Ban đêm, đến lúc Ưng Tư Lạc mở hội nghị trực tuyến(chat webcam) với phụ tá công ty ở phòng
sách; Tề Vân Vân thấy anh bận rộn, thì yên lặng ở trong phòng xem tivi.
Cô ghé vào trên giường, lúc sắp sửa ngủ quên, bên ngoài phòng bỗng có người tới gõ cửa...
"Cốc, cốc."
Cô xuống giường đi tới cửa, cửa vừa mở đã thấy là Ưng Tiểu Kỳ, cô ấy ôm một đống chocolate qua, hỏi: "Đây là em mua, muốn
vào trong phòng em hay không, chúng ta cùng ăn?"
"Được được! Tôi thích nhất chocolate đó" Tề Vân Vân rất sẵn lòng, cứ buồn bực mãi ở trong phòng, cô không quen một chút nào.
Hai cô gái định cùng đi tới phòng Ưng Tiểu Kỳ, trước lúc vào phòng, Tề
Vân Vân không quên hỏi cô ấy: "Bên trong không có cái gì dọa người đang
chờ tôi chứ?"
"Không có a, chị lớn, em đã hai mươi mốt tuổi
rồi, làm sao còn có thể chơi những trò chơi trước kia chứ! Ưng Tiểu Kỳ
mở cửa, bày ra phòng của cô ấy.
Tề Vân Vân nhìn thoáng qua,
trong phòng là sạch sẽ ngăn nắp không tệ, nhưng cô phải nói trước: "Đừng gọi tôi là chị lớn, chúng ta bằng tuổi đó!"
Ưng Tiểu Kỳ "Oa"
một tiếng."Thật sao! Xem ra vận may của anh hai cũng không tệ lắm, vớt
được một cây cỏ non xinh đẹp! "Vậy tôi sẽ kêu tên của cô nhé, Vân Vân."
Tề Vân Vân thẳng thắn đồng ý, hai người vào phòng, ru rú ở trên ghế dài, vừa ăn chocolate vừa trò chuyện.
Ưng Tiểu Kỳ hỏi cô vấn đề cô ấy cảm thấy hứng thú nhất: "Vân Vân, 'Tình hình' của cô với anh hai tới cùng là đã phát triển như thế nào rồi? Sao đột nhiên cô lại đến tìm anh ấy? "
"Chuyện này nói tới thì
dài dòng lắm, phải nói từ Bàn Cổ khai thiên trở về..." Tề Vân Vân nở nụ
cười ranh mãnh, một năm một mười nói hết toàn bộ...
Ưng Tiểu
Kỳ nghe xong đập bàn ca ngợi; mà Tề Vân Vân cũng bất ngờ hỏi: "Đúng rồi, vì sao biệt danh của anh cô lại là hắc bá tước?"
"Cái này...
Phải nói từ rất lâu rất lâu trước kia nói tới." Ưng Tiểu Kỳ hạ giọng, vẻ mặt thần bí, nhảy xuống ghế dựa, đi tới cửa, mở cửa nghiêng người xem
xem bên ngoài có người hay không... Không có người, cô cẩn thận khóa cửa lại, nghiêng người quay trở lại, chui vào trên ghế dựa."Vân Vân, tôi có thể nói cho cô biết, nhưng cô cũng đừng nói cho
anh tôi nhé!"
"Sẽ không đâu, cô nói mau."
"Lúc tôi
anh hai mươi tuổi, bởi vì khí chất tôn quý không tầm thường, ở trường
học lại nổi tiếng, bị bạn bè anh ấy đặt biệt hiệu 'Bá tước'. Về sau anh
tôi tốt nghiệp đại học yêu đương với Trác Kha Nhi, hai người đính hôn,
Trác Kha Nhi lại bắt đầu sinh bệnh, bị bệnh một đoạn thời gian rất dài
sau đó qua đời, từ đó cả người anh tôi đều thay
đổi, anh ấy từ chối quan hệ với bất kỳ người phụ nữ nào, nhóm bạn bè anh ấy lúc đó bèn bỏ thêm một chữ 'Hắc' vào trong biệt hiệu giúp anh ấy, vì thế anh ấy đã biến thành hắc bá tước đó.
"Nhưng tôi thấy,
hiện tại của anh biệt danh này có thể bỏ đi chữ hắc rồi, các người đang
yêu đương mà ~~ toàn bộ những điều này đều bởi vì cô mà biến thành khác
biệt, tôi đợi sẵn làm cô em chồng rồi."
"Còn lâu nữa! Anh ấy
còn chưa có cầu hôn tôi..." Tề Vân Vân chờ mong tới ngày đó, tuy không
phải hiện tại, nhưng cô sẵn lòng chờ. Cô lại ăn một mảnh chocolate,
hương vị trong ngọt mang chút đắng kia, tựa như mùi vị của tình yêu.
"Nhất định sẽ có!" Ưng Tiểu Kỳ bày ra vẻ mặt cô sớm đoán trước.
Tề Vân Vân tươi cười thay thế cho trả lời.
Các cô "Nhóm hội nghị nhỏ " tiến hành suốt đến một giờ sáng, hai người đều mệt mỏi, Tề Vân Vân mới trở lại phòng Ưng Tư Lạc.
Ở trên hành lang, cô gặp được Ưng Tư Lạc cũng vừa kết thúc hội nghị
trực tuyến xong, anh rất tự nhiên vươn cánh tay ôm lấy cô cùng nhau trở
về phòng.
"Hội nghị của anh mở thật lâu." Tề Vân Vân oán giận nho nhỏ.
"Chỉ là truyền đạt chút mệnh lệnh xuống phía chủ quản cấp dưới ở Đài
Loan mà thôi." Giọng điệu Ưng Tư Lạc mang theo chút qua loa, không nói
hoàn toàn nội dung cho cô, trên thực tế lần trước
khi anh đi Đài Loan, đã chỉ thị sẽ thành lập chi nhánh công ty nhân viên chủ quản ở Đài Loan, muốn bọn họ đánh giá những công ty bảo hiểm chiếm
lĩnh vùng Đài Loan, xem đâu là đối tượng hợp tác thuộc hàng lão luyện,
có danh dự tốt đáng tin cậy.
Hôm nay bọn họ đề xuất rất nhiều ý kiến, nhất trí tán thành công ty bảo hiểm Tề Thị.
Vì thế anh ra lệnh, trước khi công ty chính thức kinh doanh phải làm ổn
thỏa bảo hiểm vận tải đường thuỷ, vả lại quyết định giao toàn bộ bảo
hiểm của tất cả chi nhánh công ty hải vận ngành vận tải đường thuỷ, ở
Đài Loan đến các nơi trên thế giới cho công ty bảo hiểm Tề Thị thực
hiện, cũng chỉ thị nhóm người chủ quản phải chuẩn bị tốt tư liệu, đợi
anh trở về Đài Loan, sẽ tự mình bàn bạc với Tề Thị.
Anh tính
toán nhân viên bảo hiểm bàn bạc tốt nhất chính là... Tề Vân Vân, mặc dù
cô chưa hề đề cập qua muốn hợp đồng bảo hiểm của anh, nhưng vốn dĩ với
thực lực của Tề Thị là đủ để tiếp nhận bảo hiểm của anh.
Anh
giao toàn quyền tiến hành cho cô, coi như là "Lễ gặp mặt" cho cha vợ
tương lai, tha thiết xin ông để cho Vân Vân xin về hưu sớm, anh thật
lòng yêu cô, nhất định phải cưới cô.