Đối mặt với sự tức giận của hắn, Lục La vẫn cố trấn trụ ma khí trong cơ
thể, thấp giọng khẩn cầu “Thanh Dật, ngươi để ta trở về nhìn tỷ tỷ đi.
Tỷ tỷ sẽ không nhẫn tâm với ta như vậy đâu, ta nhất định phải tự mình
nhìn xem có thật nàng đối với ta không còn chút tình tỷ muội nào”
Thanh Dật nhíu mày, mỉm cười đầy nguy hiểm “có nghĩa là dù thế nào ngươi cũng phải đi, dù thế nào ngươi cũng không tin ta?”
Lần này Lục La đã hạ quyết tâm, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, hô lên “ta
không cam lòng, nếu ta không tự mình đi một chuyến, ta không an tâm”
Thanh Dật vẫn lẳng lặng nhìn nàng, hít sâu một hơi, ánh mắt tỏa lạnh lùng,
quanh thân tỏa ra hàn khí mang theo vị rỉ sắt. Lửa nóng nấu chảy thiết
từ bốn vách tường vọt tới, hắn nhảy lên, dễ dàng ôm lấy Lục La dừng lại
trên vách đá.
Trong lòng nàng vừa tức vừa vội, giờ phút này ở
trong lòng hắn lập tức mềm lòng lại nghe hắn lạnh lùng nói “ngươi nhất
định phải đi?”
Đúng vậy, nàng nhất định phải đi
Lục La gật đầu, vô cùng kiên định.
Trong mắt hiện lên hàn khí, đưa bàn tay che mắt nàng, bên tai vang lên tiếng
gió, thân thể rớt xuống, chưa kịp phản ứng thì chân đã cảm nhận sự nóng
bỏng đến tận xương. Lục La kêu lên thất thanh, đưa tay muốn nắm lấy hắn
nhưng hai tay lại trống không.
Nàng thất kinh mở hai mắt muốn đào tẩu, nhưng hai chân đã bị chôn chặt trong sắt nóng không thể nhúc
nhích, đau thấu tâm can, cảm giác như các ngón chân, thậm chí cả bàn
chân đều dính cùng một chỗ. Sắt nóng bề ngoài bình tĩnh nhưng không
ngừng ăn mòn chân nàng, cảm giác như cả xương cốt cũng bị hòa tan. Chớp
mắt, sắt nóng nhanh chóng đông kết lại, hai chân nàng không còn cảm giác gì nữa, cổ chân tiếp xúc với sắt đau đến run lên. Nàng há miệng phun ra một ngụm máu.
Thân ảnh trắng toát như sương trắng im lặng hạ
xuống, đứng trước mặ nàng, đưa tay xoa khuôn mặt tái nhợt của nàng, vẻ
băng sương trên khuôn mặt dần dần hòa tan, lộ ra nụ cười phù phiếm. Lục
La đau đến không thở nổi, hít sâu một hơi, té nhào xuống đất, hai chân
vẫn bị chôn chặt trong sắt nóng. Nàng cắn chặt môi, ánh mắt bi phẫn đỏ
sậm.
Thanh Dật cũng nhìn nàng đầy bi thương, im lặng xoay người,
phía sau vang lên thanh âm uất hận của Lục La “một ngày nào đó ta nhất
định sẽ khiến ngươi phải hối hận. Ngụy quân tử, ngươi sẽ chết không được tử tế”
Tiếng rống phẫn nộ vận còn quanh quẩn trong địa động, sau động thất, Mộ Khanh và Hoặc Quân bị dọa khóc lớn. Tiếng khóc nữ nhân
cùng tiếng khóc hài động vang lên trong địa động, Thanh Dật lại như
không nghe thấy, vung kiếm khắc lên trên thạch bích cảnh tiên ma đại
chiến, lại như bị ma xui quỷ khiến mà vẽ tiếp hìn ảnh ba mẹ con họ. Hắn
nhìn bức họa trên thạch bích hồi lâu, ánh mắt thâm thúy như màn đêm, đột nhiên như hạ quyết tâm, quay lại mang Mộ Khanh và Hoặc Quân rời đi.
Thanh Dật mang Mộ Khanh và Hoặc Quân chia ra gởi nuôi ở nhà người ta, hai năm sau thì đến đón về, nhận làm đệ tử. Qua hai năm, hai hài tử lại nhỏ
tuổi nên không còn nhớ rõ bộ dáng đối phương, chỉ xem nhau là sư huynh
đệ. Mấy năm sau, Thanh Dật có quay lại địa động nhưng không phải thả Lục La ra mà hắn chỉ chỉnh lại ảo cảnh, đó chính là kim vỏ sò và những dòng chữ chứa đựng nỗi tương tư mà A Sơ tìm thấy trong thùng gỗ.
