Trời xanh
trong muôn dặm, gió mát thổi mây nhàn, trên con đường quanh co uốn khúc
giữa rừng cây xanh rì rậm rạp là một nhóm người đang chậm rãi di chuyển.
Đi đầu là
một con tuấn mã cao lớn, người cưỡi phía trên, thân thẳng như cây tùng,
mày mắt sáng như sao, vận áo lam, thắt lưng màu ánh trăng, bên hông đeo
một thanh bảo kiến với tuệ kiếm buông rủ, đẹp tựa cây ngọc đón gió,
phong thái hiên ngang đĩnh đạc.
Theo sau là
một chiếc xe song mã, mui xe giản dị, vững vàng chậm rãi mà đi, người
đánh xe vận trang phục gia đinh, mày rậm mặt đen, phong thái uy nghiêm.
Bên cạnh xe
ngựa còn có một con tuấn mã nữa, người cưỡi phía trên khoảng chừng hai
mươi tuổi, khuôn mặt trắng sáng, thần sắc nghiêm nghị cảnh giác.
Nhóm người
này, mới nhìn qua thì thấy khi đi đường rất an nhiên thong thả, khoan
thai tự tại, tựa như đang đi du sơn ngoạn thủy vậy, nhưng nếu nhìn kỹ,
lại không khó để phát hiện ai nấy trong đội ngũ này đều ẩn chứa nét uy
nghiêm trầm ổn, tuyệt đối không phải khách qua đường bình thường.
Chỉ là người cuối cùng của đội ngũ đi sau mấy trượng, không cưỡi tuấn mã, cũng chẳng ngồi xe, mà đang gò người nghiêng ngả trên lưng một con lừa già trụi
hết lông, ì à ì ạch đi theo sau chót. Mới nhìn qua thì thấy đội ngũ và 3 kia hoàn toàn xa lạ chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng nhìn lần nữa thì lại có cảm giác hoà hợp khó tả.
Chỉ thấy
người này một thân áo vải mộc mạc, dáng hình gầy nhỏ, quầng mắt hơi đen, ngồi trên con lừa già cứ ngả nghiêng xiêu vẹo, tóc tai tán loạn, mà con lừa này cứ mỗi lần bước đi là lại có vài sợi lông rụng xuống bay tá lả
trong không trung, làm cho người nọ cứ ho khan hắt xì không ngừng.
Chỉ nghe người đánh xe ngựa quay lại quát không biết lần thứ bao nhiêu:
“Kim Kiền,
nếu ngươi cứ ì ạch mà đi thế này thì đến bao giờ chúng ta mới tới được
thành trấn tiếp theo. Ngươi còn không mau giục lừa đi nhanh lên!”
Người cưỡi
lừa uể oải ngước lên nhìn phía trước một cái, chậm rãi trả lời: “Trương
đại nhân, không phải thuộc hạ cố ý đi chậm, thực sự là thuộc hạ không
biết cách điều khiển lừa, hữu tâm mà vô lực ạ!”
Người đánh
xe nghe vậy có chút không vui, lại quát: “Kim Kiền, ngươi tốt xấu gì
cũng là một bổ khoái, không biết cưỡi ngựa thì cũng thôi đi, sao ngay cả cưỡi lừa mà cũng không xong hả?!”.
“Hơ hơ hắt
xì! Khụ khụ…” Đáng tiếc người cưỡi lừa không rảnh để mà trả lời, còn
đang bận chiến đấu với đám lông lừa bay tá lả bốn phía xung quanh.
Thay vào đó
trong chiếc xe song mã phía trên vang lên một giọng nói uy nghiêm:
“Không sao, bản phủ thấy con đường này phong cảnh tú lệ, nhìn nhiều một
chút cũng hay”.
Lại có một giọng nói nho nhã truyền tới: “Trương Long, đừng làm khó Kim bổ khoái, đi chậm cũng tốt”.
Người đánh xe đành thôi, dù vậy trong miệng không biết đang lầm bầm cái gì, chỉ là không thành tiếng mà thôi.
Người cưỡi
lừa nghe thấy thế thầm thở phào một hơi, theo nhịp độ lắc lư lên xuống
của con lừa già không khỏi hồi tưởng lại chuyện mấy ngày trước, khó
tránh khỏi mây đen bay đầy đầu.
Năm ngày
trước, Bao đại nhân phát lương ở Trần Châu xong, lại đột ngột này ra một ý tưởng kỳ dị, muốn đi điều tra dân tình các nơi. Ngài không những
không đi theo lộ trình cũ hồi kinh mà còn chọn lộ trình mới để về, đã
vậy lại muốn cải trang mà đi nhằm thăm thú tình hình thực tế trong nhân
gian.
Mọi người nghe vậy, tất nhiên hiểu rõ trong lòng.
Tại Trần
Châu lần này, tuy cuối cùng đã bắt An Lạc Hầu Bàng Dục đền tội, nạn hạn
hán ở Trần Châu đã được cứu trợ, nhưng thái sư đương triều Bàng Cát há
lại chịu để yên. Sau khi hồi triều, e rằng sẽ là một phen long trời lở
đất, gió tanh mưa máu.
Mà cái ghế phủ doãn Khai Phong của Bao đại nhân còn có thể ngồi vững hay không, chỉ sợ cũng khó mà dự liệu được.
