Chu Hiểu rốt cuộc đã sâu sắc hiểu được tại sao được núi Võ Đang có truyền
thống sư huynh mang sư đệ, không chỉ là lí do sư đệ tuổi nhỏ, mà là vì
luyện võ thật sự là một việc khổ sai, tiểu sư đệ mệt mỏi đến mức phải
được sư huynh ôm đi.
Nếu gặp một sư huynh không có lòng tốt và nhẫn nại, chắc chắn là sẽ bị nắm mắt cá chân kéo trên mặt đất đưa đi a.
Tuy nhiên Chu Hiểu cũng không có vì hành động của Tống Thanh Thư mà cảm
động đến rơi nước mắt. Kí ức tối hôm qua còn khắc sâu trong óc đã cảnh
báo nàng Tống Thanh Thư tuyệt đối không dễ chọc.
Vừa ăn vừa khóc xong, hoàn toàn đi không nổi, Chu Hiểu lại bị Tống Thanh Thư ôm trở về phòng.
Chính là không phải phòng Chu Hiểu mà là phòng của Tống Thanh Thư.
Nguyên do là vì Chu Hiểu bị Tống Thanh Thư quản lí nên về sau phải cùng hắn ăn cơm, cùng sinh hoạt. Bởi vì bản thân Tống Thanh Thư một mình một phòng
cho nên trong phòng hắn chỉ có một chiếc giường, vì thế đêm này Chu Hiểu phải ngủ chung với Tống Thanh Thư trên một chiếc giường.
Hai
chân Chu Hiểu tê cứng nên rất khó chịu, hoàn toàn không chú ý tới vấn đề này. Đợi khi Tống Thanh Thư giúp Chu Hiểu bưng nước tắm có chứa thảo
dược thì Chu Hiểu cuối cùng cũng đã ý thức được vấn đề giới tính, không
muốn bị lộ.
“Không tắm, rất hôi.” Chu Hiểu tìm lí do kiên quyết
không tắm. Nàng đi đứng đều không nổi, dưới tình huống này tất nhiên là
Tống Thanh Thư ôm nàng đi tắm, như vậy chắc chắn sẽ phát hiện ra nàng là nữ.
“Không tắm, công sức của ngươi một ngày nay đều lãng phí.”
Tống Thanh Thư cúi đầu xoa chân cho Chu Hiểu, cô gái nhỏ bé ngồi xếp
bằng trên giường đầu quay sang một bên, thoạt nhìn rất đáng yêu lại quật cường.
“Lãng phí thì cho lãng phí đi.”
Chu Hiểu trên
miệng là nói như vậy, nhưng là nghĩ đến tiểu thuyết hay TV nhân vật
chính tắm nước có chứa thảo dược liền tăng công lực, trong lòng nàng kỳ
thật hối hận thật sự. Tầm mắt đảo quay giả vờ nhìn lướt qua, tình cờ
thấy Tống Thanh Thư ở trước mặt nàng cởi áo tháo thắt lưng, nàng nhất
thời mở to hai mắt ra nhìn.
Chu Hiểu thầm tự thôi miên chính
mình, mình chính là nam, không thể để lộ dấu vết, tự trấn định bản thân
mình đối với hành vi của Tống Thanh Thư không nên phản ứng quá kích
động, cổ cứng ngắc, chậm rãi cúi đấu, tiếp tục nghiêm túc xoa hai chân,
thả lỏng, lại thả lỏng.
Đừng cởi nữa!
Phòng Tống Thanh Thư không lớn, thùng nước cách chính nàng không đến 3 thước nằm phía trước. Chu Hiểu không thể xem như không có việc gì, khóe mắt đã có thể nhìn
thấy bóng lưng của Tống Thanh Thư, nếu không muốn nhìn trừ phi nàng nhắm mắt!
Kỳ thật Chu Hiểu cũng chưa phải chưa từng gặp đàn ông cởi
trần, nhớ đến chính nàng trước đây nhìn mặt không đổi sắc, liền cảm thấy thêm trấn định, thậm chí có thể thản nhiên nhìn Tông Thanh Thư.
Tống Thanh Thư tựa hồ không cảm nhận được ánh mắt của Chu Hiểu, vẫn như cũ
chậm rãi tiếp tục động tác, vẫn như trước cởi áo cựa kì chậm rãi.
“Ngươi, ngươi đang làm gì?” Vào lúc Tống Thanh Thư cởi quần lót ngang thắt lưng hơi gầy, Chu Hiểu rốt cuộc chịu không nổi phải lên tiếng. Không thể
thản nhiên được, dù gì nàng vẫn là nữ, mà nàng rốt cục đã nhớ ra tấm
thân chết tiệt này có quan hệ với Tống Thanh Thư, nếu nàng thực sự nhìn
hắn cởi áo tắm rửa, chỉ sợ tương lai nàng thật sự phải gả cho hắn. (Tử
Điệp: chẹp, cho dù không xem cũng phải gả thôi, số trời nó thế, chị
không thoát khỏi bàn tay anh ấy đâu)
“Dược liệu khó tìm, không thể lãng phí.”
