Phủ doãn Khai Phong đại nhân trời sinh mặt đã đen, đây chính là chuyện mọi người ai ai cũng biết.
Nhưng bổ khoái nha dịch trên dưới Khai Phong phủ cũng biến thành mặt đen, lại là chuyện của mấy ngày gần đây.
Nếu trước
đây bách tính thành Biện Lương mỗi khi nhắc đến sai nha của Khai Phong
phủ, tự nhiên đều là hai từ “oai phong, liêm khiết”, thì mấy ngày này,
nói đến bổ khoái nha dịch Khai Phong phủ, lại chỉ có một câu: “Khai
Phong phủ gặp phải đại kiếp hay sao mà mặt ai cũng đều đen như đít nồi
vậy?”.
Nếu hỏi nguyên do trong đó thì, haizzz…
Một lời khó mà nói hết…
Nếu thật sự muốn biết tường tận, thì phải bắt đầu từ buổi tối của sáu này trước.
Sáu ngày
trước, Bao đại nhân tại khách sảnh đã hạ lệnh, cho nên Ngự tiền tứ phẩm
đới đao hộ vệ Triển Chiêu không dám trễ nải, tối đó đêm còn chưa sâu,
liền lập tức triệu tập bổ khoái trên dưới phủ nha, truyền đạt nghiệm
lệnh: Trong vòng bảy ngày, phải tăng cường canh gác bảo vệ Bao đại nhân
cùng hai người bà con xa trong Phu Tử viên, không được sơ suất.
Chúng bổ
khoái nha dịch trước giờ đã được huấn luyện thành quen, không cần giao
phó cũng biết hai người này nhất định có liên quan tới đại án, sợ rằng
tính mạng sẽ gặp nguy hiểm.
Quả nhiên, đêm hôm đó, liền có mấy tên vô lại che mặt leo tường nhảy vào, nghĩ muốn giết hai người nọ diệt khẩu.
Kết quả tất nhiên không cần phải nói.
Có điều mấy
tên dạ hành thích khách này, một tháng mà không năm lần bảy lượt đại náo trong Khai Phong phủ thì chẳng bình thường chút nào. Huống hồ võ nghệ
mấy tên thích khách đó cùng thường thường, chưa cần đến Triển đại nhân
và Tứ đại hiệu úy xuất thủ thì đã bị chúng nha dịch Khai Phong phủ vây
chặt bắt ngay tại trận.
Chỉ là mấy tên thích khách đó miệng như ngậm tăm, còn chưa đợi Bao đại nhân tra hỏi đã uống thuốc độc tự sát.
Đây cũng là chuyện thường, nha dịch Khai Phong phủ gặp nhiều rồi, nên đối với loại tình huống nhỏ này cũng chẳng để trong lòng.
Có điều, mọi người không ngờ được rằng, chuyện này lại gieo xuống một mầm tai họa…
Nửa đêm hôm
đó, trời khuya tĩnh lặng, mọi người đang say giấc nồng thì bỗng nghe
thấy trong phòng Triển đại nhân truyền ra một tiếng hú kinh hồn, vọng
thấu trời xanh, kinh động người trong phủ. Từ Bao đại nhân, Công Tôn
tiên sinh, cho đến tạp dịch Tạo ban, đều nhảy dựng từ trên giường xuống, chạy thẳng tới phòng ngủ của Triển đại nhân ở Phu Tử viện.
Đến khi mọi
người chạy tới nơi, thì thấy phòng trước phòng Triển đại nhân, một thân
hình gầy gò đang đứng tựa vào cửa, đầu tóc tán loạn, hai mắt ánh lên tia kinh hãi, người kia đúng là Kim Kiền Kim bổ khoái phụng lệnh theo sát
bảo vệ Phạm Dung Hoa.
Mà bên cạnh
Kim Kiền, là Triển đại nhân thân vận áo đỏ, cùng bốn vị Hiệu úy đại nhân khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên. Điều khiến người ta càng sửng sốt hơn
chính là Triển đại nhân trước giờ vốn trầm tĩnh lúc này trên gương mặt
tuấn tú da mặt hơi giật giật.
Mọi người lại càng không hiểu vạn phần.
Công Tôn
tiên sinh đang định bước lên hỏi thì bỗng nghe trong phòng lại vang lên
một tiếng rú dài, hệt như tiếng hạc kêu thê thiết, rống gào rú rít, âm
thanh chói tai buốt óc, chọc thẳng tới trời, nhất thời khiến mọi người
chấn động ngây người tại chỗ.
Bao đại nhân sửng sốt kêu lên: “Lẽ nào Phạm Dung Hoa đã xảy ra chuyện?! Triển hộ vệ, mau theo bản phủ vào phòng xem sao!”.
“Đại nhân…”, Triển Chiêu tiếng lên ngăn Bao đại nhân lại, rũ mắt nói, “không xảy ra chuyện, chỉ e là…”.
“Chỉ e là…?”, Bao đại nhân nhíu mày.
“Hiền chất
à…”, trong phòng bên cạnh của Phu Tử viện truyền ra âm thanh của một phu nhân, mọi người đều biết đó chính là người cô họ hàng xa của Bao đại
nhân, chỉ nghe lão phu nhân rành rọt nói: “Hiền chất không cần lo lắng,
chẳng qua là Hoa Nhi ngủ say nên ngáy mà thôi”.
“Ngáy?!”, mắt mọi người cơ hồ như muốn lọt tròng rớt ra ngoài.
Ai ngáy mà có thể phát ra âm thanh như vậy, chẳng thua kém gì giết lợn mổ dê cả!
Lại nghe cô
mẫu của Bao đại nhân tiếp tục nói: “Lúc nhỏ Hoa Nhi đã có tật xấu như
vậy, nếu bị kinh sợ thì nửa đêm ngủ sẽ ngáy, hơn nữa còn ngáy rung trời, không cách nào trị được”.
Bị kinh sợ?! Lẽ nào chính là vì mấy tên thích khách kia?!
Mọi người đều đen mặt, mấy đen bay đầy đầu, ngơ ngác nhìn nhau.
Hồi lâu say
mới thấy Công Tôn tiên sinh chậm rãi thốt ra một câu: “Phạm Dung Hoa quả là có thiên phú dị bẩm, sau này tất thành vật báu!”.
“Công Tôn tiên sinh nói rất phải…”, Bao đại nhân phụ họa.
Gió đêm vi vút thổi qua…
Mọi người đều trợn mắt, mở trừng trừng.
“Khụ khụ…”, Bao đại nhân ho khan mấy tiếng, tiếp tục hỏi: “Chẳng hay mấy ngày thì có thể trở lại bình thường?”.
“Nếu không tiếp tục bị kinh sợ, thì ba đến năm ngày liền trở lại bình thường…”, lão phu nhân trong phòng đáp.
“Lẽ nào cả đêm đều như thế?”, Công Tôn tiên sinh cũng truy hỏi.
“Đa phần là cả đêm đều như thế… quen rồi thì sẽ thấy tốt hơn…”
Quen?! Làm sao mà quen?!
Bao đại nhân nhíu chặt chân mày, quay đầu nghiêm mặt hỏi Công Tôn tiên sinh: “Công Tôn tiên sinh có cách gì không?”.