Lần này Bao
đại nhân đề xuất cải trang vi hành, chủ yêú cũng do lường trước được
điểm này, hơn nữa muốn nhân cơ hội đó, quan sát và thể nghiệm dân tình
nhiều hơn, cũng là bỏ ra vài phần tâm sức vì bách tính muôn dân, vì
triều đình xã tắc.
Cho nên đề nghị của Bao đại nhân, mọi người tất nhiên không có ý kiến gì.
Chỉ là nhân viên được tuyển chọn đi theo lần này, lại trở thành vấn đề.
Đoàn tùy
tùng đi theo quan khâm sai có trên trăm người, tất phải có người chủ trì đại cục, mà người chủ trì đại cục đương nhiên là mấy người Tứ đại hiệu
uý, Công Tôn tiên sinh và Ngự tiền hộ vệ rồi.
Nhưng lão
Bao vi phục, sao có thể thiếu được các cao thủ ở bên bảo vệ an toàn, cho nên Nam hiệp võ công cái thể đảm đương vị trí đứng đầu đội bảo tiêu,
đương nhiên phải cùng đi.
Xuất môn ra
bên ngoài, khó tránh khỏi những tình huống phát sinh đột ngột như nhiễm
phong hàn, sinh bệnh, tai nạn… cho nên vị bác sĩ gia đình vạn năng, Công Tôn tiên sinh càng không thể thiếu.
Bên cạnh đó cũng cần hai hộ vệ làm những công việc lặt vặt, thế nên chỉ có hai người trong Tứ đại hiệu uý được chọn.
Mà hai vị trí trong danh sách những người đi theo này được cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
Trải qua một phen tranh đấu để được đảm nhiệm chức hộ vệ rất kịch liệt (nghe nói Tứ
đại hiệu uý còn tỉ võ để xác định người đi kẻ ở), cuối cùng nhiệm vụ rơi vào hai người Trương Long, Triệu Hổ. Hai Hiệu uý còn lại Vương Triều,
Mã Hán đại nhân dẫn đoàn khâm sai rời đi sau đó mấy ngày, như thế trước
là tung hoả mù, bảo vệ cho Bao đại nhân an toàn xuất hành, sau nữa cũng
là để phối hợp trong ngoài.
Vốn đội ngũ
vi phục xuất hành chỉ có như thế, nhưng ngay ngày xuất phát, trước khi
đi, không biết vì sao Công Tôn tiên sinh đột nhiên nảy ra ý tưởng kỳ dị, nhất định phải kéo Kim Kiền đồng hành. Giải thích một cách hoa mỹ thì
là: “Kim bổ khoái y thuật tinh thâm, trên đường đi có thể trợ giúp học
trò một tay” kiểu kiểu như vậy…
Nhưng không biết vì sao, Kim Kiền nghe mà toàn thân lạnh run.
Cho nên, Kim Kiền đương nhiên là vô cùng nỗ lực tìm lý do, gắng sức xoay chuyển tình thế, bày tỏ sắt son rằng mình đối với kỹ thuật cưỡi ngựa cao thâm không cách nào lĩnh hội được, e là sẽ làm lỡ hành trình…
Nào ngờ…
Công Tôn
tiên sinh gương mặt liền giãn ra thành một nụ cười nói: “Không sao, Kim
bổ khoái cũng giống như tại hạ, có thể ngồi cùng xe với đại nhân”.
Kim Kiền
liền kiên định từ chối: “Thân phận thuộc hạ ti tiện, sao có thể ngồi
cùng xe với đại nhân và tiên sinh, không thể không thể!!!”.
Lòng lại
thầm kêu: Đùa à, nếu cả ngày đối diện với hai bộ mặt “Hắc bạch song
sát”, thì cho dù thần kinh mình có không suy nhược, sợ là cũng mắc bệnh
đau đầu nóng trán,
Trương Long nghe thế, không kìm được mở miệng nói: “Kim bổ khoái có thể đánh xe ngựa cùng ta”.
“Trương đại
nhân, thuộc hạ cũng không biết đánh xe, nếu vô ý làm ngựa kinh sợ, cái
mạng hèn này của thuộc hạ không đáng được nhắc đến, nhưng nếu có gì bất
trắc xảy ra với đại nhân, thuộc hạ còn mặt mũi nào mà đi gặp Giang Đông
phụ lão?! Không thể được không thể được!”
Triệu Hổ nghĩ ngợi một chút cũng nói: “Kim bổ khoái cũng có thể làm như lần trước, cùng ta cưỡi chung một con ngựa là được”.
“…Cái này…”
“Không ổn.”
Còn chưa đợi Kim Kiền mở miệng uyển chuyển từ chối, Triển Chiêu, người này nãy giờ
vẫn im lặng, đột nhiên cất tiếng trợ giúp Kim Kiền.
“Lần này đường sá xa xôi, một con ngựa chở hai người, sợ là khó có thể chịu được.”
“Lần trước từ Biện Lương đến Trần Châu, thuộc hạ và Kim Kiền cũng cưỡi chung một con ngựa…”, Triệu Hổ cất tiếng nhắc nhở.
Còn chưa nói xong thì đã bị ánh mắt sắc bén của Triển Chiêu quét qua.
Triệu Hổ nhất thời cả kinh, rụt đầu lại, nào dám nói tiếp nửa câu sau.
Công Tôn tiên sinh tỏ ra có chút khó xử: “Vậy theo ý Triển hộ vệ thì nên làm thế nào?”.
Chỉ thấy đôi mắt của Triển Chiêu rũ xuống một lát, rồi đột nhiên xoay người lao vút
ra khỏi cửa, chỉ chưa đầy nửa tuần trà sau đã dắt về…dắt về một con lừa
“già” “rụng lông”.
