Venice, - Vẫn phong cảnh lãng mạn, tư tưởng nước ngoài như trước. . .
Nhưng Tề Vân Vân đã khác, tâm tình của cô lúc này cực kỳ tệ, trải qua
chuyến bay đường dài, cô vẫn không cách nào thích ứng với sự chênh lệch
múi giờ, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi; mắt thấy trời chiều đã
nghiêng về tây, bầu trời gần tối đen, cô đón thuyền nhỏ nhưng lại không
tìm thấy biệt thự nhà họ Ưng, bởi vậy tinh thần càng thêm căng thẳng.
Cô dựa theo tuyến đường mơ hồ trong trí nhớ chỉ đường cho người chèo
thuyền, nhưng toàn bộ đều không phải chỗ ở của nhà họ Ưng.
Người chèo thuyền nhiệt tình vốn đang hát tình ca Latin, thoải mái chở
cô đi tìm, d۩ⓔn đ☆n lⓔ qu↕ đôn nhưng vòng qua vòng lại trên đường sông
mấy lần, cũng không tìm thấy chỗ cô muốn đi, hai người khoa tay múa chân hoàn toàn khơi thông không có hiệu quả, người chèo thuyền cũng sắp sửa
mất nhẫn nại, hát cũng không hát nổi nữa. . .
Bản thân Tề Vân Vân vốn cũng cực kỳ buồn nôn, ở trên thuyền lung la lung lay, càng khiến cô buồn nôn muốn phun.
Ngay tại t lúc oàn bộ hi vọng sắp sụp đổ, cô bỗng nhớ tới "Danh hiệu"
hắc bá tước của Ưng Tư Lạc, Ưng Tư Lạc từng nói không ai ở nơi này không biết anh.
Cô lập tức dùng tiếng Latin không rõ ràng, bập bẹ nói: "Hắc bá tước, anh có biết anh ta không?"
Người chèo thuyền cố gắng nghe hiểu, sảng khoái gật đầu, nhanh chóng
vượt qua vô số đường sông, rốt cục, dinh thự giống như đã từng quen biết chiếu vào đáy mắt cô. . .
"Là nơi này đúng không!" Người chèo thuyền nói tiếng Latin.
"Anh thật thông minh." Tề Vân Vân nói tiếng Trung, hai người vẫn lại là khơi thông không có hiệu quả, nhưng cuối cùng cũng tìm đến nhà họ Ưng
rồi.
Người chèo thuyền nhanh chóng cập bờ, lộ ra khuôn mặt
tươi cười nhiệt tình, cầm hành lý cho cô, thu tiền, hoan nghênh cái cô
hành khách khó chơi này nhanh chóng rời thuyền.
Tề Vân Vân
thanh toán tiền bạc, kéo hành lý, chạy đến trước dinh thự, đứng ở trước
cửa nhìn vào sân nhà thật sâu của nhà họ Ưng.
Nhất định nơi
này. . . Cô nhắm mắt lại, trong đầu vẫn nhớ rõ vũ hội hóa trang ba năm
trước đây kia, Ưng Tư Lạc hôn cô, nụ hôn đầu tiên của cô chính là mất đi ở trong này. . .
Nếu cô đã đến đây, sao có thể chỉ là đứng ở
chỗ này tưởng nhớ? Cô muốn gặp được anh, giáp mặt hỏi rõ ràng mới được,
chuyến đi này đi suốt ba tháng, mà một cú điện thoại cũng không có, có
phải anh muốn. . . Thay lòng đổi dạ không?
Cô đi ra phía trước, ấn điện báo. . .
"Người nào đó?" Có một giọng nói nữ tính truyền đến từ trong bộ đàm.
Tề Vân Vân vừa nghe là Tiếng Latin, cũng mặc kệ bản thân nghe không
được không hiểu, trực tiếp nói tiếng Trung: "Xin hỏi. . . Ưng Tư Lạc có ở đây không?"
Người bên trong bộ đàm là Ưng Tiểu Kỳ, cô vừa
nghe có người nói tiếng Trung tìm anh hai, thì vô cùng ngạc nhiên lập
tức thay đổi hỏi bằng tiếng: "Cô là ai?"
"Tôi là Tề Vân Vân. . ."
Ưng Tiểu Kỳ buồn bực, dường như cô đã nghe qua tên này ở đâu rồi thì
phải?" Anh tôi đã đi Đài Loan công tác, tối hôm nay mới về đến nhà, theo tôi thấy cũng sắp đến rồi!"
Tề Vân Vân biết, lúc này người
đang nói chuyện với cô là Ưng Tiểu kỳ em gái của Ưng Tư Lạc, mà cô cùng
Ưng Tư Lạc đã để lỡ mất nhau. Anh vậy mà đi Đài Loan, d۩ⓔn đ☆n lⓔ qu↕
đôn sớm biết như vậy cô sẽ không tới, nên ở lại Đài Loan chờ anh, nói
không chừng anh sẽ đi tìm cô. . .
"Cô có chắc chắn thời gian
không?" Trong tâm Tề Vân Vân lại bùng lên ánh sáng hi vọng lần nữa, tất
cả giận dỗi trong lòng đều tan thành mây khói.
"Chắc chắn đó! Trước khi anh hai lên máy bay có gọi điện thoại trở về nói cho tôi biết."
Vậy anh ấy đến Đài Loan cũng từng gọi điện thoại cho cô sao? Suy nghĩ
của Tề Vân Vân bay bổng, trừ bỏ cái chữ loạn này, không có từ ngữ nào
khác có thể hình dung tâm tình lúc này của cô. . ."Vậy thì xin cô chuyển lời anh ấy, Tề Vân Vân chờ anh tại khách sạn Thánh Triết."
"A...! Được!" Ưng Tiểu Kỳ biết khách sạn đó, nhớ mang máng lễ hội mặt nạ năm nào đó, cô từng lừa gạt một cô gái từ khách sạn Thánh Triết đến
nhà. . . Nhưng những cái này đều là chuyện trong quá khứ, hiện tại cô cũng đã không còn ngây thơ như thế, cô làm nhà
thiết kế ở bên trong một công ty thiết kế nội thất, ngày mai còn phải
lấy bản thiết kế đến công ty thảo luận với khách hàng nữa!
Cô không rảnh quản người ngoài cửa kia là ai, đến lúc đó chuyển lời lại là được.
Tề Vân Vân nói cảm ơn, đáy lòng hết sức kích động, hiện giờ cô cũng chỉ có thể chờ đợi, lôi kéo hành lý, cô đón thuyền nhỏ lần thứ hai đến
khách sạn.
Cô vốn tính toán sẽ nghỉ một đêm trong khách sạn ,
sao biết. . ."Thực xin lỗi cô, vì cô không có đặt trước, các phòng hiện
tại đều đã đầy khách rồi." Ông chủ khách sạn nói với cô bằng tiếng Anh.
Cô mệt đến mức choáng váng từng cơn, bước chân mất trật tự lôi kéo hành lý bình tĩnh bước ra khỏi khách sạn, đành phải ngồi ngay tại chỗ ghế
tựa ở bên ngoài đợi, dù sao buổi tối Ưng Tư Lạc cũng sẽ đến, quan trọng
hơn là nếu cô tìm khách sạn khác, ưng Tư Lạc đến đây sẽ không tìm được
cô rồi.
Cô mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, ôm một tia hi vọng
cuối cùng, mệt đến ngủ quên lúc nào không hay. . . giấc ngủ này
thoáng cái đã qua một đêm, nhưng cuối cùng cô cũng không đợi được anh
tới. . .