An Lai phát hiện mình đang đứng trên một hành lang thật dài, cuối hành
lang là một cánh cửa. Tiếng chuông cửa bên ngoài đang điên cuồng vang
lên. Cô buồn ngủ không mở nổi mắt, muốn để người ngoài cửa tự bỏ đi
nhưng tiếng chuông lại không chịu ngừng. Chờ đến khi cô vất vả chạy
quãng đường dài ra mở cửa thì, ni mã, đúng là hố cha, sao vẫn còn tiếp
tục vang vậy hả? (╰_╯)# (*ni mã là một câu chửi trong tiếng Trung, dùng
để chỉ một đối tượng cụ thể)
Cô giận dữ mở to mắt mới phát hiện
chỉ là mơ, nhưng tiếng chuông phiền lòng kia vẫn còn tiếp tục, thứ khởi
xướng là di động không ngại phiền toái nằm trên tủ đầu giường. Vừa thấy
tên người gọi cô đã tức giận: “Tiên sinh vĩ đại, xin hỏi có chỉ thị gì
trọng đại là nhất định phải truyền lệnh ngay lúc tôi đang ngủ bù vậy?”
Còn một câu cô chưa nói, tối hôm qua trễ như vậy anh mới cho cô được
ngủ.
“Ha ha…” Giọng nam sáng sủa truyền đến, chứa đầy vẻ dịu dàng đặc hữu của anh: “Biết là em còn chưa dậy mà, Lai Lai, em xem xem mấy
giờ rồi, đã gần mười hai giờ trưa rồi đó.”
An Lai nhắm mắt lại lầu bầu: “Anh cũng không nghĩ lại xem mấy giờ em mới ngủ.”
“Bảo bối, em phải biết là anh ngủ cùng lúc với em đó nha. An Laio, có đang nghe không?”
“Đang ngủ!”
“Được rồi, bảo bối, ít nhất em phải dậy ăn cơm rồi hãy ngủ tiếp! Anh để lại
bữa sáng cho em ở trên bàn dưới lầu. Chiều anh sẽ về sớm mang em ra
ngoài ăn.”
An Lai không kiên nhẫn ừ một tiếng: “Không còn gì nữa thì em cúp đây.”
“Ha ha, vì giấc ngủ của em, có lẽ về sau chúng ta sẽ bắt đầu sớm.”
An Lai mất hồi lâu mới kịp phản ứng ý anh là gì, căm giận ngắt điện thoại, tên hỗn đản này!
Bị anh đánh thức, cô không ngủ lại được nữa, miễn cưỡng ăn sạch mấy món anh để lại mới tỉnh táo một chút.
Lúc bác Hách tới, cô đang giặt quần áo trong sân. Sau khi ăn xong, cô thay
quần áo chuẩn bị ra ngoài thì nhìn thấy quần áo Viên Thanh Cử mặc hôm
qua và drap giường nằm trong rổ, nên thuận tay ném drap giường vào máy
giặt. Nhưng quần áo của Viên Thanh Cử thì cô không dám ném vào đó, đành
phải bưng chậu ngồi giặt trong sân. Nói thật cô chưa từng dùng phương
thức “cổ xưa” này để giặt quần áo, thấy rất thú vị. Nhưng mà sức cô quá
yếu, không vắt khô được.
Bác Hách đi vào sân, bước nhanh tới lấy
quần áo An Lai đã giặt xong đi phơi, “Phu nhân, về sau mấy thứ này cứ để đó, tôi đã sắp xếp người xong rồi, cách hai ngày họ sẽ đến dọn dẹp nhà
cửa.”
An Lai nhìn quanh mảnh đất không lớn lắm này, “Cũng không có bao nhiêu, tôi tự dọn là được.”
Bác Hách vui tươi hớn hở, rất mừng khi An Lai bằng lòng bận rộn vì Viên Thanh Cử.
Hôm qua, hai anh em Hoành Ca mang đến vật dụng hằng ngày và một ít đồ điện
gia đình. Hôm nay bác Hách mang thêm mấy thứ nhỏ nhỏ đến nữa, như quần
áo hằng ngày, bộ đồ tẩy rửa, hộp trang sức của An Lai… Cô thậm chí còn
tìm thấy cái cốc Viên Thanh Cử quen dùng ở trong thùng nữa. o(╯□╰)o
Bác Hách sắp xếp đồ đạc xong thì quay về, cũng không ở lâu. Mặt trời lên
dần xuống, An Lai cũng không quá muốn ra ngoài, may mà bác Hách mang cả
laptop đến để cô giải buồn.
Buổi chiều, cô hỏi chị Dương nhà bên cạnh lần trước đã cho cô rau cải cúc xem chợ nằm ở đâu, cô muốn ra ngoài mua đồ ăn.
“Bây giờ đi mua sao? Hai người mới đến nên không biết, đồ ăn của trấn đều
bán buổi sáng, là những thứ nông hộ bên cạnh mang tới, sau mười giờ thì
cơ bản là không còn ai nữa. Hiện giờ em đi có lẽ chỉ còn chút đồ ăn của
thương lái thôi, không ngon lành gì đâu.”
“Không sao, em đi trước làm quen cũng được.”
“Vậy đi, để chị gọi Bố Bố dẫn đường cho em.” Chị Dương thấy cô kiên trì thì gọi con gái mình ra.
“Chị chỉ đường cho em là được rồi.”
“Nó ở nhà cũng chỉ có xem tivi thôi.”