Mọi người nhất thời tròn mắt đờ đẫn.
Chỉ thấy
Triển Chiêu đặt dây cương lừa vào tay Kim Kiền, nghiêm sắc mặt nói:
“Triển mỗ đi khắp Trần Châu, mới tìm thấy con lừa này. Nghe nói con lừa
này đi rất chậm lại ổn định, tính khí cũng ôn hoài, vô cùng thích hợp để cưỡi, Kim bổ khoái thấy thế nào?”.
Đi khắp Trần Châu?
Phi! Cái con lừa già rơi lông này sao nhìn thế nào cũng giống hệt con lừa già rụng
lông của lão Hán sáng sáng đi mua cháo sớm dắt qua cửa nha môn vậy.
Kim Kiền
trầm mặc tiếp nhận dây cương, len lén ngẩng lên liếc nhìn đôi mắt đen
láy nhưng lại ẩn chứa ánh sáng rực rỡ khó hiểu kia, lại nhìn vào thanh
Cự Khuyết mà Triển Chiêu vô tình hơi giơ lên, khoé miệng giật giật nói:
“Như vậy rất tốt, thuộc hạ đa tạ Triển đại nhân!”
Hức, Mao chủ tịch, lão nhân gia ngài khỏe chứ, hnay rốt cuộc tôi cũng được thể
nghiệm cái tinh túy trong câu danh ngôn của ngài: “Họng súng đẻ ra chính quyền” rồi đó!
Cho nên, Kim Kiền vô cùng “tình nguyện” và “cam nguyện” cưỡi con “lừa quý giá” rụng
mất lông do cái vị Nam Hiệp danh chấn giang hồ “rất rất cực khổ” mới tìm về được, gia nhập vào đội ngũ vi phục xuất hành của Bao đại nhân.
***
Đội ngũ vi
hành của Bao đại nhân gồm một chiếc xe, hai con ngựa, một con lừa, vốn
định thong thả mà đi, lại thêm Kim Kiền níu chân, thành ra lại càng
“chậm chạp” di chuyển. Mặc dù ngựa cứ đi liên tục không nghỉ, nhưng khi
đặt chân đến huyện thành cũng là lúc đèn đuốc mới lên.
Huyện này có tên Tây Hoa, thuộc sự quản lý của trấn Thảo Kiều, tuy các cửa tiệm phồn thịnh nơi này không nằm trên tuyến đường tất yếu dẫn tới kinh thành
nhưng người dân ở đây rất sung túc giàu có, mua bán tấp nập phồn vinh.
Đoàn người
vào đến huyện thành liền tìm khách điếm nghỉ chân. May mà khách nhân qua lại huyện thành này không nhiều lắm, phòng trống còn dư dả, giá thuê
cũng rất rẻ, mấy người đều được phân mỗi người một phòng, nghỉ ngơi một
tối, một đêm này cũng an lành vô sự.
Hôm sau trời vừa hửng sáng, Kim Kiền đã bị Triệu Hổ ngủ cách vách kéo ra khỏi chăn,
lôi tới phòng của Bao đại nhân dùng bữa sáng.
Vi phục xuất hành ở bên ngoài thì không câu nệ những quy củ rườm rà phức tạp, trên
đường đi tất cả đều ăn cơm cùng bàn với Bao đại nhân, việc này cũng trở
thành chuyện bình thường.
Có may mắn
được ngồi ăn cơm cùng bàn với khâm sai đại nhân, đó là chuyện vinh quang cỡ nào chứ, nhưng đáng tiếc Kim Kiền lại không nghĩ như vậy.
Không vì
điều gì khác, chỉ vì vị khâm sai mặt đen này quá mức thanh liêm, không
có dư tiền mà tiêu xài, mà cái vị sư gia “gậy trúc” làm “chủ chi” bên
cạnh lại vô cùng keo kiệt, thế nên mỗi ngày ba bữa đều là cải trắng, đậu phụ, canh rau không người lái, đúng tiêu chuẩn thức ăn nhà chùa.
“Công Tôn
tiên sinh, lát nữa bản phủ muốn đi dạo một vòng huyện Tây Hoa này, tiên
sinh có nguyện ý đi cùng không?”, Bao đại nhân đặt bát đũa xuống, nhìn
sang vị sư gia bên cạnh hỏi.
Công Tôn tiên sinh gật đầu nói: “Học trò đương nhiên là đi cùng”.
Triển Chiêu, Trương Long, Triệu Hổ cũng đồng thời ôm quyền nói: “Thuộc hạ nguyện ý đi theo đại nhân”.
Bao đại nhân khẽ lắc đầu, vuốt râu nói: “Các ngươi đấy, bản phủ đã sớm nói rồi, xuất môn ở ngoài, không cần như vậy. Chẳng qua là dạo quanh huyện thành, hà
tất phải rầm rộ, phô trương như thế? Bản phủ và Công Tôn tiên sinh cùng
đi là được rồi”.
Triển Chiêu nghe vậy, lập tức ôm quyền nói: “Thuộc hạ chỉ lo nghĩ cho sự an toàn của đại nhân”.
“Triển hộ
vệ…”, Bao đại nhân liếc nhìn thần thái khẩn trương của người thanh niên
trước mặt, cuối cùng không thể lay chuyển được, chỉ đành gật đầu nói,
“Vậy thì nhờ Triển hộ vệ”.
