Sợ thầy thuốc mà giấu bệnh là điều không tốt, công ty khám sức khỏe định kỳ cho nhân viên cô
luôn chốn tránh, hiện tại mới thấy tác hại.
Bác sĩ cầm phiếu kết quả thông báo “Kết quả kiểm tra phát hiện bệnh nhân Khanh Nhượng Nhượng có một khối u.”
"Sẽ ảnh hưởng đến việc sinh con sao?"Vấn đề dầu tiên mà Khanh Nhượng Nhượng quan tâm.
"Cũng không nói được, bởi vì hình dáng khối u không rõ rệt, chưa xác định
được tính chất của khối u, có điều khối u tương đối lớn rồi, cho nên
phải mau phẫu phẫu thuật."
Khanh Nhượng Nhượng lạnh cả người: "Không phải ác tính chứ?"
"Cần lấy mẫu xét nghiệm thì mới biết được." Bác sĩ trả lời.
"Bác sĩ mau sắp xếp thời gian ạ." Lục Phóng lên tiếng.
Khanh Nhượng Nhượng càng thêm phát rung, "Tôi đã nói là không cần kiểm tra mà."
"Không đến kiểm tra, chẳng lẽ em muốn chờ cho khối u to bằng cái đầu của em
sao?" Lục Phóng rất tức giận, "Công ty tổ chức khám sức khỏe cho nhân
viên em đều không đi có phải không" như vậy bao giờ mới phát hiện được
chứ.
"Oh." Bởi vì từ nhỏ Khanh Nhượng Nhượng rất sợ tiêm, cho nên rất sợ đi bệnh viện.
Một lần mẹ cô bị bệnh cô mới vào bệnh viện. Bàng không nhất định sẽ không bao giờ đặt chân đến đây.
"Bây giờ tôi là bệnh nhân đấy." Khanh Nhượng Nhượng cũng tức giận, bị bệnh
là cô, có nguy hiểm đến tính mạng hay không cũng là cô, anh tức giận cái gì chứ.
Thời gian phẫu thuật nhanh chóng được quyết định, Lục
Phóng tìm bác sĩ phụ khoa uy tín nhất trong nước, nhưng kết quả cuối
cùng vẫn phải lên bàn mổ.
"Anh nói xem có phải cơ thể tôi rất
kém, phẫu thuật xong cũng không khỏi được?"Khanh Nhượng Nhượng mặc quần
áo bệnh nhân, sợ hãi nắm lấy tay Lục Phóng.
"Kiến thức của em chỉ có thể so với mấy đứa trẻ mà thôi. Khanh Khanh Nhượng Nhượng!" Sắc mặt Lục Phóng vẫn rất không tốt.
Khanh Nhượng Nhượng quay đầu suy nghĩ một chút, là cô sợ quá thôi, bàn mổ
lạnh như băng này, khiến cô lo sợ mình sẽ không tỉnh lại được."Nghe nói
có bệnh nhân được gây mê về sau cũng không tỉnh lại nữa phải không?"
"Khanh Nhượng Nhượng, tạm thời nói ít mấy câu có được không?"Lục Phóng quát
lên, hoàn toàn mất hết hình tượng thân sĩ hàng ngày, giống như biến
thành người khác.
Đều nói bệnh lâu con cái cũng bất hiếu. Cô cũng chưa tính bệnh lâu, đã khiến Lục Phóng mất kiên nhẫn, Khanh Nhượng
Nhượng cảm thấy có chút lạnh lẽo.
"Vậy tôi muốn lập di chúc, sau
khi chết toàn bộ bất động sản và tiền gửi ngân hàng đều chuyển sang cho
ba mẹ tôi." Khanh Nhượng Nhượng bắt đầu kêu la.
"Em nói nhăng nói cuội cái gì thế hả?" Lục Phóng hận không thể lấy gối đầu đập chết cô
"Chuyện này nhờ anh đừng nói với ba mẹ tôi, chờ tôi phẫu thuật thành công sẽ tự nói cho bọn họ." Khanh Nhượng Nhượng trước khi vào phòng phẫu thuật vẫn cố dặn dò Lục Phóng.
"Mấy ngày là khỏe thôi. Đừng có đoán mò, em nhất định sẽ tỉnh thôi."Lục Phóng đặt một nụ hôn trên trán Khanh Nhượng Nhượng, Khanh Nhượng Nhượng vẫn nắm lấy tấy anh nhất định không chịu
buông.
Mấy tiếng sau, Khanh Nhượng Nhượng có thể cảm thấy mình
còn sống, bởi vì cô cảm thấy đau, giống như bị kim châm vậy, "Lục Phóng, không cần đánh tôi, không muốn. . . . . ."
"Bình thường con hay đánh nó sao?" Đây là giọng của mẹ Lục.
"Mẹ, đừng nghe cô ấy nói bậy?" Đây là giọng của Lục Phóng.
Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy có người đang vân vê tóc của mình, mới thấy tốt
hơn một chút, chỉ là thần trí vẫn có chút mơ mơ màng màng. Có lúc đau
quá, bắt được thứ gì liền xiết lấy, sau đó mới phát hiện là tay Lục
Phóng, bị cô bấm đến xanh xanh tím tím, cái này có thể gọi là thương
tích đầy mình.
