Thân thể rơi xuống
giường lớn mềm mại, mềm đến mức An Lai không bật lên cái nào. Viên Đại
Lang tiện đà nằm xuống cạnh cô, nâng mặt cô lên hôn. Biết lần này An Lai làm thế nào cũng chạy không thoát nên anh không vội, chậm rãi chơi đùa.
An Lai đẩy cái đầu tác quái ra, thở nhẹ: “Cái gì gọi là mua hôm qua? Anh mua củ cải trắng sao?”
Viên Thanh Cử liên tục chiến đấu ở những nơi khác, chậm rì rì nói: “Núi
không đến với anh thì anh đến với núi*. Chẳng phải là anh lo bảo bối em
bị mệt sao. Về sau buổi tối anh ở đây cùng em, lên lớp rất gần.”
(*) Câu gốc là Sơn bất tựu ngã ngã tựu sơn.
An Lai giận chết được, thì ra công tác tư tưởng cô làm với anh trước khi
vào học đều là không công. Hơn nữa ở chuyện này, Viên Thanh Cử quá không phân rõ phải trái, nói làm sao anh cũng không thông. Cô buồn bực vô
cùng nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể im lặng phản kháng
không chịu phối hợp với màn vận động kế tiếp. Nhưng cô vẫn nhớ rõ, tại
hạng chiến đấu trong phòng này cô hoàn toàn không phải đối thủ của Viên
Thanh Cử, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm thế nào, tạm thời không
nhắc tới.
Dù trong lòng khó chịu, nhưng đụng phải chuyện liên
quan đến phúc lợi của Viên Đại Lang thì An Lai thật sự hết cách. Cuối
cùng cô đành bắt đầu những ngày làm học sinh ngoại trú “đêm không về”
của mình.
Không hề ngạc nhiên, khi cô tỉnh lại lần nữa đã là trưa ngày thứ Bảy rồi, bị đói đến tỉnh. Điều hòa trong phòng hơi thấp, cô
làm tổ trong chăn một lát nữa mới đứng lên. Viên Thanh Cử đã mất tăm,
trên cửa tủ lạnh có dán tờ giấy nhớ: Bảo bối, anh có việc ra ngoài một
lát, chiều về. Em ngoan ngoãn ăn cơm, ở trong tủ lạnh.
An Lai bĩu môi, lấy bút vẽ cái mặt quỷ ở cuối tờ giấy.
Trong tủ lạnh có sandwich làm sẵn và cháo loãng, sữa đậu nành, ngoài ra không còn gì khác. An Lai kỳ thực không thích, nhưng đói bụng rồi thì cũng
bất chấp, mặt còn chưa rửa đã ngồi xuống bắt đầu ăn. Cô ăn liền hai cái
sandwich và một chén cháo loãng mới cảm thấy bụng là của mình. Rửa sạch
bát xong, lúc này cô mới có sức lực đánh giá viên “củ cải trắng” Viên
Thanh Cử thuận tay mua về.
Là một căn phòng rất đơn giản, có ban công. Cô tìm thấy quần áo ngày hôm qua ở ngoài đó, đã giặt sạch, đang phơi khô.
Vì ở lầu mười lăm nên có thể nhìn thấy sân thể dục của trường, nhưng hiện giờ nơi đó không có một bóng người.
Thu quần áo vào, nếu cô muốn ở đây thì cũng không cần phải về nhà mang thứ
gì qua nữa, trực tiếp lấy vật dụng hằng ngày từ trường sang là được. Dù
sao hiện tại Viên Thanh Cử cũng không ở nhà, cô chuẩn bị sang đó một
lát, nhưng có chút phiền không biết phải nói với mấy người cùng phòng
thế nào.
Lúc khai giảng Viên Thanh Cử đưa cô đến trường, mấy
người họ đã biết cô có bạn trai, cũng biết cô là người địa phương, Chủ
Nhật sẽ có người nhà đến đón cô về. Mà lúc này nếu cả tuần không về thì
sẽ rất khó nói.
Nhưng cô vẫn dây dưa một chút rồi đi ra cửa.
Tuy rằng chỉ mất hơn mười phút đi đường, nhưng An Lai thấy mình sắp bị
nướng chín rồi. Thật là thất sách, ra ngoài ngay giữa trưa.
Về phòng, Tú gia mở cửa cho cô, nhìn thấy cô thì cả kinh: “Bà xã, em bị người nhà đuổi đi hay là bỏ nhà ra đi?”
An Lai nhíu mày nhìn chằm chằm viên mụn ruồi cực bắt mắt nằm trên trán Tú gia một lát: “Cậu mong là cái nào?”
Tú gia hào khí khoát tay qua cổ An Lai: “Anh mong là em nhớ anh.”
“Chúc mừng, kỹ thuật chọc gái của cậu đã lô hỏa thuần thanh (điêu luyện)
rồi.” An Lai chà chà da gà nổi trên tay, cúi người đi vào phòng. Lỗ chân lông khắp người cô sảng khoái kêu gào, điều hòa đúng là phát minh vĩ
đại.
Vừa quay sang đã thấy Hoa Linh và Lục Viên đang dùng ánh mắt quái dị nhìn mình, An Lai khiếp sợ: “Làm sao vậy?”
