Yêu Mi nghiến răng nghiến lợi nhìn Trầm Thê chằm chằm, la lớn tiếng “hồ đồ, lúc đó ta chỉ nghĩ làm mọi cách cho Cửu Cẩm sống lại, cho dù không phải là nguyên thần của nàng. Ta lợi dụng ngươi, ngươi cần gì phải gánh tội
cho ta. Ta không cần”
Trầm Thê không để ý tới hắn, quỳ xuống dập đầu “Thỉnh Thiên đế giáng tội!”
Thiên đế nhìn nàng, nghĩ tới nam tử bên cạnh nàng đã làm ra chuyện như vậ,
không khỏi thở dài oán thán “tiên thần chi khu không thể mạo phạm, luân
hồi chi tự không thể đảo loạn. Trầm Thê, ngươi phạm vào luân hồi, nếu
như nguyện trả lại tiên thân, trẫm sẽ xử nhẹ. Nếu ngươi không muốn, trẫm cũng sẽ có biện pháp bức ngươi ra, nếu tiên thể của Cửu Cẩm tiên tử có
hư hao gì, tất cả hậu quả do ngươi gánh vác”
Yêu Mi sắc mặt kinh sợ “không thể”
Trầm Thê quay đầu lại, ánh mắt thống khổ “nếu ngươi yêu thích thân thể này
vậy thì ta trả lại, dù sao cũng không phải của ta, ta sớm nên đi rồi. Mi ca ca, ngươi biết không, ta không khống chế được tiên thân này, ở bên
trong giống như bị giam cầm, có lúc như bị lửa thiêu, có lúc như bị băng lạnh. Tuy ta đã ăn phật quả và phật tuyền ngươi đưa nhưng nguyên thần
của ta không dung nhập được, nhưng vì ngươi, ta luôn cố chịu đựng. Ta
yêu ngươi, ta cũng hi vọng ngươi yêu thân thể này cũng nghĩ tới ta.
Nhưng ngươi chỉ yêu bề ngoài của nàng, ngươi không thương nàng cũng
không thương ta”l
Lời nói như búa tạ, từng câu gõ thẳng vào lòng. Yêu Mi khuôn mặt vặn vẹo nhìn chằm chằm Trầm Thê, há miệng hồi lâu cũng chẳng nói nên lời. Thiên đế cầm kim ấn, hạ phán quyết “Trầm Thê, tự
mình nhảy vào luân hồi, nguyên thần chuyển thế, tiên thân quay lại Thiên giới”
Trầm Thê dập đầu tạ tội, được thiên binh thiên tướng đưa
đi luân hồi đầu thai. Yêu Mi bị khổn tiên thằng trói buộc, vất vả đứng
lên muốn ngăn cản lại bị Yêu Hoa một cước đá trở về. Sau đó, Yêu Hoa
mượn Huyền thiên kính đưa đến trước mặt Yêu Mi “ngươi tận mắt nhìn đi,
đây chính là nữ tử toàn tâm toàn ý đối đãi với ngươi, vì ngươi mà tiến
vào luân hồi thai. Luân hồi thai lệ khí nặng nề, như dao cắt tận xương.
Cũng là luân hồi, nàng vốn chỉ cần uống một chén canh Mạnh Bà là có thể
quên hết mọi chuyện, bắt đầu cuộc sống mới, không cần chịu thống khổ như vậy”
Trước đài luân hồi, Trầm Thê vẻ mặt bi thương nhưng không
có khóc. Nàng nhẹ nhàng vén mái tóc bị lệ khí thổi bay tán loạn, mỉm
cười hồn nhiên. Nàng đặt hai chân xuống dưới dài, ngồi bên cạnh, hai tay ôm ngực, mắt nhắm lại như một con cá nhỏ trượt xuống. Lệ khí như lửa
cháy cáo, cắn nuốt hết tất cả cực khổ và sung sướng của kiếp này, trở
nên trống rỗng.
Trong Lăng Tiêu điện, Yêu Mi thân mình xụi lơ,
trong mắt tràn đầy thê lương. Thiên đế hạ lệnh “nể tình Yêu Hoa nhiều
năm cai trị Thanh Khâu có công, Yêu Mi trừ bỏ tiên tịch, vĩnh viễn không thể tu tiên. Làm người hay làm thú, đều xem thiên ý”
Yêu Mi ngơ
ngác nhìn Huyền thiên kính, bên trong trống rỗng. Hắn vẫn nhìn chăm
chăm, giống như nơi đó vẫn còn bóng dáng ai đó cho đến khi Thái Thượng
Lão Quan thu gương lại.
Ánh sáng nhu hòa từ ngoài chiếu vào Lăng
Tiêu điện, lẳng lặng hạ xuống bên chân Mộ Khanh, hóa thành một khối thân thể. Yêu Mi muốn tiến lên bị Yêu Hoa giữ chặt, Mộ Khanh ôm lấy Cửu Cẩm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn “mặc kệ ngươi đối với Cửu Cẩm tình ý thế nào, nàng cũng không thuộc về ngươi”
Yêu Mi tầm mắt run rẩy, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Mộ Khanh, ánh mắt dần dần tan rã “nàng đâu?”
