Mấy ngày Nhượng Nhượng ở Bỉ cũng không thấy qua bóng dáng của Lục Phóng,
nghĩ lại thì dĩ nhiên anh ta mang người đi là vội vàng làm ăn, đến khi
kết quả trận chung kết ban ra, thiết kế của Cherry được giải nhì, cô mới gặp được Lục Phóng.
Nhượng Nhượng cùng Hòa Đa muốn chúc mừng
Cherry, tính toán đi quầy rượu tụ họp, thấy anh ta ở đó vì giữ lễ phép
đành mời Lục phóng, không ngờ anh ta lại muốn tham gia, nhưng khi anh ta nghe xong, nghĩ cũng chưa nghĩ, trực tiếp hỏi thời gian và địa điểm
luôn. Điểm này thì Nhượng Nhượng bội phục Lục Phóng, bộ phận thiết kế
trang sức trong tập đoàn A&E không tính là sản nghiệp trụ cột, đại
sản nghiệp cũng không được tính vào, anh ta là tổng giám đốc còn hy sinh nhiều tiền như vậy làm gì, vì chúc mừng viên chức nhỏ mà sắp xếp thời
gian tới chúc mừng, thật là không dễ dàng, xem ra anh ta là muốn am hiểu nhân tài nên phải ra sức sản xuất đạo lý.
Tối nay Lục Phóng ăn
mặc rất giản dị. Chẳng qua là một áo T shirt màu xanh ngọc cùng quần
jean trắng bệch, nhưng lại thu hút toàn bộ ánh mắt xung quanh, Nhượng
Nhượng mới phát hiện dù đem Lục Phóng đặt ở giữa một đám nước ngoài
nhưng anh ta cũng sẽ hết sức chói mắt, dọc đường đi nhìn anh ta “Chọc
hoa đỡ liễu” tới đây, chọc không ít ánh mắt xinh đẹp.
Dù Lục
Phóng ăn mặc rất bình dân, nhưng mỗi hành động giơ tay nhấc chân đều thể hiện khí chất hiếm có, cũng khó che giấu được thân phận cấp cao của anh ta. Đối với người khác đều cố ý khiêm tốn, Nhượng Nhượng rất khinh bỉ,
rõ ràng tài trí hơn người, giả vờ cùng người khác vui vẻ, lại khiến mọi
người thấy phiền phức.
Ví dụ như hiện tại, mặt mũi Cherry cứng
ngắc, Hòa Đa không dám giơ Lan Hoa Chỉ, Nhượng Nhượng chỉ có thể không
ngừng cầm ly rượu đỏ nhấp môi, nếu không cô sẽ không nhịn được mà cắn
miệng, mấy người bọn họ an tĩnh đến mức kì quái.
Mà Lục Phóng
không thể không biết điểm này, lại chẳng có một chút ý tứ, hai bên đã có hai mỹ nữ tóc vàng ánh mắt họ quấy rầy anh ta vô số lần, anh ta cũng
không có phản ứng. Hai chân vắt chéo, nhãn nhã nghe nhạc trong quán
rượu. Ở bất kì nơi nào người như anh ta ở đâu cũng sẽ cảm thấy không
được tự nhiên, cũng không nhìn người khác không được tự nhiên, phảng
phất như cả thế giới đều di chuyển theo anh ta, Nhượng Nhượng chỉ dám để bất mãn trong lòng.
Bởi vì Nhượng Nhượng không được tự nhiên
ngay, cho nên không thể không nhìn chung quanh, một chuyện đã bị cô nhìn trúng. Trong quán rượu đang tiến hành một hoạt động, nghe nói khách sạn đang chúc mừng tròn một năm, nếu có thể trong vòng một phút, uống xong
ba vại bia đen, có thể miễn phí ăn ở phục vụ trọn gói ở khách sạn.
