Mất bao nhiêu khí lực Nhượng Nhượng mới đè nén kích động xuống, cô nghi ngờ anh là muốn nhìn
thấy cô đi làm muộn để cô gấp đến mức giơ chân lên chạy, thật là một
người có hứng thú tệ hại.
Nhượng Nhượng cắn răng nghiến lợi, cố
gắng đem Lục Phóng loại ra khỏi đầu, bởi vì người này không chỉ có âm
hồn bất tán mà ngay cả bóng dáng cũng bất tán, cho nên cô không thể làm
gì khác hơn là chăm chỉ làm việc. Thiết kế ra bản vẽ không phải là cá
sấu thì cũng chính là sư tử, một đường cao nhất đều là động vật ăn thịt. Kể từ khi có Lục Phóng, hiệu suất công việc ít nhất cũng đạt gấp đôi,
nếu không ngày thường vào lúc này cô đều lên web chơi mạt chược.
Đến thời điểm năm giờ chiều, di động Nhượng Nhượng chợt vang lên, màn hình
biểu hiện số xa lạ, nhưng khi Nhượng Nhượng nghe thấy thanh âm Lục Phóng qua điện thoại cô cũng không ngạc nhiên lắm, Lục Phóng mà không tìm
được số của cô thì mới làm cho người ta ngạc nhiên đấy.
“Alo, ai đấy ạ?”
“Là anh.”
“Alo ai đấy? Ai đấy? . . . Gọi điện mà không lời nói nào, chắc là người xấu
rồi?” Nhượng Nhượng làm bộ không phân biệt được thanh âm của ai, làm bộ
tín hiệu không tốt, sau đó thuận tiện mắng thêm một câu, cũng trút bớt
tức giận trong lòng. Mặc dù cô biết Lục Phóng không dễ lừa gạt, biết
hành động của mình là ngây thơ, nhưng cô phải biểu đạt rằng mình có một
chút bất mãn.
Nhượng Nhượng cắt đứt điện thoại di động, điện
thoại trong văn phòng chợt vang lên, cô nhìn đồng hồ đeo tay, đúng năm
giờ là tan việc, cô hoàn toàn có lý do không tiếp nhận điện thoại. Cô
không nghĩ ra lý do vì sao phải cùng người khác đi mua áo mưa, cũng
không phải là cô muốn mưa.
Nhượng Nhượng vẫn không làm rõ ràng,
ông trời đổ mưa, nhưng ông trời chưa bao giờ dùng áo mưa, mua áo mưa đều là người bị xối. Sự thật chứng minh, Lục Phóng rất hiểu đạo lý này.
Nhượng Nhượng thu dọn đồ của mình, đi thang máy đến tầng trệt, cô đang chuẩn
bị từ cửa sau chạy đi thì lại nghe thấy công ty truyền thanh, “Phu nhân
Nhượng Nhượng, phu nhân Nhượng Nhượng, người nhà của cô đang chờ cô ở
chỗ tiếp khách.” Chân Nhượng Nhượng ngay lập tức trở nên mềm nhũn, cô
xoay người lại thấy Lục Phóng cũng đang đứng ở đại sảnh, rất có ý tứ
muốn vào khu tiếp khách, lúc này chỗ tiếp khách không có một bóng người.
“Nhượng Nhượng, có người tìm cô kìa.” Một đồng nghiệp nhiệt tình kéo Nhượng
Nhượng, cô cười xấu hổ, thả chậm bước chân hướng khu tiếp khách đi tới.
Nhất thời Nhượng Nhượng đã sáng tỏ lòng người hiểm ác, nhất là Lục Phóng
hiểm ác, mặc dù hai người bọn họ đều không muốn công khai quan hệ ra
ngoài ánh sáng ở công ty, nhưng một khi ra ánh sáng, đối với Lục Phóng
mọi người sẽ thầm than thì ra tổng giám đốc Lục lại là người thích ăn
rau cải đậu trắng, anh làm gì thì sẽ làm thế, chẳng lẽ còn có người dám
đi ra bảo anh một tiếng là không được?
Nhưng đối với Nhượng
Nhượng tuyệt đối là tai ương ngập đầu, đoán chừng lần sau cả công ty sẽ
đánh cuộc bao lâu thì Lục Phóng sẽ quăng cô? Mỗi ngày cô sẽ như một con
Đại gấu mèo bị mọi người xăm soi. Nhượng Nhượng khổ sở vuốt vuốt mái
tóc, bấm điện thoại gọi Lục Phóng.
