Các nam nhân không kiên nhẫn kêu lên “thật mất hứng, vậy ngươi nói là ai, mau đưa ra đây”
Nữ tử nghe được động tĩnh dưới lầu, kinh ngạc nhìn A Sơ. A Sơ che miệng
nàng, cảnh cáo “đừng lên tiếng, nếu không ta không khách khí”
Nữ
tử rốt cuộc có phản ứng, gật đầu. A Sơ đưa nàng đến bên cửa sổ, mở cửa
ra. Nữ tu đột nhiên giãy dụa, A Sơ lại đang không có phòng bị nên nàng
như con cá trợt ra khỏi lòng bàn tay, rồi quỳ trên đất, hai mắt đẫm lệ
“nữ hiệp, van cầu ngươi dẫn ta ra ngoài”
A Sơ kinh ngạc “
ngươi…ngươi không phải là cô nương ở đây?” Nghĩ lại, mình bị Tinh Quang
đạo tặc bắt tới đây, thì trên đời này cũng đâu có bao nhiêu nữ tử cam
tâm tình nguyện rơi vào chốn phong trần, làm chỗ cho nam nhân mua vui.
“Ta bị lừa tới, bọn họ hạ nhuyễn cốt tán, ta chỉ đủ sức đi vài bước. Ta
không muốn lên đài bị bán đấu giá, van cầu ngươi dẫn ta ra ngoài đi”
Nữ tử khuôn mặt tròn tròn, khi nói chuyện, khóe miệng lộ hai lúm đồng tiền nho nhỏ, mày liễu, mắt to, bộ dáng vô cùng đáng yêu, không hợp với bộ
trang phục hở hang trên người. Cứu người gặp nạn là việc thần tiên nên
làm. A Sơ không nói hai lời, nắm thắt lưng nàng, nhảy ra khỏi cửa sổ,
vận dụng khinh công. Bình thường đi lại đều cởi mây, hiếm khi sử dụng
khinh công cho nên xém chút nữa hai người đã rơi xuống sông. Hai người
ổn định hơi thở, A Sơ lại sử dụng khinh công rời khỏi Phong Nguyệt lâu.
Lúc này, Hoàng nhi ở trên đài còn đang hôn mê, Thúy nương sai người đưa
nàng xuống. Thúy nương tức giận đến run người, lệnh cho tiểu nhị tìm
kiếm mỗi một căn phòng trong thanh lâu và ngoài sân, không tìm được thì
ra ngoài tìm. Tiểu nhị tìm một hồi báo lại các cô nương chuẩn bị đấu giá đều không thấy đâu, Thúy nương đau lòng la lên “bạc của ta” rồi ngất
xỉu. Dưới đài, có nam nhân mất hứng bỏ đi, có người vào trong tìm nữ tử
mua vui.
A Sơ mang nữ tử ra ngoài trấn, trong lòng vẫn nhớ Mục
Thanh nên nói lời cáo biệt. Nữ tử kia được cứu thoát, rưng rưng cảm tạ
“đạ tạ nữ hiệp cứu giúp, nếu có dịp gặp lại, ta nhất định sẽ tỏ lòng
biết ơn. Cáo từ”
Đợi nữ tử đi xa, A Sơ niệm khẩu quyết gọi vân
đoàn, ngồi phía trên quan sát tình huống. Người của Phong Nguyệt lâu
không có đuổi theo, chung quanh cũng không thấy bóng dáng của Mục Thanh, không hay rồi.
A Sơ vòng hai vòng bên ngoài trấn, rồi đi đến
cánh rừng tìm kiếm vẫn không thấy Mục Thanh, có chút khổ sở, chẳng lẽ
Mục Thanh nhân cơ hội này tự mình đi tìm sư muội. Hắn thà một mình đi
tìm sư muội cũng không muốn đi tìm nàng, thật sự đáng giận, Mục Thanh
đáng giận, sư muội đáng giận.
Chán nản trở lại thôn trấn, thầm hi vọng hắn đã tới đây. A Sơ đi tìm hai vòng, vẫn không thấy bóng dang Mục Thanh, đang lúc nản lòng thoái chí thì thấy cạnh thôn trấn xuất hiện
một bóng trắng, A Sơ cố trấn định xúc động, hân hoan đi đến trước mặt
nam tử áo trắng.
“Mục Thanh?” A Sơ hô lên. Nam nhân quay đầu, quả nhiên là hắn.