Sau khi Khanh Nhượng có thể ăn một chút cơm uống
một chút nước, cô mới có tinh thần, có thể nói chuyện: "Anh không cần đi làm sao? Có thể gọi mẹ tôi đến chăm sóc tôi là được rồi."
Lục
Phóng xúc một thìa canh cá đưa đến bên môi Khanh Nhượng Nhượng: "Cũng
không phải là chuyện lớn gì, để cho bọn họ già yếu chạy tới chạy lui,
anh cung thông báo cho họ em phẫu thuật, " xem ra lo lắng của Khanh
Nhượng Nhượng đều là dư thừa.
"Vậy ai ký giấy bảo lãnh cho tôi" Khanh Nhượng Nhượng nghe nói phẫu thuật cần có người thân ký tên xác nhận.
"Anh." Lục Phóng chỉ chỉ chính mình.
"Không phải chúng ta chưa kết hôn sao?" Khanh Nhượng Nhượng nuốt nước miếng ừng ực.
Lục Phóng không trả lời, chỉ để ý đút canh cho cô.
"Tổng giám đốc, Nhượng Nhượng." Hai giọng nói đồng thời vang lên, chính là chị Quả Quả và Hoà Đa.
Lục Phóng quay đầu lại nhìn một chút: "Mấy người nói chuyện đi, tôi đi rửa chén."
Chị Quả Quả cùng Hòa Đa chờ Lục Phóng ra khỏi cửa mới dám nói chuyện "Này,
Nhượng Nhượng, chỗ này so với khách sạn năm sao cũng không khác biệt lắm đâu, còn có ghế mát xa." Hòa Đa như phát hiện ra vùng đất mới, nhảy lên mát xa hưởng thụ .
"Tổng giám đốc sẽ rửa chén?" Chị Quả Quả trợn to hai mắt không thể tin, nhất định hạnh phúc chết đi?
Khanh Nhượng Nhượng nhìn chị Quả Quả trong tim tự hỏi, thâm chid lục lọi cô cũng không thấy hạnh phúc ở chỗ nào.
"Ăn trái cây do tổng giám đốc tự gọt, nhất định hạnh phúc chết rồi." Chị Quả Quả nhìn đĩa hoa quả trên bàn nói.
Thật không hổ là cao thủ bát quái, con mắt so với Sherlock Homles còn lợi hại hơn.
"Khanh Nhượng Nhượng, phẫu thuật này không ảnh hưởng đến việc sinh con đấy chứ?" Hòa Đa thuận miệng hỏi.
Khanh Nhượng Nhượng nghe được chuyện này cũng lo lắng, mặc dù bác sĩ nói
không có vấn đề gì lớn, nhưng trong lòng cô vẫn không thể xem nhẹ, dù
sao cũng là động dao đến bộ phận sinh nở, cũng không biết có thể tái
phát hay không, sau này có ảnh hưởng đến thai nhi hay không, mấy ngày
nay để ý đến chuyện này mà Khanh Nhượng Nhượng sắp phiền chết rồi.
Những lời này không thể nói cùng Lục Phóng, nhưng vạn nhất nếu cô không sinh
được hoặc sinh ra quái thai thì thế nào. Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy
tương lai của cô nguy khốn rồi. Cuốn truyện “Bích Vân Thiên” của Quỳnh
Dao thật sự khiến Khanh Nhượng Nhượng sợ hãi. Nam chính và nữ chính tự
do yêu nhau, trải qua rất nhiều khó khăn, nhưng sau này nữ chính vô
sinh, mẹ chồng nữ chính bắt cô chấp nhận tìm người sinh hộ, kết quả nam
chính xa mặt cách lòng, nữ chính uất ức nhưng chính là yếu đuối không
thể làm gì khác đánh chấp nhận.
Khanh Nhượng Nhượng không hy vọng chuyện cẩu huyết như vậy xảy ra trên người mình. Sinh con với người
khác là chuyện bình thường, có cũng được, không có cũng không sao. Nhưng đối với gia tộc quyền quý như nhà Lục Phóng mà nói, Khanh Nhượng Nhượng sinh con gái đã không tốt, huống chi là không sinh được.
"Ngộ
nhỡ có ảnh hưởng thì phải làm thế nào?" Chị Quả Quả lo lắng, "Có điều
tổng giám đốc yêu em như vậy, cũng không có vấn đề đâu?"
Khanh
Nhượng Nhượng nhỏ giọng mắng, chết tiệt, quả nhiên sẽ dẫm đạp lên chỗ
đau của cô, con mắt nào thấy Lục Phóng yêu cô chứ, đây đều là châm chọc, trần truồng nhục nhã.
"Buổi chiều hai người không đi làm sao?" Khanh Nhượng Nhượng bắt đầu đuổi người.
Quả Quả cùng Hòa Đa có thể đuổi đi, nhưng mẹ Lục thì không thể đuổi.
"Nhượng Nhượng, ta mang cho con canh chim bồ câu, là ta tự tay nấu nha."