“Việc này…”, khuôn mặt nho nhã lộ vẻ lúng túng: “học trò chưa từng nghe nói đến có
kiểu ngáy như thế, nhất thời cũng không có phương pháp khả thi nào…”,
nói đến đây, đôi mắt phượng của Công Tôn tiên sinh sáng lên, liền quay
sang hỏi Kim Kiền, “Kim bổ khoái có kiến nghị gì không?”.
Kim Kiền nhéo mắt nhíu mày hồi lâu, mới ưỡm người thẳng lưng, ôm quyền hùng hồn đáp: “Thuộc hạ tất sẽ dốc toàn lực!”.
Nói xong, liền xoay người đẩy cửa bước vào không một tiếng động.
Đột nhiên,
trong phòng lại truyền ra một tiếng ngáy như sấm, chấn động tới mức mạt
gỗ trên nóc nhà rơi lả tả, mọi người hoảng hốt, không hẹn mà cùng bịt
tai lùi sau mấy bước.
Chợt nghe
trong phòng vang lên tiếng bước chân lảo đảo, còn có tiếng bàn ghế xô
vào nhau, cánh cửa gỗ kêu rầm một tiếng bị đá tung, Kim Kiền lao vút ra
ngoài.
“Thuộc,
thuộc hạ vô năng…”, mặc dù lúc đó đêm đã rất khuya rồi, nhưng mọi người
vẫn có thể nhìn rõ da mặt Kim Kiền giựt lên giựt xuống không ngừng.
Bao đại nhân quay đầu nhìn Công Tôn tiên sinh, lát sau mới thốt ra một câu: “Chi bằng gọi dậy…”.
“Hiền chất,
không được!”, lão phu nhân phòng bên vội vàng cất tiếng, “Nếu gọi Hoa
Nhi tỉnh lại, tới lúc nó ngủ tiếp, ngáy còn to hơn…”.
“Cái này…”, Bao đại nhân chớp chớp mắt, lại nhìn Công Tôn tiến sinh một cái.
Công Tôn tiên sinh rũ mắt chau mày.
Bao đại nhân thở dài, chắp tay hướng về phía phòng bên cạnh nói, “Cô mẫu xin hãy
nghỉ ngơi trước”, lại quay đầu nhìn hai người ở cửa, tiếp: “Triển hộ vê, Kim bổ khoái, an nguy của Phạm Dung Hoa phải lưu tâm nhiều hơn…”.
“Đó là bổn phận của thuộc hạ”, Triển Chiêu ôm quyền.
“… Là bổn phận của thuộc hạ”, Kim Kiền ôm quyền.
Bao đại nhân gật gật đầu, dặn dò mọi người ai nấy về phòng mình nghỉ ngơi.
Mọi người anh nhìn tôi, tôi ngó anh, không biết sao, chỉ đành y lệnh về phòng.
Bốn vị Hiệu
úy nhìn hai người Triển, Kim đứng sừng sững bất động, lại quay sang nhìn nhau, cuối cùng Vương Triển cất tiếng: “Bên ngoài gió lớn, Triển đại
nhân, Kim bổ khoái, xin hãy mau mau trở về phòng, ngoài này có bốn chúng thuộc hạ ở đây, nhất định sẽ không có gì đáng ngại!”.
Chỉ thấy da
mặt Kim Kiền giật giật, vội ngẩng đầu lên, nói như thật: “Cái đó… thuộc
hạ thấy cảnh đẹp ngày lành thế này, thích hợp để ngắm trăng, ngắm trăng… khụ khụ…”.
Ngắm trăng? Hả?
Bốn người
ngẩng đầu, thì thấy mây đen dày đặc, tối như hũ nút, đến cả một mảnh
trăng non bé tí ti cũng không có, lấy đâu ra trăng mà ngắm?
Vậy mà Triển Chiêu lại gật đầu nói: “Quả nhiên là ánh trăng hiếm thấy…”.
Trợn mắt nói láo?!
Triển đại nhân sao?!
Bốn người kinh ngạc.
Hồi lâu sau, chỉ có Mã Hán phản ứng nhanh, ôm quyền: “Nếu đã như thế, vậy bốn người
bọn thuộc hạ sẽ đi tuần tra nơi khác, nơi này xin phiền Triển đại nhân
và Kim bổ khoái!”.
Dứt lời, bốn người ôm quyền rời đi.
Vì thế trong Phu Tử viện lớn đến nhường ấy, chỉ còn lại hai người Kim Kiền và Triển Chiêu, cô độc trong gió.
“Lúc thức
thì lải nhải lắm lời không thôi, sao đến cả ngủ cũng không để cho người
khác yên…”, Kim Kiền, da mặt rúm ró, lẩm bẩm nói.
Triển Chiêu
ôm kiếm đứng thẳng, đôi mắt sáng nhìn về phía xa, cũng không biết nghĩ
tới cái gì mà đôi môi mỏng cong lên, thong thả buông ra một câu: “So với người nào đó… đích thực tài năng cao hơn một bậc…”.
“Hả? Triển đại nhân ngài nói gì?”
“Không có gì…”
Chậc, con mèo này, càng lúc càng khó nắm bắt…
Sự thực
chứng minh, Lý hậu kinh nghiệm quả nhiên phong phú, miệng vàng đã tiên
đoán, thì đúng thật tiếng ngáy khủng bố ấy, đều đều mỗi khắc một lần
không hơn không kém, liên tục cho tới bình ming.
***
Sáng sớm
ngày hôm sau, đến khi Phạm Dung Hoa thức dậy liền kinh ngạc phát hiện ra trên dưới Khai Phong phủ đều nhìn mình với ánh mắt ai oán, thầm thấy
khó hiểu, liền kéo Kim Kiền đến chỗ vắng hỏi.
“Tiểu Kim, hôm nay vì sao mọi người đề có chút quái dị như vậy?”
“Vương gia thật không biết?”
“Dung Hoa không rõ”.
“Vương gia có biết sau khi Vương gia bị kinh hãi, lúc ngủ say tiếng ngáy… ờ… có chút chói tai không?”
“Việc này…
Dung Hoa từng nghe mẫu thân nhắc tới, từ nhỏ Dung Hoa đã có tật xấu này, nhưng cũng không phải bệnh nặng gì, chỉ là có chút ầm ĩ thôi”.
“Có chút ầm ĩ?! Lẽ nào hàng xóm bên cạnh không có ai… ờ thì…” trách cứ sao?!
“Tiểu Kim
nói đùa rồi, Dung Hoa và mẫu thân sống ở ngoại thành, dân cư thưa thớt,
nào có hàng xóm chứ? Vả lại mẫu thân cũng nói, sau khi quen rồi thì
không sao cả”.
“…”
“Tiểu Kim, có phải thân thể đệ khó chịu không? Sao sắc mặt lại kém vậy?!”
“…”
“Tiểu Kim,
không lẽ tối qua đệ gác đêm bị nhiễm lạnh? Haizzz, Dung Hoa lo lắng quả
không sai, Tiểu Kim đệ thân thể gầy nhỏ như vậy, gác đêm thực quá mức
vất vả! Nếu không Dung Hoa sẽ nói chuyện với Triển đại nhân, tối nay
không để đệ gác nữa, Tiểu Kim hôm nay hãy ngủ cùng Dung Hoa, nghĩ ngơi
một đêm…”
“Vương gia những lời này nói sai rồi! Đó là chức trách của ti chức! Sao có thể biếng nhác được!!!”
