Đề tài trở lại một ngày trước, sau khi Nhượng Nhượng xem mắt xong, tâm
trạng thấp thỏm mở ra cửa vào nhà, Lục Phóng đã trở lại, ngồi trên chiếu tựa vào bên giường lật xem tài liệu.
Nhượng Nhượng không lên
tiếng, lẳng lặng quan sát anh mấy chục giây, mọi cử động đều là dáng vẻ ưu nhã khuynh thành, quan trọng nhất là sẽ không ăn mì thịt bò lại còn
bảo bà chủ cho thêm nhiều hành nhiều thịt, chỉ biết bình tĩnh nói, bà
chủ mở một chai Rafael. Trên đường về nhà Nhượng Nhượng còn suy tưởng
Hướng Bỉ chính là loại người "Tối nay ăn tôm, có dấm, tìm ai xin ít
tôm", mà Lục Phóng chính là ăn mì thịt bò đều dùng Rafael thưởng thức,
xem ra người sau cũng không tốt so người trước.
Thật ra thì cái
gọi là rau cải củ cải ai cũng có sở thích riêng, đổi lại trước kia không chừng Nhượng Nhượng còn cảm thấy Hướng Bỉ này không tệ, rất biết cách
trị gia, nhưng sau khi đi theo Lục Phóng sa đọa, Nhượng Nhượng cảm giác
mình có phần bị một chút độc hại của tiền bạc rồi, cũng học người khác
khinh thường phẩm chất cần kiệm của dân tộc Trung, cũng bắt đầu hướng
tới cách sống ăn mì thịt bò thưởng thức Rafael.
"Em đã về."
Nhượng Nhượng chủ động lên tiếng, chủ yếu là lương tâm lo lắng, mặc dù
hôn nhân của bọn họ có chút đùa giỡn, nhưng dầu gì Lục Phóng người ta
không có vượt tường, mình chính là người đuối lý.
Lục Phóng ngẩng đầu cười hỏi, "Liên hoan như thế nào?" Anh cất túi xách trên tay cô,
kéo hông cô ngồi xuống, còn giúp cô xoa bóp bả vai.
"Tạm được."
Nhượng Nhượng vô ý thức hưởng thụ những thứ ngày thường cô được nuông
chiều, cảm giác mình có phần chút đáng buồn, bị anh mạnh mẽ nói gì vào
đều dùng hàng hiệu thu hút, chưa gì đã quên mất gốc, kỳ thật những năm
đại học của cô, mỗi lần cô lấy cơm đều phải giả bộ đáng thương với thím
bán cơm, "Cho cháu nhiều thức ăn nhé." Còn bị một cơn rống của bác thím
trả lại, "Run cái gì mà run, bị kinh phong à?" Đau lòng nhìn bác thím
đem muỗng ăn đang tràn đầy bớt lại một nửa.
Không nên hỏi tại sao thái độ của bác thím với cô lại kém nhiều như vậy, chủ yếu là vì mỹ
nhân kế đối với bà thím không dùng được, chỉ có thể so với bà xem
ai hung hãn hơn, bà mới có thể cho thêm nhiều đồ ăn.
Nét mặt Lục Phóng rất bình thường, hành động cũng rất bình thường, Nhượng Nhượng
thở phào nhẹ nhõm, cô đã nói Lục Phóng cũng không phải là Thần Tiên, làm sao có thể chuyện gì cũng biết, thật an tâm mang theo một chút xíu
khoái cảm vụng trộm nhỏ.
Trong lúc đợi Lục Phóng tắm xong, cô tò
mò nhìn hình trong tài liệu của anh, tha thứ cho cô nhiều chuyện, cô nhẹ nhàng vén lên —— chiếc hộp Pandora
Cái này, đây không phải hình
ảnh chụp cô cùng Hướng Bỉ ăn cơm thì là cái gì? Cô chưa về nhà, hình này cũng đã đưa trên tay anh? Nhượng Nhượng giận đến gân xanh cũng nổi lên
rồi.
Đây là xâm phạm riêng tư người khác, chà đạp tôn nghiêm hiến pháp, biểu hiện thái độ không yêu nước.
