Đối với những người yêu phòng bếp mà nói, bất luận kẻ nào khác động đến dù
chỉ là một cọng hành của anh ta thì đều thành tội nghiệt không thể tha
thứ, trừ phi đó là người anh ta thừa nhận có tay nghề bếp núc cao hơn
mình.
Không phải vì tiếc cọng hành đó, mà là anh ta cho rằng họ
không phát huy được giá trị lớn hơn nữa của cọng hành, là giày xéo
nguyên liệu nấu ăn, mỗi một người yêu quý phòng bếp đều không thể dễ
dàng tha thứ cho chuyện này.
Có thể tưởng tượng được, sáng sớm
đầu bếp nhìn thấy nồi canh xương ông tỉ mỉ làm ra chỉ còn lại một nửa đã có tâm tình muốn lấy dao chém người thế nào. Cảm xúc phẫn nộ này lan
đến đầu bếp thứ hai, thứ ba. Ba người giúp việc, ngay cả người làm vườn
Trần Ngôn cũng không thể may mắn thoát khỏi, nhưng không một ai muốn
gánh nỗi oan uổng này, không ai dám nhận đã làm bay nửa nồi canh xương
đó. Sau khi lần lượt từng người bị giáo huấn, đầu bếp đi đến phòng giám
sát, nhưng tiếc là camera của phòng bếp bình thường đều không được mở
lên.
Cuối cùng việc này đã kinh động đến bác Hách và nam chủ
nhân. Khi đầu bếp ủy ủy khuất khuất tự thuật mọi chuyện với bác Hách,
muốn điều tra ra rõ ràng để thanh lý tên trộm trong nhà, thì bị nam chủ
nhân với sắc mặt quái dị ngăn lại, nói là chuyện bé đừng xé ra to. Từ
đó, sự kiện náo loạn nồi canh xương sáng sớm đã kết thúc. Đầu bếp không
cam lòng, mãnh liệt đề nghị phòng giám sát mở thiết bị camera trong
phòng bếp lên.
Việc này ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình và cơn đói của nam chủ nhân, cho nên anh chưa dùng bữa sáng đã đi luôn rồi.
Những điều đó là do bác Hách thuật lại với An Lai.
Cái này không phải vì không vui, mà là… ba giờ sáng nay mới ăn một tô mì lớn như vậy, bữa sáng nuốt trôi mới là lạ đó!
Cuối cùng cô vẫn mím cái miệng khẽ nhếch lại, quyết định không giải thích nửa nồi canh xương đó đã đi về đâu.
Trên bàn đặt một đĩa ngân ti cuốn, một đĩa bánh gạo ngọt, hai đĩa rau trộn, một chén cháo gà.
An Lai không thích ăn cháo trắng nên Viên Thanh Cử bảo phòng bếp thêm vài
thứ vào cháo cho cô, mấy ngày nay cô rất thích ăn cháo xương, mỗi bữa
sáng đều phải có món này. Hôm nay rốt cục đầu bếp cũng không dám dùng
lại nửa nồi canh xương còn thừa, chỉ có thể tạm làm cháo gà.
Bác
Hách sợ cô không thích còn nói thêm một câu: “Phòng bếp còn làm cháo
trứng gà trân châu phu nhân thích, phu nhân có muốn đổi hay không?”
An Lai lắc đầu, cháo này kỳ thực cũng rất thơm, tối qua bọn họ ăn mì xong
liền im lặng meo meo trở về phòng, sợ khó tiêu nên ngồi thêm một lát, đi ngủ khi đã bốn giờ sáng. Hiếm khi Viên Thanh Cử thông cảm cho cô mà
không gọi cô dậy chung với anh. Cô thoải mái ngủ nướng một giấc, lúc này ăn cái gì cũng thấy thơm ngọt.
Gắp một miếng bánh gạo, mùi sữa xông vào mũi.
“Bác Hách, bánh gạo ngọt này là mới làm sáng nay sao?”
“Đúng vậy, cậu ba thấy phu nhân thích ăn nên bảo phòng bếp làm thử, còn bỏ
thêm sữa tươi phu nhân thích nữa, thử xem mùi vị thế nào.”
An Lai cắn một ngụm, cũng không ôm hi vọng gì nhiều, dù sao bánh gạo ngọt hảo
hạng đều phải dùng đá đen cũ mài gạo tẻ đã ngâm thành bột nhuyễn mịn,
sau đó thêm men đặc chế rồi ngâm tiếp trong thùng gỗ, đặt ở nơi râm mát
ba ngày, cuối cùng chờ sau khi bột gạo hoàn toàn nổi lên trong quá trình lên men thì bỏ vào lồng trúc hấp chín ở nhiệt độ cao. Không nói đến tay nghề của đầu bếp, mà là trong nhà này ngay cả chum vại còn không có thì sao trông cậy đầu bếp chuẩn bị được thùng đá đen và lồng hấp bằng trúc
chứ.