Nhượng Nhượng động lòng, đây chính là khách sạn năm sao đấy, đến vé máy bay Bỉ cũng không coi là quá đắt, nếu như có cái này, cha mẹ hai người chưa
từng xuất ngoại lần nào có thể tới đây chơi mấy ngày, thật đúng là
chuyện tốt tuyệt vời.
Nhượng Nhượng uống rượu cũng tạm được, chưa từng quá say, chủ yếu là bởi vì cô chưa từng uống đến say quá, cho nên
đối với tửu lượng của mình chưa được đánh giá khách quan. Hòa Đa ở bên
cạnh lại giật dây thêm, gì mà con gái sinh ra đã có ba phần tửu lượng,
ánh mắt của Lục Phóng không biết đã bay sớm tới nơi nào, Nhượng Nhượng
nhất thời kích động, đứng lên đi tới.
Cô đi lên nhìn ba vại bia
đen kia, có chút yếu lòng, không đề cập tới tửu lượng, chỉ là với lượng
bia này người bình thường khó có thể chấp nhận.
Cô hèn nhát nhìn
về hướng bàn của mình, kết quả thấy ánh mắt Lục Phóng có chút miệt thị,
giống như đang nói không có việc gì thì đừng đi lên để rồi làm mất mặt,
mất cả thể diện ở nước ngoài. Cô nhất thời không có dũng khí, chuyện này liên quan đến quốc tế, cô không thể không cho phép mình không kiên
cường. Cô nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, đem bia đen đổ vào trong miệng,
vại thứ nhất xuống bụng vốn rỗng, đặc biệt cảm giác khó chịu.
Ở
phía dưới Hòa Đa vỗ tay, Nhượng Nhượng cầm lên vại thứ hai, cô đã cảm
thấy có lúc vì đất nước mà vẻ vang, cô gái yếu đuối như cô không nên
chọn gánh nặng này. Cô nhanh tay lau nước mắt, khổ sở đem ly thứ hai đổ
xuống miệng.
Vại thứ ba, thơ ca bỗng nảy ra, rất muốn nói một
câu, “Tình yêu thật đáng quý, lòng yêu nước lại cao hơn, nhưng khi say
bia, thì hai thứ kia đều vứt.” Đáng tiếc cô không thể phiên dịch câu kia thành tiếng Anh, hơn nưa cô cũng không có thời gian đau khổ, phía dưới
bắt đầu đếm ngược, “twenty-five, twenty-four. . . .”.
Nhượng
Nhượng có cái tính bướng bỉnh, đó chính là không chịu được thua thiệt,
cô đã thống khổ uống hai vại rồi, không có đạo lý không uống vại thứ ba, nếu không chính là vô duyên vô cớ tìm chịu nhục, xưa nay cô không muốn
chịu nhục trước người khác. Trong mắt chủ chiêu đãi quán rượu đang điên
cuồng vẫy tay về phía cô, cô vừa rơi nước mắt vừa uống rượu, chỉ hy vọng nước mắt chảy ra có thể pha loãng bia đi.
Dưới đài tiếng vỗ tay
nổi lên bốn phía, ai cũng không ngờ cô gái đông phương dáng người nhỏ
nhắn này trong một phút có thể uống xong ba vại bia đen, Nhượng Nhượng
còn hoa lệ giống như vũ công nhảy Latin bình thường chào cảm ơn một cái, tràn đầy kiêu ngạo tổ quốc vì mình mà tự hào.
Thần trí cô cảm
thấy hết sức tỉnh táo, vẫn kiên trì nhận phần thưởng khách sạn từ trong
tay người chủ trì, bước chân kiên định đi về chỗ ngồi, “ầm” một tiếng
ngã vào trong ngực Hòa Đa, nghĩ thầm mình cũng chưa làm thể diện của tổ
quốc.
