Y bào trên người rất
nặng lại rộng thùng thình, A Sơ kéo váy không nổi, Yêu Hoa thì kêu đau
liên tục, thanh âm run run “Cửu…Cửu…Cửu Cẩm tiên tử, sao mà nhiệt tình
dữ vậy?”
Hiểu lầm, hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, nàng cũng không muốn nhiệt tình như vậy, đang muốn nói chuyện thì người dưới thân đã
lên tiếng “Mộ tiên quân, ta đang tìm ngươi thì ngươi tới rồi” dứt lời
nghiêng người hất người bên trên qua rồi vội chạy qua.
A Sơ ngồi
dưới đất, giật mình nhìn ánh mắt lạnh như băng của Mộ Khanh. Yêu Hoa
chạy tới trước mặt hắn, kích động nói “lâu nay nghe đại danh của Mộ tiên quân, hôm nay có dịp thỉnh giáo rồi” Mộ Khanh làm như không nghe được,
vẫn không nhúc nhích, Yêu Hoa tiếp tục nói “trượng phu của hồng hồ ly
Thanh Khâu chúng ta vụng trộm với chồn bạc, hồng hồ ly và chồn bạc lại
là bạn thân, mà chồn bạc với ta lại có chút giao tình, nên cầu ta không
nên nói chuyện này với hồng hồ ly. Có một tối, trượng phu hồng hồ ly
uống rượu, lầm tưởng hồng hồ ly là chồn bạc, cứ gọi tên chồn bạc khiến
hồng hồ ly nổi giận. Hồng hồ ly biết ta giúp chồn bạc giấu diếm, tức
giận đến muốn nhảy xuống vực. Chồn bạc chưa biết mọi chuyện bại lộ, cứ
tưởng tranh cãi bình thường còn khuyên nhủ hồng hồ ly. Hồng hồ ly tức
giận nhảy xuống vực. Ca ca chồn bạc lại cứu bụi hồ ly, bụi hồ ly yêu
thầm hồng hồ ly lại vì nàng mà bênh vực kẻ yếu, hắn không biết nên làm
cho hồng hồ ly và trượng phu của nàng hòa hảo lại hay là khiến cho bọn
họ chia tay. Mộ tiên quân, ngươi kiến thức rộng rãi, hôm nay ta muốn hỏi ngươi có cách nào làm cho lông hồ ly vừa mềm mại vừa thơm, có thể khiến hồ ly cái yêu thích ta?”
Thản nhiên nhìn hắn một cái, Mộ Khanh
rút tay ra “ngươi còn thiếu người thích sao? không phải vừa rồi Cửu Cẩm
tiên tử mới yêu thương nhung nhớ ngươi sao?”
“Nhưng nàng không
phải là hồ ly” Yêu Hoa bỗng nhiên có phản ứng, quay đầu nhìn Cửu Cẩm
“haiz, tiên tử cũng không tệ nhưng quá đột ngột, ta còn chưa biết có nên tiếp nhận nàng hay không”
Mộ Khanh phất tay áo xoay người “các ngươi từ từ ở chung rồi sẽ thích”
Yêu Hoa đứng yên đánh giá A Sơ, Mộ Khanh thì đi ra ngoài, trong viện chỉ
còn lại hai người, A Sơ chùi bùn dính trên tay, xách váy đừng lên, Yêu
Hoa tiếng lên muốn giúp nàng, A Sơ né tránh. Yêu Hoa ngượng ngùng cười,
lấy quạt, quạt tro bụi dính trên y bào của nàng “tâm ý của Cửu Cẩm tiên
tử ta hiểu được, đây là lần đầu tiên của ta, ta nguyện ý thử kết giao,
sau này nên đến Thanh Khâu làm khách nhiều hơn, rồi sẽ quen thuộc”
A Sơ vừa đứng lên, bị những lời này của hắn sợ tới mức hai chân run rẩy, thừa dịp hắn thất thần mà bỏ chạy như chớp
Các tiên nhân đến cũng khá đông, Mộ Khanh ngồi trong đám nam tiên, bên cạnh có không ít nữ tiên thỉnh thoảng lại liếc trộm hắn. A Sơ tìm một chỗ
khuất ngồi xuống, đám người Hạnh Hoa tiên tử cũng đã tới, liếc mắt nhìn
Mộ Khanh một cái rồi mất mát ngồi xuống.
