Một căn phòng đầy tĩnh mịch , một người đàn ông trung niên ngoài 40 , mái tóc đen nâu , đôi mắt đen sâu sắc bén tỏa ra đầy sát khí , làn da
có chút xô lại do tuổi tác , bộ vest đen lịch lãm đầy khí thế bức người . Ông ngồi ghế xoay đối diện với anh chàng với mái tóc đen nâu giống ông
ta , đôi mắt đen sâu cũng sống ông ta , chẳng có gì để nói vì hai người
họ là bố con mà . Trên người anh ta là một cây đen , có lẽ anh ta là sát thủ thì phải .
" Con tìm được vì trí của nó chưa ?"- ông
dựa vào ghế mà nhìn con trai mình . Ông biết chứ con ông là kẻ máu lạnh , là một sát thủ giết người không gớm tay mà .
" Nó nằm trên chiếc đồng hồ quả quýt của .... "- đến đoạn này thì anh ta ngập ngừng một lúc nhưng không giám nói ra .
" Của kẻ nào ?"- ông ta gằn từng chứ , kẻ nào mà khiến cho con ông chở nên như vậy .
" Dạ là của Trần Anh Thư "- anh ta cúi đầu xuống mà nói thật ra anh đã
quen biết nó từ hồi nó nhập vào tổ chức , tuy nói chuyện qua vài lần
nhưng anh đã có tình cảm với nó mất rồi .
" Ta không trực
tiếp được , hãy cho hơn 40 người đi lấy nó về , đằng nào con Thư là sát
thủ mà , nếu con Thư không đưa ra thì giết "- ông lạnh giọng đến âm cực
độ khiến người đối diện phải đóng băng luôn . Tuy ông là bác nó nhưng
bác theo danh nghĩa nhà hàng xóm thôi nên có thể ông có chút tình thương thôi nhưng nếu nó không đưa chiếc đồng hồ ra chỉ có con đường chết .
" Lấy lại chiếc đồng hồ đó thôi , ba có thể cho con Thư chứ ?"- anh biết
ông tuy lạnh giọng vậy thôi nhưng rất thương anh đó nha nên có thể xin
được .
" Tùy con vậy ?"- ông chán nản với thằng con trai
mình , thật ra ông cũng không ngăn cản gì anh khi yêu nó cả vì một phần
thấy nó biết nghe lời nên cũng tạm .
" Con cảm ơn ba "- nói rồi anh chuẩn bị sai những sát thủ bậc nhất ra , nói 40 thôi chứ nhưng
chia theo hai lượt mỗi lần 20 người đi thôi , đi nhiều làm gì để người
khác biết chắc .
----'''--------- Đường ngắn cách không gian và thời gian -----------
Sáng hôm sau , tụi nó đến lớp thì vẫn vậy có đúng nhỏ thì đang mè nheo với
nó kể sự tình việc hôm qua , cô thì đang mơ mộng mông lun đến 9 tầng mây , anh thì nghịch đuôi tóc đen sẫm của cô . Nó nhìn một vòng xem lại ông anh , nhỏ bạn mới quen và con bạn thân từ hồi đóng khố . Mới ngày hôm
qua thôi sao lắm sự việc xảy ra thế này , chọn gì thì chọn , chơi gì thì chơi . Sao cả hai cặp kia cũng được ghép vào cùng một ngày với nó và
hắn thế , nhỏ thì đã đành rồi nhưng còn anh với cô , ôi lãng mạn thấy
ngạt luôn , tỉnh tò với nhau lại còn đúng ngày nữa chứ .
"
Mày ơi tao phải làm sao ?"- nhỏ giả vờ khóc lóc trước mặt nó khiến cậu
nhìn nhỏ mà cười . Nếu không phải cậu là cái thằng tướng công tương lai
được bama hai bên bảo vệ thì nhỏ đã ra phi 1 cước cho vào mặt tăng độ
xinh gái lên giờ .
" Không sao , anh sẽ bảo vệ em suốt đời "- cậu đi ra ôm nhỏ rồi kéo nhưng sao không kéo được vậy .
" Đừng bỏ tao "- nhỏ đang níu kéo tay nó với gương mặt lâm li bi đát , sụt sịt khó nói .
" Tôi cho anh đấy "- nó thở dài nhưng mặt gian gian mà thả tay nhỏ ra
khiến nhỏ được cậu ôm ngay vào lòng ấy chứ . Được hotboy ôm là phước 3
đời đó nha .