Khanh Nhượng Nhượng nhìn nhiệt tình của mẹ Lục, cảm thấy nếu mình không thể
sinh đứa nhỏ thì thật có lỗi với bà."Bác gái, bác không cần phải tự làm
khổ mình như thế đâu ạ."Khanh Nhượng Nhượng thấy như vậy thật là ngại.
"Vẫn còn gọi là bác gái sao?" Mẹ Lục chu miệng "Nhất định là Lục Phóng không tốt." Mẹ Lục đặt mạnh chén canh xuống bàn, nói với Lục Phóng "Còn
không mau bóp chân cho vợ con đi".
Sau đó trở mặt như lật sách
cười với Khanh Nhượng Nhượng."Thời điểm mẹ sinh Lục Phóng, chỉ thích sai bảo ba của Lục Phóng thôi. Chỉ có khi đó ông ấy mới bên cạnh nghe mẹ
sai bảo. Bình thường bóng người cũng không thấy, đến lúc chúng ta gặp
chuyện không may mới xuất hiện thôi.
Khanh Nhượng Nhượng chỉ có thể cười làm lành.
Mấy ngày ở bệnh viện là mấy ngày cô gặp Lục Phóng nhiều nhất, có vẻ như anh luôn bên cạnh cô, trừ lúc anh đi vệ sinh, ngay cả lúc cô muốn đi vệ
sinh anh cũng muốn đi cùng, khiến cô lung túng muốn chết, hai cười cũng
chưa có kết hôn, sao có thể vô tư giải quyết trước mặt anh chứ. Bệnh tật cướp đi sinh mạng cũng không quan trọng bằng mất đi lòng tự trọng.
Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp Lục Phóng nữa.
Thời điểm Khanh Nhượng Nhượng xuất viện, lời bác sĩ căn dặn khiến cô cả
kinh, một tháng không thể sinh hoạt vợ chồng! Khanh Nhượng Nhượng cũng
không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, dù sao nhìn Lục Phóng, vẻ mặt
bình tĩnh, cũng không phản đối gì cả.
Khanh Nhượng về nhà tĩnh
dưỡng, đúng lúc em Bổn Bổn gọi điện chất vấn sao lâu như vậy không nghe
điện thoại. Khanh Nhượng Nhượng cũng không giấu giếm, "Cái gì chị phẫu
thuật hả?" Bổn Bổn ở bên kia điện thoại thét chói tai, Khanh Nhượng
Nhượng không biết là người trẻ bây giờ lại có sức sống như vậy.
"Đừng hét nữa, đừng nói với ba mẹ, để cho bọn họ lo lắng." Khanh Nhượng Nhượng đưa điện thoại xa một chút.
Đến lúc Bổn Bổn biết cô một tháng không thể sinh hoạt vợ chồng, càng thêm
ngạc nhiên; "Không phải chứ, chị, vậy chẳng khác nào cho ảnh rể ngồi tù
sao. Đàn ông ấy à, không phải đồ vật, nếu chị để anh ấy một tháng không
ăn thịt, so với lên trời còn khó hơn. . . . . ." Bổn Bổn dạy dỗ Khanh
Nhượng Nhượng thật lâu.
Khanh Nhượng Nhượng cuối cùng cũng hiểu
được, tuổi tác và trí tuệ của phụ nữ không thể đánh đồng, ví dụ như Bổn
Bổn rất am hiểu về đàn ông. Cho nên Khanh Nhượng Nhượng chứng kiến Lục
Phóng từ nhiệt tình như lửa thành lạnh nhạt như nước, cũng có chút hoài
nghi, không biết anh giải quyết ở bên ngoài, hay có tiềm chất của thánh
nhân. Nhưng Khanh Nhượng Nhượng ở nhà tĩnh dưỡng ba tuần, Lục Phóng cũng ở nhà ba tuần, không đi làm, không đi công tác, hoàn toàn là một người
đàn ông mẫu mực của gia đình.
"Anh khong thấy buồn bực sao?" Khanh Nhượng Nhượng kỳ thực đang rất chán nản.
Lục Phóng đặt tài liệu xuống: "Dù sao ở đây cũng xử lý được công việc." Đây là anh nói thật.
"Nhưng tôi buồn bực." Khanh Nhượng Nhượng không có cách nào chỉ có thể mở miệng, cô sắp bị Lục Phóng ép điên rồi.
"Em muốn ra ngoài đi dạo?" Lục Phóng hỏi.
Khanh Nhượng Nhượng gật đầu, nhanh chóng thay quần áo xỏ giầy chạy về hướng
hàng ăn, tội nghiệp đứng ngoài cửa sổ nhìn người ta ăn ngon lành, chỉ có thể nuốt nước miếng.
"Cô muốn mua cái gì?" Nhân viên phục vụ nhiệt tình chào hỏi.
Khanh Nhượng Nhượng nhìn món sườn cay, bộ dáng như giặc cướp.
Lục Phóng dở khóc dở cười tiến lên, "Em không thể ăn những thứ này, đồ cay không tốt cho vết mổ của em.
"Vết mổ đã kéo da non rồi!" Khanh Nhượng Nhượng bắt đầu giận dỗi, "Chờ cho
nó khỏi, tôi sẽ mắc bệnh kén ăn mất thôi." Khanh Nhượng Nhượng mỗi ngày
đều ăn cháo trắng, uống canh chim bồ câu đên phát chán.