Yêu Hoa từ sau hậu viện
đi ra, tay cầm quạt, miệng mỉm cười. Cúc Hoa tiên tử vẫy tay với hắn,
hắn tươi cười đi nhanh đến, lướt qua Hạnh Hoa tiên tử và Cúc Hoa tiên tử ngồi xuống cạnh A Sơ. Hắn đặt cậy quạt lên bàn nàng, cườ vô cùng thân
thiết
Mộ Khanh ngồi đối diện lập tức cầm lấy ly rượu. Hắn không
uống được rượu, lập tức chay mày, uống chưa được mấy chén đã gục trên
bàn bất tỉnh nhân sự. Thái Thượng Lão Quân cười hắn không thắng được
mãnh lực của rượu, kêu tiên thị đưa hắn về, hắn lại đột nhiên mở to mắt, lấy thanh tảo gõ lên đầu Yêu Hoa, Yêu Hoa lúc này đang lột đậu cho A
Sơ, cảm giác trên đầu đau xót liền đưa mắt nhìn qua.
Lúc này Mộ Khanh đã giãy ra khỏi tay tiên thị, đi đến trước mặt A Sơ, hai mắt đỏ hồng hỏi “vì sao?”
Cái gì vì sao? A Sơ mờ mịt.
Một cỗ lực khá mạnh kéo A Sơ ra phía sau, Yêu Hoa ngẩng đầu nói “Mộ tiên
quân, tuy ta kính trọng ngươi nhưng đừng mượn rượu mà động tay động chân với Cửu Cẩm của ta”
Mộ Khanh híp mắt “Cửu Cẩm của ngươi?”
Yêu Hoa ưỡn ngực đang muốn gật đầu, mũi đã bị trúng một quyền, lảo đảo hai
bước ngã trên mặt đất. Mọi người bu lại giữ lấy Mộ Khanh, không ngừng
khuyên nhủ. Yêu Hoa ngồi dưới đất, ôm cái mũi chảy máy, thanh âm cũng
không thay đổi ‘quân tử động khẩu không động thủ, ngươi lại đánh ta. Ta
tốt xấu gì cũng là Thanh Khâu vương, ta cho ngươi mặt mũi, ngươi lại
không cho ta thể diện, xem ta nói với Thiên đế thế nào đi”
Mộ Khanh kêu lên “muốn đánh ngươi”
Mộ Khanh chính là Mộ Khanh, năm vạn năm trước nói với Yêu Hoa “muốn đánh
ngươi” năm vạn năm sau cũng nói với hắn câu đó, tính tình thối vẫn không thay đổi. A Sơ luống cuống nâng Yêu Hoa dậy, không biết nên làm gì với
Mộ Khanh. Mọi người vây quanh Mộ Khanh, vừa khuyên vừa kéo hắn đi ra
ngoài.
Trận náo loạn này, Thiên đế phạt Mộ Khanh và Yêu Hoa tư quá bảy ngày.
Ngày thứ bảy, A Sơ cầm theo một cái giỏ đứng trước điện của Mộ Khan. Hắn vẫn ở tiểu điện phía tây của Đông Lăng điện, tiên tỳ vào thông báo rồi đưa
nàng đi vào. Bên trong bố trí đơn giản mà sạch sẽ, Mộ Khanh đứng ở trong sân, tay cầm một cuốn sách, mặt không chút biểu tình, không nói tiếng
nào đưa sách cho A Sơ, mắt nhìn chằm chằm cái giỏ trên tay nàng, thần
sắc khó hiểu.