Chợ cách nhà cũng không xa, Bố Bố dẫn cô đi dọc con phố khoảng năm phút, rẽ vào hẻm nhỏ không đến vài phút là tới nơi rồi. Quả thực chẳng còn bao
nhiêu thứ, An Lai chỉ mua chút cà chua và khoai tây, mua thêm chút măng
tươi và một cân thịt bò. Thịt bò giờ này chỉ còn lại mấy miếng ngoài
viền, nhưng lại vừa đúng ý An Lai. Cô thích ninh thịt bò viền này, không gì hấp dẫn hơn thịt này.
Vì cám ơn Bố Bố đã dẫn đường, An Lai
mua bánh ngọt chocolate dài tám tấc ở cửa hàng nằm ngay góc đường cho cô bé, bản thân cô cũng mua chút bánh mì nướng xốp.
Về nhà, sau khi thả thịt bò vào nồi hầm, cô gọi điện cho Viên Thanh Cử nói anh cơm chiều ăn ở nhà.
Lúc Viên Thanh Cử trở về còn chưa đến năm giờ, vừa vào sân đã nhìn thấy
drap giường và quần áo An Lai giặt, phòng bếp còn tỏa mùi thơm. Anh theo mùi thơm đi vào, “Bà xã, anh về rồi.” Khóe mắt đuôi mày đều đầy ý cười, có thể nhìn ra anh đang rất vui.
Thịt bò đã hầm nhừ, An Lai vội
vàng thả cà chua đã xắt sẵn vào. Nhìn anh đang mặc âu phục: “Còn không
đi thay quần áo đi, trong này rất nóng!”
Anh nhìn trán An Lai phủ lớp mồ hôi mỏng, “Anh bảo người lắp điều hòa vào đây nhé?”
An Lai trợn mắt: “Tiên sinh, anh có từng thấy phòng bếp nhà ai gắn điều hòa chưa hả?”
Viên Thanh Cử đương nhiên đáp: “Trong nhà mình và nhà chính không phải cũng lắp sao.”
An Lai hơi nghẹn, nghĩ rằng có ai xây phòng bếp to như nhà anh không. Lát
sau cô nói: “Gắn quạt trần là được, kỳ thực chỉ cần mở cửa, gió sông lùa vào đã rất mát rồi.”
“Được, anh nghe em.”
Nhân lúc Viên
Thanh Cử đi thay quần áo, An Lai lại xào khoai tây bằm, măng tây trộn
rau, nghĩ rằng chỉ có hai người thì ba món là đủ rồi.
Viên Thanh Cử giúp cô bưng nồi đất ra ngoài, cà chua đã mềm, nước canh đỏ au rất thơm, thịt bò cũng rất nhuyễn.
Ở vài ngày, An Lai đã hoàn toàn thích ứng cuộc sống trong trấn, ngoài
việc sáng sớm không thể ra ngoài. Phòng bếp cũng được bổ sung với tốc độ vô cùng khả quan.
Mỗi ngày không có gì làm khiến An Lai thành sa đọa, cô thấy phải tìm chút chuyện để làm. Một buổi tối, An Lai nói vs
Viên Thanh Cử ý định bước đầu của cô: “Dù sao cửa hàng dưới lầu cũng để
không, em muốn bán điểm tâm sáng, anh thấy thế nào?”
Viên Thanh
Cử liếc cô một cái, như nghe phải chuyện gì rất buồn cười: “Bảo bối, bán điểm tâm phải dậy sớm lắm đó, em xác định em dậy nổi sao?”
An
Lai chụp lấy đôi tay không an phận cọ đến cọ đi trước ngực cô, nhụt chí
nghĩ, cô dậy không nổi là trách ai? Nhưng lúc trước cô đúng là không
nghĩ tới điểm này. Chưa từ bỏ ý định, cô nói: “Em còn có thể bán hoa quả khô, ừm, chính là mấy món điểm tâm vặt đảm bảo chất lượng đó.”
“A… Bảo bối, làm thực phẩm rất mệt.” Một đôi tay nhanh chóng cởi bỏ quần áo vướng víu.
“Em… Ưm ưm…”
An Lai còn muốn nói nhưng đã bị người đàn ông bá đạo ngăn lại: “Chuyên tâm chút đi bảo bối, có chuyện gì lát nữa chúng ta nói tiếp.”
An Lai miệng không thể đáp, tức giận vòng tay nhéo lên lưng anh.
“Ây da…” Viên Thanh Cử nhìn nhìn hai dấu móng tay: “Xuống tay thật ác độc.”
An Lai cũng nhìn theo, thấy hơi chột dạ, nhất định là rất đau!
Nhưng sau đó… sau đó, cô biết là không thể mềm lòng với tên này mà!
Viên Đại Lang mĩ mãn vỗ lưng An Tiểu Miêu: “Bảo bối, nếu em luôn phối hợp như vậy thì tốt rồi.”
An Lai nằm sấp trên gối, một đầu ngón tay cũng không muốn động, dưới thân
đủ thứ lộn xộn chưa thu dọn. Cô hừ hừ hai tiếng, không nói gì.
Viên Thanh Cử ôm cô, hôn lên cái trán ẩm mồ hôi: “Nếu em ở nhà quá buồn chán, thì trở lại trường học đi.”
An Lai tưởng mình nghe lầm: “Đến trường?”
“Ừ, em còn chưa tốt nghiệp đại học mà!”
“Nhưng… không phải em kết hôn rồi sao?”
“Bảo bối, em phải biết là kết hôn với học đại học không có gì xung đột cả.
Lúc trước em bị thương, anh giúp em xin phép với trường rồi. Ngừng một
học kỳ, nghỉ hè xong, qua tháng chín em đi học lại thì vừa khéo lên năm
hai.”
An Lai mặt đầy hắc tuyến, hoàn toàn không còn ôm hi vọng gì mới con sói không có khí tiết này nữa.