"Yên tâm đi, dựa vào sức ăn của em, sẽ không mắc bệnh kén ăn đâu." Lục Phóng kéo Khanh Nhượng Nhượng rời đi.
"Tôi muốn ăn thịt, chim bồ câu cả một lạng thịt cũng không có." Khanh Nhượng Nhượng bày ra bộ dáng gầy gò ốm yếu.
Lục Phóng nắm chặt tay của Khanh Nhượng Nhượng, "Đủ rồi, anh phải ăn chay
cũng có thể nhịn, em như vậy mà không nịn được hay sao?" Lục Phóng tức
giận.
Khanh Nhượng Nhượng có phải đòi hỏi quá đáng rồi không, liền hạ thấp yêu cầu, "Vậy tôi có thể tắm không!"
"Chờ vết mổ khỏi hẳn mới được tắm, ngộ nhỡ vết mổ bị nhiễm trùng thì làm sao?"
"Anh có bình thường hay không hả, Lục Phóng, vết mổ sắp lành rồi. Huống chi, nửa tháng không tắm, anh không thấy có mùi gì kỳ quái sao?" Khanh
Nhượng Nhượng ôm lấy cánh tay Lục Phóng, dùng sức ghé sát vào người anh.
Khanh Nhượng Nhượng thật muốn la ta một tiếng, vừa muốn dùng lực bụng lại đau, đành phải thôi.
"Được rồi đừng gây phiền cho anh nữa, nếu em náo để trở lại bệnh viện một lần nữa, anh sẽ không tha cho em đâu." Lục Phóng nhéo mặt Khanh Nhượng
Nhượng.
Mấy ngày trước khi Khanh Nhượng Nhượng về nhà đón năm mới Lục Phóng mới cho phép tắm, cô cảm thấy Lục Phóng làm quá vấn đề.
"Hình như tôi xuất viện đủ một tháng rồi?" Cô là ám chỉ Lục Phóng, nhắc nhở anh chuyện nào đó.
"Hôm nay bụng có còn đau không?" Lục Phóng vỗ nhẹ lên bụng Khanh Nhượng Nhượng hỏi.
Khanh Nhượng Nhượng liếc mắt, gần đây Lục Phóng cứ như cha của cô vậy."Không
đau." Điều này cũng không thể trách Lục Phóng, Khanh Nhượng đối với đau
đớn tương đối nhạy cảm, huống chi trước đây muốn tránh ‘lao động’ còn
giả bộ bị đau.
Khanh Nhượng Nhượng đổi chủ đề, "Tôi đổi dầu gội, anh thấy mùi này có thơm không?" Nói rõ như vậy anh hiểu rồi chứ ?
Lục Phóng có vẻ không hài lòng, ghé sát lại khi cách 10 cm, cau hít một hơi."Tạm được." Sau đó buông một câu.
Khanh Nhượng Nhượng nhíu mày, anh không ra ngoài giải quyết, vậy nhất định là có vấn đề, ghét bỏ cô? Khanh Nhượng Nhượng không thể không hoài nghi,
lúc cô bị bệnh Lục Phóng hết lòng chăm sóc, cô đã làm gì khiến anh không hài lòng rồi.
Khanh Nhượng Nhượng mơ hồ mở mắt, bây giờ là mùa hè thì tốt, mùa đông rời
giường rất khó khăn, ngay cả Lục Phóng luôn bận rộn chăm chỉ cũng bắt
đầu lười biếng, Khanh Nhượng Nhượng lật người không thèm để ý tới anh.
“Khanh Nhượng Nhượng, còn không mau dậy đi nhà xí, muốn nhịn đến hỏng sao,” Lục Phóng lại đá chân Khanh Nhượng Nhượng.
“Này, tôi là bệnh nhân đấy!” Khanh Nhượng Nhượng cung biết Lục Phóng sẽ cười cô.
Lục Phóng bắt đầu cười: “Được rồi, đang bệnh cũng không biết tự lo lấy,
ngày ngày la hét không phải chỗ này đau thì chỗ kia đau, còn suy nghĩ
vẩn vơ, em vẫn chưa đói khát đến mức độ đó chứ?”
Khanh Nhượng
Nhượng cũng biết lời từ miệng anh không có câu nào tốt: “Tôi mới không
cần.” Thật là chó cắn Lã Động Tân, cô lo lắng kẻ đói khát không phải
mình mà là cho ai kia.
Năm cũ sắp hết, mà Khanh Nhượng Nhượng
cũng không biết qua nhà ai để đón năm mới, cho nên chỉ có thể hỏi Lục
Phóng: “Chúng ta đi đâu mừng năm mới đây?”
“Ba mẹ anh đi biển Ca-ri-bê, em có muốn đi cùng không?” Lục Phóng nói dối không chớp mắt.
Khanh Nhượng Nhượng vừa cảm thán anh không gì không làm được vừa lắc đầu .
“Vậy thì đến nhà em đi.” Lục Phóng điềm đạm nói.