Cuốn sách này chính là Lưu vân thuật, hắn đã hứa sẽ đưa cho nàng trong Tụ tiên hội, sau vì náo loạn với Yêu Hoa mà bỏ qua
việc này. A Sơ cất Lưu vân thuật xong, hỏi hắn “có nhớ ngươi đã phạm lỗi gì không? Mộ Khanh lắc đầu, A Sơ đưa giỏ cho hắn “ngươi đả thương Yêu
Hoa”
Mộ Khanh mở nắp giỏ thấy bên trong có táo, lê, nhếch miệng
hỏi “ngươi muốn ta đi nhận lỗi với hắn?” ta không đi” dứt lời nhét giỏ
vào tay nàng
Thực hoài nghi Yêu Hoa và Mộ Khanh đã có hiềm khích từ trước “ngươi và Yêu Hoa lần đầu gặp mặt sao?”
Mộ Khanh bĩu môi ‘lần đầu tiên thấy ta, hắn đã hỏi vấn đề như vậy, ngươi tốt nhất đừng có ý đồ gì với hắn”
A Sơ dở khóc dở cười “hồ ly kia đã đến tuổi tìm vợ, hắn lại đứng đầu
Thanh Khâu, nếu không có con hồ ly nào nguyện ý gả cho hắn chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao, hắn sốt ruột cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, ta
cũng không phải là hồ ly”
Mộ Khanh liếc mắt một cái”hừ hừ, lúc trước ta đã thấy gì? Ngươi ngã vào người hắn, không chịu đứng lên”
A Sơ bất đắc dĩ giải thích “quần áo đó quá nặng quá dài, ta nhất thời sốt ruột dậm phải chân váy nên mới không thể đứng lên”
Sắc mặt Mộ Khanh dịu lại nhưng vẫn mạnh miệng ‘ngươi giải thích với ta làm gì?”
A Sơ lầu bầu “Ngươi hỏi ta đáp.”
Hừ nhẹ một tiếng, hắn trầm mặt đi về phía trước, A Sơ cầm giỏ đi theo, tìm mọi cách khuyên nhủ, có lẽ vì không kiên nhẫn nên cuối cùng Mộ Khanh
cũng nhận giỏ trái cây đi đến Thanh Khâu. A Sơ cực kỳ cảm động lại thấy
khó chịu. Trước kia Mộ Khanh đối với nàng nói một không nói hai, rất khó thỏa hiệp, ngay cả lần đó…lần mở tiệc rượu cũng nhờ thổi gió bên gối.
Mà nàng dùng thân phận Cửu Cẩm muốn hắn đi xin lỗi Yêu Hoa, hắn cuối
cùng cũng đáp ứng lại chẳng đưa ra điều kiện gì.
Rốt cuộc vẫn lo
lắng cho Mộ Khanh và Yêu Hoa, A Sơ cũng đi theo. Nhìn thấy nàng, Yêu Hoa hai mắt tỏa sáng, kêu tiểu hồ ly chuẩn bị bánh trái, ngượng ngùng cười
cười với nàng ‘thực ra ta cũng không có việc gì, ngươi không cần đến đây thăm ta”
A Sơ đẩy Mộ Khanh lên “là hắn đến thăm ngươi, không phải ta”
Yêu Hoa cao thấp đánh giá Mộ Khanh, thấy hắn vẻ mặt mất hứng, cũng nhếch
miệng “đến xem ta chết chưa hả? nói cho ngươi biết, ta là ai chứ, chút
thương tích nhỏ này tính là gì, thêm mười quyền nữa ta cũng không sợ”
Mộ Khanh nhe răng cười cười “Ta đây thử xem?”
Thấy hai người lại có mùi thuốc súng, A Sơ vội vàng chen giữa hai bọn họ,
lấy giỏ trái cây trên tay Mộ Khanh đưa cho Yêu Hoa, nghiêm mặt nói “Mộ
tiên quân là thành tâm đến thăm ngươi, ngươi không cần khiêu khích, uổng phí tâm ý của Mộ tiên quân”
Yêu Hoa liếc nhìn A Sơ, cầm lấy giỏ trái cây “nhận”
A Sơ lôi kéo Mộ Khanh đi ra ngoài, vẫy tay với Yêu Hoa “ngươi dưỡng thương cho tốt, ngày khác sẽ đến thăm ngươi”
Yêu Hoa vẫy tay lại với nàng, lưu luyến không rời “ngươi nhớ tới nha”
Mộ Khanh đi rất nhanh, bước lên vân đoàn, A Sơ thở hồng hộc đuổi theo, hắn biết nàng ở phía sau cũng không quay đầu lại, cước bộ càng nhanh hơn,
nhắm thẳng đại môn Thiên giới bay đi. Đến Nam Thiên môn, A Sơ bước nhanh đuổi theo, còn chưa nói, Mộ Khanh đã mở miệng trước “ngươi không tin ta nên mới đi theo, bây giờ mọi thứ đều theo ý ngươi, ngươi vừa lòng
chưa?”
