A Sơ thích ngửi
mùi trúc thơm ngát nhưng lúc này toàn là mùi hoa, làm cho nàng nhớ lại
hình ảnh năm, sáu nữ tinh tắm trong ao, không khỏi nhíu mày.
Giống như nhận ra được biểu tình của nàng, người phía sau nhẹ nhàng hỏi “không ngủ?”
A Sơ co chân, lôi kéo cái chăn. Một bàn tay to đặt lên thắt lưng nàng, ấm áp phả lên môi. Ý thức được hắn muốn làm gì, A Sơ né tránh nụ hôn của
hắn, nghiên người rầu rĩ nói “Giày chạm qua xà tinh, ta không cần. Bồn
nữ tinh tắm qua, ta cũng không cần. Trong điện này toàn là mùi của các
nữ tinh”
Nghe được ý tứ của nàng, Mộ Khanh đưa tay tiến vào trung y, vuốt ve cái bụng phẳng lì của nàng, nhỏ giọng dụ dỗ “ta không bị xà
tinh chạm qua, không bị nữ tinh nào chạm qua hết. Nếu ngươi không thích
nữ tinh, ta sẽ đưa bọn họ đi, tìm các tiểu tiên tỳ sạch sẽ đến hầu hạ
ngươi, quét tước sạch sẽ trong ngoài Thương Nhiên điện”
Không biết vì sao, nghe hắn nói những lời này, A Sơ lại thấy an tâm, vì thế nghiêng người, chừa cho hắn một chỗ.
Lúc trước nàng nằm ở giữa, Mộ Khanh chỉ có thể ghé nửa thân người, bây giờ
nàng nhường cho hắn một chỗ, thân thể ấm áp dán vào sát lưng nàng, hai
tay vòng trước ngực nàng, hô hấp trầm ổn “ngủ đi”. Hắn cọ cọ đỉnh đầu
nàng, giọng điệu có chút mệt mỏi.
Đêm nay, A Sơ rất dễ tỉnh ngủ, khi Mộ Khanh đứng lên nàng đã tỉnh, sau khi hắn xuất môn cũng đứng lên.
Hai ngày sau, lục y nữ tử và đám nữ tinh an phận hơn nhiều. Học xong mấy
động tác cuối cùng, A Sơ tự luyện tập một mình đến khi thành thục. Khi
đứng trước mặt Mộ Khanh, đầu óc lại trống rỗng, đến lúc nhạc vang lên đã múa sai hai động tác nhưng dần dần ổn định lại, hoàn toàn tập trung vào điệu nhảy.
Tà váy dài xoay tròn, eo nhỏ đong đưa, giơ tay nhấc
chân như có gió phất qua dương liễu nhưng dung nhan tuyệt mỹ lại lộ ra
vẻ thê lương lãnh ý. Ngọc thủ vung lên, làn váy rộng thùng thình xòe
rộng để lộ đôi chân ngọc khéo léo, dưới ánh nến sáng như bạch ngọc.
Người ngồi trên ghế si ngốc nhìn nàng, ngoái đầu nhìn dung nhan lãnh diễn tựa như nhướn mi cười, như gió xuân ấm áp khiến lòng hắn rung động. Hắn đưa tay ngoắc nàng, ý bảo nàng đến đây. Nàng ngừng nhảy, nghiêng đầu khó
hiểu nhìn hắn. “Lại đây” hắn nói
Người trong điện biết điều, lập tức bỏ đi hết.
Nhấc váy, A Sơ đi đến trước mặt hắn. Mộ Khanh vươn tay với nàng, ôm nàng đặt lên đùi. Trên người vẫn còn vết roi nhưng dấu bầm đã tan rất nhiều, nổi bậc trên làn da trắng nõn lại thêm phần hương vị khác.
Thấy vậy, trong lòng hắn vô cùng áy náy, dùng nụ hôn để che lấp vết roi. Hôn hết
cánh tay bên này, hắn lại chuyển sang tay bên kia.
Cảm giác ngưa ngứa. A Sơ giãy dụa nhưng đâu địch lại sức hắn, bị hắn cường ngạnh ôm lấy.
Nhưng nhìn thấy nàng đỏ mặt nhăn nhó, Mộ Khanh mềm lòng, xoay người để nàng
đối diện với hắn, nhìn thấy vẻ ngượng ngùng và quẫn bách trên mặt hắn.
Tư thế này, A Sơ thấy không tiện, muốn đứng lên lại bị hắn ấn xuống,
dính sát lên đùi hắn. Nơi riêng tư ma sát với nhau, dần dần phía dưới
nổi lên phản ứng.