" Thả tôi ra huhu "- nhỏ thì đang khó chịu không thể cựa quậy nổi vì quá là trật .
" Muahaha "- cả lớp nhìn nhỏ vừa có ánh mắt thương hại , vừa cười rớt
quai hàm , chảy cả nước mắt , ngoác cả miệng , rát cả mặt -_- Cười hại
người khác mà đủ thứ tật .
" Hay cho tôi ôm em nha "- hắn
giở giọng mè nheo , vẻ mặt gian tà . Hắn cũng muốn ôm nó chứ , hôm qua
vì cái tội lừa nó mà bị đạp bay ra ngoài không cho vào phòng mà ngủ
phòng khác rồi còn gì có được ôm nó đâu .
" Never "- nó nói rồi đi ra khỏi lớp , tuy là trong giờ học nhưng nó vẫn có thể đi lại tự do được vì sao ? Vì nó học lớp A1 họ hàng với lớp A2 thuộc gia tộc quỷ
sứ nhưng lại là một trong những thiên tài mà .
Nó đi ra
đằng sau dãy nhà mà nằm xuống trên bãi cỏ xanh mượt , đang mải mê suy
nghĩ thì nó cảm nhận được ai đó đang theo dõi và tấn công nó bất cứ lúc
nào . Vì đây là trong giờ học nên có ít học sinh qua lại . Bỗng dưng từ
đâu đó hơn 20 tên sát thủ hiện trước mặt nó , đều bịt mặt và mặc cây đen dài nên nó không biết của tổ chức nào .
" Cô có thể đưa
tôi cái đồng hồ quả quýt ?"- một giọng nam nhân nào đó phát ra trong đám người bịt mặt nhưng nó chưa biết người đó là ai sao muốn lấy món quà
cuối cùng Thành để lại cho nó .
" Không bao giờ "- nó mặc
dù không biết cái đồng hồ ẩn dấu gì mà nó chưa biết nhưng nó chỉ biết
rằng sẽ không có ai được đụng vào nó .
" Vậy đừng trách
chúng tôi "- nói rồi tất cả hơn 20 người xông lên , nói gì thì nói , họ
đều là sát thủ cả mà nên rất khó nhằn à nha và họ đều có vũ khí nữa , nó khó mà đấu nổi .
Đánh bằng những chiêu thức điêu luyện của mình nhưng nó chỉ mới đánh được dàn nửa thôi vẫn còn cả chục tên nữa .
" Cẩn thận "- không biết hắn chui từ đâu ra đá thẳng vào tên đang cầm gậy định đánh lén sau lưng nó . Ôi thật may khi nó không sao mà .
" Cảm ơn "- nó cảm ơn mà gương mặt không có chút biểu cảm . Bây giờ lo
đánh cái đã có thời gian đâu mà đỏ mặt , ái ngại cơ chứ -_-
" Vậy cùng xử "- nói rồi hắn cũng đánh bọn họ rất nhiều loại võ khác nhau , nếu hắn mà vào tổ chức chắc cũng được lên loại sát thủ bậc cao đó .
Thấy còn lại đúng 2 - 3 thằng còn gượng dậy được thì tên cầm đầu hô to kêu bọn chúng rút lui .
" Em không sao chứ ?"- hắn lo lắng hỏi vì trên người nó không hẳn có ít
vết thương đâu nha , các vết xước thì chi chít ở tay , còn có cả chỗ tím chỗ rướm máu nữa chứ .
" Không sao "- nó nói với gương mặt băng lãnh , nó không kêu đau hay khóc lóc như bao đứa con gái khác , nó với khuôn mặt nghiêm nghị như muốn tìm kẻ chủ mưu .
Tuy
hắn cũng bị đôi chỗ nhưng bị nhẹ hơn nó , hắn đưa nó đến phòng y tế của
trường mà băng lại vết thương cho nó mà không khỏi xót xa mỗi khi nó
nhăn mặt vì rửa thuốc sát trùng . Vì trong phòng không có một ai nên hai đứa cứ tự túc là hạnh phúc -_¤ Xong xuôi thì nó được hắn đưa về nhà mà
tịnh dưỡng rồi gọi điện thoại cho hai cặp kia đến nhà để bàn về vụ việc
này , thật ra người ra quyết định không phải hắn mà là nó còn hắn chỉ
việc gọi điện là xong xuôi .