Thần Và Thần
Bân Bân tỉnh lại cũng là sầm tối,trong phòng chỉ có mình cô,bữa tối vừa
được dọn đi. Cô nằm trên ghế quý phi, lỡ đễnh nhìn ra ngoài. Căn phòng
này nằm trên tầng ba, cong quanh bên dưới đều là nước, sợ cô chạy trốn
sao?
Cảm giác nhhuw mọi thứ quá hỗn loạn và mờ mịt, cô không biết bắt đầu từ đâu, nên làm như thế nào nữa, chỉ có những câu hỏi mà không
có câu trả lời. Cô là ai? Cô cần làm gì?
Mải mê suy nghĩ Bân Bân
không hề để ý rằng trước mặt mình từ lúc nào xuất hiện một người. Ngồi
vắt vẻo bên của sổ, người này cũng kiên nhẫn chờ cô để ý tới hắn, đung
đưa cái chân, nhìn ra bên ngoài.
" Á !"
Bân Bân giật mình
thụt người xuống nhưng phía sau lại không có điểm tựa nên cô ngã ngửa
xuống đất. Người ở của sổ cũng nhảy xuống đi về phía cô, cách một cái
ghế ghé mắt xuống nhìn cô, hắn không hề có ý định giúp đỡ cô đứng dậy.
" Cô là ai? "
Bân Bân trừng mắt, một tên bất lịch sự, rồi tự đứng dậy. Đối với những kẻ
như vậy tốt nhất là không nên để ý tới hắn. Có điều hắn vào đây mà không hề kinh động đám người dám sát cô? Ghé mắt qua cửa sổ, cô nhìn xung
quanh, hẳn đã phát hiện. Chắc hắn là một con cá rồi.
"Có việc gì? "
"Cô thật bất lịch sự."
#. Bực. Cô cũng thèm nói chuyện với kẻ điên này, quay người bước vào trong buồng, tháo trang sức và thay đồ ngủ. Bên ngoài, tên kia đi loanh quanh phòng ngập ngừng xem xét liệu có nên vào bên trong hay không? Chuẩn bị
bước vào thì thấy cô đi ra, nhìn trang phục trên người cô hắn ngại ngùng quay mặt đi trong khi cô bình thản lượn đến bên bàn trà ăn rót một
ly nước suối uống.
"Có chuyện gì?"
"Này!"
Anh ta
gắt lên nhưng nhìn thấy đồ ngủ của Bân Bân thì lại quay mặt đi. Miệng
lầm bầm khó chịu, Bân Bân hết kiên nhẫn, cô đứng dậy bước vào trong.