Chu Hiểu là người
trưởng thành, ít nhất về mặt tâm lí là vậy. Trước mắt bao người bị đút
cơm, nàng chỉ cảm thấy kì quái, mỗi lần há miệng ăn một miếng cơm, nàng
dường như có cảm giác các sư huynh xem nàng như khỉ.
Kỳ thật Chu
Hiểu hoàn toàn là hiểu lầm, các sư huynh là nhìn người ngồi bên cạnh kia Tống Thanh Thư, hơn nữa ánh mắt ai này không vui chút nào. Bởi vì Tống
Thanh Thư đúng thật là nghiêm trang đút Chu Hiểu ăn, hoàn toàn không
giống như truyền thống núi Võ Đang, phải biết rằng bọn họ trước kia cũng không thương xót giúp tiểu sư đệ ăn như vậy, thường cố ý đưa lên đồ ăn
cao không cho ăn, cái này gọi là mỗi một sư huynh khi dễ sư đệ đều do
khi làm tiểu sư đã bị khi dễ.
Làm một tiểu sư đệ mới, Chu Hiểu có thể nhịn lần đầu tiên bị ôm đi, đút cơm, nhưng cũng không thể chịu được luôn bị như vậy, huống chi……. Dù Chu Hiểu cũng cảm thấy không được tự
nhiên, nhưng bản năng thân thể luôn nhanh hơn so với suy nghĩ, từng chút một bức tường phòng bị dần bị phá vỡ, cho đến khi nàng quen sự tồn tại
của hắn.
Tuy là cơ thể cảnh báo nguy hiểm nhưng bị lí trí trấn
áp, mãi chăm chú lo lắng giới tính bị lộ, do đó nàng hoàn toàn không
cảnh giác được nguy hiểm nêu trên, đến khi Chu Hiểu đột nhiên tỉnh ngộ
thì đã quá muốn.
“Thanh Thư ca ca.” Nhìn xung quanh, Chu Hiểu
thấy mình cùng với Tống Thanh Thư bị vây quanh xem như khỉ trong sở thú, không như Tống Thanh Thư bình tâm không chút gợn sóng, thì Chu Hiểu
không có lòng tốt cho các sư huynh xem hài kịch, đặc biệt diễn viên
chính trong hài kịch chính là mình.
Tống Thanh Thư xoay
người trả lời, cúi đầu nhìn Chu Hiểu đồng thời chính xác đem miếng thịt đút cho Chu Hiểu. Khuôn mặt nhìn nghiêng vô cùng nhu hòa khiến cho Chu
Hiểu theo bản năng há miệng ra ăn cho đến khi ăn xong vài chén cơm, no
bụng mới cử động. Chu Hiểu khẽ lắc đầu, mà cái đĩa đậu đũa xào thịt
trước mặt cũng bị Tống Thanh Thư xử lí xong.
Ý nói Tống Thanh
Thư, nàng thật sự ăn no rồi. Tống Thanh Thư mới cùng các sư thúc nói lời từ biệt. Chu Hiểu bị ôm trong khủyu tay, nàng uốn éo đưa lưng về phía
các sư huynh quấy rối, để cho Tống Thanh Thư ôm mình rời đi, không cho
bọn họ tiếp tục trêu chọc nàng cùng Tống Thanh Thư.
Chu Hiểu thề đây là sẽ lần cuối bị trêu, muốn trêu chọc nàng tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy nữa.
Vài ngày sau các sư huynh phát hiện Chu Hiểu đã có thể tự mình ăn cơm, hôm
nay luyện tay phải bị run rẩy, nàng dùng tay trái ăn cơm, ngày mai tay
trái dùng không được thì nàng chuyển sang tay phải…………. Dù sao ngoại trừ việc mỗi ngày mệt mỏi được sư huynh ôm đi, thì nàng ăn cơm, tắm rửa,
thay quần áo đều tự mình kiên trì làm.
Mà kì lạ là Tống Thanh Thư cũng mặc kệ nàng, khiến Chu Hiểu không khỏi hoài nghi hắn đã nhận ra điều gì rồi.