“Tiểu Kim… sắc mặt đệ càng lúc càng kém. Không được! Dung Hoa phải đi nói chuyện với Triển đại nhân…”
“Tiểu vương gia!!!”
“Tiểu Kim, đệ quỳ xuống làm gì? Mau đứng lên, mau đứng lên!”
“Tiểu vương
gia, tấm lòng của ti chức, chỉ có ông trời mới tỏ. Trên dưới Khai Phong
phủ đều ra sức vì sự an nguy của Vương gia và Thái hậu, thuộc hạ sao có
thể chỉ lo cho bản thân?! Tiểu vương gia làm như vậy há chẳng phải đẩy
Kim Kiền vào chõ bất nghĩa sao?!”
“Tiểu Kim… đệ tuổi còn nhỏ, vậy mà lại đại nghĩa đến thế… Dung Hoa cảm phục!”
“Vương gia quá khen!”
“Nếu Tiểu
Kim đã kiên trì như vậy, Dung Hoa cũng nghe theo đệ! Có điều Tiểu Kim,
xem sắc mặt đệ này, phải bồi bổ nhiều một chút, tục ngữ thường nói, canh gà là bổ nhất… Dung Hoa có cách hầm canh gà gia truyền, chỉ cần chưng
cách thủy cả con gà một canh giờ, lại dùng…”
Bô lô ba la… ong ong ong ong…
Kim Kiền
ngẩng đầu nhìn trời, lại cảm thấy trước mắt bươm bướm cũng bận rộn, ong
cũng bay đi, còn ruồi muỗi hàng đàn vo ve xung quanh…
Đêm thì ngáy đến kinh hồn, ngày thì ma âm quanh tai…
Chả trách
đồng chí Lý hậu nhẫn nhục chịu đựng giấu mình ở dân gian mười mấy năm mà vẫn duy trì được phong phạm quý tộc như vậy, là do ngày ngày được am
thanh tụng niệm của Phạm Dung Hoa hun đúc, đã sớm tu thành chính quả,
phi thăng viên mãn!
Thực phục sát đất, không thể không phục…
Hừ! Con mèo kia chẳng nghĩa khí gì cả, một mình “tuần tra phủ nha” sao mà lại đi lâu như thế…
Ông trời ơi…
Tóm lại, sau cả ngày Kim bổ khoái liều mình xả thân đi theo bảo vệ, máu và nước mắt
loang lổ, Khai Phong phủ nghênh đón đêm thứ hai.
Đáng tiếc, dường như Quách Hòe rất không cam tâm, lại phái nhóm sát thủ thứ hai tới.
So với nhóm
trước võ công cao cường hơn một chút, nhưng vẫn không phải đối thủ của
nha dịch trên dưới Khai Phong phủ, chỉ chống đỡ được qua mấy hiệp liền
bị bắt, lại uống thuốc độc tự sát y như nhóm trước.
Đêm ấy, tiêng ngáy đoạt mệnh của Phạm Dung Hoa càng có uy lực hơn.
Ngày hôm sau, toàn Khai Phong phủ, từ bổ khoái đi tuần phố cho đến tạo dịch dọn, ai nấy hai mắt đều thâm quầng đen kịt.
Sắc mặt Kim Kiền đen lại, còn đôi mắt sáng của Triển đại nhân thì ảm đạm hẳn đi.
***
Ngày thứ ba, nhóm sát thủ thứ ba lại anh dũng tới, vừa vào đến phủ nha liền bị rất
đông chúng nha dịch gầm lên một tiêng xông vào, bắt giữ hành hung một
trận. Mấy tên thích khách thấy tình hình như vậy, sợ đến vỡ mật vộ vàng
uống thuốc độc tự sát.
Mặc dù nghe
nói đồng chí Phạm Dung Hoa được trông nom chu đáo nên không bị kinh hãi, nhưng tiếng ngáy đêm ấy lại đạt tới một tầng cao mới.
Hôm sau, trên dưới Khai Phong phủ, mặt mũi ai nấy đều hung ác độc địa, giống y chang bọn cường đạo.
Công Tôn tiên sinh bế quan trong phòng hai canh giờ, lật giở y thư, không có kết quả.
Bao đại nhân lên triều trên đường hồi phủ, thiếu chút nữa thì ngã nhào.
Kim Kiền hai mắt rệu rã, Triển đại nhân sắc mặt xanh đen.
***
Ngày thứ tư, không có sát thủ đột nhập, một mảnh bình yên, mọi người cảm khái vạn phần, lục tục đi ngủ sớm.
Màn đêm buông xuống, tiếng ngáy của Phạm Dung Hoa tiếp tục ngang bằng hôm trước.
Hôm sau,
trên dưới Khai Phong phủ mặt đen như đít nồi, xuống tay tàn nhẫn, trộm
đạo trong thành Biện Lương bởi vậy ít đi ba phần.
Công Tôn tiên sinh bế quan trong phòng thuốc buốn canh giờ, không có kết quả…
Nghe nói Bao đại nhân lúc lên triều sớm, thiếu chút nữa bổ nhào.
Kim Kiền đi một bước loạng choạng một bước, Triển đại nhân thỉnh thoảng lại nhắm mắt dưỡng thần.
***
Ngày thứ năm, không có sát thủ đột nhập, mọi người vui mừng khôn xiết.
Tiếng ngáy đã hạ xuống bằng ngày đầu tiên.
Hôm sau, tinh thần mọi người đều chuyển biến tốt đẹp.
Công Tôn tiên sinh thành quả vượt trội, cuối cùng đã nấu ra một chén thuốc, mời Phạm Dung Hoa uống vào.
Thời gian ngủ trưa của Bao đại nhân tăng thêm.
Kim Kiền tinh thần vẫn rệu rã như cũ, Triển hộ vệ thỉnh thoảng lại nhắm mắt luyện công như trước.
***
Ngày thứ sau, có rất đông thích khách đột kích, công phu tăng đột biến, thế như chẻ che.
Chúng bổ khoái không địch lại, Tứ đại hiệu úy bại trận.
Ngự tiền tứ
phẩm đới đao hộ vệ quyết đoán kịp thời, vỗ bàn đứng lên, phi thân bay
tới, nơi bóng áo đỏ lướt qua, bóng kiếm như điện, máu thịt tung tóe,
không kẻ nào địch nổi. Chỉ trong chỗ lát, đám sát thủ đã bị bắt hết,
cũng giống như những ngày trước, chúng đều uống thuốc độc tự sát.
Đêm ấy tiếng ngáy mang đầy đủ sắc thái “Bản giao hưởng định mệnh” của Beethoven. Phủ Khai Phong phủ, lại một mảnh âm u đáng sợ, bầu không khí quỷ dị đủ dọa
những kẻ yếu bóng vía, trông gà hóa cuốc.
