Khanh Nhượng Nhượng đỏ mặt quay đầu lại thì thấy Lục Phóng hơi nghiêng đầu
nhìn cái mông mình, cô thẹn tới nỗi muốn kiếm một cái hố mà chui xuống
đất, nhưng ở nơi đất bằng ngay cả một cái lỗ nhỏ cũng không có chứ đừng
nói tới một cái hố lớn bằng người cô, không muốn mất mặt nữa thì phải bỏ của chạy lấy người thôi. Nhanh chóng cầm lấy cái bao chìa khóa đặt ở
sau mông nhằm che dấu chứng cớ đáng xấu hổ khi thân thích tới thăm của
mình, bỏ chạy trong một tư thế vô cùng vặn vẹo.
Khi Nhượng Nhượng về tới nhà, vội vàng chạy tới trước gương mà nhìn nhưng cô hoàn toàn
không hề nhìn thấy chỗ nào không ổn cả, thay đồ ra cũng không thấy, từ
trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, cô không có bị lộ cái gì cả! Thế mới biết cô đã bị con người nham hiểm kia lừa cho một vố rồi.
Nhớ
tới động tác tức cười ban nãy của chính mình, còn có ánh mắt trợn tròn,
cơ thể ngổn ngang trong gió của bác bảo vệ khi nhìn thấy cô, Khanh
Nhượng Nhượng rất căm hận người kia, cô hung ác chạy vọt ra ban công,
hướng về phía nhà Lục Phóng, trừng mắt nhìn anh ta nhàn nhã giơ ly nước
lên chào hỏi cô, khóe miệng anh ta còn mang theo một nụ cười hả hê rất
đáng đánh đòn.
Rất ấm ức! Vô cùng ấm ức! Thế nhưng cô lại không
thể trút giận ra ngoài, cơn tức nghẹn lại một bụng, Khanh Nhượng Nhượng
cô không phải là một người đàn bà chanh chua thích chửi đổng lên như bà
bán cá ngoài chợ, đó cũng không phải là cách mà người phụ nữ lịch thiệp
có tri thức hiểu lễ nghĩa nên chọn, huống hồ, cô làm sao có thể giải
thích rõ ràng với mọi người cái lý do la lối om sòm đáng xấu hổ này
được. Vì vậy chỉ có thể tự mình ôm hận, ai bảo cô dễ tin người, để cho
người ta lừa một cú đau như vậy làm chi. Cô sẽ nhớ kỹ bài học này.
Khanh Nhượng Nhượng đứng trước gương, nhớ lại lúc Lục Phóng nở nụ cười, khoe
ra hàm răng trắng sáng kinh người, cô hé miệng ra, lại cười một cái, có
chút buồn bực nhìn hai hàm răng của mình, nghĩ có lẽ cô cũng nên đi làm
lại răng cho sáng bóng với người ta rồi.
Khanh Nhượng Nhượng
quyết định mượn tiền tiết kiệm của Lục Phóng đã cho để đi làm lại răng,
số tiền đó coi như là bồi thường tổn thất tinh thần cho cô, chẳng qua
cũng chỉ là mấy đồng tiền, chắc chắn anh ta cũng sẽ không so đo với cô.
Chắc là Khanh Nhượng Nhượng thấy mình rất hào phóng cho nên cũng từ bụng ta
suy ra bụng người, cảm thấy người khác cũng nên hào phóng. Tuy nhiên,
Lục Phóng cố tình lại không phải là những ‘người khác’ đó. Như lúc đi
chợ ở siêu thị, cô cũng thấy tiếc tiền khi mua ba mươi tệ một con cua,
mà Lục Phóng lại dùng đạo của người đáp trả lại cho người, buộc Khanh
Nhượng Nhượng trả tiền cho anh, còn đứng sau lưng cô híp mắt cười, rất
tự nhiên từ trong tay Nhượng Nhượng lấy ra một tờ tiền giấy màu hồng đưa cho nhân viên thu ngân.
"Anh làm cái gì vậy hả? Đây là tiền của
tôi." Khanh Nhượng Nhượng cảm giác được lòng mình đang rỉ máu theo tờ
tiền trong tay thu ngân.