Tống Thanh Thư tuy rằng cái gì cũng không nói, hay có lẽ là Chu Hiểu cùng
hắn không có nhiều thời gian để nói chuyện. Mỗi buổi tối hắn đều đi ra
ngoài, Chu Hiểu sở dĩ biết được như thế là vì nàng cố ý đợi hắn cả đêm,
sau đó Chu Hiểu đã có loại thể nghiệm thế nào là bị điểm huyệt ngủ.
Làm một trạch nữ chuyên gia thức đêm, Chu Hiểu có thể dễ dàng thức đến sáng mà chẳng có vấn đề gì, nhưng ý thức nàng đang thanh tỉnh mà lại đột
nhiên ngủ một giấc đến hừng đồng, đầy rõ ràng là Tống Thanh Thư có vấn
đề mà.
Ban đầu, Chu Hiểu cho rằng Tống Thanh Thư biết giới tính
mình, cho nên hắn mới giữa khoảng cách, để nước tắm xong hắn liền đi ra
ngoài, cả đêm không về. Hiện tại rõ ràng bản thân Tống Thanh Thư có vấn
đề mới đúng, cả đêm không về, mà cả núi Võ Đang đều cho rằng Tống Thanh
Thư ở phòng mình ngủ, điều này có thể cho thấy được trên người Tống
Thanh Thư có bí mật lớn hơn bí mật của nàng nhiều. Biết quá nhiều thì
không thể sống lâu, bị bắt ngủ chung với kẻ vô cùng nguy hiểm, Chu Hiểu
chỉ có thể giả vờ làm như cái gì cũng đều không biết, không nghe không
thấy không biết.
Mọi thứ cứ như thế dần trôi qua, Chu Hiểu bắt đầu có chút phiến não.
Đó là nàng trở nên trắng hơn.
Núi Võ Đang tràng ngập sương mù, không có tia tử ngoại mãnh liệt như vùng
sông nước khiến cho Chu Hiểu tiêu phí nửa năm phơi đen giờ bắt đầu nhả
nắng trắng ra.
Kỳ thật nhìn màu da của các sư huynh là có thể
đoán được nguyên nhân. Người nào người nấy đều có vẻ bề ngoại là bạch
diện thư sinh, lịch sự, nho nhã khiến cho Chu Hiểu cho rằng đây là
Trương Tam Phong lựa chọn. Nghĩ lại mới phát giác núi Võ Đang phong thủy tốt, mười một sư huynh to lớn vạm vỡ vậy mà cũng không ai đen như nàng. Mày kiếm mũi thẳng, làn da trắng trẻo nhìn rất đẹp. Dựa vào mắt thẩm mĩ của người hiện đại mà nói, thì đây chính là hình tượng mĩ nam lạnh
lùng.
Có câu nói làn da trắng thì che được mọi khuyết điểm, da
đen thì mỹ nữ cũng bị coi như người qua đường. Bản thân cơ thể Chu Chỉ
Nhược chính là tuyệt sắc mĩ nhân, Chu Hiểu lại cố tình phá hư, hiện tại
biến thành đứa bé đen thui.
Tuy nói đùa rằng nếu nàng là nữ tử
thì gả cho sư huynh Lý Vân Phong làm lão bà, tuy là ngày thứ hai hắn vì
nhận nhiệm vụ nên đã xuống núi, nhưng Chu Hiểu hoàn toàn không dám thả
lỏng nửa phần.
“Hôm nay bắt đầu tắm nắng.”
Giữa sườn núi tuy là nhiều mây nhưng đến giữa trưa thì ở đỉnh ánh mặt trời lại vô cùng mạnh liệt.
