Như Thiên Vu, truyện huyền huyễn hay của tác giả Cơ
Tiểu Giáp nói về bốn vạn năm trước gặp hắn, ôn nhuận như ngọc
Bốn vạn năm sau thấy rõ hắn, vô liêm sỉ
A Sơ rống to: Có ai đá nam nhân này ra ngoài không? Đá ra ngoài ah!!!
***
Khi A Sơ vừa mới tu thành tiên đã bị Mộ Khanh đưa ra
khỏi Dao Trì.
“Tiên tôn…” A Sơ lui lại, khẩn trương nhìn nam tử tuấn mỹ trước mắt, theo bản
năng dùng tay che bộ ngực trần trụi trắng nõn của mình lại, hai má phiếm hồng.
Đây là lần đầu tiên sau khi tu thành tiên, A Sơ có cảm giác như vậy, có chút kỳ
diệu lại xấu hổ.
Mộ Khanh nhìn chằm chằm A Sơ một hồi, ngón tay nhẹ nhàng phất qua ngũ quan của
nàng, mái tóc ướt át của nàng “theo về Đông Lăng điện đi, sau này…ngươi gọi là
A Sơ”
A Sơ không hiểu, kinh ngạc há hốc mồm, chưa kịp lên tiếng đã thấy Mộ Khánh bắt
đầu cởi quần áo, trong lòng căng thẳng, lui từng bước, cuối cùng là rơi vào Dao
Trì. Nàng tuy mới hóa thành hình người nhưng vẫn ở trong Dao Trì nghe Thất tiên
nữ đọc tình thi, cũng hiểu được nam nữ có khác. Mộ Khanh liền lao xuống Dao Trì
vớt nàng lên, thân mình bị hắn ôm vào ngực làm A Sơ khẩn trương đến phát run
nhưng vẫn không quên liếc trộm xương quai xanh để lộ của hắn do quần áo đã cởi
xuống một nửa, liếm liếm môi nói “lần đầu gặp mặt, Tiên tôn..Tiên tôn quá sốt
ruột”
Nghe vậy, A Sơ nhếch miệng, bên hông chợt cảm thấy căng thẳng, lại bị hắn ôm
lên khỏi Dao Trì. Lên bờ, Mộ Khanh dùng pháp thuật hong khô áo bào ẩm ướt trên
người, tiếp tục cởi bỏ ngoại bào đã cởi được một nửa, sau đó phủ lên người A
Sơ, thở phào nhẹ nhõm.
Mộ Khanh mang A Sơ bước lên tường vân. Nàng từ trước giờ đều ở trong Dao Trì,
không khỏi có chút sợ hãi, vì thế trốn trong lòng Mộ Khanh, nhìn những đám mây
phiêu đãng cung quanh, lại nhìn Mộ Khanh. Hắn vỗ vỗ đầu nàng, không lên tiếng.
A Sơ lại cúi đầu nhìn đám mây, nhịn không được đưa tay bắt lấy, cảm giác tay áo
có chút ướt át. Đột nhiên mềm mại dưới chân trở nên cứng rắn, mây trắng chung
quanh cũng dần tan biết, trước mắt nàng xuất hiện một tòa đại điện.