Đợi chút, phần sau là bản in email cô viết cho Tiêu Hàng? Thư tình nóng
bỏng như vậy, Lục Phóng cũng xem? Sắc mặt còn bình thường như vậy,
Nhượng Nhượng nhớ tới lúc trước Lục Phóng một bên"Nhẹ thương mật
yêu" vuốt ve tóc của cô, hôn khóe môi cô, vừa nhìn tài liệu này? Hình
tượng này rất quỷ dị, quả thật chính là rợn cả tóc gáy.
Kỳ quái
là sau khi Lục Phóng tắm rửa đi ra ngoài,Nhượng Nhượng cũng không nhảy
dựng lên đem hồ sơ ném tới trên mặt của anh, bởi vì cô vẫn còn ở tình
thế khó xử, tiếp tục phối hợp diễn với anh, đợi sự giả tạo an ổn, đợi
khi anh chưa chú ý vạch trần tất cả ra ngoài, sau đó. . . . . .
Về chuyện sau đó, Nhượng Nhượng không cách nào dự đoán được, căn cứ kinh
nghiệm của cô, gây gổ cùng Lục Phóng chắc chắn sẽ ăn phải thứ không tốt.
Cho nên Nhượng Nhượng cho mình án treo trong một ít thời gian, trước hết cô đi tắm rửa, tắm thời điểm dễ dàng sinh ra linh cảm, cho nên anh đi qua
đi lại phòng vệ sinh, thật rối rắm.
Lúc đi ra, Lục Phóng vẫn đang xem hồ sơ của cô, thấy cô ra ngoài lập tức khuôn mặt tươi cười chào
đón, dùng khăn lông dịu dàng giúp cô lau tóc.
Anh là dịu dàng như vậy, khiến Nhượng Nhượng như đứng trên đống lửa, "Khụ." Cô hắng giọng.
"Anh phái người đi điều tra em?" Giọng nói rất nhẹ nhàng, giống như là hỏi tin tức thời tiết vậy .
Tay Lục Phóng ngay cả một dấu hiệu dừng lại cũng không có, tiếp tục duy trì động tác lau dịu dàng, "Ừ." Một tiếng này không có bất kỳ đau lòng,
Nhượng Nhượng coi như hiểu, người trước mắt này là rõ ràng điều tra cô,
còn không sợ cô biết.
Nhượng Nhượng cảm giác thời điểm mình có
phần rất kỳ quái, anh vi phạm quyền riêng tư của cô, cô không tức điên,
nhưng khi anh rõ ràng khi dễ cô, cô lại không dám phản kháng khiêu
khích , cô nổi giận.
"Nếu anh xem, thì anh nên biết tối nay em
làm cái gì, anh không tức giận sao?" Nhượng Nhượng tức giận cũng không
nhảy xuống hét lên, co chỉ nhẹ ngàng tránh tay Lục Phóng, đứng ở trên
giường, trên cao đưa mắt nhìn xuống anh, khí thế như vậy tương đối cường đại, vẫn còn tương đối ưu nhã, nàng có thể không học bộ dạng người đàn
bà chanh chua chửi đổng, thời đại mới phái nữ phải nói sự thật, bày đạo lý, vận dụng luật pháp làm vũ khí bảo vệ mình.
"Em biết rõ anh
sẽ tức giận nhưng vẫn còn muốn đi làm!" Đây cũng không phải là câu nghi
vấn, giọng Lục Phóng thêm vào chút lạnh lẽo.
"Cho nên anh biết rõ em sẽ tức giận cũng muốn đi điều tra em?" Nhượng Nhượng suy một ra ba.
"Nhượng Nhượng, nếu như em cho anh cảm giác an toàn đủ nhiều, anh há lại sẽ như vậy, chẳng lẽ anh biết không điều tra như vậy người tức chết trước sẽ
là anh sao?" Lục Phóng thả khăn lông xuống, nghiêm túc nói.
Thế
đạo này đổi trắng thay đen rồi, Lục Phóng cư nhiên hỏi Nhượng Nhượng
muốn nâng cảm giác an toàn rồi, cô còn tưởng rằng mình mới là người
trong long bàn tay anh, mặc anh nhào nặn, mặc anh vuốt ve.
