Tha giai huề tửu tầm
phương khứ, ngã độc quan môn hảo tĩnh miên; duy hữu phi hoa tự tương
mịch, nhân phong hòa vũ đáo sàng tiền.
Viên Thanh Cử tỉnh dậy
đúng giờ theo đồng hồ sinh học, gió lạnh cuốn tấm rèm cửa bay lượn, mưa
vẫn chưa ngừng, tí tách đập vào phiến lá quấy rầy giấc ngủ của người
khác, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến tâm tình tốt của anh. Cô gái nhỏ
vẫn ngoan ngoãn ngủ trong ngực anh, anh kéo chăn lên một khúc bao chặt
lưng cô lại. Anh vươn tay kéo sợi dây dưới giường, tấm màn bốn góc cột
giường lập tức hạ xuống, một chút gió cũng không lọt.
Có lẽ động
tác của anh quấy nhiễu đến cô gái nhỏ, cô cau mày, cọ cọ vào ngực anh
muốn tìm một tư thế thoải mái ngủ, miệng rầm rì gì đó không rõ. Viên
Thanh Cử nhịn cười, nhích người lên một chút để cô gối thoải mái, lúc
này cô gái nhỏ mới thỏa mãn, chậc lưỡi một cái, ngoan ngoãn ngủ.
Màn giường che lại hơi lạnh và ánh sáng chói mắt bên ngoài, tạo thành một
không gian nhỏ. Viên Thanh Cử vừa cười vừa ôm cô gái nhỏ ngủ say.
“Vâng, tiên sinh, hôm nay cậu ba thật sự rất bận không thể phân thân được…
Được, tiên sinh, lát nữa cậu ba dậy… không, tôi sẽ chuyển lời cho ông…
Được, tiên sinh, chúc ông đi chơi vui vẻ, hẹn gặp lại.” Bác Hách cúp
điện thoại, nhìn bếp trưởng đang đứng phía sau: “Có chuyện gì?”
“Bác Hách, bác xem bữa sáng hôm nay…”
“Hâm nóng lại trước đi.” Bác Hách nhìn đồng hồ trên cổ tay, lại liếc mắt lên lầu một cái: “Cũng có thể bắt đầu chuẩn bị cơm trưa được rồi, không
chừng lại vừa lúc.”
“Được.” Đầu bếp trưởng cũng không dám hỏi nhiều, nghe chỉ thị liền xoay người trở về phòng bếp.
Bác Hách khoanh tay bước nhẹ ra khỏi đại sảnh, đi qua hành lang gấp khúc.
Dưới hành lang có xích đu và một cái bàn thấp, trên bàn là một lò đất
sét, trong lò đang nấu nước, nước đã bắt đầu sôi, sùng sục sùng sục làm
nắp lò run bần bật. Bác Hách lấy vải bông bao lấy tay cầm, nhấc bình lên pha trà.
Trà, là mầm năm nay vừa mới hái.
Vừa rót ra, mùi thơm ngát đã lan ra bốn phía. Bác Hách hít sâu một hơi rồi nâng chung
trà lên nhấp một ngụm nhỏ, thoải mái thở dài một tiếng. Sau đó ông dựa
người vào xích đu, chầm chậm đong đưa, dễ chịu nhắm mắt lại, vừa nghe
tiếng mưa rơi vừa ngâm nga hát: “Hương Xuân ơ ~ không đến lâm viên sao
biết mùa xuân, tươi sắc như thế…”
An Lai ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy gối đầu cứng hơn ngày trước, ngủ lâu xương gò má bị cấn phát đau.
Cô vươn tay vỗ vỗ vài cái muốn làm nó xốp một chút, nhưng cái gối này
không biết nghe lời, chẳng những vỗ không xốp lại còn lộn xộn, đã lộn
xộn lại còn giữ chặt tay cô không buông. An Lai buồn bực mở mắt, nhìn
thấy một gương mặt đầy ý cười.
Viên Thanh Cử một tay giữ cánh tay lộn xộn của cô, một tay xoa ngực, rầu rĩ ho khan vài tiếng, trêu ghẹo
nói: “Lai Lai, em đây là muốn qua sông đoạn cầu, hay là muốn mưu sát
chồng hả?”
Được rồi, An Lai nhớ ra rồi. Sau khi hoàn hồn cô lấy
tay bưng kín mặt, rúc vào trong chăn, cứ như làm vậy thì sẽ che giấu
được bộ dạng quẫn bách của mình. Bây giờ nhớ lại, tối qua động tĩnh của
cô thật sự rất lớn, nửa đêm đánh thức bắt người khác đến an ủi cô, sau
đó còn giữ chặt quần áo không cho người ta đi.
Tối hôm qua cô rất sợ, bây giờ nhớ lại vẫn còn rùng mình, chỉ là sao sự việc lại biến
thành thế này? Sáng sớm, phát hiện trên giường có thêm một người đàn
ông, tuy rằng người đàn ông này là chồng trên danh nghĩa của mình.