"Đây là cô thiếu nợ tôi, người nợ tôi
đương nhiên tôi phải đòi lại, đây là đạo lý hiển nhiên." Giọng điệu anh
ta vô cùng thâm độc nhưng mà trên mặt từ đầu tới cuối vẫn giữ một nụ
cười ôn nhu thân mật như giữa hai vợ chồng thật vậy, đưa tay ôm lấy vòng eo của Nhượng Nhượng.
Khanh Nhượng Nhượng rùng mình ớn lạnh, "Tôi chỉ thiếu anh có chín mươi tám tệ thôi ."
"Cô nhớ rất rõ ràng, vậy mà tại sao cũng một tuần rồi mà không thấy trả?
Khanh Nhượng Nhượng, thiếu nợ thì phải trả, cô như vầy sẽ gặp báo ứng,
tôi cũng không ngại thay trời hành đạo." Lục phóng cong cong khóe môi
nhìn nhân viên thu ngân, cô nhân viên này ngay lập tức đem số tiền thừa
của Khanh Nhượng Nhượng trao cho Lục Phóng.
Lục Phóng rất tự nhiên bỏ tiền vào trong túi mình.
"Bộ anh là người cho vay lời cắt cổ hả?" Khanh Nhượng Nhượng đi sau lưng
Lục Phóng, nhỏ giọng rống giận, Lục Phóng không hề quay đầu lại, nghênh
ngang rời đi.
Khanh Nhượng Nhượng thật muốn khóc ròng, cô cầm 100 tệ khổ sở mua được một cân trứng gà hết ba mươi tám tệ trở về, lúa vào
cửa, còn bất cẩn bị đụng không nhỏ vào cửa, toàn bộ trứng gà đều hy sinh anh dũng, máu..àh không, lòng đỏ lòng trắng ào ào chảy ra bọc.
Khanh Nhượng Nhượng vừa uống canh, vừa nguyền rủa Lục Phóng, tính tình độc
địa như vậy, chắc chắn sẽ không kiếm được vợ, mà coi như kiếm được, cũng nguyền rủa hắn không ‘đứng dậy’ được nữa, để bà xã của hắn vĩnh viễn
vẫn là xử nữ.
Làm hàng xóm của Lục Phóng không phải là chuyện tốt lành gì mà còn là một bất hạnh, nhưng ông trời cũng rất công bằng, chắc chắn sẽ bồi thường lại cho tổn thất tinh thần và thể xác của cô. Niềm
vui bất ngờ ập đến, bản thân cô cũng không ngờ đến tác phẩm của mình đã
được thông qua, cô có thể đến Paris tham gia khóa học thiết kế kia rồi,
Khanh Nhượng Nhượng vui mừng như điên, cuối cùng cũng cảm giác được mình không phải là đồ bỏ, có da có thịt rồi, mẹ ở nhà sau này cũng sẽ không
chê bai mình nữa.
"Khanh Nhượng Nhượng, em khá lắm, không nhìn ra được em còn có khả năng này?" Chị Quả Quả giọng chua chát nói.
"Khanh Nhượng Nhượng, cô mau thành thật khai ra, có phải có cấp trên nâng đỡ
cho cô hay không?" Hòa Đa cũng bắt đầu cuốn theo chiều gió, góp gió thổi lửa.
"Hai người nói bậy bạ cái gì đó, đây chính là thực lực thật sự của tôi, không phải nói muốn nhận được suất học kia tác phẩm của
người đó phải được thông qua trước sao?" Khanh Nhượng Nhượng rất đắc ý
ngẩng đầu ưỡn ngực nói.
"Tôi khinh! Cô thử nhìn lại lai lịch của
mình đi, hiện tại, các bản thiết kế đều do nội bộ công ty chúng ta hội
thẩm xem xét, cuối cùng công ty chỉ đề cử ra một người để đi, cô dám nói cô chính là người xuất sắc nhất trong công ty đầy thiên tài này sao? Có thấy Tiểu Trần không? Là thiên tài thiết kế sư mà năm ngoái công ty mời về với mức lương cao ngất ngưởng, người ta đã nhìn trúng cơ hội này từ
lâu rồi, vừa mới đi vào phòng làm việc của Mễ Lâm làm ầm ĩ, còn bị Mễ
Lâm áp chế lại kìa." Hòa Đa thật không hỗ là bà tám nhiều chuyện nhanh
chuyện nhất A&E.
