Viên Thanh Cử và Ngọc Lam Sinh vừa tán gẫu xong, anh vừa nghiêng mắt nhìn thì bị dọa! Cô vợ
anh không biết chuồn mất từ lúc nào, ngay cả đĩa trái cây cũng không có. Anh nghĩ có lẽ cô vào bếp nên đi xuống tìm. Vợ anh đang ngồi cùng anh
cả bóc tỏi, cũng không biết anh ấy nói gì mà cô rất tập trung tinh thần
lắng nghe, tựa như thầy giáo giảng bài vậy. Cảnh tượng này nhìn thế nào
cũng thấy rất 囧.
Anh đi vào mới nghe rõ anh cả đang kể chuyện của ông cố nhà họ Viên, nên anh thu bước chân lại, cũng đứng đó nghe mà
không nói gì. Anh cả nhìn thấy anh nhưng không thèm liếc mắt một cái, cô gái nhỏ đang chuyên chuyên tâm tâm lại càng không, sao có thể phát hiện ra anh được.
Anh biết là anh cả cố ý, chuyện của ông cố và bà cố đúng nhà như vậy, nhưng anh ấy trực tiếp bỏ qua quá trình kể thẳng đến
kết cục, còn cố ý dẫn dắt đề tài. Sau khi anh nghe câu trả lời của cô,
anh nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Tỏi ngâm trong chậu đã được bóc
sạch hết, một cái chén không đủ chứa, Viên Hồng Uy thay bằng chén thủy
tinh chuyên dụng của lò vi sóng, đựng tỏi chỉ hơi vun lên một chút. Thấy em trai xuống tìm vợ, anh tiền tự giác dọn dẹp vỏ tỏi trên đất rồi đi
ra ngoài, để lại không gian cho hai vợ chồng trẻ.
Lúc này An Lai có chút không muốn để ý đến anh. Viên Thanh Cử hỏi: “Em sao vậy? Không vui à?”
An Lai ỉu xìu: “Ăn no nên có chút buồn ngủ thôi.”
Viên Thanh Cử kéo tay cô: “Đi thôi, đi ngủ một lát.”
“Như vậy không tốt đâu.”
Viên Thanh Cử dừng lại, đỡ vai cô nói: “Lai Lai, em cũng có thể coi như đây là nhà mình, không cần phải câu nệ như vậy.”
An Lai vẫn không được tự nhiên, vừa nghe khỏi cửa, Ngọc Lam Sinh đã nhìn
thấy bọn họ: “Đàn anh, anh mau tới đây, bọn em đang bàn xem có nên đánh
bài không đó.”
An Lai vừa nghe lập tức cảm thấy phiền hơn, vung
tay gỡ tay Viên Thanh Cử ra, nói thầm một câu: “Người ta gọi anh đó, anh đi đánh bài đi.”
Viên Thanh Cử nhất thời cũng không rõ cô đang
cáu kỉnh cái gì, anh nghĩ có lẽ cô không quen ở đây nên mềm giọng nói:
“Anh đưa em đi ngủ trước.”
“Bây giờ em không muốn ngủ.”
“…”
“Em phải xem tivi trước.”
Viên Thanh Cử thở dài, vỗ vỗ cô gái nhỏ đang giận dỗi: “Được được, lát nữa
mệt thì gọi anh, hoặc là tự em đi lên cũng được, quẹo trái căn phòng thứ ba đó.”
Ngọc Lam Sinh bên kia lại nói: “Đàn anh, anh nhanh lên, ba thiếu một.”
An Lai quay đầu nhìn, a, cừ thật, bàn mạt chược mang lên rồi. Tiểu Bàn,
Ngọc Lam Sinh, Viên Đông Hành, chỉ còn thiếu một vị trí thôi. An Lai
dùng giọng chỉ hai người nghe được nói: “Đàn anh còn không mau đi, ba
thiếu một kìa!”
Nói xong, cô cũng không quản Viên Thanh Cử có
phản ứng gì liền nhanh chân bỏ chạy ra đại sảnh, ôm gối ngồi cạnh ông
nội Viên xem thế giới động vật. Cô có chút 囧 với sở thích của ông nội
Viên.
Nhưng mà lão thái gia lại xem rất vui, có An Lai xem cùng
ông còn vui hơn, cả người cũng có tinh thần không ít. Mỗi một chủng động vật xuất hiện ông đều có thể lải nhải với cô nửa ngày, cứ như ông đã
từng gặp qua rồi vậy.
“Cũng không phải là đã gặp qua,” ông nội
nhìn thoáng qua con hổ đang kiếm ăn trên màn hình: “Mà ngay cả lão hổ
ông cũng đá từng đánh rồi.”