Mộ
Khanh rời mắt khỏi mệnh cách, thở dài một hơi, ánh mắt bi thương “nói
như vậy trong người ta chảy dòng máu nửa tiên nửa ma, Hoặc Quân là thân
đệ đệ của ta, mà sư phụ ta..hắn lại đối với vợ con của mình tàn nhẫn như thế…”
A Sơ cũng cảm khái vạn phần, an ủi hắn “Thanh Dật tiên
quân chuyển thế làm chưởng môn Mao Sơ, cứu thế giúp dân chắc chắn là
chuộc tội ở kiếp trước”. Lật tờ giấy xem tiếp mặt sau, A Sơ vui sướng
nói “Mộ Khanh, ngươi nhìn đi”
Mộ Khanh bình ổn cảm xúc, xem cho
đến hết. A Sơ nhẹ nhàng thở ra, lại có chút bi ai “cuối cùng Thanh Dật
tiên quân lại đổi ma huyết và tiên huyết ở trên người ngươi cùng Hoặc
Quân. Làm vậy, trên người ngươi chỉ có tiên huyết, còn trên người Hoặc
Quân chỉ có ma huyết. Ngươi không phải là bán ma bán tiên mà hoàn toàn
toàn là tiên, có điều làm vậy là không công bằng với Hoặc Quân”
Mộ Khanh xếp sách lại, những gì phát sinh sau đó, hắn đều đã biết, thở dài nói “Hoặc Quân đã chết, trên đời không còn Ma chủ Hoặc Quân nữa mà chỉ
còn Hoắc Quân, chưởng môn Mao Sơn”
A Sơ kinh ngạc “Hoắc Quân đã trở thành chưởng môn Mao Sơn?”
Mộ Khanh gật gật đầu, buồn bã nói ‘sư phụ bỏ đi, để thư truyền lại chức vị chưởng môn cho Hoắc Quân”
A Sơ ngạc nhiên “chẳng phải sư phụ xem trọng ngươi nhất sao? sao lại truyền cho Hoắc Quân?”
“Bởi vì ta giống sư phụ” hắn nhìn nàng, nhẹ giọng nói “sau khi ngươi đi, ta
liền vô tâm tu đạo. Tuy ta đang ở Mao Sơn nhưng tâm lại không ở đó, có
lẽ sư phụ cũng vậy nên mới rời khỏi Mao Sơ, giao chức vị chưởng môn lại
cho người thích hợp”
A Sơ khó tin “ngươi biết nguyên nhân sư phụ ngươi rời đi? Hắn…hắn…”
Mộ Khanh cười chua sót, ánh mắt ảm đạm “ánh trong trong kim vỏ sò đã khôi
phục trí nhớ kiếp trước của hắn, sau khi hắn đi. Ta …quay lại địa động,
hắn muốn chuộc lại sai lần kiếp trước, với cả mẫu thân”
Thanh Dật nhớ lại chuyện kiếp trước nên quay lại địa động tìm Lục La, hắn đối với nàng là yêu hay là áy náy cũng khó mà phân được. Lục La là người dám
yêu dám hận, không biết có thể tha thứ cho sự phụ lòng của hắn hay
không.
A Sơ lại hỏi “vậy ngươi trở về thế nào? Nói đúng hơn là ngươi chết thế nào?’
Mộ Khanh thở dài, nhìn nàng chăm chú “lâu thành bệnh lao nên chết”
A Sơ cảm thấy hắn còn có chuyện gì đó, đang muốn ép hỏi thì Tư Mệnh phát
ra tiếng rên nhỏ. Mộ Khanh mau chóng đưa hắn về chỗ cũ, hạ pháp chú lên
người hắn. A Sơ biết hắn muốn Tư Mệnh quên việc mình bị hôn mê, sau đó
hai người nhìn nhau cười, cùng rời khỏi Tư Mệnh điện.
Hai người
quay về Đông Lăng điện, A Sơ nhìn thấy Tròn Vo đang cỡi thảo nên mã đi
về hướng nam, nghĩ rằng sau khi đưa hắn về Thiên giới thì cũng đã có ba
ngày hắn chưa thấy nàng, có lẽ vì thế Tròn Vo sốt ruột, muốn đi tìm
nàng. Mộ Khanh cũng nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của Tròn Vo, vội nắm tay nàng, nhanh chóng đuổi theo.
Tròn Vo nghe được động tĩnh phía
sau, quay đầu lại thì thấy mẫu thân và phụ thân, đang muốn xoay người
đón nhận thì đột nhiên sắc mặt Tròn Vo đột biến, thảo nê mã càng chạy
càng nhanh. A Sơ nghĩ hắn lại muốn đùa giỡn nên lập tức đuổi theo, khi
sắp đuổi kịp thì thảo nê mã bỗng nhiên nghiêng đầu, rơi xuống cỏ xanh.
Tròn Vo thở hổn hển, bứt một nắm cỏ xanh đưa đến trước mặt nó. Thảo nê
mã ngơ ngác nhìn hắn một cái rồi chậm rãi ăn cỏ.