“Alo, là em.” Nhượng Nhượng có tật giật mình, cô vội vàng hạ thấp âm thanh.
“Ai đấy?” Âm thanh lạnh giá của đối phương từ trong loa truyền ra.
“Là em, Nhượng Nhượng.” Nhượng Nhượng biết Lục Phóng đang trả thù mình, rõ
ràng cô đã có biểu hiện, anh sao có thể không biết là ai?
“À, vậy anh là ai?”
Nhượng Nhượng giật mình, cô hết sức hiểu người đó có hứng thú tệ hại cỡ nào
nhưng cô chính là không nói, “Tống giám đốc, ông chủ, Boss.”
Đối
phương thật lâu không trả lời, sau đó Nhượng Nhượng nghe thấy “Đô đô. . . .” Cô bĩu môi, âm thanh này, anh lại cúp điện thoại.
Một lúc
sau, đại sảnh công ty lại xuất hiện âm thanh thông báo, “Phu nhân Nhượng Nhượng, phu nhân Nhượng Nhượng, trước sảnh lầu một khu tiếp khách đang
có người chờ cô.” Theo lẽ thường thì sẽ lặp lại ba lượt, Nhương Nhượng
thật muốn chết tâm.
Cô cơ hồ có thể đoán được ngày mai cô phải
đối mặt với gió với sóng rồi. Cô vội vàng gọi điện thoại cho Lục Phóng
lần nữa. “Thân ái, Darling, Honey, Sweet heart. . . . .” Trong mơ hồ cô
có thể nghe thấy Lục Phóng đang cười.
“Anh chờ em ở cửa?” Nhượng Nhượng có thể nghe ra khẳng định là khóe miệng anh đang nhếch lên.
“A, không cần không cần, em gần đây muốn cần rèn luyện, trạm 101 tiếp theo
anh chờ em là tốt rồi.” Nhượng Nhượng nhanh chóng hạ điện thoại, cảm
giác hôm nay mình đã đến muộn lại còn suốt ngày lo lắng đề phòng không
biết khi nào thì chuyện có thể xảy ra, nhưng trong khủng hoảng đó lại ẩn chứa một tia ngọt ngào, cô không biết tại sao mà trong sinh hoạt hôn
nhân của bọn họ lại có thể thưởng thức được hương vị ngọt ngào như vậy.
Nhưng thế này là hoàn toàn không có đạo lý, hôn nhân không phải tình yêu mà kết hợp thì làm sao ngọt ngào được?
Nhượng Nhượng cảm giác
như bọn họ đang đứng ở phiến đá chênh vênh trên vực sâu vạn trượng, sơ ý một chút sẽ đạp rách phiến đá mỏng manh này, nát thành bột mịn.
Nghĩ thì nghĩ nhưng Nhượng Nhượng vẫn phải làm theo ý tứ của anh, trước tiên ở công ty ngồi xe 101, trạm sau xuống xe, cô đau xót cho chính mình. Cô đứng ở sân ga trên, hết nhìn đông tới nhìn tây lại nhìn xung quanh đều
không thấy bóng dáng Lục Phóng, không nghĩ tới chiếc xe thể thao của anh lại không thể đuổi kịp một chiếc xe bus.
“Đang nhìn cái gì?” Đầu Lục Phóng vươn ra từ một chiếc xe to cũ màu đen.
“Anh. . . .” Nhượng Nhượng cúi thấp đầu, lấy túi che mặt, cô chỉ sợ người
quen nhận ra, nhanh chóng mở cửa ngồi vào bên trong xe. Thật ra thì
chiếc xe này cô đã sớm thấy, chỉ là không ngờ Lục Phóng lại lái nó.
“Ah, anh không phải là mở. . .” Lần đầu tiên Nhượng Nhượng thấy chiếc xe thể thao đẹp đẽ kia, ký ức trong cô như mới, cho đến tận bay giờ cô vẫn
nghĩ Lục Phóng thích lái xe thể thao, thật không thể tưởng được anh lại
lái một chiếc xe to đen khiêm tốn như vậy, cô vốn cho là anh dù không
lái chiếc xe thể thao trước kia, cũng sẽ lái xe Bentley, như vậy mới đủ
uy danh chứ sao. Bất quá nguyên nhân mà cô chợt im tiếng chính là cô ý
thức được mình phạm phải một sai lầm lớn, rất lớn, nói vậy chẳng phải cô thừa nhận mình là người anh đợi ở quán cà phê mấy năm trước sao? Sai
lầm, sai lầm.