A Sơ vừa thở vừa gật đầu “vừa lòng, vừa lòng, trăm ngàn
lần vừa lòng” cố nén cảm xúc, nàng nói tiếp “đã qua bảy ngày, ngươi cũng nên nguôi giận”
Mộ Khanh tay nắm thành quyền “vốn đã hết, bây giờ lại tức”
A Sơ vỗ vỗ hắn lưng “Xin bớt giận, bằng không ta đi với ngươi?”
“Ta nhìn thấy ngươi càng giận”
A Sơ bất đắc dĩ buông tay “được rồi, ta về trước, xem sách ta sẽ trả cho ngươi”
Cổ tay lại bị người giữ chặt, Mộ Khanh hai mắt sáng lên “ngươi cứ vậy mà đi?”
A Sơ quay đầu “không thì thế nào?”
Lực đạo dần dần buông ra, hắn mặt lạnh lui từng bước, mặt lạnh nói “Đi!”
A Sơ thầm nghĩ, Mộ Khanh lần này chắc là ghen tỵ, mới rồi nàng nên giải
thích cũng đã giải thích, có thể an ủi cũng đã an ủi, thực sự không nghĩ ra cách nào khác nữa. Không ngờ nam nhân này ghen dữ vậy, dù sao nàng
cũng đang trong thân thể Cửu Cẩm, hắn cũng chỉ ăn dấm chua của nàng,
nghĩ vậy A Sơ đằng vân trở về vườn bàn đào.
Né tránh Bích Vân,
nàng về phòng mở Lưu Vân thuật ra xem, nghiên cứu nửa ngày cũng không
hiểu phương pháp tu luyện bên trong lắm, tự mình thực hành một hồi cũng
không có biến hóa gì. Nổi giận quăng cuốn sách xuống tháp, A Sơ nằm
xuống, nhớ lại từng câu từng chữ Mộ Khan nói hôm nay.
Chỉ riêng
việc Mộ Khanh giấu Cửu Cẩm trong băng tháp cũng đủ chứng minh hắn đối
với nàng tình sâu nghĩa nặng, không đành lòng làm cho nàng biến mất, hắn thực sự dùng cách này để giải nỗi khổ tương tư sao? nếu là vậy, năm vạn năm qua hắn không nên trêu chọc nữ tử khác, thậm chí còn ưng thuận hứa
hẹn với nàng, cuối cùng lại bỏ nàng mà đi tranh đoạt di thể của Cửu Cẩm
với Hoặc Quân. A Sơ nảy sinh ý tưởng, nếu nguyên thần của nàng và của
Cửu Cẩm là một, vậy nguyên nhân Mộ Khanh nuôi nàng bốn vạn năm qua chỉ
có một. Chẳng lẽ…Mộ Khanh nghĩ cách đem nguyên thần của nàng trở về trên người Cửu Cẩm?
A Sơ ngẩn người, cố loại bỏ suy nghĩ trong đầu.
Nàng muốn thay đổi quan hệ của Cửu Cẩm và Mộ Khanh năm vạn năm trước, làm
cho bọn họ không thể yêu nhau nhưng…nơi này chính là ký ức của Cửu Cẩm,
là những chuyện, những sự vật đã từng xảy ra.. Ở trong này, tuy nàng có
thể làm những gì mình muốn làm nhưng vẫn không thể thoát khỏi trói buộc
của trí nhớ, giống như hiểu lầm lần này của Yêu Hoa…