“Đã về phàm trần, trọng viết mệnh cách”
Yêu Mi hoàn toàn vô lực, ánh mắt trống rỗng.
Mộ Khanh mang Cửu Cẩm về Thương Nhiên Thiên cảnh trước, sau đó vội vàng chạy tới chỗ Thương Thuật.
A Sơ cảm thấy mình như đang gặp ác mộng, sau đó còn rơi vào một nơi không biết tên. Quanh thân bị lệ khí gây thương tích, huyết nhục mơ hồ, kinh
hách tỉnh dậy. Nàng hoảng sợ mở to hai mắt, thở gấp nhìn tảng đá gập
ghềnh trên đỉnh đầu.
Cảm giác đầu hơi đau, nàng đưa tay chạm vào
lại bị một bàn tay to nắm lấy. Nàng giật mình quay đầu, thấy Đại A Chiết nhẹ nhàng thở ra “tỉnh lại rồi, trên đầu ngươi có thương tích, ta bôi
thuốc cho ngươi”
A Sơ nhìn quanh một vọng, thấy bọn họ đang ở
trong một thạch động, bên trong chỉ có hai người bọn họ. Nàng hỏi “là
ngươi cứu ta?”
Đại A Chiết ánh mắt do dự, gật gật đầu.
Trí nhớ quay lại chỗ vách núi, Mộ Khanh cứu Trầm Thê, mặc kệ sinh tử của
nàng, về sau dĩ nhiên là Đại A Chiết cứu nàng. Vì sao vào lúc nàng gặp
nguy hiểm hắn đều ở bên cạnh Trầm Thê, hắn nói thích nàng nhưng cuối
cùng lại bỏ rơi nàng. Chôn giấu mất mát trong lòng bàn tay, A Sơ cúi
mắt, thất thần.
Đại A Chiết nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên vết thương trên trán A Sơ. Lúc đó hắn đưa nàng đi tìm Thương Thuật, Thương Thuật
viết cho nàng viết xong đơn thuốc, hắn liền mang nàng rời đi. Lúc trước
hắn tự nói với chính mìn hãy buông tay, nhưng lúc này đây, hắn giống
như…buông không được, cho nên cũng sẽ không nhường cơ hội cho người
khác. Hắn nói ‘Hoặc Quân tung ngọc khấu quyết định cho ngươi sống nhưng
Mộ thần tiên cứu Trầm Thê, mà không để ý tới ngươi, có thể thấy người
quan trọng trong lòng hắn không phải là ngươi, A Sơ”
Trong mắt có chút dao động, A Sơ há miệng, cố vớt vát “không…không thể nào. Hắn..hắn không thích Trầm Thê. Đêm đó hắn đã cùng ta xem nến đỏ, ta và hắn là vợ chồng. Hắn đã đáp ứng lời thề nắm tay tới già với ta, hắn sẽ không nuốt lời”
Đại A Chiết đơ người, cảm xúc tối nghĩa tràn đầy trong mắt
hắn. Hắn nhìn nàng hồi lâu, trong mắt chợt hiện lên ánh sáng “ngươi đã
tin tưởng hắn…được, chờ ngươi khôi phục, ta cùng ngươi về Thương Nhiên
Thiên cảnh”
A Sơ sâu kín lắc lắc đầu, vẻ mặt dại ra “Ta… Ta tạm thời còn không muốn trở về.”
Ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn vết thương trên miệng nàng, Đại A Chiết đau lòng nói “được, ta liền ở cùng A Sơ, A Sơ muốn đi đâu, ta sẽ đi đó”
Rũ mắt xuống, A Sơ cúi đầu nói “Đại A Chiết, thật ra ngươi không cần làm vậy, ta có thể tự chiếu cố cho mình”
Đại A Chiết trên mặt cũng có thương tích, mất mát nói “ngươi đây là đuổi ta đi sao? ta tân tân khổ khổ mang ngươi về đây, ngươi lại đuổi ta đi?”
Trong lòng loạn lên, A Sơ lắc đầu rồi lại gật đầu “thôi, có ngươi chiếu ứng
lẫn nhau cũng tốt nhưng không thể giống như lần trước, nói chúng ta là
vợ chồng. Nếu có ai hỏi, phải nói chúng ta là bằng hữu”
Đại A Chiết khiêm tốn cười “Hảo, ta đáp ứng ngươi.”
Không có mục đích, ngày thứ hai từ sơn động đi ra cũng không có phương hướng, tùy ý mà đi, thích đi đâu thì đi đó, coi như là lưu lạc thiên nhai. A
Sơ nhớ những ngày ở Thiên giới, nhớ Ngọc Cẩm, nhớ Nguyễn Nguyễn, còn có
rất nhiều bằng hữu nhưng lại không muốn về Thiên giới, không muốn để bất kỳ ai tìm thấy.