Khanh Nhượng Nhượng cũng nhíu nhíu mày,
chuyện này quả thực giống như nằm mơ vậy, mặc dù cô cũng có một chút
lòng tin với tác phẩm của mình nhưng còn chưa tới nỗi ngu ngốc cho rằng
mình là nhất, nơi này có rất nhiều người tài thâm tàng bất lộ, ẩn giấu
thực lực.
"Nhượng Nhượng, có phải là cái người trước kia muốn
dùng sự nghiệp để bồi thường lại tổn thất tinh thần cho cô không? Hay là cô lấy chuyện mờ ám bí mật giữa hai người ra uy hiếp rằng sẽ nói với bà xã của anh ta?" Chị Quả Quả bởi vì không ăn được nho, cho nên mới đổ
thừa nho chua, cho nên ói ra mấy lời cũng chua tới tận tâm can người
khác.
"Tôi là loại người như thế sao?" Khanh Nhượng Nhượng nhịn,
cô cảm thấy bị hiểu lầm là người thứ ba còn tốt hơn nhiều so với việc bị người ta biết được chuyện trước kia giữa cô và Lục Phóng.
Chỉ là chị Quả Quả và Hòa Đa thực sự đã nhắc nhở Khanh Nhượng Nhượng, cô không thể không hoài nghi đây là do công lao của một người nào đó, nhưng cô
thật sự không nhìn ra anh ta rốt cuộc có còn để ý tới quyas khứ của hai
người hay không, hay thật sự là bồi thường sự tổn thương của cô?
Thời điểm lên máy bay, Khanh Nhượng Nhượng vẫn còn lấn cấn suy nghĩ vấn đề
này, nhưng mà cô từ trước tới giờ không phải là một người cố chấp theo
đuổi suy nghĩ tới cùng, nghĩ không ra, cô sẽ không nghĩ đến nữa. Sống ở
đâu thì yên ở đó, cô cần cơ hội này, không còn lòng tin vào tình yêu, cô thực sự cần có sự nghiệp để chống đỡ.
Thời điểm Khanh Nhượng
Nhượng từ Paris trở về nước cô tự nhiên nhìn thấy Vương Xán đến phi
trường, mà anh ta thế nhưng lại đích thân tới đón cô.
"Sao anh
lại tới đây?" Khanh Nhượng Nhượng thật sự vô cùng ngạc nhiên, mặc dù lần trước hai người xém chút nữa là hôn môi, nhưng về sau cũng không có
liên lạc nữa, làm sao anh ta lại biết được cô về lúc này.
"Tôi vô tình nghe được Michelle nói." Vương Xán nhận lấy hành lý của Khanh
Nhượng Nhượng, không giải thích nữa, kéo ra một nụ cười, dáng vẻ thực có chút ngây thơ, thực là một chiêu chí mạng đối với phụ nữ.
Có
tiện nghi miễn phí, Khanh Nhượng Nhượng tất nhiên sẽ không từ chối,
huống chi, cô là phụ nữ độc thân, mập mờ thế này cũng không quá phận,
ngược lại còn rất vui vẻ hưởng thụ.
Vương Xán lại là một người
vui vẻ sáng sủa, dọc đường đi luôn kể chuyện cười trêu chọc Khanh Nhượng Nhượng, làm cho cô vui vẻ. Khi đến dưới lầu nhà cô, mới hỏi "Nhượng
Nhượng, tối mai cô có rãnh không?"
Khanh Nhượng Nhượng đưa mắt
nhìn anh một cái, "Ừh, để cảm ơn anh hôm nay đã lặn lội chạy tới đây,
tối mai tôi mời anh ăn cơm, đồng ý chứ?"
Khanh Nhượng Nhượng nhìn mình trong gương thật lâu, có chút cảm thán, không
ngờ sau khi mình thay đổi cách trang điểm và phong cách, vận đào hoa lại tràn đầy như thế, cũng không uổng phi cô bỏ ra thời gian nửa ngày để
nghiên cứu trang ‘mở vận hoa đào’ mà tạp chí đã giới thiệu.
Ngày
kế, lúc Khanh Nhượng Nhượng trở lại A&E, chị Quả Quả và Hòa Đa liền
xúm lại hỏi han, "con nhỏ xấu xa, cuộc sống bên đó tươi tốt vui vẻ không ít nhỉ, có cưa cẩm được anh chàng ngoại quốc đẹp trai nào không đó?"
Chị Quả Quả dùng mông đụng đụng Khanh Nhượng Nhượng một chút.