Khi cô tham gian trân uống rượu kia, Cherry đang cùng một
người nước ngoài nói chuyện cho hết thì giờ, ai chịu nổi ngồi bên cạnh
Lục Phóng. Bob đã sớm đi theo mỹ nữ tóc vàng, chỉ có người anh em Hòa Đa ở lại chờ Nhượng Nhượng.
Thật ra thì anh ta không phải thật tâm, mới vừa rồi bên cạnh còn hai mỹ nữ tóc vàng đang quyến rũ Lục Phóng,
ngược lại quyến rũ Hòa Đa nhiều hơn, Hòa Đa vì chưa từng trải qua tình
yêu, nên nhất thời đầu óc choáng váng quên mình ở phương nào rồi.
Một mắt anh ta không muốn buông tha cơ hội cùng mỹ nữ luyện tập khẩu ngữ,
một mặt lại được chăm sóc Nhượng Nhượng, hết sức không giúp được. Người
ta nói sắc đẹp che trời, lời này thật là lời kinh nghiệm, Hòa Đa xưa nay hâm mộ Paris, vừa lúc hai mỹ nữ kia lại nói tiếng Pháp, đến lúc này anh ta muốn đi cũng không đi được.
Đợi đến khi quay đầu nhìn lên,
chỉ thấy hai mắt Nhượng Nhượng đang nhìn thẳng về phía trước, mặc dù cảm thấy quái dị, nhưng nhìn cô đi cũng vững mà ngồi cũng ngay, nên vấn đề
cũng không lớn lắm, cho nên Hòa Đa hướng Lục Phóng nhìn.
“Để tôi đưa cô ấy trở về.” Lục Phóng bỏ ly rượu xuống.
Lúc này Hòa Đa hận không thể quỳ xuống lau giày cho anh ta, thật đúng là
người tốt. Hòa Đa hết sức yên tâm để Lục Phóng đưa Nhượng Nhượng trở về, thứ nhất là bề ngoài Nhượng Nhượng hoàn toàn không có sức hút, thứ hai
là hai vị mỹ nữ trước mắt sánh ngang Nicole mà tổng giám đốc Lục còn
không cảm thấy hứng thú, từ đó có thể thấy anh ta chắc chắn mang trên
đầu vòng nguyệt quế “khiếm khuyết cơ thể” trên đầu rồi.
“Đứng lên.” Lục Phóng hường về phía Nhượng Nhượng đang tựa trên bả vai mình lạnh lùng nói.
Nhượng Nhượng thuận theo đứng lên, sắc mặt hơi trắng bệch, dưới ánh đèn sáng
như bạch ngọc, ánh mắt trong suốt thấy đáy, thấy thế nào cũng giống như
người bình thường.
Hòa Đa lại càng yên tâm.
Lục Phóng
hướng thang máy đi tới, quay đầu lại thấy Nhượng Nhượng vẫn đang đứng
tại chỗ, ánh mắt bắt đầu mê mang, phảng phất như không tìm được mẹ đứa
nhỏ. “Đi nào.” Lục Phóng nói.
Ánh mắt Nhượng Nhượng nhất thời
sáng lên, như đang nhận lệnh người máy, bước thẳng tắp theo sát sau lưng Lục Phóng, không có dáng đi đường số 8 của người say rượu, trừ việc
trên người cô nồng nặc mùi rượu, cho ai thì cũng không tin cô uống rượu
đến say.
Hòa Đa cảm thán một câu, không nghĩ tới tửu lượng của Nhượng Nhượng lại sâu không lường được.
Lục Phóng đi vào thang máy, nhấn tầng hai mươi bốn cho Nhượng Nhượng, lại
nhấn tầng năm mươi hai của mình, hai tay bỏ vào túi quần, không có chút ý muốn nói chuyện với Nhượng Nhượng.
Nhượng Nhượng yên lặng, cô
buồn bực tại sao Lục Phóng lại biết cô ở tầng hai tư? Cô không nhớ rõ
mình và anh ta có cùng nhau làm thủ tục đặt phòng nha? Nhưng hiện tại
chẳng qua là cô đang thuận cúi đầu đứng sau lưng Lục Phóng, không hiểu
đang suy tư cái gì.