Cảm giác cả người bỗng nhiên lạnh lẽo, dưới chân lảo đảo, Đại A Chiết đỡ lấy nàng. A Sơ nhìn hắn mỉm cười, đột nhiên
trước mắt xuất hiện một bóng trắng, ánh mắt bén nhọn nhìn ban tay đang
nắm nhau của bọn họ. A Sơ tim nhảy dựng lên, gọi mây mà đi, Mộ Khanh
nhanh chóng đuổi theo, ngăn cản trước mặt nàng.
“A Sơ…” trên mây gió rất lớn, Mộ Khanh kinh ngạc nhìn nàng, ánh mắt phức tạp vạn phần.
Hắn không đến không sao, nhìn thấy liền tức giận.
Ngươi tìm đến ta làm cái gì! Có phải trấn an xong Trầm Thê mới nghĩ tới ta?
Ngươi đối với tình cảm không kiên định, ta nhìn không thấu cũng không
muốn” A Sơ hít sâu một hơi, đưa tay đẩy hắn ra, lảo đảo chạy về hướng
ngược lại.
Mộ Khanh giục mây đuổi theo, chặn trước mặt nàng, hai
tay ôm lấy vai nàng “rốt cuộc là ai không kiên định, ta nhờ Thương Thuật mượn Huyền thiên kính muốn tìm ngươi, đêm đó ta đã thấy gì? Nhìn thấy
ngươi và hắn ôm nhau ngủ. A Sơ, ngươi có biết như vậy làm ta khó chịu
biết bao nhiêu không?”
A Sơ sửng sốt, cố biện hộ “ngủ cùng giường cũng không nhất định ta có ý với hắn” Không ngờ chuyện ngủ cùng giường
với Đại A Chiết lại bị Mộ Khanh biết được, A Sơ không chút lo lắng, liếc hắn một cái “ngươi..ngươi cùng Trầm Thê cũng tình chàng ý thiếp vậy?”
Câu phủ nhận là cố ý nói với Đại A Chiết, lọt vào tai Mộ Khanh lại có ý
khác. Mộ Khanh cười lạnh, lui lại hai bước “nói như thế…ngươi cùng ta
cũng không nhất định là ngươi có tình cảm với ta? Ta từng nói với ngươi, ta không hề có chút tình cảm nào với Trầm Thê, ngươi cũng không tin ta”
A Sơ thẹn quá thành giận “vậy ngươi vì sao phải cứu nàng? Ngươi không có
với Trầm Thê thì cũng luôn có với Cửu Cẩm. Ngươi luôn nói thích ta,
trong lòng lại nhớ kỹ một người khác, còn cố tình không cho ta đối tốt
với người khác. Chuyện ngươi làm được sao ta không thể làm”
Mộ
Khanh sắc mặt chợt biến, ánh mắt tĩnh mịch, thâm trầm như nước. A Sơ hổn hoát thối lui, xoay người muốn đi. Ánh mắt ảm đạm đột nhiên dấy lên một ngọn lửa, đưa tay giật mạnh cánh tay nàng.
A Sơ bị Mộ Khanh mạnh mẽ mang về Thương Nhiên Thiên cảnh. A Sơ rất mất hứng với thủ đoạn
cường ngạnh của Mộ Khanh. Hắn từng nói, sẽ không ép buộc nàng mới bằng
lòng thuận theo nhưng lúc này nàng không cam lòng, hắn muốn nàng đi
hướng tây, nàng càng muốn đi hướng đông.
Nàng nhốt mình trong
phòng, Mộ Kanh cứ vòng vòng ngoài cửa, ghé mắt nhìn vào trong một lát
rồi đi. Nàng vụng trộm đi ra nhìn theo phương hướng hắn rời đi, cũng
không thấy mất mát, ý nghĩ muốn rời khỏi Thương Nhiên Thiên cảnh càng
thêm mãnh liệ. Không ngờ hai canh giờ sau, Mộ Khanh bưng một chén canh
vào phòng. Hắn ngồi bên cạnh nàng, một tay cầm chén, một tay đem muỗng
đưa tới bên môi nàng, ôn hòa nói “ta tự mình xuống bếp, ngươi nếm thử”
A Sơ tức giận phụng phịu “không ăn”
Hắn bất đắc dĩ nói “ngươi muốn thế nào?”
“Ngươi để ta ra ngoài”
Trong đầu nhất thời hiện lên cảnh Đại A Chiết cùng giường với nàng, hai người còn ôm nhau ngủ. Nàng quyến luyến thế giới bên ngoài, chẳng lẽ là vì
Đại A Chiết? vừa giận vừa ghen, Mộ Khanh trừng nàng, nghiến răng nói
“ăn”
Chế trụ cổ của nàng, đem canh đặt lên miệng nàng. Canh ấm áp cũng rất dính, A Sơ giãy dụa, rốt cuộc cũng uống hết canh. Mộ Khanh cầm một cái chén khác đưa tới, lực đạo trong tay cũng nhẹ hơn “không ăn, ta liền nhổ hết răng của ngươi mà rót vào”
A Sơ mím môi, thề sống
chết không nghe theo. Khi Mộ Khanh nói câu này, tâm cũng mềm hơn phân
nửa, miệng vẫn cứng rắn nhưng không ngờ hắn lại áp dụng biện pháp như
vậy.