Hắn nắm cằm nàng, bắt nàng há miệng, đổ canh xuống. Chén canh này không thể một ngụm nuốt xuống, A Sơ ngạnh cổ, khiến cho toàn bộ canh đều phun ra, quần áo, mặt mày đều ướt sũng, ô uế.
Uống bao lâu, người đối
diện cầm chén im lặng bất lâu, cuối cùng A Sơ lau khóe miệng nói “Trầm
Thê nói đúng, ngươi đúng là tâm lý biến thái”
Đặt chén xuống bàn, Mộ Khanh cười lạnh “phải không?còn có thể cho ngươi thấy biến thái hơn
nữa”. Hắn đưa cho nàng một cuốn sách “ngay mai ta sẽ thuê một ít nha
hoàn đến Thương Nhiên Thiên cảnh hầu hạ ta, ngươi ghi lại thân phận mỗi
người, yêu thích, an bài các nàng một chút”
A Sơ mở cuốn sách ra, bên trong đều là những trang trắng “ta dựa vào cái gì mà thay ngươi làm những chuyện này?”
“Làm ta vừa lòng, ta sẽ thả ngươi đi”
“Thành giao”
Hôm sau, ngoại trừ ba nữ tử lớn nhất đứng ở tiền điện, còn có một đám nam
nhân canh cửa, diện mạo bọn họ, thật xin lỗi, mỗi người còn trên tay ôm
một bầu rượu. A Sơ phân phó bọn họ đem rượu vào kho hàng, bắt đầu phân
phối công việc cho các nữ tử. Những người đó vừa nghe nói phải quét nhà
nấu cơm, sắc mặt thay đổi, còn có một người la lên “Mộ thượng tiên kêu
chúng ta đến là do nhìn trúng kỹ năng trên giường của chúng ta, nếu làm
nha hoàn thì thôi đi. Chúng ta da mỏng thịt mềm, nếu để thô ráp, Mộ
thượng tiên sẽ không thích nữa”
A Sơ hiểu được, Mộ Khanh nói hầu gái là thế nào, hầu hạ mà hắn nói cũng là chuyện gì.
Mộ Khanh đưa tới là thụ tinh, ong tinh hay gì đó, nói chung là trong lúc
tu luyện hấp thu tinh khí của con người, cho nên phần lớn đều tu luyện
thành yêu. Nào là rượu ngon, nào là mỹ nữ, chưa từng nghĩ Mộ Khanh lại
trầm mê tửu sắc như vậy. Tiên gia có phương pháp song tu nhưng nếu trầm
luân vào dục vọng, không biết kiềm chế thì lại là tối kỵ của tiên gia.
Tinh loại có thể được thượng tiên ngó xuống, tất nhiên là cầu còn không
được, cho nên đều tranh nhau hầu hạ Mộ Khanh. A Sơ cầm bút, nhìn đám nữ
tử trang điểm xinh đẹp, yên lặng ghi tên từng người.
Cả ngày đi
lại, hai chân A Sơ đau nhức vôn cùng. Buổi tối, nàng nằm trên giường,
nghe thanh âm cười đùa của các nữ tử ở cách vách, A Sơ cảm thấy cay đắng chua sót, kéo chăm trùm đầu để khỏi nghe thấy nhưng lại nghe được rất
rõ ràng. Mộ Khanh nói, ái ân cũng chính là song tu, là chuyện chỉ có vợ
chồng mới có thể làm với nhau nhưng bâ giờ hắn có nhiều nữ tử ở bên cạnh như vậy. Qua đêm nay, các nàng đều là thê tử của hắn. Mạnh miệng cá
cược với Mộ Khanh nên mới điềm nhiên viết từng cái tên nhưng nghĩ tới
cảnh các nữ nhân này thân mật với hắn, trong lòng rất không thoải mái.
Nàng cố gắng tìm thanh âm của hắn trong tiếng hoan hô cười đùa, nhưng chỉ
nghe được thanh âm của các nữ tử. Tối hôm đó, khi hắn ôm nàng, nàng cũng vui vẻ như vậy, nhưng vui vẻ bây giờ lại không có phần của nàng.
Đột nhiên trong tiếng cười đùa vui vẻ lại có tiếng thét cho tai, thanh âm
có vài phần thống khổ. Đang lúc nghi hoặc, cửa phòng bị người nổi giận
đùng đùng đá văng, cước bộ trầm trọng đi vào. Nàng bị lôi ra khỏi chăn
“Sao lại thế này?’ đỉnh đầu vang lên thanh âm nổi giận.