Công Tôn
tiên sinh thấy tình huống như thế cũng mỉm cười nói: “Lời của đại nhân
cũng không phải không có lý. Lần này cải trang đi thăm thú ở bên ngoài,
nếu cứ mỗi lần ra cửa đều rầm rộ tiền hô hậu ủng như vậy thì cái ngày
thân phận khâm sai của đại nhân bị bại lộ sẽ không còn xa”, ngưng một
chút, lại tiếp, “Chi bằng để Trương Long, Triệu Hổ đi mua mấy thứ rau
quả tươi chuẩn bị dùng trên đường cũng tốt”.
“Công Tôn tiên sinh…” trên khuôn mặt hai người Trương Long, Triệu Hổ lộ rõ vẻ khó xử cùng bối rối.
“Công Tôn
tiên sinh”, Triển Chiêu ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói, “hai người
Trương Long, Triệu Hổ đi theo Triển mỗ cùng bảo vệ đại nhân thì tốt hơn, về phần mua rau quả, nếu không ngại thì xin nhờ Kim bổ khoái”.
“Phụt…Khụ khụ…”, Kim Kiền đang cắm cúi chan canh liền ngẩng phắt lên, nhìn thẳng vào Triển Chiêu.
Sặc, cái con mèo này lại nghĩ ra việc gì để hành hạ mình đây?
“Mấy tháng
trước Triển mỗ từng có may mắn được chứng kiến cảnh Kim bổ khoái mặc cả
rau ở chợ, có chút cảm khái đối với tài ứng đối lanh lẹ của Kim bổ
khoái, lại càng cảm phục vạn phần với tâm tư mẫn tiệp của Kim bổ khoái.
Nếu có thể mời Kim bổ khoái đi mua rau quả, nhất định sẽ giảm được một
số ngân lượng đáng kể.”
Những lời
này vừa nói ra, không chỉ Trương Long, Triệu Hổ gương mặt mang theo vẻ
kinh ngạc, Công Tôn tiên sinh biểu cảm hàm chứa vẻ thú vị, mà ngay đến
Bao đại nhân trước nay vốn thiết diện vô tư cũng lộ ra vài phần thích
thú.
“Vậy ư? Bản phủ chưa từng nghe qua, Kim bổ khoái còn có bản lĩnh như vậy sao?”
“Khụ, cái
này…đó là, Triển đại nhân quá khen rồi, chỉ là chút tài mọn, không đáng
nhắc đến…”, Kim Kiền da đầu tê dại, cười khan nói.
“Kim bổ
khoái không cần khiêm tốn như vậy. Nhắc đến bản lĩnh mặc cả của Kim bổ
khoái, sợ là trước không ai địch nổi, sau không kẻ sánh bằng”, Triển
Chiêu ở bên bổ sung thêm.
“Xin chỉ giáo cho?” Công Tôn tiên sinh liếc nhìn sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch của Kim Kiền một cái, mỉm cười hỏi.
Triển Chiêu lẳng lặng liếc Kim Kiền, tiếp tục:
“Kim bổ
khoái có còn nhớ, khi đó Kim bổ khoái từng giải thích rất tâm đắc về
nguyên do tại sao đại nhân mặt đen còn Công Tôn tiên sinh thì mặt lại
trắng bóc…”
Đôi mắt nhỏ
đột nhiên mở lớn, Kim Kiền cảm thấy khoé miệng giật giật không ngừng,
chỉ có thể trừng mắt nhìn cái vị Ngự tiền hộ vệ, nghe nói vốn ôn hoà nho nhã, điềm tĩnh vững vàng tựa núi, phía trước đang nghiêm sắc mặt, dùng
chất giọng nhẹ nhàng êm tai nói:
“Kim bổ
khoái từng trước mặt chúng bách tính ở chợ nói rằng, đại nhân vì công vụ bận rộn không có thời gian rửa mặt nên mới khiến mặt đen sì, mà Công
Tôn tiên sinh mặt trắng bóc, chính là vì đại nhân muốn tiết kiệm dầu
thắp nên mới để tiên sinh dùng bột mì đắp lên mặt phản chiếu ánh trắng,
nhờ đó mà phê duyệt xử lý công văn.”
“…”
Trong phòng một mảnh tĩnh lặng.
Công Tôn
tiên sinh mặt đã trắng lại càng thêm trắng, Bao đại nhân mặt đã đen lại
càng thêm đen, hai người Trương Long, Triệu Hổ khuôn mặt cũng đỏ bừng,
cuối cùng không nhịn được, đồng thời nhảy lên hệt như bị lửa đốt sau
mông, vội vàng chắp tay thi lễ, tông cửa mà chạy.
Mới ra khỏi phòng, đã nghe thấy hai tràng cười bị đè nén không nhịn nổi vang lên.
Kim Kiền
muốn khóc mà không có nước mắt, ngay cả ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt Bao
đại nhân và Công Tôn tiên sinh cũng không dám, chỉ đành âm thầm thăm hỏi ân cần mười tám đời tổ tông của Tiểu Miêu trong bụng, sau đó cố gắng
đứng lên, hô: “Thuộc hạ đi mua rau quả!”.
Lời còn chưa dứt, đã để lại một đám bụi thoát khỏi hiện trường.
Chỉ thấy
Triển Chiêu thần sắc không đổi, thong thả đứng lên, cung kính ôm quyền
nói: “Thuộc hạ cáo lui trước, đại nhân quyết định xuất hành lúc nào chỉ
cần gọi một tiếng, thuộc hạ lập tức đi theo”.