Khi thang máy dừng ở tầng hai tư, cửa mở.
Lục Phóng chờ mãi không thấy Nhượng Nhượng có ý đi ra. Anh cũng không
nói, cho đến khi thang máy tới tầng thứ năm mươi hai, anh cất bước ra
ngoài, Nhượng Nhượng đang nhắm mắt theo đuôi phía sau.
Anh mở cửa phòng, Nhượng Nhượng cười thục nữ đối với anh, không nhúc nhích.
Chân mày Lục Phóng nhăn lại, “Không phải cô muốn đi vào đấy chứ?”
Nhượng Nhượng chẳng qua là đang dõi theo anh, mặc dù trong mắt có tiêu cự
nhưng không có ánh sáng suy nghĩ cùng trí khôn, sau đó cô trông rất tức
cười bắt chước thanh âm Eva, “Di------rec------tion.”
Bởi vi công việc nghệ thuật của Nhượng Nhượng đều là dựa vào đầu óc cùng trực giác, một thiết kế đã nghĩ đến rách đầu, kể từ khi cô xem phim “Người máy
biết yêu”, cô vẫn ảo tưởng mình cũng có thể giống như một Eva, hết thảy
đều nghe chỉ thị mà làm việc, cuộc sống như vậy mới trở nên đơn giản,
huống chi còn có một WallE si tình ở phía sau. Chẳng qua ám hiệu quá
mãnh liệt cũng không phải chuyện tốt.
Người uống rượu say sẽ có
nhiều hành động vô cùng kì quặc, có khóc lớn, có cười to, có mắng chửi
người, có ngủ, thật ra thì Nhượng Nhượng khi sai cũng cùng một đặc thù
khi cô ngủ, cô lựa chọn để đại não của mình ngủ, những cái còn lại đều
theo chỉ thị đi.
Lục Phóng giờ mới biết Nhượng Nhượng uống đến say rồi. “Đi vào.”
Quả nhiên Nhượng Nhượng ngoan ngoãn đi vào, sau đó mang theo nụ cười rất
máy móc nhìn anh, không chút nào phát hiện cô nam quả nữ mập mờ ở chung
một phòng. Thay đổi khác so với thường ngày, Nhượng Nhượng không hô cứu
mạng, cũng không nhấc chân lên chạy, đáng tiếc giờ này cô đang nghe theo mệnh lệnh.
“Cho tôi cốc nước.” Lục Phóng tháo cúc áo ở cổ áo sơ mi rồi ngồi trên ghế sa lon.
Nhượng Nhượng khéo léo rót cho anh một cốc nước. “Chủ nhân, mời dùng nước.”
Lục Phóng kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt nhìn trên mặt Nhượng Nhượng kéo dài
đến ba mươi giây, cũng không thấy cô cúi đầu hay xấu hổ, chỉ vô tội nhìn anh, vô tội đến mức nếu người ta bắt nạt sẽ có cảm giác rất có lỗi với
cô.
“Đấm bóp bả vai cho tôi.” Anh nhẹ nhàng nói.
Nhượng Nhượng rất tự nhiên đi ra phía sau anh, đấm bóp cho anh,
“Đi tắm!” Lục Phóng ngửi thấy mùi rượu trên người Nhượng Nhượng liền cau
mày, sau đó trơ mắt nhìn Nhượng Nhượng đi vào phòng tắm, cũng không đóng cửa phòng tắm, cứ đứng ngây ra dưới vòi hoa sen đang chảy.
“Cởi
quần áo.” Lục Phóng thấy thế không thể không nhắc nhở cô. Sau đó nhìn
thấy Nhượng Nhượng ở ngay trước mắt anh bắt đầu cởi xuống cái quần ướt
nhẹp. . . .