“Mấy người
bên kia, cẩn thận một chút, đêm hôm trước sơ hở xuất hiện từ phía tây
viện các ngươi đấy! Còn nữa, phái một huynh đệ lên nóc nhà, hôm nay trên đó phải quan sát, canh gác ký lưỡng vào, ngàn vạn lần không được để kẻ
khác đột nhập nữa!”
Một đại hán, tay cầm cương đao, đứng ngay trước Phu Tử viện hô to chỉ huy, rất có
khí thế, đó chính là Lý Thiệu, bỏ đầu Khai Phong phủ.
Lại nhìn vào trong Phu Tử viện, chúng nha dịch đã bày sẵn thế trận nghênh địch, ai
nấy mắt phát hung quang, cổ tay rắc rắc hằm hè.
Lý bổ đầu
kiểm tra một vòng trong viện, thấy hộ vệ nha dịch đã sắp xếp đâu vào
đấy, canh giữ cẩn mật, một giọt nước cũng không lọt, lúc này mới vừa ý
gật gật đầu, lại trở lại chính giữa Phu Tử viện, cất tiếng sang sảng:
“Các vị huynh đệ, Bao đại nhân đã hạ lệnh nghiêm lệnh canh giữ cẩn mật
trong bảy ngày, hôm này chính là ngày cuối cùng. Lý mỗ cũng biết mấy
ngày nay các huynh đệ rất cực khổ, nhưng đêm cuối cùng này , tuyệt đối
không thể để xảy ra vấn đề gì! Đêm nay phải tử chiến đến cùng, không
thành công cũng thành nhân! Các huynh đệ có hiểu rõ không?!”.
“Hiểu rồi!”, chúng nha dịch đồng thanh đáp.
Lý bổ đầu nghiêm sắc mặt gật đầu, ngẫm nghĩ một chút, lại cất bước đi tuần tra xung quanh.
Mà trong khách sảnh, các tinh anh của Khai Phong phủ cũng trong trạng thái căng thẳng.
“Thái hậu,
chuyện ngày mai đã an bài thỏa đáng, tới lúc đó còn phải phiền Thái hậu
hạ mình cùng vi thần đến cung Nam Thanh chúc thọ Địch nương nương”.
Trong khách sảnh Bao đại nhân đứng ôm quyền, cung kính nói.
Lý hậu nghe xong gật đầu, mở miệng: “Tất cả phải nhờ cậy Bao khanh rồi”.
“Xin Thái
hậu hãy an tâm!”, Bao đại nhân ôm quyền cung kính đáp, ngưng một chút,
lại quay người, nhìn chúng nhân với vẻ mặt mệt mỏi xung quanh, cất
tiếng, “Chư vị mấy hôm nay vất vả rồi…”.
Mọi người nghe vậy, đôi mắt bất giác phát ra những tia lấp lánh, vội vàng ôm quyền đáp: “Đó là bổn phận của chúng thuộc hạ!”.
Bao đại nhân gật đầu: “Ngày mai đợi bản phủ đem vụ án ‘Li miêu hoán thái tử’ bẩm báo rõ với Thánh thượng, tới khi ấy có Bát vương thiên tuế và Trần Lâm công công làm chứng, thì sự an toàn của Thái hậu và Tiểu vương gia tất nhiên không cần phải hao tổn tâm trí nữa”, nói đến đây, Bao đại nhân nghiêm
sắc mặt, lại cao giọng nói, “Đêm nay sự an toàn của Thái hậu và Tiểu
vương gia tuyệt đối khong được để xảy ra nửa phần sai sót, chư vị có
hiểu không?!”.
“Thuộc hạ đã rõ!”, mọi người đồng thanh đáp.
Bao đại nhân nhìn quanh một lượt, khẽ gật đầu, hạ giọng nói: “Ngày mai còn phải dậy sớm, tất cả đều nghỉ sớm đi…”.
Những lời này vừa thốt ra, nhất thời trong khách sảnh chìm trong im lặng.
Mọi người đều nhìn nhau, muốn nói nhưng lại thôi.
Bao đại nhân thấy thế cũng thầm thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn sang Công Tôn tiên
sinh hỏi: “Công Tôn tiên sinh, thuốc bổ phối chế cho Tiểu vương gia đã
chuẩn bị tốt rồi chứ?”.
Công Tôn tiên sinh rầu rĩ đáp: “Đã sớm chuẩn bị xong, nhưng học trò chỉ sợ… hiệu quả không được nhiều…”.
Mọi người nhất thời cảm thấy hư thoát.
Phạm Dung
Hoa nghe xong, khuôn mặt tràn ngập vẻ nghi hoặc, hàng mi dài rũ xuống
một lát, cuối cùng không nhịn nổi, mở miệng hỏi: “Công Tôn tiên sinh, từ hôm qua Dung Hoa đã thắc mắc, thân thể Dung Hoa khỏe mạnh, vì sao còn
phải uống thuốc bổ?”.
“Việc này…”, đôi mắt phượng của Công Tôn tiên sinh đảo một vòng, cúi đầu không nói.
Lại nhìn sang mọi người trong phòng, cũng cúi đầu trầm mặc.
Phạm Dung
Hoa nhìn xung quanh một lượt, đôi mày nhỏ khẽ nhíu, bước hai bước đến
trước mặt Kim Kiền không vui nói: “Tiểu Kim, vì sao mấy hôm nay mọi
người Khai Phong phủ nhìn thấy Dung Hoa sắc mặt đều kỳ quái vậy? Vì sao
mấy ngày nay tinh thần của Triển đại nhân và bốn vị Hiệu úy đại ca đều
kém như vậy? Dung Hoa truy hỏi đệ mấy hôm rồi đệ đều nhìn quanh, nói
vòng vo, hôm nay đệ phải nói rõ cho Dung Hoa biết!”.
“Ôi? Sao lại hỏi ti chức?”, Kim Kiền vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn vị mỹ thiếu niên với vẻ mặt không vui phái trước.
“Dung Hoa
cũng hỏi những người khác, nhưng họ chỉ trả lời có lệ…”, Phạm Dung Hoa
đôi mắt lấp lánh ánh nước nghiêm lại, nói: “Tiểu Kim, Dung Hoa đối đãi
với đệ như đệ ruột thịt, hôm nay đệ nhất định không được lừa gạt Dung
Hoa nữa!”.
“Cái này…”, Kim Kiền đảo đôi mắt nhỏ, liếc trái ngó phải, nhìn những người khác.
Chỉ thấy mọi người trong phòng, hoặc quay mặt đi, hoặc rũ mắt, hoặc ngẩng lên nhìn
trời, hoàn toàn là dáng vẻ chuyện không liên quan gì đến mình, không
quan tâm.
Hừ hừ, mấy tên này…
Lại đưa mắt nhìn Phạm Dung Hoa với vẻ mặt kiên quyết hỏi cho ra ngọn ngành, Kim Kiền nhất thời thầm gào lên bất đắc dĩ:
Ăn ngay nói thật?! Phi! Mình còn muốn lăn lộn ở đây nữa không?!
Xét theo
tính cách này của Phạm Dung Hoa, nếu biết bản thân tạo nên phiền phức
như vậy, lại còn làm liên lụy đến người khác, nhất định sẽ thức trắng
đêm.
Nghĩ mà xem
thân phận Phạm Dung Hoa tôn quý nhường nào, nếu thân thể có tổn hại, hao mòn gì, Lý hậu sẽ tức giận, ai có thể gánh vác được đây?!
