A Sơ vẫn đang nhớ lại cô nương đã gặp ở thanh lâu, không có nghe rõ sau
này Mục Thanh với Hoắc Quân nói gì, đột nhiên bị đẩy ra khỏi phòng, nàng quay về phòng, tiếp tục suy nghĩ.
Cô nương trong thanh lâu cũng
có hai lúm đồng tiền đáng yêu, không đúng dị như vậy chứ? Nữ tử đáng yêu trên đời rất nhiều, có lúm đồng tiền lại càng không ít, nếu thực sự cô
nương đó là sư muội của Mục Thanh thì rất đáng tiếc, chỉ gặp nàng thoáng qua.
A Sơ càng nghĩ càng bất an, ở trong phòng đi qua đi lại,
cuối cùng quyết định nói việc này với Mục Thanh nên vội vàng quay lại
phòng hắn “có khả năng ta đã gặp sư muội của ngươi rồi, có lẽ…”
Đang nói chuyện đột nhiên im bặt, A Sơ trợn tròn hai mắt. Trong phòng chỉ có một ngọn đèn leo lét, khung cảnh mờ ảo, Đi Như Gió đang chỉnh lại quần
áo, đứng lên khỏi giường, mỉm cười nói với A Sơ “A Sơ cô nương đêm khuya bái phỏng là có chuyện gì?”
A Sơ nhìn chăn đệm trên giường, xác định không còn ai khác “đây là phòng của Mục Thanh và Hoắc Quân mà, sao ngươi lại ở đây?”
“Ta thích thanh tịnh, vừa mới đổi với bọn họ. Chẳng lẽ lúc Mục Thanh và
Hoắc Quân ở đây, A Sơ cô nương đều đến lúc đêm khuya thế này?”
A
Sơ không dám nhìn ngọn nến, cúi đầu nói “ta có việc gập nên đã quên gõ
cửa, quấy rầy Đi Như Gió công tử nghỉ ngơi. A Sơ xin lỗi, cáo từ”. Dứt
lời vội vàng rời khỏi phòng, ở hành lang vòng hai vòng, không biết Đi
Như Gió trước kia ở phòng nào, đành phải ủ rũ quay về phòng mình.
Qua một đêm, A Sơ bình tĩnh trở lại, thầm nghĩ mình đã nghĩ nhiều, làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy.
Cuối cùng Hoắc Quân cũng không đến thanh lâu, luôn bày ra bản mặt thối với
Mục Thanh. Nhưng Mục Thanh lại không hề ý thức được Hoắc Quân đang hờn
giận hắn, trò chuyện vui vẻ với Đi Như Gió.
Thời tiết rất nóng,
gữa trưa, A Sơ leo lên chạc cây ngủ gà ngủ gật, đầu nghiêng qua ngẹo
lại, thân hình lung lay rơi xuống, đến khi nàng phản ứng được thì đã
được Mục Thanh tiếp; được. A Sơ vòng tay qua cổ hắn, mơ màng mở to mắt
nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, đột nhiên có người phẫn nộ kêu to
“ngươi dám ôm hắn”
Mục Thanh ngẩn người, mình là người tu đạo, ôm một nữ tử như vậy đúng là không thích hợp lắm, vì thế đặt A Sơ xuống,
giải thích “người tu đạo không gần nữ sắc nhưng vừa rồi vì tình thế khẩn cấp…”
“Không phải nói ngươi. Nói nàng!” Đi Như Gió chỉ tay vào A Sơ
A Sơ ngạc nhiên, nhớ lại khi vừa rơi xuống đúng là đã vòng tay qua cổ Mục Thanh, vậy thì sao chứ? Nàng đúng lý hợp tình nói “hắn là người tu đạo
không gần nữ sắc, ta thì không, chẳng lẽ không thể chạm vào nam nhân
sao?”
Đi Như Gió tiến lên ngăn Mục Thanh, ngăn cản tầm mắt A Sơ,
tức giận nói “ta nói không được…ngươi còn dám chạm vào hắn, ta sẽ chặt
đứt một ngón tay của ngươi”
A Sơ bừng tỉnh đại ngộ, kinh ngạc
nhìn hắn, thì ra Đi Như Gió đúng là đoạn áo chi phích. Không chọn ai lại cố tình thích Mục Thanh.
Hoắc Quân nghe vậy cũng trợn mắt há mồm, nhìn A Sơ.