A Sơ bị
đau nhưng vẫn không kêu lên, trước mắt có chút ảo giác. Nàng cố ngước
mắt, đứng lên, nhìn không rõ Mộ Khanh. Lúc này nam tử tuấn mỹ quần áo
hỗn độn, búi tóc xô lệch, cây trâm cũng không biết rơi đi đâu. A Sơ hiểu được, cười nói “thượng tiên tức giận như vậy là gì?mấy tiểu yêu tinh
kia đều muốn là người đầu tiên hầu hạ thượng tiên, ta nghĩ nếu thượng
tiên đã chọ bọn họ, khiến các nàng đều vui thì sao không cùng tiến lên,
khỏi cho ai đóbị thiếu phần”. Nàng đứng lên, ánh mắt hỗn độn nhìn hắn
một lượt “nhưng mà thoạt nhìn, thượng tiên dường như không chịu nổi một
chiêu ah”
Mộ Khanh sắc mặt trầm xuống, hung dữ cười “hừ, ta muốn hỏi, sao ngươi không đến?’ xoay người ôm lấy nàng, nhanh chóng đi phía
bên kia “ngươi còn chưa lấy lại đông cung đồ phải không? Vất vả mới có
cơ hội dạy học, ngươi không đến chẳng phải đáng tiếc lắm sao?’
A Sơ vẫn rất hiếu kỳ về Đông cung đồ, không chịu thua kém hỏi “cũng có nến với roi chứ?”
Nếu có, nàng nhất định phải nhỏ lên người hắn vài giọt nến, sau đó hung hăng quất hắn mấy roi cho hết giận.
“Ngay từ đầu đã có khẩu vị nặng như vậy?ngươi vẫn nên bắt đầu từ bình thường
trước đi” Mộ Khanh liếc nhìn nàng một cái, đi tới đại điện, đi lên chỗ
trên cao, đặt nàng lên đầu gối.
Trong đại điện tràn ngập mùi hoa
cùng với mùi son phấn. Phía bên phải là một cái bể to, hơi nước bốc mù
mịt, mặt nước phủ kín đóa hoa. Mộ Khanh luôn thích tắm rửa một mình,
nhiều lắm cũng chỉ có A Sơ từng rình coi, bây giờ lại có năm, sáu nữ tử ở trong áo ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, áo lụa mỏng đủ màu sắc ướt đẫm.
Nhìn các nàng, A Sơ cảm thấy nước trong bể rất bẩn, ngửi thấy mùi hoa trên
người Mộ Khanh liền nhíu mày. Bàn tay to nắm lưng áo A Sơ, ánh mắt sắc
bén nhìn nàng, mang ý tứ cảnh cáo. A Sơ không khỏi run lên, hắn thấp
giọng nói “ngươi đem mấy nữ tinh này cùng đến hầu hạ là cố ý muốn nhìn
trò hay của ta? Vậy giờ ta cũng sẽ cho ngươi xem kịch vui” nói xong
hướng bên ngoài vỗ tay.
Một nam nhân đi vào, trên người mặc lam
y, bên dưới là một cái khố, xích chân, thân thể cường tráng như trâu,
diện mạo thực không chịu nổi. Hắn nghĩ Mộ Khanh có gì cần phân phó nên
đầu tiên cung kính nhìn hắn, không lâu sau ánh mắt vô tình cố ý liếc về
phía thân hình mấy nữ tinh trong bể.
“Ngươi muốn cùng hắn song tu không?” Mộ Khanh hỏi, lớn mật nhìn thân hình các nữ tinh.
Nam tử nghe Mộ Khanh nói vậy, mặt không ức chế được sự hưng phấn
A Sơ nhìn hắn, lại nhìn các nữ tinh kiều diễm nhu hoa, không nói được cảm thụ trong lòng. Mộ Khanh vuốt cằm, tùy ý chỉ tay vào đám nữ tử kia. Nữ
tử bị chỉ trúng hai má đỏ lên, mặt nhăn nhó nhìn nam tử trước mặt.
“Làm mẫu cho Dao Liên tiên tử biết làm việc vợ chồng là như thế nào” Mộ Khanh ra lệnh.
Nam tử dường như nhẫn nại đã lâu, dạ một tiếng rồi lập tức bổ nhào vào nữ
tử, ra sức căn mút trên người nàng. Nữ tử kia lúc đầu kháng cự nhưng dần dần cũng thuận theo, ôm hắn thở gấp liên tục. Khi nam tử động thân tiến vào người nàng, A Sơ và nàng cùng kêu lên nhưng nữ tử kia là vui sướng
mà A Sơ là sợ hãi, còn che mắt lại, run run.
“Mở mắt ra!” Hắn nắm lấy tay nàng.
“Ngươi, ngươi, ngươi! Ngươi sao lại muốn ta xem cái này?” nàng xoay người, vùi mặt vào lòng hắn.
“Bởi vì ta muốn ngươi học lấy, bởi vì…ta biến thái”hắn ôm lấy vai nàng.