Bao đại nhân tất nhiên đã nghĩ đến điểm này rồi, cho nên mới nghiêm lệnh trên dưới Khai Phong phủ không loạn ngôn về vấn đề này.
Có điều theo như mình thấy thì đó chỉ là chuyện thứ yêu.
Nếu để Phạm
Dung Hoa biết được sự thật, lại làm tăng áp lực cho Dung Hoa, tới khi má Phạm già này ngủ, thì đừng nói tới toàn Khai Phong phủ, e rằng cả cái
Đông Kinh Biện Lương nầy cũng đừng mong yên tĩnh được…
Ngĩ đến đây, toàn thân Kim Kiền không khỏi run lên một cái, vội vàng cúi đầu đáp:
“Bẩm Vương gia, nguyên do trong này, ti chức thân phận thấp, lại càng
không rõ, phiền Vương gia hỏi người khác!”.
“Tiểu Kim… ngay cả đệ cũng không muốn nói cho Dung Hoa biết sự thật ư?”
“Vương gia…”, nghe được giọng nói run run của Phạm Dung Hoa, Kim Kiền bất giác ngẩng đầu lên nhìn, nhất thời ngẩn ra.
Dưới ánh
nên, thiếu niên với khuôn mặt tinh khiết, đôi mắt lấp lánh ánh nước
trong veo, hàng chân mày mảnh dài khẽ nhíu lại, nét đẹp mong manh như
Tây Thi ôm ngực*, khiên cho người khác đau lòng không thôi.
*Tương truyền thời Xuân Thu có một mỹ nữ tên Tây Thi, do bị bệnh tim mà hay ôm ngực nhíu mày, có điều dù vậy nàng vẫn đẹp động lòng người. Cụm từ “Tây Thi ôm ngực” về sau cũng được dùng để chỉ vẻ yếu ớt, mong manh khi bệnh tật của người con gái.
Nhất thời ba hồn của Kim Kiền bay đi mất hai, âm thanh khong tự chủ được bật thốt
khỏ cổ họng: “Kỳ thực, mỗi đêm Vương gia đều…”.
“Có thích
khách”, thình lình một giọng nói sang sảng vang lên, Kim Kiền liền hoàn
hồn, chỉ cảm thấy một luồng kình phong lướt qua bên người, bóng áo đỏ đã tung cửa bay ra.
“Có thích khách?!”, mọi người đều kinh hoàng thất sắc.
Bao đại nhân thẳng người, cao giọng quát: “Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ, bảo vệ lão phu nhân!”.
“Rõ!”, bốn vị Hiệu úy tuốt đao khỏi vỏ, vây quanh bảo vệ Lý hâu, Phạm Dung Hoa, Bao đại nhân và Công tôn tiên sinh.
Mấy người họ đứng đâu vào đấy, ánh mắt sáng rực, thế trận đã sẵn sàng đón địch,
nhưng qua một lúc, lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Bình thường
khi thích khách đột kích, nhất định là một phen giao đấu, binh khí va
chạm vào nhau, tiếng hô quát không ngừng bên tai, nhưng lúc này, bên
ngoài một mảnh tĩnh mịch, chẳng có chút âm thanh nào, tĩnh lặng tới mức
khiến người ta rợn tóc gáy.
“Kim bổ khoái, mau đi xem thế nào!”, Công Tôn tiên sinh vội nói.
“Dạ!”, đôi
mắt nhỏ Kim Kiềm long lên, rút từ bên hông ra một cái túi, lăm lăm trong tay, đẩy cửa bước vội ra ngoài, định thần nhìn kỹ, nhất thời cứng đơ
tại chỗ.
Ngay chính
diện khách sảnh, giữa Phu Tử viện, đám người áo đen đứng thành hàng
chỉnh tề, đông đảo vô cùng, tên nào tên nấy mắt xếch, lông mày dựng
ngược, tay cầm cương đao, sát khí tỏa ra tứ phía, ước chừng sơ sơ cũng
phải có ít nhất năm, sáu mươi người.
Thích khách?!
Cho tôi xin, căn bản là thế trận của giặc cướp thổ phỉ thì đúng hơn!
Lại nhìn
sang hai bên hông Phu tử viện, chúng bổ khoái nha dịch Khai Phong phủ,
giơ đao vây đám áo đen vào chính giữa, người nào người nấy nhe nanh múa
vuốt, mắt lộ hung quang.
Đợi đã, hung quang?!
Kim Kiền
chớp chớp mắt, lại dụi dụi mắt, lúc này mới xác định mình thật sự không
bị hoa mắt… Quả nhiên là hung quang, hơn nữa còn lóe lên ánh xanh quỷ
dị, nhìn qua thì thấy hệt như đàn quỷ đói.
Mà phía
trước đội nha dịch, bóng áo đỏ đứng độc lập, gió đêm ào ào, tay áo bay
lên phần phật, kiếm bắn ra hàn quang, sát khí tung hoàng.
Hay cho cảnh trí “một đêm trăng mờ gió lộng giết người”.
Đột nhiên, cũng không biết ai thình lình quát lên một câu:
“Con bà nó, ông đây liều mạng với các ngươi!”
Thoáng cái,
chúng nha dịch như mãnh hổ hạ sơn, quỷ đói vồ mồi, lăm lăm cương đao ào
ạt xông lên, vung tay là chém, trở tay là phạt, chém chém giết giết,
điên cuồng hét lên, hệt như đám áo đên trước mặt có mối thù giết cha,
mối hận đoạt thê với họ vậy.
“Mẹ nó, còn dám tới?! Ông đây mấy ngày nay bị các ngươi hại cho thê thảm!”
“Con bà nó, bị các ngươi hết lần này tới lần khác quấy nhiễu, tối nay còn có kẻ sống sót sao?!”
“Tên nào mắt ngắn, lại phái cái đám rác rưởi bỏ đi này tới, lẽ nào coi Khai Phong phủ chúng ta là cái chợ bán rau sao?”
“Chém chết chúng đi, các huynh đệ, thù này không báo, mặt mũi của Khai Phong phủ chúng ta biết để vào đâu?!”
Ánh đao loang loáng dày đặc, tiếng chửi mắng la hét không ngớt.
Những thích
khách kia đâu ngờ được tình huống lại như thế, nha dịch Khai Phong phủ
phía đối diện còn giống sát thủ hơn cả đám sát thủ bọn chúng, nhất thời
tay chân luống cuống, liên tục lùi về sau.
Đừng nói những tay sát thủ này, đến cả Kim Kiền cũng trợn tròn mắt há hốc mồm, một lúc lâu sau cũng chưa hoàn hồn.
Có điều, đám áo đen kia so với những sát thủ mấy ngày trước cũng hơn hẳn vài phần
bản lĩnh. Mặc dù kinh ngạc vô cùng, nhưng chỉ trong chốc lát chúng liền
khôi phục lại thế trận, lao lên phản công, rốt cuộc cũng có mười mấy tên sát thủ xông ra khỏi vòng vây, vung đao tiến lên.