Chỉ là khi đóng cửa lại, đôi môi mỏng cũng không khỏi khẽ nhếch lên cùng cặp mắt đen láy ẩn chứa nét cười.
Còn lại Bao
đại nhân và Công Tôn tiên sinh mặt đối mặt nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng
không nhịn được, đưa tay lên che mặt mà cười.
“Khụ khụ…Đại…đại nhân, xin thứ cho học trò vô lễ, khụ khụ…”
“Ha ha ha ha…không sao, không sao, bản phủ đã lâu chưa từng cười như thế này rồi…Thỉnh thoảng như vậy, cũng hay…”
Qua một lúc sau….
“Công Tôn tiên sinh, Kbk có chỗ nào đắc tội với Triển hộ vệ vậy?”
“Khụ, vì sao đại nhân lại hỏi như thế?”
“Bản phủ chỉ cảm thấy, trên đường đi, dường như Triển hộ vệ luôn làm khó Kim bổ khoái.”
“Đại nhân cảm thấy Triển hộ vệ làm khó Kim bổ khoái?”
“…Việc này, nếu nói là làm khó, thì không hẳn đúng, chỉ là…”
“Đại nhân thấy Triển hộ vệ của mấy ngày gần đây so với Triển hộ vệ của trước kia thế nào?”
“Tựa hồ như
khôi phục lại vài phần tật xấu giang hồ…có điều thế cũng tốt, bình thời
Triển hộ vệ luôn quá mức nghiêm khắc với bản thân, bản phủ nhìn mà đau
lòng vô cùng. Hôm nay như thế này thì tốt rồi!”
“Nếu đã như thế, đại nhân hà tất phải lo lắng?”
“Khụ khụ, chỉ là bản phủ nhìn Kim bổ khoái…có chút không đành lòng mà thôi…”
“Đại nhân mặc dù luôn được xưng tụng là thiết diện nhưng lòng lại ôm nỗi quan hoài thương xót chúng nhân, học trò cảm phục!”
“Tiên sinh quá khen rồi…”
“Đại nhân, thời gian không còn sớm nữa, xin đại nhân chuẩn bị để xuất hành.”
“Đúng, đúng, đúng, lập tức xuất hành.”
Cứ như thế, cho đến khi Bao đại nhân bước ra khỏi cửa, cũng chưa từng nhớ ra mình vừa lo lắng chuyện gì.
Mà trên khuôn mặt nho nhã của Công Tôn tiên sinh phía sau, ý cười cũng chầm chậm dâng lên.
***
Huyện thành
Tây Hoa tuy không lớn nhưng đường xá rất chỉnh tề sạch sẽ, các cửa tiệm
thì ngay ngắn quy củ, dân chúng ai nấy đều ăn mặc gọn gàng sáng sủa, so
với kinh thành cũng chẳng kém là bao.
Mà trên chợ, mua bán tấp nập sầm uất, các thứ rau củ quả tươi ngon được bày bán,
những tiểu thương buôn bán nhỏ không ngừng cất tiếng rao, không khí rất
náo nhiệt.
Chỉ là lẫn
trong đám người mua bán, có một kẻ, hành vi hoàn toàn khác với tất cả,
đến chợ chẳng mua chẳng bán, cứ đi tới đi lui ở đầu con hẻm ngay cạnh
chợ, co người ôm đầu, thở ngắn than dài. Đó chính là Kim Kiền, người vừa chạy trối chết khỏi khách điếm.
“Nghĩ xem
gần đây mình an phận thủ thường, không làm mấy chuyện kinh thiên động
địa, cũng chưa từng chòng ghẹo trai gái con nhà lành khuynh quốc khuynh
thành, đối với Tiểu Miêu được người người trên giang hồ ngợi khen lại
càng thêm tôn kính, hà cớ gì mà mấy ngày nay hôm nào Tiểu Miêu cũng túm
lấy mình trêu chọc chứ? Không lẽ Nam hiệp, đường đường một nam tử thân
cao bảy thước cũng có kỳ kinh nguyệt? Thực là quá mức quỷ dị!”
Ngưng một
lát, Kim Kiền đột nhiên nhớ ra cái gì, chợt nhảy dựng, lôi từ trong
người ra một túi tiền, vội vàng mở đôi mắt nhỏ lên nhìn trừng trừng vào
trong túi, khuôn mặt liền biến sắc như nhà có đám kêu lên:
“My God! Bị
Tiểu Miêu dọa, mình quên chưa lấy tiền từ chỗ Công Tôn tiên sinh đã chạy mất rồi, cũng không biết tiền mua trái cây có được thanh toán không
nữa…”
Dứt lời, lại ngồi xổm xuống, đôi lông mày nhăn nhúm thành hai con sâu róm, thần sắc
trầm hẳn xuống lẩm bẩm nói: “Chậc chậc, nhớ tới sắc mặt của Công Tôn
Trúc Tử, sợ là chi phí mua bán hôm nay vô vọng, không cách nào được
thanh toán rồi…Nghĩ mà xem mình tận tâm tận lực vào sinh ra tử quên ăn
quên ngủ mới dành dụm được mấy văn tiền riêng, không lẽ cứ vậy mà cuốn
theo gió bụi ư…”
“Này, tiểu tử!”
“Trời cao ơi, đất dày hỡi, chúa Jesus người ơi…hãy mở mắt mà trông…”
“Này này, gọi ngươi đó, cái tên nhỏ thó ngồi xổm góc tường ấy!”