Cảm giác bên dưới có vật cứng, A Sơ hai má đỏ
bừng, ngây ngốc nhìn khuôn mặt cũng đỏ bừng của Mộ Khanh. Hô hấp của hắn ngày càng thô, ánh mắt ngày càng nóng cháy, đưa tay xoa ngực nàng. A Sơ thở gấp, cố đè lại cái tay xấu xa của hắn nhưng chẳng làm nên trò trống gì, hắn chặn lại môi mọng của nàng, tay lại càng ra sức.
Cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ sẽ cùng hắn làm chuyện vợ chồng trong tình
huốn này. Vũ y trên người đã sớm bị lột mất, áo bào của hắn cũng không
còn. Mới đầu hắn rất ôn nhu cũng rất chậm rãi, giống nhu chờ nàng thích
ứng nhưng lần đầu tiên luôn khó tránh khỏi khó chịu. A Sơ ầm ỹ không
cần, mà lúc này Mộ Khanh đâu chịu bỏ dở nửa chừng, càng cố gắng dùng
súc. A Sơ đau đến thở không nổi, chỉ có thể ôm chặt lấy lưng hắn, cắn bả vai hắn, cúi đầu nức nở. Một tay hắn cầm lấy đùi nàng, tay khác để ngay eo nàng, làm cho hai người kề sát nhau. Lực đạo một lần lại một lần
nhanh hon, mạnh hơn, thanh âm nức nở của nàng như phối hợp với tiết tấu
của hắn, âm điệu mềm mại, từng bước vong tình.
Hắn nghe thanh âm
của nàng, ở trong cơ thể nàng ngày càng bành trướng, tốc độ cũng nhanh
hơn, mạnh hơn cho đến khi phóng thích. Hắn nằm úp sấp trên người nàng
thở dốc, hai cơ thể vẫn dính sát vào nhau, luyến tiếc rời bỏ cảm giác
tốt đẹp. A Sơ toàn thân đầy mồ hôi, nơi riêng tư hơi đau khiến nàng cau
mày, đẩy đẩy thân hình muốn người trên thân rời đi, ai ngờ hắn bỗng
nhiên ôm lấy nàng, thân thể vẫn gắn liền, ôm nàng đến bên tháp lại triền miên một hồi.
Ép buộc đến rạng sáng, A Sơ mới có thể đi vài giấc ngủ. Buổi sáng lại bị cảm giác ngứa như có như không làm tỉnh, trong
lúc mơ màng bắt lấy đầu sỏ gây chuyện, an tâm chuẩn bị ngủ tiếp. Bỗng
nhiên có gì đó giậ giật, sờ lên thấy mềm mại. A Sơ bừng tỉnh, phản ứng
đầu tiên là đá văng người nọ nhung đùi vừa nâng lên, cảm giác đau nhức
khiến nàng không khỏi nhíu chặt mày.
Nam nhân bên người kéo chân nàng xuống, mỉm cười hỏi “động tác lớn vậy, đau không?”. Thiên hạ lập
tức ngẩn người, bất động. Nhìn thấy mặt nàng đỏ hồng, Mộ Khanh cười
thoải mái, ôm chặt lấy nàng “ngươi sớm muộn cũng là của ta, còn ngại gì
sớm hay muộn. Trước kia là do ta, cho nên mới…có thể làm cho người ta
thừa cơ. Bây giờ ngươi đã hoàn toàn là của ta, thật tốt”
A Sơ
không tranh cãi với hắn, toàn thân lõa thể dán chặt vào hắn, hai má nóng bừng. Giãy không ra vì thế mặc hắn ôm, mặc hắn làm gì cũng không phản
ứng. Mộ Khanh hết hôn lại ôm nàng, vuốt ve lông mi dài như cánh bướm của nàng. A Sơ nhắm mắt, hai tay nắm chặt, toàn thân cương cứng không nhúc
nhích.
Mộ Khanh châm ngòi vài cái, A Sơ vẫn không có phản ứng,
hắn oán hận nhéo tay nàng. A Sơ bị đau, mở mắt trừng hắn “ngươi muốn làm thì làm, để ý phản ứng của ta làm chi”
Ánh mắt Mộ Khanh bỗng
nhiên sâu thẳm, nhìn nàng một cái rồi buông ra, vén màn đi xuống tháp. A Sơ nhìn theo bóng lưng gầy gò của hắn rồi nhắm mắt, lui người vào trong chăn. Áo choàng tối qua của hắn vẫn còn ở trên đại điện, cho nên rời
tháp vẫn là toàn thân trần truồng. Nghe bước chân hắn đi đến bồn tắm, A
Sơ mới thò đầu ra ngoài dò xét, xiêm y của nàng cũng đang ở ngoài điện.