Chỉ đáng
tiếc là, mấy tên đó còn chưa lộ ra khí thế đã thấy bóng áo đỏ lướt qua
trước mắt, hàn quang lóe lên, xoẹt xoẹt mấy tiếng liền ngã ra đất.
Đám áo đen
thấy tình hình không ổn, vội vàng lùi lại chống trả, bảo vệ một tên áo
đen ngay chính giữa đội ngũ, tên này thổi chiếc còi ngậm trong miệng, âm thanh chói tai vang lên đâm thẳng vào màng nhĩ.
Mọi người
chỉ cảm thấy trong không trung tối sầm lại, bóng người tung bay, ngẩng
lên nhìn thì thấy có mười mấy tên sát thủ áo đen phi tới, sau đó tách
thành hai toán ngay giữa không chung, một toán lao thẳng vào khách sảnh, một toán xông tới chỗ Triển Chiêu.
Toán xông
tới chỗ Triển Chiêu, vừa đến gần liền bao vây tấn công, lập thành thế
trận, mấy tên lao lên tấn công, mấy tên còn lại phòng thủ, công thủ phối hợp, bài bản đâu ra đấy, cho dù Nam hiệp Triển Chiêu võ công có trác
tuyệt cũng bị quần đấu một chỗ, nhất thời khó mà thoát thân.
Mà toán xông vào khách sảnh, ra chiêu rất tàn nhẫn, chiêu chiêu hiểm độc, mười mấy
sai dịch bảo vệ trước khách sảnh, chỉ chưa đến ba mươi chiêu đã ngã
xuống, không đầy một khắc sau, trước cửa khách sảnh chỉ còn lại một
người.
Mấy tên sát
thủ áo đen định thần nhìn kỹ, thì thấy người này thân hình gầy gò, mi
mắt run run, là một bỏ khoái tuổi còn thiếu niên, nên chẳng thèm để vào
mắt, liền vung đao lên bổ thẳng vào người nọ.
“Keng!”, tiếng cương đao va chạm vào nhau vang lên, hai thanh cương đao ngăn lại cương đao đoạt mệnh.
“Kim bổ khoái, ngươi không sao chứ?”, xuất đao chính là hai người Trương Long, Triệu Hổ.
Nhưng đến
khi hai người định thần nhìn kỹ, liền kinh ngạc, trước mắt nào thấy bóng dáng Kim Kiền, lại đưa mắt nhìn quanh thì thấy Kim Kiền đã lẻn ra sau
lưng hai người từ bao giời, miệng còn oang oang hô lên: “Hai vị đại nhân cẩn thân, cẩn thận”.
Lời còn chưa dứt, liền thấy tay phải Kim Kiền vung lên một cái, một đám bột màu đen tung ra, bay thẳng vào mấy tên thích khách.
Trương Long, Triệu Hổ chỉ cảm thấy một mùi tanh tưởi xông lên, định đưa tay che mũi
nhưng hiềm một nỗi cương đao trong tay không thể buông ra được, chỉ đành cắn răng cố chịu.
Bỗng nhiên,
cảm thấy áp lực trên cương đao biến mất, lại vang lên những tiếng trầm
đục, liền đưa mắt nhìn, thì thấy mấy tên sát thủ áo đen vây quanh trước
cửa đã nằm thẳng cẳng dưới đất, mặt mũi xanh lét. Mà điều quỷ dị nhất
chính là, mấy tên đó hai mắt đều trợn tròn, xung quanh còn có quầng mắt
xanh đen, có vài phần giống với quầng mắt đen sì của chúng nhân Khai
Phong phủ mấy ngày nay.
Trương Long, Triệu Hổ kinh ngạc.
Kim Kiền
xách theo một cái túi lớn, thở phì phì tiến lên, điên cuồng vốc phấn đen ném vào mấy tên đó, vừa rắc vừa lẩm bẩn nói: “’Thụy tán’ này vừa rắc
lên, sẽ khiến da thịt các ngươi cứng như sắt, mười ngày mười đêm cũng
không cách nào nhắm mắt mà ngủ được, hừ hừ… độc của ta không giết chết
các ngươi, nhẽ nào còn không khiến các người khốn khổ muốn chết?! Ta gọi cái này là gập ông lại đập lưng ông!”.
Hai giọt mồ hôi trong suốt chảy xuống từ thái dương Trương Long, Triệu Hổ, dưới ánh đao phản chiếu, họ thấy rõ mồn một.
“Đây là?!”,
giọng nói quen thuộc vang lên, hai người ngước mắt lên nhìn một cái,
liền thấy Triển Chiêu đã đứng trước cửa tự bao giờ, nhìn đám sát thủ áo
đen nằm thẳng tắp đầy đất, khuôn mặt mang theo vẻ nghi hoặc.
“Việc này…”, Trương Long, Triệu Hổ cười khan, “May nhờ có Kim bổ khoái, nhờ có Kim bổ khoái!”.
Triển Chiêu
nhìn Kim Kiền phía kia một cái, thầm thở dài, quay người nói với Trương
Long, Triệu Hổ: “Quay về phòng bẩm báo đại nhân rằng toàn bộ thích khách đã bị bắt, không còn gì đáng ngại nữa”.
“Dạ!”,
Trương Long, Triệu Hổ ôm quyền, đồng thời đưa mắt nhìn đám thích khách
áo đen nằm giữa viện cho đến chúng nha dịch vừa la hét vừa đánh giết, ho khan hai tiếng không tự nhiên, “Thuộc hạ sẽ đi bẩm báo đại nhân!”.
Đêm đó, toàn thể Khai Phong phủ vô cùng hoan hỷ, không phải vì bắt được mười mấy
thích khách mà là thang thuốc của Công Tôn tiên sinh cuối cùng đã có
chút công hiệu, tiếng ngáy đoạt mệnh của cái người họ Phạm nào đó đã nhẹ xuống mức chấp nhận được, trên dưới Khai Phong phủ rốt cuộc đã có thể
nghênh đón mọt đêm ngon giấc.
Không lâu
sau, trên giang hồ liền truyền đi một tin tức, rằng nha dịch bổ khoái
trong Khai Phong phủ, người nào người nấy võ công cái thế, xuất thủ dũng mãnh vô cùng, cũng cực kỳ tàn nhẫn, nếu bắt được thích khách đột nhập
vào phủ, nhất định sẽ khiến hắn muốn chết không được, muốn sống chẳng
xong.
Từ đó, Khai
Phong phủ bị liệt vào đầu bảng danh sách đen sát thủ thích khách hắc đạo suốt mấy tháng liền, cho đến khi có một tên không sợ trời không sợ đất
phá vỡ huyền thoại đó.
***
Mọi người trong thành Đông Kinh Biện Lương đều biết, ngày mồng Sáu tháng Sáu này là một ngày trọng đại.
Hôm đó chính là thọ đản của Địch nương nương Nam Thanh cũng, nguyên phối của Bát
vương thiên tuế, mẹ ruột của đương triều Thiên tử.
Sớm ngày
mùng Sáu tháng Sáu, cũng Nam Thanh treo lụa đỏ, không khí vui mừng ngập
tràn, nô bộc thuộc hạ ai nấp tinh thần sáng láng, thần thái như muốn bay lên, đến cả bước đi cũng mang theo vẻ uy phong.