“Gọi cái gì mà gọi?! Không nhìn thấy tôi đang suy ngẫm đại kế dân sinh hả…Hử?!”
Kim Kiền
đứng phắt dậy, trợn mắt nhìn về phía tiếng nói phát ra, đang định chửi
ầm lên với cái tên không có mắt dám cắt đứt mạch suy nghĩ của mình, có
điều vừa mới thốt ra miệng được nửa câu, liền nuốt ực trở vào.
Chỉ thấy
cách Kim Kiền chưa đầy năm bước chân, là một gã vai hùm thân gấu trang
phục giang hồ đang đứng, dáng người cao lớn, mặt mày dữ tợn, vẻ ác độc
hung tàn ngập tràn, đôi mắt hình tam giác phát ra hung quang; mà điều
quan trọng chính là bên hông gã giắt một thanh cương đao với vỏ đen xì,
mới nhìn đã biết tuyệt không phải hạng lương thiện gì.
“Vị nhân
huynh này, không biết có gì chỉ giáo?”, Kim Kiền hơi ngẩn ra, trong nháy mắt sắc mặt liền biến đổi, môi lập tức cong lên thành một nụ cười, ôm
quyền hỏi.
Muốn đánh cũng tránh mặt cười, trước tiên cứ cười đã rồi nói.
“Thoạt nhìn rất lạ mắt, là người bên ngoài tới hả?”, gã đánh giá Kim Kiền trên dưới một phen, rồi liếc đôi mắt tam giác hỏi.
“Ôi, đúng…”, Kim Kiền chớp chớp mắt trả lời, lòng lại thầm buồn bực: Khẩu khí người
này sao giống quan sai thẩm vấn vậy, chỉ là hình tượng này…thật tổn hại
hình ảnh của nhân viên nhà nước thời cổ đại quá đi.
“Tới huyện Tây Hoa làm cái gì?”
“Cái này, chỉ là đi ngang qua thôi…Ha ha…”. Làm cái khỉ khô nhà ngươi ấy!
“Ngồi ở đầu chợ làm gì?”
“Hả? Mua đồ
ăn, mua đồ ăn…” Kim Kiền thực có chút khó hiểu khi bị gặng hỏi thế này,
nhưng ở đây lạ nước lạ cái, lại không biết chắc thân phận người này, chỉ đành trả lời qua loa ứng phó.
Gã đó tiến
lên vài bước, đôi mắt tam giác đánh giá Kim Kiền từ trên xuống dưới, từ
dưới lên trên mấy bận, mãi đến khi vẻ tươi cười trên khuôn mặt của Kim
Kiền sắp không giữ nổi nữa, mới nói:
“Vậy còn không mau đi đi? Đừng ngồi ở đây cản đường!”
“Hơ…Vâng, đi liền…”
Kim Kiền
nghiêng đầu gãi gãi tóc, miệng vâng dạ trả lời, y theo lời mà xoay người đi vào chợ, nhưng trong đầu lại có một loại cảm giác rất không bình
thường.
Thần sắc cái gã phía sau ngưng trọng liếc nhìn bóng lưng Kim Kiền một cái, rồi cũng xoay người rời đi.
Chỉ thấy chợ của huyện thành Tây Hoa này tuy không lớn, nhưng các loại hoa quả rau
củ nào cũng có, tươi ngon đẹp mắt, tiếng rao tiếng người mua kẻ bán
huyên náo ầm ĩ, không khỏi khiến cho Kim Kiền nhớ đến những ngày tháng
huy hoàng đi mua bán nơi phố thị ở Đông Kinh Biện Lương, lòng thời trào
dâng một thứ tình cảm hoài niệm khôn tả.
Những tháng
ngày rực rỡ hiện lên rõ mồn một trước mắt, thoáng cái một luồng hào khí, sự hưng phấn, cảm giác mê say sôi nổi dâng trào trong lồng ngực, Kim
Kiền hít sâu một hơi, xắn tay áo, đôi mắt nhỏ long lên, liền tiến ngay
đến chỗ một tiểu thương gần nhất.
“Đại thúc, lê của thúc bán thế nào?”
Vị đại thúc bán lê này mắt không buồn ngước lên, lạnh nhạt thốt ra một câu: “Mười văn tiền một quả”.
“Hả…Thúc nói gì?!”, đôi mắt nhỏ của Kim Kiền trợn tròn, kinh ngạc đến mức dưới chân
lảo đảo, “Mười văn tiền một quả? Đại thúc, chi bằng thúc đi cướp tiền
trang cho rồi, nói đùa cũng đừng nói như thế chứ?!”.
“Ai nói đùa với cậu?”
Kim Kiền
chớp chớp mắt, thầm nghĩ: Chậc chậc, thời gian trước giá lê của cả Đông
Kinh Biện Lương còn không quá mười văn tiền ba cân, vậy mà mới chưa đầy
mấy tháng, sao giá cả lại phi vọt lên đến mức này? Lạm phát chăng? Hay
khủng hoảng kinh tế? Hay là quan hệ ngoại giao hai nước Tống Liêu trở
nên căng thẳng?
“Khụ khụ, đại thúc, lê của thúc hình như hơi đắt rồi?”
“Đắt?! Giá của tôi coi như còn rẻ đó, nếu không cậu đi hỏi những chỗ khác xem!”
“Không bớt chút nào ư?”
“Một văn tiền cũng không bớt!”
“Thật sự là không bớt sao?”
“Nửa văn tiền cũng không thể thiếu!”