“Mở cái gì?” Lông mi Lục Phóng hếch lên.
“Không có gì, chúng ta đang định đi đâu?” Nhượng Nhượng vội vàng chuyển đề tài.
“Siêu thị.” Anh làm ra vẻ hỏi thừa, tiện tay thả một CD vào máy.
Nhượng Nhượng đoán loại nhạc anh nghe thường ngày nếu không phải hòa âm thì
cũng là khúc dương cầm. . . .thanh tao cao nhã, nhưng thời điểm “Hoa địa vi lao” của Vũ Tuyền vang lên, Nhượng Nhượng cảm thấy không thể nhìn vẻ bên ngoài của một người, hình tượng to lớn cao ngạo của Lục Phóng nhất
thời được giảm bớt nhiều.
Không ngờ tổng giám đốc Lục cư nhiên
lại thích loại ca khúc phổ biến lưu hành tám năm trước này. Trong nháy
mắt Nhượng Nhượng cảm nhận được sự khác biệt, trong nháy mắt cô rất muốn nói cho mọi người biết, cô không biết anh.
“Anh thích nghe nhạc
thịnh hành bây giờ không? Gần đây Jaychou ra album mới đây, đứng đầu
bảng xếp hạng âm nhạc đã bảy tuần rồi. . .” Nhượng Nhượng vì không muốn
không khí trở nên ngại ngùng, cô cố gắng phá vỡ không khí này bằng cách
nói chuyện phiếm, hơn nữa Lục Phóng là ông chủ lớn của cô, cho nên lúc
Nhượng Nhượng đối mặt với anh, dĩ nhiên sẽ mang theo một chút nịnh hót
và lấy lòng.
Thời điểm trầm mặc, trong không khí dường như có thể nghe thấy dòng điện chạy xèn xẹt, quái dị, lời ca của bài này thật quá
buồn nôn rồi, không ngờ Lục Phóng lại thích thể loại nhác thẳng thắn như vậy, thật không giống với tính tình hay buồn bực của anh.
Lục Phóng liếc cô một cái, quay đầu đi không nói lời nào, nghiêm túc lái xe.
“Tối nay chúng ta ăn cái gì đây?” Nhượng Nhượng vui mừng nhớ tới, cư nhiên cô không quên câu chào hỏi thông tục này.
Lục Phóng không trả lời, bọn họ đã đến mục đích, chỉ là Nhượng Nhượng tự
hỏi về ý tứ không muốn trả lời của anh. Lục Phóng dừng xe xong, vòng qua đầu xe, mở cửa cho cô, đối với hành động phong độ này của anh, Nhượng
Nhượng rất thưởng thức.
Nhượng Nhượng quay đầu lại nhìn xe kia,
vừa rồi vì cô quá chú ý bên cạnh có người quen hay không, cũng không
nhìn thấy biển số xe, hôm nay nhìn mới biết bảng số xe là một dãy số 9,
mặc dù không bảnh bao, nhưng bảng số xe này chỉ có giới trâu bò ở giữa
mới có, Nhượng Nhượng biết anh là người thế nào, rõ ràng là muốn khoe
khoang mình khiêm tốn nhưng khắp nơi lại lộ ra khá giả, ý nói có phải
khó chịu hay không, cô sẽ không để ý khó hiểu như vậy.
Lục Phóng
tự nhiên dắt tay Nhượng Nhượng, đi vào siêu thị, nhưng Nhượng Nhượng nhớ bọn họ cũng không phải là rất quen, mặc dù đã có hai lần kia rồi nhưng
không có nghĩa là quan hệ của bọn họ đã có thể tiến triển đến mức dắt
tay rồi. Về phần cầm tay, Nhượng Nhượng cho rằng đây mới là chuyện nên
làm của hai người đang yêu nhau.
Nhượng Nhượng có chút mất tự
nhiên muốn thoát ra, lại bị Lục Phóng vững vàng cầm lấy. Cô không muốn
người khác nhìn thấy bọn họ lôi kéo, người lại bị người khác chú ý, gây
ra phiền toái không cần thiết. Cho nên dù anh không lôi kéo tay của cô,
cô vẫn cảm giác thật tốt khi hai người cùng nhau đi siêu thị, đặc biệt
là bạn lấy một đống lớn sữa chua, cola . . .và nhiều vật nặng khác, vừa
có người trả tiền lại vừa mang đồ.