Cũng khó
trách bọn họ lại như vậy, hôm nay, đừng nói văn võ bá quan, mà đến cả
đương kim Thánh thượng cũng phải đích thân đến Nam Thanh cung chúc thọ
Địch nương nương. Ngay đến đương triều Thái hậu cũng rất coi trọng
chuyện này, mấy hôm trước còn triệu Bát vương nhập cung, thương thảo
chuyện chúc thọ, mãi cho đến sáng ngày mùng Sáu tháng Sáu mới hộ tống
Bát vương thiên tuế hồi cung, còn đưa kèm thọ lễ rất quý giá, thực đúng
là cho Nam Thanh cung thể diện quá lớn.
Tuy nói yên
tiệc chúc thọ là vào buổi tối, nhưng bắt đầu từ buổi trưa đã có quan
viên đến dâng tặng lễ vật, tới cửa chúc mừng, nườm nượp không dứt. Cho
tới lúc hoàng hôn, bá quan đã tề tựu đông đủ, chỉ đợi thánh giá giá lâm.
Khoan đã, ai nói bá quan đẽ tề tựu đông đủ?!
Rõ ràng còn có hai vị trọng thần vẫn chưa tới.
Hai vị đó là ai lại có lá gan lớn đến thế, ngay cả chúc thọ mẹ ruột của đương kim Thánh thượng cũng dám đến muộn?
Một vị là Thái sư đương triều, thân phụ của Bàng nương nương, Bàng Cát.
Người này và Bát vương thiên tuế không hợp nhau, nghe nói gần đây lâm bệnh, đến trễ cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng nếu nói đến người còn lại, thì thực khiên người khác thấy khó hiểu.
Người này và Bát vương thiên tuế trước nay vốn giao hảo tốt, những năm trước chúc
thọ cũng chưa từng đến trễ dù nửa khắc, vì sao năm nay lại khác thường
như vậy?
Ai thế?
Còn là ai
nữa, trong triều đình, người có quan hệ tốt nhất với Bát vương, lại liêm khiết công chính, danh tiếng lẫy lừng, chính là Bao đại nhân của Khai
Phong phủ.
Kỳ lạ thật, kỳ lạ thật…
Trong Nam Thanh cung, bá quan tề tựu, phu phụ Bát vương đang ngồi giữa chính điện Nam Thanh cung, khuôn mặt ngập tràn ý cười.
Địch nương
nương, chân đi cung hài Kim thọ, thân vận váy hoa thêu đồ hình Bách thọ, khoác áo sa mỏng tím nhạt trong suốt nổi bật hoa văn mấy lượn, đầu cài
trâm ngọc đính hoa mẫu đơn nạm vàng, dung mạo phúc hậu, khí chất đoan
trang, phong tư phóng khoáng.
Lại nhìn
sang Bát vương thiên tuế, đầu đội Từ kim quan, thân vận cẩm bào tím thêu hoa văn mây cuộn, lưng đeo đai ngọc phỉ viền vàng, chân đi hài Thụy
tường thanh vân, mặt mày sáng sủa, ba chòm râu đen nhánh, phiêu phất mềm mại, quý khí bức người.
Hai người
đối diện với bá quan đến chúc thọ, tâm trạng tất hoan hỷ, nhưng duy chỉ
không thấy Bao đại nhân của Khai Phong phủ, trong lòng cũng không tránh
khỏ có chút nghi hoặc. Có điều họ cũng biết Bao đại nhân công vụ bận
rộn, nên cũng chẳng suy đoán gì nhiều, liền an tâm chờ đợi.
Nhưng trái
chờ vãn không thấy Bao đại nhân tới, phải đợi vẫn chưa thấy Bao đại nhân lộ diện, sao khong khiến cho người ta thấy khó hiểu cho được.
Cho đến tận lúc lên đèn, Bao đại nhân vẫn không thấy đâu, mà thánh giá đã đến rồi.
Bá quan vội vàng chỉnh lại y phục cùng đai lưng, cung nghênh thánh giá.
Loan giá
nhập điên, thái giám cung nữ theo hầu, vua Nhân Tông thân vận long bào
đầu đội kim quan, khuôn mặt tràn ngập vẻ vui mừng, rảo bước vào điện.
Bá quan quỳ bái, Bát vương và Địch nương nương cung nghênh, đi đầu hành lễ quân thần.
Xong lễ,
Thánh thượng mời Bát vương và Địch nương ngồi ở chính vị, còn mình thì
cúi người hạ bái, cung chúc đại thọ, đây chính là làm tròn hiếu đạo.
“Phụ vương, mẫu phi, hài nhi đến trễ, xin phụ vương, mẫu phi lượng thứ”.
“Không hề gì, không hề gì”.
“Canh giờ đã đến, chi bằng mau mau khai tiệc”.
“Haizzz… Mấy ngày trước Thái sư khóc lóc tố cáo với trẫm rằng Bao khanh hại chết An
Lạc hầu Bàng Dục. Sau trẫm điều tra được, ở Trần Châu An Lạc hầu hành ác vô số, tội không thể tha, Bao khanh hoàn toàn không làm sai điều gì,
liền quở mắng Thái sư vài câu. Có lẽ Thái sư trong lòng không vui, cho
nên mới cố chấp không tới, không cần đợi nữa…”
“Nhưng…”
“Thái sư
không tới cũng tốt, tránh cho hắn nhìn thấy Bao khanh lại trợn mắt thổi
râu phì phì, làm cho phụ vương, mẫu phi mất hứng”.
“Hoàng thượng, Bao đại nhân cũng chưa tới…”
“A? Đây là vì sao?”
“Việc này…”
“Vậy… nếu Bao khanh chưa tới thì đợi một lát đi”.
Bá quan nghe vậy liền ồ một cái, Bao đại nhân này mặt mũi lớn thật, lại bắt Hoàng
thượng đợi, thực là kẻ độc nhất vô nhị, trước không có ai, sau cũng
chẳng kẻ nào được như vậy.
Nhưng Hoàng thượng đã lên tiếng, ai dám không đợi?
Có điều cứ đợi suống thế này cũng không phải cách hay, cho nên Bát vương hạ lệnh: Dâng trà!
Bá quan chỉ đành cúi đầu im lặng uống trà.
Nam Thanh
cung là nơi nào chứ, lá trà tuyển chọn tất nhiên là ngàn dặm mới chọn
được một, là loại đặc biệt của đặc biệt, hương thơm nức mũi, để lalij dư vị nồng nàn, có tác dụng giảm mỡ béo thanh lọc cơ thể, hiệu quả thuộc
vào hàng nhất đẳng.
Có điều mấy chén trà uống xong, bụng dạ mọi người liền bắt đầu xướng khúc “vườn không nhà trống”, ục ục ọt ọt kêu vang.
Sau mấy tuần trà, Hoàng thượng chờ đợi cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, nhìn chúng thần,
thở dài nói: “Phụ vương, mẫu phi, không cần đợi nữa, trước đây…”.
Vừa nói đến
đây thì thấy một viên thái giám vội vàng chạy vào điện, quỳ tâu: “Khởi
bẩm Hoàng thượng, Bát vương gia, Địch nương nương, Bao dại nhân đang cầu kiến ở cửa”.