A Sơ lắc đầu, thanh âm có chút nức nở, do dự, làm nũng “ta…ta không muốn học, ta không muốn xem”
“Ngươi phải học, ngươi phải xem!” Mộ Khanh ôm mặt nàng đối diện đôi kia, lấy
ngón tay kéo mắt nàng ra, thấp giọng nói “ngươi không phải muốn làm thê
tử của ta sao? nhất định phải vậy, trừ phi…ngươi không muốn làm thê tử
của ta”
Nhìn nam nhân không ngừng phập phồng ra vào cùng nữ nhân điên cuồng rên rỉ, sợ hãi nói “ta…ta”
Không muốn nghe nửa câu còn lại, hắn che miệng nàng lại “dám nói một chữ
không nữa, ta sẽ đẩy ngươi xuống để xấu nam nhân kia làm hư ngươi”
Động tác nam tử kia ngày càng mãnh liệt, dữ dội, nữ tử kia cũng điên cuồng
thét chói tai, sau đó nam tử kia dừng lại, nằm úp sấp trên người nữ tử,
thở gấp. A Sơ bị bắt mở mắt nhìn tình cảnh trước mặt, lập tức rơi lệ.
Nam tử động tác càng ngày càng, cũng càng ngày càng kịch liệt, nữ tử điên
cuồng thét chói tai sau, chậm rãi ngừng lại, sau nằm úp sấp bạch ngọc bộ ngực thượng suyễn khí thô. A Sơ bị bắt trợn tròn mắt, ánh mắt can thiệp rơi lệ, cái trụ trước mắt này phiến dơ bẩn cảnh tượng.
Cảm giác được đầu ngón tay ẩm ướt, tay run lên, hắn buông bàn tay ôm nàng.
A Sơ lập tức nhắm mắt, ánh mắt vừa đau vừa chua xót, không muồn tiếp tục
nhìn tình hình trong điện. Nguyễn Nguyễn nói đông cung đồ là miêu tả sự
thăng hoa của tình yêu, Mộ Khanh nói đông cung đồ là diễn tả chuyện vợ
chồng cần làm nhưng tận mắt chứng kiến, nàng chẳng những sợ mà còn chán
ghét, ghê tởm.
“Để ta đi, ta muốn đi ngủ’ A Sơ bịt mắt lên tiếng.
Cảm giác cánh tay trước ngực đã thả lỏng, A Sơ lập tức nhảy xuống, vọt
thẳng ra cửa. Phía sau có gió, Mộ Khanh đuổi theo, từ sau nắm chặt hai
tay nàng, A Sơ chưa kịp có phản ứng, vai đã thấy đau.
Bên kia,
đôi nam nữ lõa thể vẫn còn ôm nhau, kề sát không kẻ hở, kinh ngạc mở mắt nhìn bọn họ. A Sơ mặt vặn vẹo nghiêng đầu, Mộ Khanh đang dùng sức cắn
lên vai nàng, bị nàng nhìn chằm chằm cũng không buông ra. A Sơ cắn môi,
đau cũng không kêu một tiếng, để mặt hắn cắn. Lát sau, Mộ Khanh rốt cuộc cũng ngừng lại, ánh mắt thê lương lẳng lặng nhìn dấu răng trên vai
nàng. A Sơ hừ lạnh, để lại cho hắn một bóng lưng quyết tuyệt.
Đêm này, A Sơ không về phòng, nàng ngồi trên nóc nhà, ngắm nhìn ánh trăng.
Chỉ mong người lâu dài, ngàn dặm cộng thiền quyên. Toàn bộ Thương Nhiên
Thiên cảnh an tĩnh lại, không còn tiếng cười đùa của nữ nhân, giống như
các nàng không tồn tại. Hoa lê trong viện rơi từng đóa, từng đóa, giống
như là bông tuyết.
Lúc bình minh, A Sơ nhảy xuống trở lại phòng,
hai mắt sưng như hạch đào. Nàng múc một bồn nước lạnh, lấy khăn lau mặt
rồi lẳng lặng nằm lên giường. Ngoài cửa có tiếng bước chân rất nhẹ, cửa
vẫn chưa khóa, bị nhẹ nhàng đẩy ra. Giống như sợ quấy nhiễu người trong
mộng, hắn nhẹ chân đi vào, dừng lại một chút bên giường. Khăn mặt bị lấy đi, A Sơ mở mắt, thấy Mộ Khanh đang đứng bên giường.
“Ngủ không ngon sao?” Hắn nói
A Sơ ngồi dậy, lấy khăn đắp lên mắt, không hé răng.
Hắn ngồi xuống, nắm tay nàng, đặt một đóa hoa lê hoàn hảo vào lòng bàn tay
nàng, mùi thơm ngát thấm tận vào lòng. Hắn nắm ngón tay lạnh như băng
của nàng, sắc mặt buồn bã cầu xin tha thứ “ta sai rồi, hôm qua không nên bức ngươi khiến ngươi sợ hãi. Thực xin lỗi”