“Ai? Thật sự là oan gia ngõ hẹp, ngươi cư nhiên không chết, ngươi cư trốn khỏi thanh lâu”
Tinh Quang đạo tặc lau mồ hôi trán, xốc quần rời khỏi gốc cây, mọi người đều biết vừa rồi hắn đã làm gì nên mặt lúc đỏ lúc trắng. Hắn lại không thèm để ý, thắt dây lưng quần, thoải mái để cho mọi người nhìn, không chút
xấu hổ. Mộ Khanh nghiêm mặt nói “có phải ngươi bắt sư muội đi không?”
Tinh quang đạo tặc gãi gãi đầu, tang điêu nhảy từ trên cây xuống, đậu lên
vai hắn. Hắn cười nói “sư muội ngươi là ai? Ta bắt người chưa bao giờ
hỏi tên, nếu đã bị bắt..có khả năng đang ở thanh lâu làm cho nam nhân
thoải mái ah”
Hoắc Quân tuy muốn đến thanh lâu chơi đùa nhưng
chính tai nghe những lời này, cảm thấy rất tức giận “quá đáng, cho dù
không phải vì trút giận cho sư muội thì ta cũng muốn giúp các nữ tử bị
ngươi bắt đi mà trả thù”
Bên cạnh Tinh Quang đạo tặc có tang điêu rất lợi hại, không đợi A Sơ và Mục Thanh nhắc nhở, Hoắc Quân đã rút
kiếm vọt lên. Mục Thanh thấy vậy cũng giương kiếm, tập trung toàn lực
vào tang điêu, tránh cho Hoắc Quân không biết lợi hại mà chịu thua
thiệt.
Hoắc Quân đánh nhau với Tinh Quang đạo tặc không được bao
lâu, Tinh Quan đạo tặc quả nhiên đã gọi tang điêu. Tang điêu liên tục
tấn công Hoắc Quân nhưng đều bị Mục Thanh ngăn lại. Tang điêu nhảy lên
cây, vẫy đuôi, đổi mục tiêu sang tấn công Mục Thanh. Mục Thanh đứng bên
cạnh ngăn cản tang điêu tấn công Hoắc Quân thì còn thoải mái nhưng bây
giờ tang điêu tấn công hắn trực diện thì lại có chút chật vậy. Đánh nhau một hồi, tang điêu chạm vào kiếm Mục Thanh bắn ra, dùng lực thân cây mà nhanh chóng quay đầu. A Sơ vô cùng căng thẳng, đang muốn xông lên ngăn
cản, dù sao nàng là tiên còn tang điêu là súc sinh, hẳn có thể ngăn cản
được nào ngờ nàng mới tiến lên đã có một bóng dáng chắn phía trước.
Tang điêu ào đến như gió cuốn, hung hăng cắn người kia một cái, lại nhanh
chóng quay về bên cạnh Tinh Quang đạo tặc. Tinh Quang đạo tặc và Hoắc
Quân ngừng đánh, thở hồng hộc nhìn khuôn mặt biến thành màu đen của Đi
Như Gió “tang điêu của ta mỗi lần chỉ cắn một cái, lần sau tốt nhất các
ngươi đừng để ta gặp phải”. Dứt lời dùng khinh công vọt đi.
Đi
Như Gió tiến lên làm lá chắn là ngoài dự liệu của mọi người, Mục Thanh
khó tin nhìn hắn, không nói nên lời, cho đến khi Đi Như Gió ói ra một
ngụm máu, hắn mới lấy lại tinh thần đỡ lấy Đi Như Gió “Đi Như Gió, ta và ngươi chỉ mới quen nhau có hai ngày, ngươi…ngươi vì sao…”
Khuôn
mặt Đi Như Gió đen như mực, lòng bàn tay cũng đen, Mục Thanh cau mày,
thấp giọng nói “độc lan ra rất nhanh, A Sơ, ngươi còn hộ tâm hoàn
không?”
Hộ tâm hoàn chỉ là lừa Mục Thanh, thứ chân chính giải độc chính là máu của nàng nhưng lúc này, có nên nói thật ra hay không? A Sơ vô cùng rối rắm.
Đi Như Gió khẽ mở mắt, thở hổn hển nói “có chút đau, ta…ta sợ đau nhất”
Mục Thanh đột nhiên trừng to mắt, Hoắc Quân cũng tiến lại gần, khó tin nói “thanh âm của ngươi…”
Vừa rồi A Sơ không chú ý, lúc này vểnh tai chăm chú lắng nghe thanh âm của Đi Như Gió.
Đi Như Gió hít sâu một hơi, suy yếu nói “thật xin lỗi, ta dùng thuật dịch
dung, để các ngươi tìm lâu như vậy. Ta…còn thiếu chút nữa hại chết các
ngươi”
Mục Thanh đầu ngón tay run run sờ hai má của Đi Như Gió,
vòng đến sau tai, động tác mạnh hơn một chút, chậm rãi tháo ra một lớp
da mỏng để lộ ra khuôn mặt thanh tú đáng yêu vô cùng tiều tụy, nàng mỉm
cười, khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền.