Chúng nhân lúc này mới thở phảo nhẹ nhõm.
“Mau mời vào!”, Bát vương vội cao giọng nói.
“Mời Bao đại nhân…”
Âm thanh vừa phát ra thì thấy Bao đại nhân dẫn đầu đoàn người, bước vào chính điện, quỳ lạy thi lễ.
“Bao đại nhân không cần đa lễ, mau mau đứng dậy!”, Bát vương nói.
Tới khi Bao đại nhân thẳng người đứng dậy, mọi người định thần nhìn kỹ, nhất thời kinh ngạc.
Bao đại nhân thân vận quan bào, sắc mặt nặng nền, nào có giống giáng vẻ đến để chúc
thọ, phải nói là hệt như đang vội về chịu tang mới đúng.
Lại nhìn mấy người phái sau lưng Bao đại nhân: Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vê, Triển Chiêu, vốn là người rất quen thuộc, nhưng hôm nay khuôn mặt tuấn tú ấy
sao lại sa sầm vậy?
Người bên cạnh Triển Chiêu, thân hình gầy yếu, mắt nhỏ dài, thân vận trang phục bổ khoái…
Ô hay, Bao
đại nhân này rốt cuộc có hiểu quy củ không vậy, tới Nam Thanh cung để
chúc thọ hay đi bắt đạo tặc đây, sao đến cả bổ khoái trong phủ cũng dẫn
theo?
Chắc không
phải Bao đại nhân công vụ bận rộn, vừa mới kết thúc một vụ đại án nào
đó, không cả kịp cho thủ hạ lui đi liền vội vội vàng vàng đến chúc thọ,
nhân tiện cho thuộc hạ mở rộng tầm mắt, đánh chén một bữa đấy chứ…
Chỉ là vì sao lại còn đem cả kiệu đến?
Bên cạnh kiệu còn có một thiếu niên mỹ miều?
Đây là đạo lý gì?
Chúng quan đều ngơ ngác nhìn nhau, ba người trên điện cũng thấy khó hiểu vạn phần.
“Bao đại nhân, ngài đây là…”, Bát vương do dự một lát mới mở miệng hỏi.
Bao đại nhân ôm quyền, nghiêm giọng đáp: “Khởi bẩm Thánh thượng, Bát vương thiên
tuế, Bao Chửng tới là để dâng lễ vật chúc thọ Địch nương nương”.
“Ồ, nếu đã như thế, vậy mời Bao đại nhân dâng lễ”, Bát vương nghe xong, nét mặt mới giãn ra, khẽ cười nói.
Bao đại nhân gật gật đầu, nói với Triển Chiêu phía sau: “Triển hộ vệ”.
“Vâng!”, Triển Chiêu ôm quyền, rút từ trong người ra một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ, đặt vào tay viên thái giám thu lễ.
Bát vương
nhận chiếc hộp gỗ, tỉ mỉ đánh giá, lại cùng Địch nương nương nhìn một
cái, không khỏi cười khẽ: “Thực khiến Bao đại nhân tốn kém rồi, chẳng
hay bên trong là vật gì?”.
Bát vương
thiên tuế sắc mặt trắng bệch, hai tay run rẩy không ngừng, vật trong
chiếc hộp không giữ được liền trượt ra ngoài, cạch cạch lăn đến bên chân Hoàng thượng.
“Á!”, một
tiếng hét kinh hãi vang lên trong đại điện, chính là thái giám thân cận
bên Hoàng thượng, Trần Lâm, Trần công công đang ngã ngồi trên đất, thân
hình run rẩy không ngừng, khuôn mặt tràn ngập vẻ kinh sợ nhìn chằm chằm
ật bên chân Hoàng thượng.
“Trần
Lâm?!”, Hoàng thượng nhíu mày, nhìn theo ánh mắt Trần Lâm, lúc này mới
thấy, thì ra vật nằm cạnh chân mình lại chính là một viên kim hoàn.
Khom người
nhặt lên, quan sát một lượt, đôi mày kiếm của Hoàng thượng bất giác chau lại, khó hiểu nói: “Đây không phải là kim hoàn của mẫu hậu ư? Vì sao nó lại ở đây?”.
“Hoàng thượng xin hãy nhìn kỹ, đây không phải là kim hoàn của Thái hậu, ba chữ khắc trên kim hoàn này chính là… Ngọc Thần cung!”
Những lời này vừa thốt ra, trong đại điện nhất thời vang lên những tiếng xôn xao.
“Ngọc Thần cung?”, Hoàng thượng cầm kim hoàn trong tay nhìn kỹ, “Như thế thì sao?”.
“Bao đại nhân!”, Bát vương đứng phắt dậy, lớn tiếng quát, “Vật này ngài tìm được ở đâu?!”.
Bao đại nhân ngước mắt nhìn Bát vương một cái, lại rũ mắt ôm quyền đáp: “Không phải
là tìm được, mà chính là có người đem vật này giao cho Bao Chửng!”.
“Là… là người nào giao cho ngài?!”, Địch nương nương run giọng hỏi.
Bao đại nhân không đáp, chỉ khom người đi tới trước chiếc kiệu mộc mạc, giơ tay vén rèm kiệu lên, đỡ một lão phụ bước ra.
Lão phụ này, một thân áo vải, dáng vẻ đoan trang, dung mạo hiền từ, chỉ là đôi mắt không có thần, chính là bị mù.
Phu phụ Bát
vương giương mắt nhìn, đột nhiên biến sắc, đồng thời run rẩy bước xuống
bục, đi tới bên cạnh lão phụ, mỗi người một bên, chăm chú quan sát, tỉ
mỉ đánh giá, một chút xíu cũng không bỏ qua.
“Người, người người là…”, Địch nương nương túm lấy tay lão phụ, mắt rưng rưng lệ.
Lão phụ chớp chớp đôi mắt mù lấp lánh ánh nước, khẽ than một tiếng: “Hoàng tỷ, chẳng lẽ đã sớm quên muội tử rồi?”.
“Ông trời quả có mắt! Ông trời quả có mắt!”, Bát vương cũng nắm lấy cánh tay lão phụ, kêu lên một tiếng không đầu không cuối.
“Vương huynh…”, hai hàng lệ trong suốt lăn trên khuôn mặt già nua của lão phụ.
“Phụ vương?! Mẫu phi?! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”, Hoàng thượng vội bước đến
bên cạnh mấy người họ, nhìn ba người họ khóc rất thương tâm, khuôn mặt
tràn ngập vẻ khó hiểu, trong lòng lo lắng, bất giác cao giọng hơn.
Nhưng ba người kia chỉ lo rơi lệ khóc lớn, không rảnh để bận tâm đến chuyện khác.
“Bao khanh?!”, Hoàng thượng lại quay sang quát hỏi Bao đại nhân.
Bao đại nhân nhìn ba người trước mặt, trên khuôn mặt đen lộ vẻ bi thương, thầm thở
dài một tiếng, xoay người ôm quyền, khom lưng tâu với Hoàng thượng:
“Khởi bẩm Thánh thượng, nếu hỏi nguyên cớ bên trong thì cần phải kể đến
một vụ kỳ án!”.
“Là vụ kỳ án nào?!”
Bao đại nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt nghiêm lại, mắt sắc như điện.