“Được, đại thúc, thúc thật có cốt khí!”
Kim Kiền nhăn mặt xoay người rời đi.
Hừ, chỉ bằng cái danh hiệu “Khai Phong đệ nhất dìm giá”. Hôm nay nếu không thể đem
vật giá ở chợ này giảm xuống ba phần, thì chữ “Kim” này sẽ viết ngược!
Hai tuần hương sau…
“Tục ngữ
nói: “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân! Thế sự vô thường, vật
giá khó lường! Đừng nói đem chữ “Kim” viết ngược, sợ là viết ngang cũng
còn khó ấy chứ…”
Kim Kiền
ngẩn ngơ đứng ở cuối chợ, tóc tai tán loạn, sắc mặt xanh mét, nhìn dân
chúng lũ lượt qua qua lại lại, đột nhiên dâng lên thứ cảm giác vật đổi
sao dời, lạ lẫm vô ngần.
Trải qua mấy phen khẩu chiến dữ dội tới mức trời đất u ám, ngay cả lưỡi cũng mòn đi
mất một nửa, mà giá cả thì đến nửa văn tiền cũng chẳng giảm được.
Đưa tay sờ sờ túi tiền vốn không lấy gì làm nhiều nhặn trong lòng, Kim Kiền đột nhiên thấy tim buốt nhói.
Mất hết hy vọng, đau thấu tâm can cũng chỉ đến thế này mà thôi…
Tiền riêng
tổng cộng chưa đầy năm mươi văn, cũng chỉ mua được bốn quả rưỡi lê, trừ
mình ra, thì mỗi người đến một quả lên cũng chẳng đủ mà chia.
Lão Bao à, tiền lương, tiền thưởng, ba phúc lợi xã hội* của tôi có nên tăng không?!
*Ba phúc lợi xã hội ở đây gồm có: bảo hiểm y tế, bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm thất nghiệp
“Haizzz…”,
Kim Kiền thở dài cái thượt, hai mắt dại ra đảo qua đảo lại trong chợ,
đột nhiên, trong đôi mắt nhỏ loé lên một tia sáng, chỉ thấy Kim Kiền
điểm mũi chân, tung mình lên đến trước một sọt hàng cách chợ hơn một
trượng.
“Này này, tiểu ca, lê này huynh bán thế nào…đấy?”
Giọng nói
mắc lại trong cổ, đôi mắt nhỏ của Kim Kiền trợn tròn lên, ngẩn ngơ nhìn
cái người bán lê trước mặt, trong lòng bất giác vang lên một câu thế
này: Tây Thi trái cây ư?!
Chỉ thấy
thiếu niên trước mắt này, tuổi khoảng mười sáu mười bảy, thân hình cao
gầy, vận nông phục giản dị, đai lưng vải thô quấn quanh eo nhỏ, tóc đen
huyền, đôi lông mày như vẽ, hai mắt long lanh ngập nước, môi đỏ tựa anh
đào. Nếu phần ngực không bằng phẳng, yết hầu không nhô lên, thì Kim Kiền cơ hồ hoài nghi vị thiếu niên trước mặt đây chính là một cô gái mặc nam trang.
“Khách quan
muốn mua lê?”, hiển nhiên là thiếu niên này bị Kim Kiền đột nhiên xuất
hiện dọa cho hoảng sợ, qua một lát mới mở miệng hỏi.
“À…đúng, mua lê, bao nhiêu tiền?!”
May mà Kim
Kiền vẫn thường được sắc đẹp tuyệt đỉnh của Tiểu Miêu rèn luyện, hun
đúc, cho nên chỉ chưa đầy mấy giây liền ổn định lại tâm thần, phấn chấn
vô cùng, nghiêm sắc mặt hỏi.
“Mười văn tiền ba cân”, thiếu niên trả lời.
“Ưm hả?!”, mí mắt Kim Kiền run lên, bỗng nhiên cao giọng, “Huynh nói bao nhiêu tiền?!”.
Dường như vẻ mặt của Kim Kiền quá mức đặc sắc, thiếu niên không khỏi mỉm cười một cái đáp: “Mười văn tiền ba cân”.
Kim Kiền bỗng có cảm giác trước mắt ánh hào quang tỏa vạn trượng, khí lành rọi khắp:
Thánh mẫu Maria! Thiếu niên này nhất định là Tán tài đồng thử mà Thượng đế phái xuống!
“Bớt nói nhảm đi! Cân cho tôi hai cân trước!”, Kim Kiền hai tay chống nạnh, khí thế nuốt sơn hà ra lệnh.
Đôi lông mi dài của thiếu niên chớp lên chớp xuống mấy lần, mới hoàn hồn lại, vộ vàng cúi đầu nhặt lên trong giỏ đặt lên cân.
“Hai cân, khách quan, của ngài đây…”
“Khoan đã!”, một giọng nói bất thiện quát lên bên tai, một bàn tay to đột nhiên giơ
ra chắn giữa hai người, làm cho số lê Kim Kiền sắp cầm bị rơi xuống đất.
Kim Kiền
nhất thời tức giận, quay đầu chửi ầm lên: “Là tên khốn nào không có mắt, dám quấy rầy ông đây mua đồ?! Có phải là rảnh quá nên ngứa mình…hơ?”.
Đến khi nhìn rõ người trước mặt, Kim Kiền liền sửng sốt.
Mắt tam giác, râu quai nón… đây chẳng phải là cái gã vừa mới đụng độ ở chợ sao?