Hoa Linh và Lục Viên liếc nhau, thả gương và bút kẻ mi xuống, đánh giá An
Lai từ trên xuống dưới một lượt, rồi lại gần bóp bóp mặt cô hỏi: “Tụi
mình tương đối cảm thấy hứng thú với đề tài cậu bị đuổi hay là bỏ nhà ra đi?”
“Gấp đến độ nắng như vậy cũng không mang dù, ngay cả kem chống nắng cũng không thoa.” Lục Viên bổ sung.
An Lai hơi há hốc, cô xông vào tổ trinh thám rồi hay sao?
“Ách… Cái này… Tối qua mình không về nhà, sau đó kỳ thực mình…” Tuy rằng rất
không muốn cung khai ra sự thật “mất mặt” là mình đã kết hôn, nhưng sớm
chiều ở chung cùng bọn họ, cô không muốn gạt họ thêm nữa.
Cô chuẩn bị cung khai, nào ngờ điểm chú ý của bọn họ lại là chuyện khác!
“Cắt, còn tưởng chuyện lớn gì, thì ra là ra ngoài quấn quít với người đàn ông nhà cậu.” Bọn họ ngừng quan tâm, bắt đầu ai làm chuyện nấy.
Các tỷ tỷ, đừng đùa như vậy chứ?
Tú gia vỗ vỗ vai An Lai, giọng điệu có chút thẫn thờ: “Aiz, mỹ nhân của ta không còn thuần khiết nữa rồi.”
An Lai: ╮( ̄▽ ̄\\\\\\\" )╭
Đi chơi với mấy tỷ tỷ đi.”
“Trời nóng vậy mà đi đâu?” Bọn họ cũng không giống người biết chịu khó.
Lục Viên bò ra khỏi giường, vừa thu dọn sách vừa nói: “Học viện my thuật,
thời gian này bọn họ đang có tiết mỹ thuật tạo hình, chúng mình quyết
định đến đó cho người khác hun đúc. Cậu đi không?”
Cứ như vậy,
An Lai tạm thời bị bọn họ túm ra ngoài, cho đến khi đứng trước cổng học
viện, cô mới tỉnh ngộ ra là mình đến đó để lấy đồ.
Mà tiết mỹ
thuật tạo hình lại là Chủ Nhật, có rất nhiều du khách, nắng gắt giữa hè
hoàn toàn không đánh vỡ được sự nhiệt tình của họ. Mấy người An Lai vừa
đến đã đi thẳng vào khu trưng bày mỹ thuật tạo hình, không phải là do có nhiệt tình với nghệ thuật, mà quan trọng là bên trong mát mẻ hơn.
An Lai không phải loại người tao nhã, khu điêu khắc, khu chụp ảnh, khu
công nghệ, khu sáng tạo, một đống thứ cô nhìn qua nhìn lại chỉ cảm thấy
thú vị.
Để lại cho cô ấn tượng sâu sắc nhất chính là một căn
phòng của khu sáng tạo, trong phòng chỉ có một tác phẩm, nội dung tác
phẩm chính là căn phòng đó. Tác giả chỉ dùng mấy đoạn lụa mỏng để trang
trí phòng, nhìn như tùy ý nhưng thật chất lại mang cảm giác mây mù lượn
lờ như tiên cảnh.
Đến chiều, An Lai nhận được điện thoại của Viên Đại Lang, sau khi báo cáo vị trí, Viên Đại Lang nói sẽ đến đón cô đi ăn cơm chiều. Đã sắp đến năm giờ, cô chỉ còn một khu chưa đi.
Khu
cuối cùng là khu hội họa, cô nghĩ dạo xong thì Viên Thanh Cử cũng vừa
đến, nên bàn với mấy người còn lại cùng nhau đi ăn cơm, để Viên Đại Lang mời. An Lai cảm thấy, chuyện cô đã kết hôn phải phòng bị trước mới
được, bằng không nhất định không tốt lành gì.
Hoa Linh trêu ghẹo: “Tụi mình không thành vấn đề, chỉ sợ hai người chê mấy cái bóng đèn này quá sáng thôi.”
Tú gia gào khóc, khiến người xung quanh liên tục liếc nhìn. Cô nói: “Mình
có vấn đề nha! Em là bà xã của anh, sao em có thể trắng trợn ân ái với
người đàn ông khác trước mặt anh chứ!”
“Lát nữa cậu đừng nói như
vậy, anh ấy sẽ để ý, trước kia đã cảnh cáo mình rồi. Lén gọi không sao,
nếu gặp mặt mà cậu gọi, mình sẽ bị giáo dục rất thê thảm.” An Lai rất
bất đắc dĩ với cái miệng của cô bạn.
“Ôi, còn là bình dấm chua nữa. Biết rồi ~ lát nữa nhất định sẽ nể mặt cậu.” Tú gia vỗ vỗ bộ ngực cao ngất của mình.
An Lai cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Lục Viên đứng cách bọn họ một khoảng bỗng ồ lên: “Mau đến đây xem đi.”
Bọn họ chạy tới, Lục Viên chỉ vào bức tranh sơn dầu trước mắt, nói: “Các
cậu xem, bé gái trong tranh này có giống An Lai hay không?”