Nhìn thấy A Sơ,thần sắc ngưng trọng của Mục Thanh thả lỏng xuống, thở dài
“ta nhìn thấy Tinh Quang đạo tặc thường lui tới trấn này, đoán ngươi
cũng ở đây, đang tính đến tìm ngươi nhưng ta lại nghĩ, hắn đã đưa ngươi
đến đây, nếu ta mạo muội xuất hiện có thể làm ảnh hưởng tới sinh tử của
ngươi, nếu Tinh Quang đạo tặc thẹn quá thành giận..”
Hắn không nói tiếp, chỉ lẳng lặng nhìn nàng từ trên xuống dưới một hồi, giống như xem nàng có bị thương hay không.
Mục Thanh đang quan tâm sao?
A Sơ trong lòng ngọt ngào, nghĩ đến mình suýt chút nữ bị bán đấu giá, tức giận mắng “Tinh Quang đạo tặc thực đáng giận, hắn không chỉ trộm đồ vật mà còn trộm người, ti bỉ vô sỉ”
Mục Thanh gật đầu, sắc mặt không được tự nhiên, giọng điệu có chút cúng ngắc “muốn đối phó hắn, đầu tiên phải trừ bỏ tang điêu bên cạnh hắn”. Hắn cúi đầu, nhìn xuống mặt đất
rồi đột nhiên xoay người rời đi.
Sao hắn đột nhiên thẹn thùng?
Một trận gió thổi qua, A Sơ cảm thấy ngực lạnh lẽo, cúi đầu thì thấy mình
vẫn còn mặc xiêm y ở thanh lâu, áo hở nửa ngực, quần lụa mỏng. Nghĩ tới
biểu tình cứng ngắc của Mục Thanh vừa rồi, A Sơ bật cười đuổi theo hắn
“Mục Thanh, ngươi ở đây chờ ta một chút”
Mục Thanh đưa lưng về phía nàng, thấp giọng hỏi “đi đâu?”
A Sơ đi đến một nhà gần đó “đợi lát nữa ngươi sẽ biết”
Nông hộ này là nhà gần nhất ở ngoài thôn trấn, ban ngày chủ nhân đã ra
ngoài, cho nên trong phòng chỉ có một cô nương còn trẻ. Cô nương đang ở
trong sân tưới hoa, A Sơ rút châu sai trên búi tóc nói “muội muội, ta
dùng cái này đổi quần áo của ngươi được không?”
Cô nương này tầm
mười ba tuổi, đang tuổi dậy thì, nhìn thấy châu sai xinh đẹp thì không
nghĩ nhiều, lập tức đi vào phòng tìm một bộ quần áo sạch sẽ ra đổi. A Sơ cầm lấy, vào nhà thay đổi quần áo. Vải dệt này bằng tơ, mặc vào thập
phần thoải mái. Áo ngắn nửa cánh tay, bên ngoài là áo khoác màu đỏ tươi, váy dài màu đỏ đậm, búi một búi tóc đơn giản nữa, hình tượng đã khác vẻ phong trần trước đó.
A Sơ quay lại cạnh Mục Thanh, từ sau vỗ bả
vai hắn. Mục Thanh quay sang, nhìn thấy bộ dáng của nàng, thở phào mộ
hơi, cao thấp đánh giá “mặc như thế này rất tốt, tự nhiên”
“Ngươi nói bây giờ đẹp hay ta mặc ngày hôm qua đẹp hơn?”
Mục Thanh nghĩ nghĩ, trả lời “như thế này đẹp hơn, thôn cô nhìn có vẻ dễ gần gũi”
Thôn cô! Đúng vậy, quần áo này là của thôn cô nên có khí chất thôn cô.
A Sơ nhớ lại Nguyệt Lão đã nói đời này Mục Thanh không có dây tơ hồng, có lẽ sẽ không biết đến tình yêu, không biết cách làm nữ hài tử vui vẻ, có lẽ vì vậy mà sư muội của hắn mới tức giận bỏ đi.
Nghĩ đến sư
muội, A Sơ hỏi “chúng ta có đi vào thôn trấn không? Tinh Quan đạo tặc đã đem ta bán, nói không chừng người mua ta còn đang tìm ta ah”
“Không đi, chúng ta cứ làm theo kế hoạch cũ, đi qua rừng hoang đến một thôn trấn khác, ngươi làm sao mà trốn được?”
Hỏi tới đây, A Sơ ưỡng ngực, chống nạnh, kiêu ngạo nói “khí lực lớn có thể
đánh người, có nội lực, có khinh công, nhiều người như vậy cũng không
ngăn được ta, ta lợi hại lắm phải không?”
Mục Thanh lại hỏi chuyện khác “vậy lần trước ngươi rơi từ trên cây xuống chính là..”