An Lai nhìn nhìn lão hổ hùng tráng uy vũ trên TV, lại đưa mắt nhìn ông nội Viên, sau đó kiên định gật đầu,
khí phách nói: “Ông nội thật lợi hại.” Còn giơ ngón tay cái lên khen
ngợi.
Có thể là lão thái gia thấy phản ứng của An Lai không đủ
nhiệt liệt, chỉ khen có lệ nên ông không tin. Lão gia tử rất không hài
lòng với việc An Lai chất vấn lý lịch của ông. An Lai đúng là không tin
thật, hổ đâu có dễ gặp phải như vậy chứ, càng đừng nói là đánh nó.
Lúc ông nội Viên còn trẻ cũng là người cậy mạnh hiếu thắng, già rồi lại
càng tích cực hơn. Ông rất vừa lòng với cháu dâu như An Lai, nhưng cháu
dâu này lại không tin sự tích huy hoàng của ông, như vậy làm sao được.
Ông không thèm xem thế giới động vật nữa, thúc giục An Lai theo ông lên
lầu.
Lão thái gia chống gậy đi lên cầu thang, An Lai vội vàng ném gối chạy lại đỡ. Nếu là bình thường, có người dìu như vậy ông rất không vừa ý, nhưng đổi thành An Lai ông lại rất hưởng thụ.
Phòng của
ông vừa nhìn đã biết là phòng của võ tướng. Nó rất lớn nhưng cũng rất
đơn giản, ngoài một chiếc giường, một bàn sách, một tủ quần áo và một tủ đứng thì không còn gia cụ dư thừa nào nữa. Vậy mà không có cảm giác
trống trải, bởi vì những nơi trống đều bày đầy các vật khác, đều có liên quan đến quân sự. Như mô hình xe tăng, trên tường treo mấy chuôi súng,
cũng không biết là thật hay giả.
Lão thái gia bĩu bĩu môi nhìn về phía bức tường, An Lai nhìn qua, cuối cùng cũng biết vì sao ông muốn cô lên đây. Trước tủ đứng có một chiếc cửa sổ, dưới cửa sổ là một cái
giường trúc, trên giường là… Meo meo, da hổ!
Đúng vậy.
Da hổ.
Một tấm da hổ hoàn chỉnh.
Một tấm da hổ hoang dã hoàn chỉnh.
An Lai đột nhiên xông đến lăn lên giường trúc, ôm tấm da hổ nghiên cứu.
Lông rất mượt, đường vân rõ ràng, không bị mốc. Lật da lại còn có thể
nhìn thấy da bị bong ra từng mảnh hoặc vết máu đỏ còn dính lại.
Da thật luôn nha! An Lai kích động, không ngờ đời này cô còn có thể nhìn thấy thứ trong truyền thuyết này.
Ông nội Viên chống gậy, đứng bên cạnh liếc mắt nhìn cô: “Tin chưa?”
Còn có thể không tin sao? An Lai vội vàng gật đầu, ánh mắt tràn ngập tò mò nhìn ông: “Ông nội, con hổ này ông đánh thế nào vậy?”
Mới đầu ông nội Viên còn có chút tức giận, vẫn không chịu nói, An Lai khen hết lời mới làm ông đắc ý kể lại chuyện lúc đó.
“Khi đó mới vừa giải phóng không lâu, có một năm, ta mang binh đóng quân ở
một thôn làng cạnh núi vùng Tây Nam. Chợt ta nghe nói trong thôn dưới
chân núi người ta nói thương có mèo lớn quậy phá ruộng nương, làm hỏng
không ít hoa màu. Khi đó chẳng có loại tốt gì, một cây hoa màu có thể
kết trái cũng rất khó khăn.”
“Hổ chẳng lẽ cũng ăn chay? Nó vào ruộng làm gì?”
“Không phải ăn chay, mà là đến mùa thu hoạch, động vật trên núi rất tinh ranh. Khỉ, thỏ, hươu sao, heo rừng… đều xuống ruộng trộm hoa màu, trời vừa
tối là tụi nó tụ tập đến, hổ thì phải đi săn. Nó đi săn không quan
trọng, nhưng nó vừa nhào lên một cái, một mảng hoa màu lớn liền bị nó
đạp hư. Dân thôn rất hận, nhưng cũng không có cách với con vật hung hãn
như vậy. Ta nghe nói đến liền dẫn theo vài người đến đó thủ, ngồi vài
đêm mới bắt được.” Lão thái gia vạch bộ lông đen trên đầu hổ ra cho An
Lai xem, ngay chỗ mi tâm quả nhiên có một lỗ súng.
An Lai càng
xem kỹ bộ da hổ, lão gia tử càng đắc ý, ông hừ hừ nói: “Không cần tìm,
không có đâu, chỉ có một lỗ thôi, một phát mất mạng.” Lúc nói ông còn
giơ tay làm động tác nhắm bắn.