Bất quá Khanh Nhượng Nhượng đoán nhất định là mẹ chồng tương lai nhiệt tình quá mức, biết cô bị khó xử, cho nên liền nói trước ba mẹ đi biển
Ca-ri-bê.
Khanh Nhượng Nhượng rất hưng phấn chuẩn bị hành lý về
nhà, hơn nữa lần này so với năm ngoái hiển nhiên vui vẻ hơn, không phải
lén lén lút lút chạy trốn.
“Tại sao chúng ta phải chen lấn đi xe buýt?” Lục Phóng rất buồn bực.
“Không phải là anh thích chen lấn trên xe buýt sao? Tôi đây là chiếu theo sở
thích của anh.” Khanh Nhượng Nhượng tức giận trả lời. Cái này gọi là
quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Lúc bọn họ chia tay, không phải Lục
Phóng thừa dịp chen xe buýt làm nhục cô sao?
“Nhưng là, cuối năm bến xe rất không an toàn, em vừa mới làm phẫu thuật.”
“Cảm ơn, tôi đã xuất viện một tháng.” Khanh Nhượng Nhượng dán một tờ giấy
trên laptop của Lục Phóng, mới phất tay một cái bày tỏ đã thu dọn xong.
“Chuyển phát nội thành?” Lục Phóng nhìn tờ giấy dán trên túi đựng máy tính của mình có viết bốn chữ này.
“A, anh cũng biết lễ đón năm mới không an toàn, phải dán như vậy mới an
toàn được.” Thời điểm Khanh Nhượng Nhượng còn là một cô gái độc thân bắt taxi một mình, không thể không nghĩ ra mấy sáng kiến tốt.
Lục Phóng tìm được bốn chữ “bảo vệ chuyên nghiệp” trên túi du lịch hàng hiệu thì sa sầm mặt mày.
“Khanh Nhượng Nhượng! Anh làm sao có thể vừa làm chuyển phát nội thành vừa làm bảo vệ chuyên nghiệp được chứ?”
Khanh Nhượng Nhượng động tác dừng lại, Lục Phóng nói cũng có lý.
Khanh Nhượng Nhượng mày thực là không có đầu óc, “ Quả thật là suy nghĩ chưa
thấu đáo.” Cái gì gọi là không tốt, chính là cái này đây.
Lục
Phóng hổn hển lột bốn chữ “bề mặt độc hại” trên ví xuống,: “Không bằng
em cũng nên dán hai chữ ‘người yêu’ lên đầu của anh luôn đi.”
“Anh sẽ vĩnh viễn không hiểu được, bến xe cuối năm kinh khủng như thế nào
đâu!” Khanh Nhượng Nhượng cố gắng mở to hai mắt, muốn tăng thêm tính
thuyết phục trong lời nói của mình, “Nghe nói còn có phụ nữ có thai bị
chèn đến sinh non đấy.” Khanh Nhượng Nhượng muốn chứng minh hành động
của mình không phải là thái quá đâu.
“Chỉ cần không bị chèn đến
mang thai là được.” Lục Phóng đẩy Khanh Nhượng Nhượng ngồi xuống ghế
sofa, ngăn cản cô đừng thêm phiền phức, “Hơn nữa em phải bắt kịp trào
lưu mới chứ.”
Ví như Lục Phóng anh cũng rất có đầu óc.
Thời điểm Khanh Nhượng Nhượng lên được xe buýt, gần như không gặp trở ngại,
cô cũng chưa từng hưởng qua laoị đãi ngộ này. Lục Phóng một bên đỡ Khanh Nhượng Nhượng, vừa hướng mọi người cười xòa nói: “Cô ấy chỉ bị cảm, chỉ bị cảm thôi mà.”
Khanh Nhượng Nhượng đeo khẩu trang màu trắng,
một tay vịn trán, không ngừng rên rỉ: “Lạnh, tôi lạnh quá.” Đây rõ ràng
là biểu hiện phát sốt, hơn nữa còn không ngừng ho khan, mấy triệu chứng
này rất giống với đại dịch H1N1 đang lưu hành.
Có điều Lục Phóng
đã sớm chuẩn bị, đưa ra giấy chứng nhận của bác sĩ, “Thật đó, đây là
giấy chứng nhận, cô ấy chie bị cảm mạo bình thường thôi.”
Bất quá người xung quanh đối với hai người vẫn kính nhi viễn chi, nhận được lời giải thích này, lại càng cố gắng tránh xa.
Lúc Lục Phóng đỡ Khanh Nhượng Nhượng ngồi xuống, cô mở trừng hai mắt. Khanh Nhượng Nhượng cảm thán, khó trách không không gian thì không thể buôn
bán.
“Mẹ, mẹ.” Khanh Nhượng Nhượng hưng phấn gõ cửa.
“Các con đến đây thế nào?” Cửa vừa mở Khanh mẹ rất ngạc nhiên, “Mẹ không thấy có xe vào sân mà.”
“Chúng con đi xe buýt, để Lục Phóng thể nghiệm cuộc sống hạnh phúc của quần
chúng nhân dân.” Khanh Nhượng Nhượng nói láo không biết ngượng. Kỳ thật
Khanh Nhượng Nhượng muốn cho Lục Phóng thấy cuộc sống bình thường của cô là cái dạng gì, muốn anh không quá kỳ vọng vào cô, đừng mang cô so với
mấy tiểu thư danh môn kia.