A Sơ hoảng hốt, tìm cách giải thích “chỉ là ngoài ý muốn. Lúc đó ta bị hù chết, đâu còn nhớ tới khinh công. Hơn nữa…khinh công của ta cũng không
tốt lắm, vừa rồi suýt chút nữa đã rơi xuống sông”
Mục Thanh hiểu
rõ, đánh một quyền lên thân câ, làm rơi mấy cái lá “Tinh Quang đạo tặc
thật sự đáng giận, đầu tiên thả tang điêu cắn ta suýt chết, sau lại cướp ngươi đi, lần sau gặp lại nhất định sẽ giết tang điêu trước, cũng không buông tha cho hắn”
Nghĩ tới Tinh Quang nhanh như gió chớp, công
lực lại cao, lại nghĩ tới Mục Thanh nằm trên đất khi đó, A Sơ cảm thấy
nghi hoặc, người tu đạo phải có khinh công làm nền tảng mới đúng, vì sao Mục Thanh chỉ có đi bộ? A Sơ cảm thấy không thoải mái lắm “ngươi có thể sử dụng khin công không? Sao lúc hắn cướp ta, ngươi lại chỉ chạy bộ,
không phải cố ý để hắn đi, mượn cơ hội này bỏ rơi ta”
Mục Thanh
lộ vẻ oan uổng, bất đắc dĩ nói “ta cũng muốn dùng khinh công nhưng lúc
ấy lại không biết như thế nào mà không dùng nội lực được, có lẽ vì chưa
khôi phục. Từ khi tỉnh lại đến giờ, ta cảm giác trong cơ thể nóng lên,
có phải do tác dụng của hộ tâm hoàn ngươi đưa không?”
Tiên huyết
đối với phàm nhân đúng là có chút quá mức, có lẽ xảy ra phản ứng phụ như vậy? A Sơ tính tìm cơ hội về Thiên giới hỏi Thương Thuật xem sao, còn
tạm thời cứ gật đầu đồng ý.
Hai người thuận lợi xuyên qua dã lâm, đi vào thôn trấn đối diện là Phương Hoa trấn.
Hôm qua chỉ có ăn nửa cái bánh bao trắng, uống mấy ngụm nước thì A Sơ chẳng được ăn cái gì khác. Tuy tiên thân không đói bụng nhưng ngửi được mùi
vị nướng bên đường thì nhịn không được mà nuốt nước miếng. Tiếc là người tu đạo không thể rượu thịt, cho nên A Sơ cũng chỉ có thể ăn chay.
“Sư huynh!đến đây đi” vừa đi vào khách điếm đã có người vẫy tay với bọn họ, A Sơ còn chưa có phản ứng, Mục Thanh đã tiến lên phía trước. A Sơ vội
đuổi theo, khi nhìn thấy người nọ thì không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Hắn không có bị hội phi yên diệt?
Mục Thanh nhìn thấy hắn, vừa kinh ngạc vừa cao hứng “Hoắc Quân sư đệ, sao ngươi cũng xuống núi?”
Nam tử tên Hoắc Quân oán hận nói “còn không phải sư phụ lo lắng một mình
ngươi không thể tìm được sư muội nên mới bảo ta đến giúp ngươi. Ta tìm
ngươi mấy ngày rồi, suýt chút nữa là thất lạc. Ngươi đã tìm được sư muội chưa?”
Mục Thanh lắc đầu, ngồi xuống thở dài. Lúc này, ánh mắt
Hoắc Quân mới chuyển sang A Sơ, cao thấp đánh giá một lượt rồi quay đầu, giọng điệu không tốt hỏi Mục Thanh “ai vậy?”
Ngữ khí không tốt, còn bày ra bộ dáng u oán làm gì, ngươi cũng đâu phải tiểu sư muội.
Mục Thanh cười cười, bảo A Sơ ngồi xuống, giới thiệu “đây là cô nương ta
gặp trên đường, A Sơ. Nói không chừng nàng có thể thuyết phục sư muội
trở về”
Hoắc Quân khinh thường bĩu môi, cầm đũa gắp một cọng rau, trào phúng nói “tính tình sư muội bướng bỉnh như vậy, ai nói được nàng
chứ. Lần này chỉ bị sư phụ mắng hai câu đã trốn đi. Nữ nhân này bộ dáng
khúm núm như vậy, không chừng bị sư muội mắng đến khóc ah”
Hắn
nói câu đầu A Sơ đã khó chịu, nghe hết câu thì nhịn không được mà trợn
hai mắt cãi lại “ai khúm núm? Chỉ là lễ phép thôi, cho ngươi chút màu
sắc ngươi đã tính mở phường nhuộm rồi, ngươi nghĩ mình là ai, bày bản
mặt thối đó cho ai xem? Hắn là sư huynh ngươi, còn ta là tỷ của ngươi
nha”