An Lai cuối cùng cũng hiểu rõ vì
sao Viên Thanh Cử lại thích tự mãn như vậy. Buổi sáng, anh luận bàn cùng Viên Hồng Uy, tuy không nhiều lắm nhưng cũng rất mạnh mẽ! Chẳng qua
chuyện này cũng không thể ngăn cản nỗi sùng bái của cô dành cho anh. Dây dưa một lúc lâu, An Lai mới cảm thấy mỹ mãn, đắc ý đi xuống lầu cùng
lão thái gia.
Vừa xuống đã nghe thấy tiếng Tiểu Bàn gào to: “Sao các người có thể tháng hết tiền được!”
Vì thế An Lai bị bắt đến, Tiểu Bàn đá hai người “thắng hết tiền” Viên
Thanh Cử và Ngọc Lam Sinh xuống bàn, lại kéo An Lai và Triển Hoa đến góp cho đủ số.
An Lai bị đặt vào chỗ của Viên Thanh Cử, mờ mịt nhìn
những con cờ mạt chược bằng gỗ trên bàn, loại quốc túy (tinh hoa văn hóa của đất nước) này cô thực sự không yêu thích được.
“Tôi không biết chơi.”
Tiểu Bàn không hề để ý cô là tay ngang, hiên ngang vỗ ngực: “Em dạy cho chị ba!”
Triển Hoa cũng nói: “Không sao đâu, cứ chơi đi, giết thời gian.”
An Lai đành phải ngoan ngoãn ngồi đó. Cũng may cô không tính là ngốc lắm,
qua lại vòng liền hiểu rõ quy tắc. Tiểu Bàn đã bắt đầu có lợi thế rồi.
An Lai ngồi ngay chỗ lúc nãy Viên Thanh Cử ngồi, tiền anh vẫn để đó, có
một xấp nhỏ, ước chừng hơn mười tờ, còn có chút tiền lẻ.
Đều nói
người mới học nghề có vận may tốt, nhưng An Lai lại không thực hiện
được, mặc dù cũng có đôi khi thắng nhưng đa phần là thua.
Viên
Thanh Cử ngồi sau ghế cô, thỉnh thoảng chỉ điểm một chút. Mới bắt đầu
Tiểu Bàn chỉ liếc mắt một cái, sau đó lại nói thẳng: “Anh ba, hai người
đang chơi chung sao?”
Viên Thanh Cử vui vẻ: “Anh đương nhiên là ủng hộ bà xã rồi.”
Ngọc Lam Sinh cầm bài tpokerú lơ khơ nói: “Đàn anh, không bằng chúng ta qua kia chơi bài đi.”
Viên Thanh Cử nhìn về phía An Lai, An Lai có chút phiền, trước khi anh mở
miệng đã nói, không quay đầu lại: “Đi đi, em tự chơi được.” Cô nghĩ
thầm, Ngọc Lam Sinh này thật giỏi chơi, lúc thì mạt chược, lúc thì
poker.
Ba người trên bàn đều có thắng có thua, Tiểu Bàn thắng
nhiều nhất, An Lai nhìn xấp tiền Viên Thanh Cử để lại đều thua hết rồi,
cô quay đầu nhìn hai người đang đánh bài cách đó không xa, chơi poker có thể vui đến vậy sao?
“Chị ba còn chơi không?”
“Chơi chứ, nhưng mà Tiểu Lục, cho tôi mượn tiền.”
An Lai vẫn thua mãi, thua lại mượn của Tiểu Bàn, cứ như vậy chơi hết buổi
chiều. Sau khi lại thua một vòng, An Lai cũng chán, đứng lên duỗi người: “Tiểu Lục, cậu nhớ tìm anh ba của cậu đòi nợ đó.”
Chủ nợ Tiểu
Bàn vô cùng vừa lòng, nếu là bình thường, anh ba sao có thể thiếu tiền
cậu được? Tuy không nhiều nhưng bây giờ cũng là thiếu đó!
An Lai cũng rất vừa lòng, thua tiền của người khác rất thích, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.
Tiểu Bàn ra dáng thong thả đi đến trước mặt Viên Thanh Cử đòi nợ: “Anh ba,
hôm nay chị ba thua không ít tiền.” Thấy Viên Thanh Cử không phản ứng,
cậu lại bổ sung một câu: “Chị ấy đều mượn của em.”
Viên Thanh Cử buông bài, bộ dạng này của cậu ta nhìn rất chướng mắt: “Bao nhiêu?”
“Bảy nghìn bốn trăm hai mươi đồng.”
“Không có nhiều tiền mặt như vậy.”
“Hì hì…” Tiểu Bàn lấy giấy nợ đã chuẩn bị sẵn ra vỗ lên bàn: “Ký đi!” Ngay cả bút cũng có luôn.