Thừa dịp núi không có người, Chu Hiểu không có giống như thường ngày chạy
qua lại lên xuống núi, mà nàng chạy nhanh như chớp lên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi có một cái hồ, bên cạnh hồ là vách núi đen, dòng nước chảy
xuống tạo thành thác nước, mục đích của Chu Hiểu chính là cái hồ nước
đó. Hằng năm, những người sống quanh đó đều biết, phơi nắng một ngày
chưa chắc sẽ đen đi. Nhưng da mà ẩm nước khi đi phơi nắng, hiệu quả của
nó có thể so với thiêu nướng.
Chu Hiểu tự tay cởi hai ba cái áo
khoác ngoài ra, chui xuống hồ nước sâu vài thước. Hồ nước trong suốt
thấy đáy, Chu Hiểu còn có thể thấy được mấy con cá nhỏ dưới đáy nước.
Bơi xung quanh mười phút, Chu Hiểu lập tức lên bờ. Để quần áo khô ở trên
đỉnh đầu, nàng để mặc quần áo ướt sũng trên người bắt đầu chạy, cho đến khi quần bắt đầu khô ráo mới nhanh chóng đem áo khoác mặc vào chạy đến
giữa sườn núi.
Mặt trời giữa trưa trên đỉnh núi rất nóng, Chu
Hiểu tính toán thời gian chuẩn xác, liên tiếp nhiều ngày không có ai
phát hiện thời gian nàng chạy quanh núi giữa đường đi bơi lội tắm nắng,
điều này khiến cho làn da nàng trở nên đen lại làm các sư huynh vô cùng
hoang mang.
“Này, bộ dạng của tiểu sư đệ rất tốt, nhưng hơi bị
đen nhỉ?” Đặc biệt là khi Chu Hiểu bị Tống Thanh Thư ôm, một đen một
trắng, thật sự là hắc bạch phân minh. Dù vậy các sư huynh đều không ai
biết vì sao Chu Hiểu có thể đen như vậy.
“Muội luôn là như vậy
mà, cha muội cũng như thế.” Bạn trẻ Chu Hiểu cười sáng lạng, nở nụ cười
tiểu bạch trong sáng tránh ánh mắt của các sư huynh.
Đắc ý quá cả đuôi lông mày đều nhếch lên, Chu Hiểu không có chú ý đến Tống Thanh Thư bên cạnh lặng lẽ nhìn nàng.
Ánh mắt đăm chiêu dừng trên gò má xinh xắn, đôi mắt u ám, đen láy, sâu thẳm của Tống Thanh Thư lẳng lặng chuyển động. Ngay lúc Chu Hiểu quay đầu
lại, không tiếng động chuyển ánh mắt như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chu Hiểu là người thông minh, theo lý thì kế hoạch tắm nắng của nàng là vô cùng thành công.
Chỉ là không lâu sau, nàng phát giác ra chuyện này vô cùng kì lạ, nói cách khác nàng lại trắng ra.
“Kỳ quái.” Lúc tắm rửa, Chu Hiểu cẩn thận xem kĩ cánh tay cùng với đùi. Vì
không thể cởi toàn bộ, nên những chỗ không bị phơi nắng thì da trắng như tuyết. Những chỗ phơi nắng thì đen như socola, phân biệt vô cùng rõ
ràng. Bởi vì cổ nhân đều mặc quần áo bảo thủ, đến cả áo ngủ cũng là áo
tay dài, Chu Hiểu chỉ cần để tay chân phơi đen là có thể lừa gạt mọi
người.
Nhưng là hiện tại, mỗi ngày giữa trưa nàng đều bơi lội,
nhưng tắm nắng không có hiệu quả rõ rệt như trước kia. Dựa theo cách nói của Tiểu Ngôn (TĐ: ta chịu, không biết Tiểu Ngôn là ai), làn da màu mật ong là làn da khỏe mạnh.
“Buồn bực.” Nghĩ không ra, Chu Hiểu không nghĩ nữa, lau khô cơ thể rồi mặc quần áo đi ngủ.
Cùng lắm thì ngày mai lại bắt đầu phơi nắng nhiều hơn chút nữa.
Chu Hiểu nghĩ xong lấy trong bình nhỏ ra uống một viên bổ khí mật hoàn rồi nằm ngủ.