Tống Thanh Thư tạm thời dừng động tác, nhìn thấy Chu Hiểu còn xoa chân, hắn liền bước lại.
“Ngươi thật sự không tắm sao?” Tống Thanh Thư cúi xuống, nhìn tiểu Chu Hiểu.
Vì động tác này của hắn, quần áo vốn để hờ trên vai liền rơi xuống, góc
áo rơi trên bàn chân Chu Hiểu làm cho nàng không được tự nhiên.
Càng làm cho Chu Hiểu ngượng ngùng chính là ngực của Tống Thanh Thư…. Rõ
ràng không có cởi sạch, nhưng lại gây ấn tượng rất mạnh vào đại não Chu
Hiểu, khiến cho mặt nàng không khỏi nóng lên.
Cổ nhân trưởng
thành sớm, luyện võ khiến cho khí lực mạnh hơn so với người bình thường. Dáng người phát dục cao ngất nửa lộ, nửa kín khiến cho người ta phun
máu mũi.
“Rất……..” Quá đáng! Người này thật sự không có vấn đề sao?
Chu Hiểu cảm thấy mặt mình càng thêm cháy lợi hại.
Mà Tống Thanh Thư như đang chờ Chu Hiểu đáp lại, im lặng nhìn Chu Hiểu có
chút trốn tránh dần dần trở nên kiên định, trong ánh mắt có chút quật
cường không chịu thua.
“Không tắm.” Liều mạng áp chế khuôn mặt đỏ bừng, Chu Hiểu trừng mắt nhìn Tống Thanh Thư, chỉ thấy hắn hơi nheo
mắt, rồi cởi quần áo phủ trên đầu Chu Hiểu. Tiếng nước vang lên, Chu
Hiểu chần chờ kéo xuống quần áo phảng phất hơi thở của Tống Thanh Thư,
nhìn thấy Tống Thanh Thư đã cởi sạch ngâm ở thùng nước. Chu Hiểu không
khỏi nhẹ nhõm thở dài một hơi, đem quần áo bẩn ném sang một bên, tiếp
tục làm như không có việc gì, xoa đùi thả lỏng, nàng không khỏi tưởng
tượng về sau hai chân nhỏ bị con thỏ truy đuổi.
Chính là Chu Hiểu mới thản lòng tinh thần chưa được bao lâu, Tống Thanh Thư lại tiếp tục.
Vừa rồi quần áo bẩn ở trên đầu Chu Hiểu cho nên nàng không nhìn thấy tình
cảnh Tống Thanh Thư cởi quần áo. Mà lúc này Tống Thanh Thư đã tắm dược
liệu xong, hắn đương nhiên phải đứng dậy mặc quần áo, mà Chu Hiểu không
có khả năng đem quần áo bẩn phủ lên lại, mắt thấy sẽ bị nhìn thấy tiểu
cường J của nam để trần đánh vào thị giác.
Chu Hiểu giả vờ
nghiêng đầu, giả bộ mệt mỏi buồn ngủ, động tác có chút vội vàng, miễn
cưỡng, lo lắng chuyện nữ phẫn nam trang sẽ bị phát hiện, Chu Hiểu thật
không có biện pháp.
Sớm biết nàng sẽ không xoa chân, trực tiếp nằm xuống ngủ.
“Hiểu Hiểu.” Tống Thanh Thư đã mặc xong quần áo đến trước mặt Chu Hiểu.
“Kỳ thật, đối với tiểu sư đệ không nghe lời, hoàn toàn có thể ném luôn vào trong nước.”
Thâm thể mát lạnh khẽ cười chui vào chăn trêu chọc Chu Hiểu đang giả bộ ngủ.
“Ta rõ ràng là tiểu sư thúc.” Chu Hiểu nhất thời kích động, không giả bộ
ngủ nữa mà trừng mắt, nhấn mạnh thân phận trưởng bối của mình. Về phần
bị lộ bao nhiêu, nàng cũng không nhàn rỗi bận tâm, bản thân không phải
là người thông minh, không có khả năng đùa giỡn tâm cơ với Tống Thanh
Thư, so với bị người khác chê cười, còn không bằng tự mình chủ động.
“Tống sư điệp.” Đuôi lông mày nhếch lên cao cố ý khiêu khích, ai bảo Tống
Thanh Thư là con của Tống Viễn Kiều, cho dù hắn lớn hơn nàng thì cũng
phải gọi nàng là sư thúc. Huống chi Chu Hiểu với không phải là người có
tính tình tốt, giả bộ hiền lành, bị Tống Thanh Thư ác ý trêu đùa nhiều
lần, là người đều nhịn không được.
“Thật không?” Ngữ khí cho rằng không đúng. Thân phận sư thúc, Tống Thanh Thư chưa bao giờ để trong lòng.