“Không phải chứ, mùi trên xe rất khó
chịu, mau đi tắm đi.” Khanh mẹ nói với Lục Phóng. Bà đã thăm chỗ ở của
Khanh Nhượng Nhượng, vừa nhìn cũng biết Lục Phóng có bệnh sạch sẽ.
Lục Phóng cười cười, cũng không từ chối.
Khanh mẹ lập tức dùng sức bấm tay con gái, “Con thật là, không biết Lục Phóng có bệnh sạch sẽ sao?”
“Sạch sẽ quá mức cũng không tốt đâu, con đây là giúp anh ấy luyện tập, mẹ, mẹ đừng chỉ biết lo cho người ngoài,” Khanh Nhượng Nhượng rất ủy khuất.
Lục Phóng đi ra, làm bộ ngửi ngửi tóc của Khanh Nhượng Nhượng, “Em không tắm sao?”
“Tôi ghét nhất là gội đầu.” Khanh Nhượng Nhượng thở phì phò cầm lấy quần áo
vào nhà tắm, cô cũng không hiểu tại sao cô phải phối hợp với bệnh sạch
sẽ của anh chứ.
Khanh Nhượng Nhượng đang ngồi trong phòng ngủ,
hưởng thụ khoái cảm được Kục Phóng sấy tóc cho, thì bị một tiếng oa oa
cắt đứt, “Anh rể đến rồi!” Bổn Bổn thiếu chút đã xông lên ôm lấy Lục
Phóng, bị Khanh Nhượng Nhượng túm lấy thắt lưng kéo lại.
“Trả tiền mới được ôm.”
“Hẹp hòi.” Bổn Bổn móc tiền từ trong túi quần, ném vào tay Khanh Nhượng Nhượng.
Lục Phóng cười to.
Khanh Nhượng Nhượng ở phía sau gào thét với Bổn Bổn, “Này tiền này bị thiếu
một góc.” Ba người bắt đầu cười to, đây là lễ mừng năm mới mà.
Bất quá lễ mừng năm mới cũng không có nghĩa là không mệt nhọc. Khanh Nhượng Nhượng đang ngồi trước TV xem chương trình “Cừu vui vẻ và sói xám”, cô
ôm đứa cháu cùng ăn khoai lang chiên cười đến vui vẻ, lại nghe thấy
giọng của Khanh mẹ, “Khanh Nhượng Nhượng, còn không mau tới giúp mẹ làm
mấy món.”
Khanh mẹ thật không muốn để cho Khanh Nhượng Nhượng
nhàn rỗi, nhất là lúc này. Bà chỉ sợ Khanh Nhượng Nhượng để lại ấn tượng với Lục Phóng hết ăn lại nằm, cho nên làm gì cũng kêu Khanh Nhượng
Nhượng.
Khanh Nhượng Nhượng không lên tiếng.
“Con không
nấu ăn, thì lấy nước tưới hoa, sới đất, bắt côn trùng gì cũng được,…”
Khanh mẹ cảm thấy Khanh Nhượng Nhượng sao lại vô tâm như vậy. Không thấy Lục Phóng đang giúp bà thái thức ăn sao, động tác cũng không tệ đâu.
“Mẹ, con còn là trẻ con mà!” Khanh Nhượng Nhượng bất mãn kêu to.
Khanh mẹ đặt món ăn xuống, Lục Phóng hạ dao thái, ngay cả cháu của Khanh Nhượng Nhượng cũng thả miếng khoai khỏi tay.
Khanh Nhượng Nhượng lập tức ý thức được tình hình, “Ha ha, không phải mẹ là
người nói con chưa trưởng thành sao? Hơn nữa con cùng tiểu Minh xem hoạt hình đủ thấy tâm hồn của con so với tuổi thật thì là trẻ con, không
phải sao?”
Khanh mẹ không tìm được lời phản bác, Lục Phóng cũng không lên tiếng.
Chỉ có Minh đồng học của cô không hiểu chút nào, “Cô à, nghe nói người
trưởng thành mà còn hành động như trẻ con sẽ bị bắt vào bệnh viện tâm
thần, sao cô vẫn còn chưa vào đấy? Có phải nơi đó mừng năm mới cũng được nghỉ? Không trách được mỗi năm cô chỉ về nhà một lần, thật đáng
thương.” Tiểu Minh chớp chớp mắt to đưa cho Khanh Nhượng Nhượng một
miếng khoai muốn an ủi.
Lục Phóng cùng Khanh mẹ cười to, Lục
Phóng hôn một cái trên mặt tiểu Minh, “Hôm nay chú sẽ mua cho cháu một
đống pháo hoa thật lớn.”
Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy trẻ con bây giờ trưởng thành quá sớm, nhất định là quá thừa dinh dưỡng, “Nhóc con
nói gì thế hả, cô mới không phải từ trong viện tâm thần ra ngoài. Lại
nói, tại sao người lớn có hành động như trẻ con lại phải vào viện tâm
thần, mà mấy đứa trẻ con lại có thể tùy tiện giở thói ngang ngược?”