Thượng đế ơi, người trực tiếp mang con đi gặp Mẹ Maria đi, còn tốt hơn hoàn cảnh thế này.
Viên Thanh Cử buồn cười lôi An Lai trong chăn ra: “Coi chừng ngạt thở.”
Viên Thanh Cử kéo hai bàn tay đang bụm mặt của cô gái nhỏ xuống, cô liền
nhắm mắt cúi đầu. Nhìn thân thể cong như con tôm của vợ mình, Viên Thanh Cử cảm thấy cực kì đau đầu, anh híp mắt đưa tay ngắt cái mũi xinh xắn
của cô mới khiến cô trừng mắt nhìn mình. Anh không chút để ý, ngắt xong
lại thuận tay vuốt sống mũi cô một cái: “Đã đến giữa trưa rồi, em còn
chưa đói sao?”
Tình huống này, con gái thường sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Thét chói tai? Khóc rống?
Được rồi, xét thấy tình huống của bọn họ có vẻ đặc biệt, người cũng là do
chính cô giữ lại, An Lai cảm thấy nếu mình còn thế này nữa thì quá khác
người, quá mất mặt. Vì thế, cho dù cả mặt nóng bừng, cô vẫn liều lĩnh
trấn định lại, sau khi mắt to nhìn mắt nhỏ với người đàn ông bên cạnh
hồi lâu, cô nói lung tung: “Trời vẫn đang mưa.”
“Ừm?”
“Vậy thì không thể đi phơi nắng theo kế hoạch được rồi.”
Viên Thanh Cử dở khóc dở cười lắc đầu, xoa xoa gáy cô. Tay anh vừa chạm vào
tóc đã nhận thấy xúc cảm khác thường, anh thu tay lại, ôm cô gái nhỏ vào trong lòng.
An Lai bị ép dựa đầu vào ngực Viên Thanh Cử, tóc bị
anh luồn tay vào, anh tìm đến vết máu còn chưa bong ra kia, nhấn nhẹ:
“Còn đau không?”
An Lai lung tung lắc đầu, chỉ là vết thương đó
đang lên da non nên rất ngứa, bình thường cô tận lực xem nhẹ nó, hiện
giờ bị ngón tay hơi thô ráp vuốt ve khiến cô khó nhịn, ngẩng đầu lên cọ
hai lần.
Viên Thanh Cử cúi đầu lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ngứa.” An Lai xoay đầu, xấu hổ đáp. Cô muốn đưa tay lên nhưng lại bị một bàn
tay to giữ lại, Viên Thanh Cử không đồng ý nói: “Đừng dùng móng tay, em
không sợ miệng vết thương bị nhiễm trùng sao?” Nói xong anh dùng ngón
tay nhẹ nhảng vuốt nhẹ vết máu chung quanh thịt non.
An Lai hích hích mũi: “Em chỉ lo chỗ đó sau này bị trọc, không mọc tóc được nữa.”
Viên Thanh Cử cũng lo lắng mím môi, không chắc chắn nói: “Chắc là… không
đâu.” Nhìn cô gái nhỏ ỉu xìu nằm bò, anh cúi đầu nói nhỏ bên tai cô một
câu: “Cho dù có trọc hết đầu, anh cũng sẽ không ghét bỏ.”
An Lai
đẩy anh ra, xoay người ngồi dậy trừng anh. Viên Thanh Cử thò người lấy
quần áo đã chuẩn bị sẵn trên tủ đầu giường đưa cho cô: “Dậy đi, hôm nay
anh đã bảo người chuẩn bị thanh đoàn* cho em rồi.”
(*) Thanh đoàn là đặc sản vùng Giang Nam, có màu xanh, dùng nước cỏ tương mạch trộn
với bột gạo nếp, bọc lại thành bánh nhân đậu nhỏ, không ngọt không ngấy, có mùi cỏ xanh nhạt mà thơm lâu.
An Lai ôm quần áo xuống giường, hai mắt sáng lên, hỏi: “Là của nhà trong ngõ hẻm có cây hạnh hoa kia sao?”
Viên Thanh Cử vẻ mặt quái dị nhìn cô, gật đầu.
An Lai cảm thấy vui vẻ một cách khó hiểu: “Làm phiền anh rồi… nhiều năm
như vậy vẫn còn nhớ rõ.” Nói xong chính cô cũng sửng sốt, che miệng nhìn Viên Thanh Cử.
Viên Thanh Cử đi tới bên người An Lai, đỡ vai cô thăm dò hỏi: “Lai Lai, em nhớ rồi sao?”
An Lai tập trung suy nghĩ đến những thứ vừa lướt qua đầu, nhưng lại không
nhớ được gì cả. Cô ảo não đấm vào đầu mình, Viên Thanh Cử nhẹ nhàng thở
ra, kéo cô ôm vào ngực, vỗ lưng cô an ủi: “Không sao, Lai Lai, bất kể
thế nào anh vẫn đều ở cạnh em.”