Trong
lời nói có tình ý, Nhượng Nhượng không phải ngu ngốc, tự nhiên có thể
nghe được. Từ khi Lục Phóng lừa gạt cưới đến che chở bây giờ, trừ dùng
tình yêu để giải thích ra, thật cũng không tìm được lý do khác thích hợp hơn nữa. Nhưng là, phụ nữ luôn là có Cảm Giác Thứ Sáu , cô vẫn không
thể không tin trực giác của mình.
Đáng tiếc thứ chứ những tình
yêu như thế này chỉ là tầng nham thạch mây mờ, chỉ cần nhẹ nhàng đạp
lên, tầng nham thạch mỏng manh này sẽ sụp đổ, ai biết vực sâu phía dưới
kia sẽ là cái gì.
"Nhưng như vậy cũng không chứng minh được anh
có quyền điều tra em!" Nhượng Nhượng dùng tức giận cắt đứt ngọt ngào
đang dâng lên trong lòng mình.
"Như vậy em thì có quyền lợi lấy
thân phận gái chưa chồng để đi xem mắt? Sau khi kết hôn, viết thư tình
buồn nôn cho một người đàn ông khác?" Lục Phóng khoanh tay vào ngực.
Đây là một cục diện hai bên đều tổn hại, bởi vì mỗi người đều cầm vũ khí
trong tay. Huống chi, Lục Phóng cho dù nhìn lên Nhượng Nhượng, khí thế
cũng mạnh mẽ hơn cô.
Nhượng Nhượng bắt đầu suy tư, là tội xâm phạm riêng tư lớn hơn, hay tội hồng hạnh xuất tường lớn hơn.
"Vậy chúng ta hãy xem như tất cả đều chưa từng xảy ra." Cô thật sự là lười
biếng quản, làm gì cái vì cái loại sự kiện bé nhỏ này mà hao phí tế bào
não một buổi tối.
"Ý của em là anh tiếp tục điều tra, em tiếp tục vượt tường, hay là anh không điều tra, em cũng cải tà quy chánh?" Người khác có bộ dạng như rất để ý.
Nhượng Nhượng tằng hắng một cái, còn tưởng rằng có thể lừa dối vượt qua kiểm tra.
Cuộc sống vì cái gì phải khó cả đôi đường, vì cái gì phải nhiều lựa chọn như vậy? Cô tiến vào trạng thái suy tưởng. Nếu như về sau cô nói cho đời
sau biết, đời này cô chỉ hưởng qua một người đàn ông, có thể bị cười
nhạo chết hay không?
"Em cải tà quy chánh." Mặc dù mình biết rõ
như vậy rất thiệt thòi, nhưng cô vẫn không có biện pháp khi ánh mắt anh
lấp lánh có hồn như vậy nếu lựa chọn thứ nhất, huống chi cho dù bị đời
sau cười nhạo, cô cũng không có dũng khí tìm chết, cái này gọi là đại
trượng phu co được dãn được.
Lục Phóng tiếp tục nhẹ nhàng lau tóc Nhượng Nhượng, nhân tiện vì cô mà mỗi ngày làm bài tập —— xoa bóp, đừng nói, hình như là có chút hiệu quả, Nhượng Nhượng thích ở phòng vệ sinh
nghiêng thân thể nhìn đường cong của mình.
Mỗi một lần cùng anh
gây gổ, anh đều có biện pháp để cho cô cảm thấy việc này là đang lãng
phí thời gian, dù sao cũng sẽ trở lại trạng thái ban đầu.
Chỉ là
người đàn ông này cũng bắt bẻ quá quá mức, ngày tiếp Nhượng Nhượng đang
hung hăng đánh răng, lại nói thân thể của cô làm rất nhiều tư thế cơ thể không bày ra được, chẳng khác gì đàn ông, một cô gái vốn không thích bị người khác phê bình nói eo cô không đủ mềm mại. Cho nên lắm mồm đáp lại anh một câu, đây đều là trách anh cái đó không đủ dài.
Lời này
tựa như chọc phải tổ ong vò vẽ, người này cư nhiên sáng sớm cho mình tập yoga, xem ra nhất định phải đem cô bày ra tư thế cơ thể đó mới thôi.