Nghĩ đến thảo nê mã làm Tròn Vo té ngã cũng vì sợ bóng sợ gió, A Sơ và Mộ Khanh đứng
trước mặt Tròn Vo, hắn hết nhìn A Sơ lại nhìn Mộ Khanh, chu miệng nói
“bỏ rơi ta ba ngày, thì ra các ngươi tách ra là giả, muốn bỏ lại một
mình ta mới là thật”
A Sơ đang muốn giải thích, thì người bên
cạnh động đậy, nàng liền ngậm miệng, vẫn nên để Mộ Khan nói thì tốt hơn. Ai ngờ Mộ Khanh lại nhéo tai Tròn Vo, tức giận mắng “ ngươi cho rằng ta và mẫu thân ngươi đuổi theo là dỗ ngươi trở về sao? ta đuổi theo là vì
không nuốt được cơn tức, muốn hảo hảo giáo huấn ngươi. Ta nhịn ngươi lâu rồi, ngươi tính tình bướng bỉnh như vậy là do ai sinh? Thấy lão tử
không biết thu liễm còn bướng bỉnh, làm nũng, tùy hứng cáu kỉnh, ngươi
là nam nhi hay là nữ nhân, thấy ta thì đừng làm bộ làm tịch, ta sẽ không dỗ ngươi”
“Oa oa oa!” Lỗ tai bị nhéo đỏ bừng, Tròn Vo ngoác miệng khóc lớn, nước mắt lã chã.
“Chỉ biết dùng nước mắt để giải quyết vấn đề, không còn cách nào khác
sao?’sắc mặt Mộ Khanh hòa hoãn lại, đưa tay lau nước mắt cho hắn
“Ta muốn bỏ nhà ra đi” Tròn Vo vừa khóc vừa la
“Đi thôi, mang theo thảo nê mã của ngươi luôn nha. Vừa lúc ta và mẫu thân
ngươi có thể hưởng thụ thế giới hai người” Mộ Khanh đắc ý cười nói
Tròn Vo có chút sợ hãi, ủy khuất giang hai tay về phía A Sơ “mẫu thân”
A Sơ đau lòng ôm hắn, vừa tức vừa buồn cười Mộ Khanh “ngươi đừng dọa hắn, chúng ta mau trở về đi”
Tròn Vo vẫn còn làm nư, đá chân lung tung “ta không muốn, ta không muốn”
Mộ Khanh bất đắc dĩ thở dài, đi đến trước thảo nê mã, vuốt ve lông tơ trên đầu nó “vẫn là thảo nên mã ngoan nhất, yên lặng ăn cỏ, hay là chúng ta
thả nó đi?”
Tròn Vo vội vã nhảy khỏi lòng A Sơ, ôm lấy cổ thảo nê mã “Nê Hào là của ta”
Thảo nê mã đang ăn cỏ đột nhiên bị ôm cổ, mất hứng vẫy vẫy đầu, Tròn Vo bị
hất văng ra ngoài, Mộ Khanh nhanh chóng ôm lấy hắn “khí lực của nó lớn
hơn ngươi nhiều, ngươi thả nó hay là nó thả ngươi chứ?”
Tròn Vo
quẫn bách nhìn phụ thân không giống trước kia, trong lòng có chút kính
sợ. Nhị Lang Thần nói với hắn, phụ thân hắn là đệ nhất quân sư Thiên
giới, bây giờ hắn chân chính đừng trước mặt mình, thật có chút sợ hãi
thân phận của hắn cũng lo lắng bị hắn giáo huấn. Tròn Vo nghĩ nghĩ, đưa
tay về phía A Sơ “mẫu thân, chúng ta cùng nhau đi, dù sao khí lực Nê Hào cũng không lớn bằng ba chúng ta”
Thịnh tình không thể chối từ,
nhưng A Sơ đột nhiên thấy bụng có chút khó chịu, nghĩ đã tới kỳ nguyệt
sự, đành dặn dò Mộ Khanh phải đưa Tròn Vo về, một mình nàng vội vã quay
về Đông Lăng điện.
Gần nữa ngày mới thấy bóng dáng thảo nê mã ở
cuối chân trời, biểu tình của nó có vẻ thống khổ, nghiếng răng nghiến
lợi, lông tơ toàn thân ướt đẫm như chảy nhiều mồ hôi. Một lớn một nhỏ
đang cỡi trên người hắn, Tròn Vo hưng phấn, Mộ Khanh thì đắc ý rung đùi
nhắm mắt dưỡng thần.
Chúng tiên tỳ nhìn thấy thảo nê mã đưa hai
phụ tử trở về đều đồng loạt quỳ xuống, cung nghênh Mộ Khanh quay lại vị
trí cũ. Thảo nê mã hạ xuống, Mộ Khanh vẫn chưa mở mắt, bị Tròn Vo ra sức kéo xuống, hắn mới dụi mắt, nhìn các tiên tỳ, không nói tiếng nào, đi
thẳng về phòng ngủ.
Tiên tỳ vội đưa thảo nê mã vào chuồng, A Sơ
nắm tay Tròn Vo, vừa đi vừa hỏi “nhìn nó mệt như vậy, toàn thân đầy mồ
hôi, ngươi cũng không biết thương tiếc Nê Hào của mình sao?”
Tròn Vo sôi nổi, làm như không có việc gì “phụ thân nói cho nó ăn no quá mức, không có việc gì”