Đây chính là nữ tử ngày đó cùng trốn khỏi thanh lâu mà, trái đất thật tròn nha.
A Sơ ngã ngồi dưới đất, lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang biết thành màu đen của nàng, Mục Thanh vô cùng hoảng sợ, ôm Lâm Nhi vào lòng, muốn ôm nàng đứng dậy “Lâm Nhi đừng sợ, bây giờ ta đưa ngươi về Mao Sơn, sư
phụ nhất định sẽ có cách”
Lâm Nhi lắc đầu, vội nói “không cần,
Mục Thanh sư huynh. Ta biết tang điêu độc tính rất cao, chờ về tới Mao
Sơn thì ta đã chết lâu rồi, chi bằng dùng khoản thời gian còn lại để cho ta có thể ở cùng ngươi”
Mục Thanh không thuận theo, ôm lấy Lâm
Nhi. Lâm Nhi phun ra một ngụm máu đen, Mục Thanh không dám đụng nàng,
đành phải đặt nàng xuống, vẻ mặt lo lắng không thôi.
Lâm Nhi đưa
tay nhẹ nhàng cầm lấy tay Mục Thanh, dùng hết sức vẫn không thể cầm
chặt, cười nói “sư huynh, ngươi nắm tay ta được không?giống như trước
đây khi đi trong tuyết, ngươi gắt gao nắm chặt tay ta, không để ta té
xuống”
Nghe vậy, Mục Thanh nắm tay nàng thật chặt.
Lâm
Nhi thở phào nhẹ nhõm, dùng sức mở mắt, ráng sức nói lời trong lòng “sư
huynh, ngươi đi tìm ta, ta rất vui vẻ, thậ sự rất vui, ít ra…ta có thể
nghĩ rằng trong lòng ngươi có ta, chỉ là ngươi không nhận ra mà thôi”.
Nàng nghỉ một chút, thở sâu một hơi, tiếp tục nói “sư huynh, Lâm Nhi…từ
nhỏ Lâm Ni đã thích ở cùng một chỗ với sư huynh, cùng nhau đọc sách,
cùng nhau luyện kiếm nhưng mà sư huynh vẫn không hiểu, cho nên mỗi lần
Lâm Nhi nhìn thấy sư huynh, tâm lại rất đau, nghĩ chỉ cần không nhìn
thấy ngươi nữa sẽ dần dần quên được ngươi. Nhưng lần này rời khỏi núi,ta vẫn không thể quên được ngươi ngược lại càng nhớ tới lúc trước cùng
ngươi đọc sách, luyện kiếm. Thực xin lỗi, làm cho sư huyn lo lắng, là do Lâm Nhi không hiểu chuyện”
Nghe những lời này, ánh mắt Mục Thanh trở nên thâm u, lẳng lặng nhìn sư muội đang hấp hối trong lòng, dự định tìm được nàng sẽ giảng hòa và trừng phạt lúc này đều biến thành bi
thương, cảm xúc quấn quanh trong lòng. Lâm Nhi cố nhướng người, nhích
sát vào lòng Mục Thanh, ngẩng đầu nói “sư huynh, ngươi trả lời ta một
câu được không? Ngươi có thích Lâm Nhi không? Không phải thích như muội
muội mà là giống như vợ chồng vậy”
Mục Thanh ngơ ngác nhìn sư muội từng rất hoạt bát bướng bỉnh, thì thào tự nói “thích…có lẽ là vậy”
Lâm Nhi cười khổ “sư huyn, ngươi vẫn không rõ tình cảm vợ chồng là gì
sao?chính là giống như ta thích ngươi vậy, có thể vì ngươi từ bỏ sinh
mạng của mình, có thể vì ngươi mà từ bỏ sư môn. Cho dù đao thương bất
nhập cũng có thể vì một câu mà toàn thân đầy mình thương tích”
Những lời này xâm nhập vào tận đáy lòng Mục Thanh, hắn nhắm khi lại, khi mở
ra thì án mắt không còn bi thương nữa. Hắn nâng Lâm Nhi dậy “đừng nói
nữa, ta vận công bức độc ra ngoài”
Lâm Nhi ôm cánh tay hắn, ra
sức ngăn cản “đừng lãng phí công lực. Ta chống đỡ không được bao lâu nữa đâu…”nói xong lại phun ra một ngụm máu đen thật to. Nàng dựa vào tay
Mục Thanh thở dốc, sau đó ngẩng đầu nhìn A Sơ.