"Làm sao hai người biết?" Khanh Nhượng Nhượng cười cười, trưng ra dáng vẻ
đáng yêu ngọt ngào như của một cô gái đang rơi vào lưới tình, mà kể ra,
có cái gì là không thể giả vờ đây? Cô lấy ra quà tặng cho chị Quả Quả và Hòa Đa.
Sau đó đi về phía phòng làm việc của Mễ Lâm, mặc dù
không có bằng chứng thực sự nhưng trực giác của cô về chuyến đi Paris
này cho biết, cô ấy nhất định giúp qua không ít, cho nên, cũng phải cho
cô ấy một phần quà nhỏ tạ lễ.
"Nhượng Nhượng, nhanh như vậy đã trở về rồi?" Mễ Lâm nở ra một nụ cười tiêu chuẩn, "Cô không cần phải khách sáo như vậy."
"Phải, Michelle."
"Chuyến đi Paris này thu hoạch rất tốt nhỉ, hi vọng cô sẽ không làm cho chúng tôi thất vọng."
"Chúng tôi?" Khanh Nhượng Nhượng bị cách nói của Mễ Lâm làm cho nghi hoặc, mà
Mễ Lâm cũng chỉ cười nhạt cho có lệ một cái, điều này làm cho Khanh
Nhượng Nhượng không thể không nhớ tới một người khác. Lục Phóng.
Giờ tan tầm, Khanh Nhượng Nhượng trực tiếp đi về nhà, chủ yếu là để tránh
những chuyện mập mờ sẽ bị đồn thổi ở trong văn phòng, mặc kệ như thế
nào, nhân viên ở trong công ty yêu đương đưa tình là không thích hợp.
Khanh Nhượng Nhượng ngồi trước gương, tỉ mỉ kẽ mắt, vẽ lông mày, dùng phấn
nền màu be làm sáng da đánh lên cằm, nghe nói phần cằm tượng trưng cho
sự trọn vẹn của cuộc sống tình cảm, mới đầu, Khanh Nhượng Nhượng cũng
không tin tưởng mấy lời đồn thổi vớ vẩn này, nhưng là bây giờ xung quanh cô liên tiếp xuất hiện mấy người đàn ông như thế, bảo cô không tin cũng khó!
Cô đặc biệt lựa chọn một chiếc áo sơ mi có cổ ngắn tay, màu trắng, phối với quần dài màu xanh lá cây của quân đội nhưng chất liệu
mềm mại khiến cho thân hình nhìn thướt tha uyển chuyển mà không mất sự
nhanh nhẹn hoạt bát, trên cổ đeo 1 sợi dây chuyền màu vàng với ba vòng
phức tạp tạo điểm nhấn cho set đồ, các chi tiết rất lịch sự tao nhã.
Nhượng Nhượng cảm thấy anh chàng như Vương Xán là bạn đời lý tưởng nhất
đối với cô. Nếu như cô không định vị một mẫu hình lý tưởng cho mình thì
tâm sao có thể cố định được, cho nên, cô không muốn để cho mình suy nghĩ nhiều nữa. Cô muốn có một cuộc sống mới.
Vương Xán vừa nhìn thấy cô thì huýt sáo một tiếng, xem như đây cũng là lời khen ngợi tốt nhất
dành cho cô rồi. Nhượng Nhượng hé ra một nụ cười xinh đẹp, cẩn thận quan sát Vương Xán, nhận ra được trong mắt anh có chút tình ý, thỉnh thoảng
lúc ánh mắt hai người giao nhau cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng.
"Vương tổng."
Khanh Nhượng Nhượng đang thưởng thức dáng vẻ xấu hổ của Vương Xán thì lại bị
âm thanh này cắt đứt. Cô ngẫm nghĩ một chút, so với một Lục Phóng da mặt siêu dày thì Vương Xán có cảm giác thoải mái vui vẻ hơn, cũng không
biết, lúc anh ta xấu hổ thì thế nào đây. Cô đang nghĩ tới bộ dáng Lục
Phóng lúc xấu hổ, vừa nghĩ tới chỗ quan trọng thì bị cắt ngang. Cô nhíu
mày, bực bội quay đầu lại, muốn nhìn thử xem cái người đáng ghét nào vừa cắt đứt mạch suy nghĩ của mình, không ngờ lại nhìn thấy người quen.
"Tiêu Hàng!" Người vừa gọi Vương Xán đúng là Tiêu Hàng.