Mà bên cạnh gã đó, còn hơn chục tên vũ phu cũng ăn mặc y chang thế, vẻ mặt rất chi là bất thiện.
“Hừ hừ, để
ta xem cái tên ăn gan hùm mật gấu nào dám đến đây mua đồ?! Thì ra là
ngươi, tên tiểu thử thối từ bên ngoài tới!”, gã mắt tam giác trừng lên,
cười lạnh nói.
Hả?!
Kim Kiền
chớp chớp mắt mấy lần, nhìn mấy tên vũ phu sắc mặt sầm sì trước mắt,
không khỏi quay đầu nhìn sang thiếu niên bán lê đứng bên cạnh.
Vừa quay sang nhìn Kim Kiền liền kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ.
Chỉ thấy thiếu niên nọ cau đôi mày dài, đôi mắt long lanh nước đầy phẫn nộ, sắc mặt đen đi quá nửa, thân hình nhỏ gầy cứng ngắc.
Gì… Biến thân thành Thiên thần sa ngã rồi sao?!
“Phạm Dung
Hoa, lá gan ngươi cũng chẳng nhỏ đâu nhỉ, không giao ra ‘phí họp chợ’ mà dám đến chỗ này bán hàng ư? Có phải là mấy ngày trước ông đây dạy dỗ
ngươi quá nhẹ nhàng không?”
Gã hung hăng đẩy Kim Kiền qua một bên, dẫn mấy tên thủ hạ đi thẳng tới sọt hoa quả, trừng mắt nhìn thiếu niên nọ quát lớn.
“Ta chưa
từng vaò chợ buôn bán, vì sao phải nộp ‘phí họp chợ’?”, thiếu niên tên
Phạm Dung Hoa ngước đôi mắt long lanh trong trẻo lên nhìn thẳng vào mấy
người trước mặt, rành mạch hỏi lại.
“Ha ha, chưa từng vào chợ?! Tiểu tử, ngươi chớ có cho rằng cách vài thước như vậy
thì có thể trốn không nộp ‘phí họp chợ’ nhé?! Nói cho ngươi biết, cả cái huyện Tây Hoa này chỗ nào cũng là địa bàn của Quách gia, chỉ cần ngươi
buôn bán trong huyện Tây Hoa này, thì ‘phí họp chợ’ một văn tiền cũng
không thể thiếu!”
“Ngươi…!” Phạm Dung Hoa sắc mặt tái đi, đôi môi đỏ mím chặt lại thành một đường chỉ.
“Hừ! Không
lằng nhằng nữa! Các huynh đệ, đập phá cho ta!”, gã cười lạnh một tiếng,
hô lên một cái, mấy tên sau lưng liền xông lên phía trước, đá Phạm Dung
Hoa ra rồi giơ chân lên đạp vào sọt lê.
“Không
được!”, chỉ thấy Phạm Dung Hoa rạp người xuống, ôm sọt lê bảo vệ trước
ngực, nhất thời vô số bàn chân đá vào tấm lưng nhỏ gầy của cậu thiếu
niên.
“Ngươi, cái tên tiểu tử thối này!”
Gã cầm đầu
ánh mắt chợt biến hoá, rút thanh cương đao bên hông ra, hàn quang loé
lên, lưỡi đao nhắm thẳng vào khuôn mặt trắng nõn của Phạm Dung Hoa mà
vạch tới.
Nói thì
chậm, khi đó xảy ra rất nhanh, chỉ thấy gió rít lên trước mặt, thanh
cương dao trong tay gã kia bỗng nhiên bị ghìm lại. Định thần nhìn kỹ,
thì thấy một thiếu niên gấy yếu chẳng biết xuất hiện trước mắt tự lúc
nào, hai tay giữ chặt lấy chuôi đao, không cho lưỡi đao hạ xuống nửa
phần.
Đó chính là Kim Kiền, thiếu niên từ bên ngoài đến ban nãy vừa mua lê.
Tất cả đều sửng sốt.
Chỉ thấy Kim Kiền nặn ra vẻ tươi cười nói: “Mấy vị đại ca, chuyện gì cũng có thể
thương lượng được, hà tất phải động đao thương chứ, làm tổn thương đến
hoà khí…”
Nhưng trong lòng lại thầm kêu khổ:
Sặc, chẳng
qua chỉ ra ngoài mua có mấy cân lê thôi cũng đụng phải bọn xã hội đen
thu phí bảo kê, đúng thật là ngày giờ bất lợi, việc xấu đầy cửa…Haizzz,
có điều một thanh niên năm tốt* thiện lương, hiền lành, nhân hậu, quên
mình vì người như mình đây, sao có thể giương mắt nhìn một mỹ thiếu
niên…khụ khụ…à là một người dân lương thiện bị bọn xã hội đen hạ độc
thủ! Hành vi đáng khinh như thế, đường đường một người hiện đại như mình sao có thể làm đây?! Huống hồ mấy cái tên xã hội đen tép riu này, mình
chỉ cần tùy tiện ném ra vài viên đạn khói là có thể dễ dàng đối phó…
*Thanh niên năm tốt chính là: học tập tốt, tư tưởng tốt, công tác tốt, kỷ luật tốt, tác phong tốt
Nghĩ đến đây, Kim Kiền liền lén thò một tay vào trong người sờ soạng…
Gì?
Hơ?!
Ha!!!
Ha ha ha…Khụ khụ…
Mới rồi vội vàng ra cửa, hình như quên mang túi thuốc theo rồi…