“………..” Ai bảo cha của hắn là Tống Viễn Kiều……. Chu Hiểu nói thầm trong lòng.
Đúng lúc Tống Thanh Thư nhìn nhìn Chu Hiểu ghét bỏ việc tắm dược liệu. Ánh
mắt ấy như khinh bỉ nàng cả đời võ công tầm thường không chút tiến bộ,
khiến Chu Hiểu càng thêm buồn bực về việc này.
Được rồi, võ công
nàng căn bản không thể theo kịp với thân phân nàng, đệ tử Võ Đang đời
thứ ba Tống Thanh Thư xác thực so với đại đa số các sư huynh mạnh hơn
rất nhiều.
“Hiểu Hiểu, gọi ta là Thanh Thư” Tống Thanh Thư nhìn bộ dạng Chu Hiểu rối rắm nói.
Chu Hiểu cho rằng đây là Tống Thanh Thư đã nhường nàng rồi, vừa rồi dùng
thân phận sư thúc chèn ép Tống Thanh Thư, Chu Hiểu cũng hơi ngượng
ngùng, cũng liền thuận theo đáp ứng với hắn.
Nói thực ra, thân
phận cao hơn cũng không phải là điều tốt. Bảo một đứa trẻ mới mười một
tuổi không Tống Thanh Thư trưởng thành là sư diệt, nàng cũng không muốn
bị rụng tóc đâu.
“Thanh Thư ca,” Vì thế Chu Hiểu quyết định không để ý đến thân phận trưởng bối, chỉ kêu Thanh Thư cảm giác là lạ, nên
nàng quyết định kêu là Tống Thanh Thư là Thanh Thư ca.
Nhưng mà
Chu Hiểu quên, Chu Chỉ Nhược cũng gọi Trương Vô Kỵ là Vô Kỵ ca ca. Không cùng thời đại nên phong tục cũng không giống, một tiếng “ca” này ý nghĩ vô cùng khác biệt.
Một tiếng “Thanh Thư ca” này khiến tâm tình Tống Thanh Thư sung sướng lên tới tận trời.
“Vậy có muốn tắm hay không đây!” Tống Thanh Thư không nói cho Chu Hiểu biết
lúc hắn tắm trong thùng nước kia chẳng qua chỉ là muốn đùa giỡn với nàng thôi.
Về phần bí mật của thùng tắm chứa dược liệu, e rẳng cả Tống Viễn Kiều cũng sẽ không biết.
Tống Thanh Thư một lần nữa bưng cho Chu Hiểu một thùng nước tắm, hắn phát
hiện dù là mỗi bước đi đều đau đến muốn khóc nhưng Chu Hiểu vẫn cố gắng
run rẩy giãy dụa từ trên giường bước xuống dưới.
Chu Hiểu bước
xuống dưới còn không nổi, bước đi lại càng không được. Nếu lại ngồi chờ
chết, Tống Thanh Thư sẽ lột quần áo nàng quăng nàng vào thùng nước giúp
nàng tắm rửa.
“Thanh Thư ca, ta tự mình tắm.” Một tiếng Thanh Thư ca kêu lên mềm mại, trong âm thanh còn hàm chứa vài phần làm nũng,
nhưng thực tế tình huống là bộ mặt Chu Hiểu vô cùng dữ tợn chuyển bước
chân cứng ngắc đến thùng tắm, mãnh liệt yêu cầu để mình tự tắm rửa. Bộ
mặt dữ tợn đó là do đau.
“Ta lấy quần áo đem cho ngươi.” Tống
Thanh Thư nhìn Chu Hiểu nhanh tay cầm lấy gáo gỗ bên cạnh, trầm mặc một
hai giây mới gật đầu.
Quần áo Chu Hiểu đều để ở phòng Lý Vân Phong, tuy nói rằng hai phòng có một
khoảng cách nhỏ, cũng không tốn bao nhiêu thời gian của Tống Thanh Thư.
Nửa đường gặp được vị sư thúc thấy hắn ôm một bọc lớn liền có lòng tốt đề
nghị giúp hắn chuyển giường, Tống Thanh Thư chỉ cười cho có lệ, không
muốn làm phiền vị sư thúc.
Tống Thanh Thư mới vừa ôm bọc quần áo
cùng chăn đẩy cửa tiến vào, Chu Hiểu mới tắm xong một nửa lập tức nhanh
chóng tắm rửa xong chạy về trên giường, trên người mặc quần áo sạch sẽ
trong tủ của Tống Thanh Thư, đem thân thể nhỏ bé của Chu Hiểu kín từ đầu đến cuối, nhìn rất thú vị.
Tống Thanh Thư cười mà không nói, nhìn Chu Hiểu hai tay ôm chặt chăn giả vờ ngủ hồi lâu, liền rời đi.
Về phần chuyển giường chiếu, hắn chưa từng nghĩ đến.