Thừa dịp Mộ Khanh tắm rửa, nàng quấn chăn chạy ra ngoại điện, lấy quần áo
của mình, liếc mắt nhìn ngoại bào một cái. Không nhìn thì thôi, nhìn
thấy liền đỏ mặt. Trên áo bào trắng là dấu vết đỏ hồng loang lổ, như là
do giãy dụa dính lên, chung quanh còn bị đứt quãng.
Nghe sau bình phong có động tĩnh của hắn, A Sơ vội trở lại tháp, nhanh chóng mặc quần áo vào. Mộ Khanh tùy ý khoác một cái áo choàng đi ra, vạt áo để trống,
cúi người nhặt y bào như là xem xét…?
A Sơ đỏ mặt, kêu lên với hắn “đổi nước”
Hắn cũng không quay đầu lại, vẫn nhìn chằm chằm đóa hoa hồng trên áo choàng “thay đổi”
A Sơ lại nói “Ngươi đi ra ngoài!”
Cuối cùng hắn dời mắt khỏi cái áo, nhìn nàng một cái rồi ôm y bào đi ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại.
A Sơ ngâm nước ấm, gân cốt toàn thân thả lỏng, bỗng nhiên phát hiện ngực
vào bụng toàn dấu dâu tây. Trong đầu không tự chủ hiện lên tình cảnh đêm qua, cả hai má, hai tai đều nóng lên, tối hôm qua nàng…hình như cũng
rất nhiệt tình, còn cào lên lưng hắn, cắn lên vai hắn, làm cho hắn đau
đến mức kêu thành tiếng.
Nghĩ tới đây, A Sơ vội che mặt, không
muốn mình nghĩ tiếp, nhanh chóng tắm xong, lấy một cái áo kín cổ, một
cái váy dài mặc vào. Tắm nước nóng xong, đau nhức trên người cũng giảm
bớt, nhưng khi ngồi xuống vẫn hơi đau.
A Sơ ngồi cũng không xong, đứng cũng thấy mệt, nhìn cánh cửa đóng chặt, không muốn gặp người.
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng nữ nhân la hoảng, không phải là Mộ
Khanh phát tiết trên người nàng không đủ, sáng sớm liền…
Mở cửa,
xuyên thấu qua một cái sân thấy các nữ tin không ngừng bước ra khỏi cửa
lớn. Một bàn tay bỗng nhiên vươn ra, ôm lấy nàng. Hôm nay khuôn mặt anh
tuấn có cảm giác vui vẻ, mặt mày như tơ, khóe môi loan loan
“Ta đã đuổi mấy nữ tin đi, ngươi còn có yêu cầu gì?” hắn hỏi
Nghe vậy, A Sơ đi đến ngoại viện. Các nữ tinh nhìn thấy Mộ Khanh liền dừng
bước, ánh mắt tràn đầy chờ mong. Mộ Khanh khoát tay,bọn họ rất thất
vọng, vừa đi vừa quay đầu lại, ánh mắt đẫm lệ, điềm đạm đáng yêu. Sau đó Mộ Khanh lại vẫy tay, phân phát nhóm nam tinh. Đám nam tinh bước như
bay, vội vàng đuổi theo các nữ tinh.
Mộ Khanh vậy mà đuổi các nam tinh, nữ tin đi, nếu không phải tự mình đa tình, A Sơ thực cảm thấy là
Mộ Khanh cố ý tìm các nàng đến để kích tướng nàng. Bây giờ mục đích đã
đạt được, đương nhiên không cần các nàng nữa. Nghĩ tới Mộ Khanh hỏi nàng còn yêu cầu gì, A Sơ nói “đã lâu không gặp Ngọc Cẩm và Nguyễn Nguyễn,
ta muốn gặp họ”
Hắn nghĩ nghĩ, nói “Ta cùng ngươi đi.”
Không rõ Mộ Khanh muốn đi cùng nàng hay sợ nàng bỏ trốn nhưng rõ ràng thấy
được hắn không tin nàng. Không sao, dù sao trải qau chuyện bị đánh, nàng cũng rất kiêng kị hắn. Cảm giác thích trước kia đã bị mấy vết roi kia
làm cho thay đổi hoàn toàn.