Khanh Nhượng Nhượng cùng cháu mình lý sự.
Cho đến bữa cơm tất niên, Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy thật thống khổ. Phàm là mấy món ướp muối dầm không thể ăn, phàm là dính xì dầu không thể ăn, mấy món dính hạt tiêu không thể ăn, mấy món hải sản cũng không thể ăn,
cuối cùng còn lại chẳng bao nhiêu.
“Ăn xì dầu vết mổ sẽ sậm màu, giống như trát bùn trên bụng rất khó coi.” Lục Phóng tỉ mỉ giải thích cho Khanh Nhượng Nhượng.
“Lục Phóng, đủ rồi đấy, bao nhiêu ngày qua chẳng phải tôi đã ăn toàn những
món chẳng có mùi vị gì rồi sao”, mau xem trong miệng cô một chút mùi vị
cũng không có, “Không được uống nước ngọt, không được uống rượu, đây còn gọi gì là cuộc sống nữa!”
Lục Phóng quả thực nếm mùi vị trong miệng Khanh Nhượng Nhượng, “Không tệ, mùi vị rất tốt.”
Khanh Nhượng Nhượng chỉ có thể đỏ mặt.
“Cô và chú đang hôn nhau, chắc chờ một lát mới có thể ra ăn cơm.” Tiếng của tiểu Minh ở bên ngoài rống to.
TMD Khanh Nhượng Nhượng hận không thể nhét tên tiểu tử này trở lại trong bụng mẹ nó.
Khanh Nhượng Nhượng ra ngoài véo mặt tiểu Minh, “Con nít, biết hôn là thế nào không hả, đừng nghe nó nói bậy, chị dâu à chị phải trông nom đứa nhỏ
này cẩn thận, đừng cho nó xem phim truyền hình quá nhiều, toàn dạy hư
trẻ con.”
“Mới không phải đâu, bọn cháu ngay từ nhà trẻ đã được
giáo dục giới tính, cô yên tâm đi, chỉ hôn môi thì cô không thể có thai
được đâu.” Tiểu Minh rất người lớn dạy dỗ Khanh Nhượng Nhượng.
Khanh Nhượng Nhượng mặt đỏ như trứng tôm luộc.
Từ hôm nay về sau, Khanh Nhượng Nhượng thực sự không muốn chạm trán tiểu Minh chút nào.
“Cháu trai của em thật đáng yêu, em nghĩ xem liệu con của chúng ta sau này
cũng giống nó chọc em tức chết.” Lục Phóng nói nhỏ bên tai Khanh Nhượng
Nhượng.
Tâm Khanh Nhượng Nhượng trầm xuống, cô cũng từng nghĩ qua chuyện sinh con. Cô rất lo lắng, có lúc cảm giác là cô tự buồn lo vô
cớ, nhưng có lúc lại cảm giác cô không gánh nổi kết quả kia, cô đã từng
lĩnh hội tư vị Lục Phóng ròi đi, cho dù khi đó anh không còn xuất hiện
trước mặt cô, nhưng cũng đủ làm cô khổ sở muốn chết.
“Không phải là anh không thích trẻ con sao?” Khanh Nhượng Nhượng lo lắng đề phòng hỏi.
“Nhìn cháu trai của em, anh chợt thấy trẻ con cũng không đến nỗi đáng ghét như vậy.” Lục Phóng mổ mổ môi Khanh Nhượng Nhượng.
“Thật là xấu hổ.” Nhắc tào tháo tào tháo tới liền, tiểu Minh đang cầm sách bài tập đứng trước hai người.
“Đề tiếng anh này con không làm được.” Tiểu Minh đối với cảnh tượng này làm như không thấy.
Khanh Nhượng Nhượng vừa cầm lấy đề bài liền nhìn tới. “JONH AND MARRY
MAKE---AFTER THEIR QUQR-RELLING”. (Jonh và Marry---sau khi họ cãi lộn.)
“Không phải chứ, đây là cái thể loại đề gì, giáo viên sao có thể ra loại đề
này, không trách dạy hư bọn trẻ.” Khanh Nhượng Nhượng trong lòng đầy căm phẫn.
Lục Phóng nhíu mày, “Đề thế nào mà khiến em tức giận như
vậy?” Anh nhận lấy liền nhìn thấy, “ừm, hẳn là điền ‘UP’ – MAKE UP có
nghĩa là cùng hòa giải.” Lục Phóng rất đứng đắn giải thích cho tiểu
Minh.
“Chú thật lợi hại.” Tiểu Minh cười vẻ quái quỷ, “Cháu đã
hỏi rất nhiều người, ai cũng không trả lời, ngược lại còn có biểu hiện
kinh người, mẹ cháu còn muốn gọi điện trả lại đề cho trung tâm Anh ngữ,
ha ha ha.” Tiểu Minh chạy nhanh như chớp.
“Thế này mà gọi là trẻ con sao, là ma quỷ thì có.” Khanh Nhượng Nhượng cảm thán.
“Ừ, vừa rồi em nghĩ đáp án là gì?” Lục Phóng cọ chop mũi váo mặt Khanh Nhượng Nhượng.
