm tối, sau đó tôi sẽ đưa mọi người về
khách sạn nghỉ ngơi! Bây giờ còn có chút thời gian, tôi sẽ tới nói một
chút cảm nhận của mình khi leo núi, mỗi người nói một câu nha, trẻ con
không cần tham gia."
Mạch Thu vừa nghe liền liếc mắt xem thường. Không cho trẻ con tham gia khẳng định là không phải chuyện tốt gì!
Một vài du khách bắt đầu phát biểu sôi nổi về " cảm nghĩ du lịch ". Phần
lớn đều cùng một ý: mệt chết đi được nhưng rất vui. Trong đó có một câu
rất kiệt tác đó là: cảm giác cực kỳ tốt, đó chính là ‘hai chân như nhũn
ra’.
Quả nhiên, đợi khi mọi người đã phát biểu gần xong, hướng
dẫn viên du lịch cười gian nói: "Tiếp theo, trước hai chữ ‘cảm tưởng’
thêm vào mấy chữ ‘ đêm động phòng hoa chúc ’!"
Cả xe đang huyên
náo bỗng nhiên yên tĩnh trở lại. Cố Lãng đang uống nước bị sặc dữ dội,
Mạch Thu che mặt: ngài hướng dẫn viên du lịch thật là YD* (*dâm đãng). . . mà vẻ mặt Chu Hiểu Nam lại u mê "xảy ra chuyện gì vậy".
Một ngày khó quên kết thúc với sự việc trên. Hành trình ngày thứ hai là
hang Phỉ Thúy[9] và thành cổ Tây Đệ, hiển nhiên là nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nhưng trải qua cuộc hành trình leo núi ngày hôm trước, đại đa số mọi
người đều đi khập khiễng, bước thấp bước cao.
Vì vậy, cho dù hồ
Thái trong hang Phỉ Thúy có mộng ảo đến mấy, thành cổ Tây Đệ có quang
cảnh trang nhã cổ xưa đến mức nào thì đối với bắp chân sưng tấy như ông
già của Mạch Thu mà nói: hoàn toàn không hăng hái gì hết.
oooooo
Cuối cùng hai ngày du lịch cũng kết thúc mỹ mãn. Sau khi về đến nhà, Mạch
Thu liều mạng dưỡng chừng mấy ngày mới khôi phục sức lực.
Đối
chuyến đi này, thu hoạch lớn nhất của Mạch Thu chính là: leo núi là một
công việc hao tốn thể lực, cho dù có ‘sức mạnh tình yêu’ bên cạnh cũng
chẳng ăn thua, vì vậy không cần làm thì tốt nhất đừng làm. Còn nữa, đậu
phụ lông và bánh xốp ăn rất ngon ( cô đó, quả nhiên là tham ăn! ! ). . . .