“A, haha, tôi nhớ ra rồi, tôi có chuyện cần làm." Khanh Nhượng Nhượng lách người muốn chuồn đi.
"Khanh Nhượng Nhượng, gần đây trong đầu em muốn cái gì, hả?" Giọng của Lục Phóng rất ái muội.
"Mẹ, con muốn uống nước!"Khanh Nhượng Nhượng sợ hãi kêu lên. Nhà cô cách âm
không tốt, Khanh Nhượng Nhượng luôn luôn không chủ trương ở nhà cùng Lục Phóng làm loạn, nhưng là khán giả nhiều như vậy, lại càng muốn trình
diễn.
Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy lễ mừng năm mới năm nay không tệ lắm, ngoại trừ cháu trai thối của cô.
"Cô, di truyền và môi trường có quan hệ với nhau thế nào ạ?" Tiểu Minh gần
đây đặc biệt thích học tập, đặc biệt thích hỏi Khanh Nhượng Nhượng mấy
vấn đề như này.
"Ừm." Cuối cùng đây cũng là cơ hội của Khanh
Nhượng Nhượng rồi."Cái vấn đề này rất đơn giản, mọi người đều biết nếu
như đứa bé giống cha, đó chính là di truyền, nếu như giống hàng xóm, đó
chính là do môi trường."
"Khanh Nhượng Nhượng ai cho con nói bừa gì vậy, dạy hư trẻ con." Khanh mẹ lại bắt đầu rống.
"Ai bảo mỗi ngày nó đều có vô số vấn đề làm phiền con." Khanh Nhượng Nhượng lầm bầm.
"Cô, đây là cháu thích cô, ở lớp có rất nhiều bạn nữ thích cháu, cháu còn không them để ý nữa đất." Tiểu Minh rất kiêu hãnh.
"Đừng, cháu yêu thích cô chỗ nào, cô lập tức đổi là được?"
Tiểu Minh dù sao cũng là đứa bé, quả nhiên không nói lại được, Khanh Nhượng
Nhượng rất hả hê, sau đó nhìn thấy Lục Phóng ở bên tiểu Minh, nói nhỏ
vào tai nó.
"Lục Phóng!" Khanh Nhượng Nhượng cực kỳ tức giận tiến lên muốn đánh Lục
Phóng, anh cũng không tránh né, kéo hông của Khanh Nhượng Nhượng nói:
"Anh cũng thích bộ dạng em mặc quần áo, anh nói thật đấy." Lục Phóng
nháy nháy mắt.
Khanh Nhượng Nhượng tức giận trợn mắt mà nhìn Lục
Phóng một cái, nhưng là trong lòng lại cảm thấy trời quang mây tạnh. Cô
không hiểu tại sao Lục Phóng có ảnh hưởng lớn tới cô như vậy, lớn đến
mức có thể khiến cô nhìn trời tức giận, thật ra thì hôm nay trời rất
nhiều mây đấy.
"Sinh cho anh một đứa nhỏ được không?" Lục Phóng đột nhiên hỏi.
Khanh Nhượng Nhượng bắt đầu có cảm giác nguy hiểm đến gần, đáng tiếc chuyện
Lục Phóng muốn làm, chưa từng không làm được. Lần này bọn họ không có sử dụng biện pháp an toàn.
Khanh Nhượng Nhượng đau lưng đứng dậy, này cũng coi như Lục Phóng thương xót cô, tuyệt đối là ăn rất tiết kiệm.
Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy rất đen, thật rất đen, Lục Phóng phản cô cũng
coi như xong, ngay cả ba mẹ cô cũng vậy, bốn người chơi mạt chược tất cả đều chống đối một mình cô.
"Lục Phóng anh có biết đánh bài không hả, không thấy thái độ của tôi sao?" Khanh Nhượng Nhượng hung hăng đá Lục Phóng một cước.
"Chính là thấy thái độ của em, anh mới để cháy bài." Lục Phóng rất hả hê, đây
cũng không phải là lần đầu tiên trong tối nay, đều do Khanh Nhượng
Nhượng mỗi lần đều xem bài, vừa lật vừa nhìn, cái bộ mặt hớn hở đó, tự
nhiên đập vào mắt ba người họ. Còn có Lục Phóng không biết phối hợp, mỗi lần đều để bài cháy.
"Điểm tốt, điểm tốt. Thuần một sắc, cám ơn." Vận may tối nay của Khanh mẹ rất đỏ.
"Không chơi, không chơi, ba người bặt nạt con." Khanh Nhượng Nhượng đẩy bài ra.
Lục Phóng đứng lên bắt được tay cô, Khanh Nhượng Nhượng trong lòng cười một tiếng, biết người này muốn bồi tội mình rồi. Nếu như thái độ của anh
không tệ, cô có thể suy nghĩ chơi tiếp.
"Đánh bài có luật lệ, trước bỏ tiền thua ra đã." Đây là lời Lục Phóng nói.
"Chị, chị không chơi phải không? Em tới em tới." Bổn Bổn rất hưng phấn.
"Mấy người thật đáng ghét." Khanh Nhượng Nhượng điên cuồng hét lên, không có biện pháp giao tiền ra, nếu không sau này sẽ không còn ai đánh mạt
chược cùng cô nữa.