Cho nên có thể làm thành thế này đã tốt lắm rồi, máy móc mài bột gạo mịn hơn đá đen nhiều, sữa tươi cũng ngon tuyệt.
“Cũng được.” Cô lại ăn thêm mấy miếng nữa.
Buổi tối Viên Thanh Cử trở về hỏi cô mùi vị thế nào, cô nói thật với anh.
“Mấy thứ nhỏ nhặt này, ngày mai anh bảo người đi đặt mua về cho em.” Viên
Thanh Cử dựa vào ghế sofa, nhẫn nại nhìn cô gái nhỏ cuộn người bên cạnh
đang đếm đếm ngón tay, kể tội ăn không nói có của anh để đòi này nọ.
An Lai quỳ dậy trên sofa: “Anh nói thì dễ lắm, cái khác không tính, nhưng
chỉ riêng đá đen kia đã là rất nặng rồi, đá vừa đục đều mài đồ ra toàn
cát, muốn dùng thì phải mài nhiều năm mới có thể dùng được.”
Anh
vô cùng vừa lòng với nan đề cô đưa cho mình, bằng không làm sao thể hiện ra giá trị của anh được. Viên Thanh Cử xoa xoa tóc cô, nói: “Được, anh
bảo người xuống nông thôn tìm xem.”
Không nói có thể tìm được hay không, chỉ phần cưng chiều này của anh đã khiến lòng An Lai ngọt ngào
rồi, vì anh có thể hưng sư động chúng chỉ vì cô muốn ăn bánh gạo ngọt
chính tông. Cô cũng thấy có chút chua xót, cảm thấy những thứ này đều là do cô chiếm của người khác.
An Lai cứ ngây ngốc nhìn người đàn
ông trước mặt như vậy, Viên Thanh Cử không biết thần trí cô đã bay đến
đâu, anh kéo cô lại cạnh mình: “Lai Lai của anh thật giỏi, ngay cả mấy
thứ tỉ mỉ này cũng biết làm!”
An Lai nghĩ, bánh đó thì tính là gì đâu, chỉ một món điểm tâm thôi, mãn hán toàn tịch cô cũng làm được mấy
món kìa. Cậu của cô là một đầu bếp nổi tiếng, sau này vì không thích môi trường làm việc ở khách sạn mà từ chức, tự mình mở một quán riêng. Một
ngày chỉ làm ba bàn, buôn bán thịnh vượng vô cùng, cho dù là ai thì cũng đừng hòng đến lượt trong vòng một tháng.
Hai nhà bọn họ cách gần nhau, cô cũng thường xuyên qua phụ việc. Cậu cũng không giấu riêng với
cháu gái nên cô học được không ít tay nghề.
Chỉ là… An Lai lắc
đầu, cô phát hiện cô lại không nhớ nổi dáng vẻ của cậu nữa. Cô cả kinh,
cố gắng nhớ lại những người mình biết trước đây nhưng đều nhớ không ra,
ngoại trừ chính cô, ngay cả cha mẹ cô cũng không tài nào nhớ nổi.
Viên Thanh Cử thấy sắc mặt cô càng lúc càng trắng, anh cũng bị dọa sợ, “Lai Lai?”
An Lai đỡ đầu mình, đẩy Viên Thanh Cử ra nói có lệ: “Em không sao, chắc là bị lạnh, em về phòng ngủ một lát là được.” Rồi nghiêng ngả chao đảo bỏ
về phòng.
Trạng thái đó sao Viên Thanh Cử có thể không nhìn ra,
anh sợ phát sinh chuyện gì nên vội đuổi theo, nhưng An Lai lại sống chết không muốn đến bệnh viện, anh chỉ có thể ở cùng cô. Cũng may An Lai
ngoài sắc mặt trắng bệch ra thì không còn chuyện gì khác.
An Lai lúc này đang rất loạn, cũng không quản được anh.
Ngày hôm sau Viên Thanh Cử không đi làm, cứ luôn ở nhà cùng cô. An Lai tuy
rằng khủng hoảng bất an nhưng vẫn bình thường như mọi ngày, cô cũng
không muốn Viên Thanh Cử ở mãi cạnh cô, vì thế sau một ngày, Viên Thanh
Cử đã bị cô thúc giục phải đi ra ngoài.
An Lai nghi ngờ đây là do tác dụng của thuốc, nhưng Viên Thanh Cử thấy bộ dạng mất hồn mất vía
của cô nên càng lo lắng, ngày nào cũng đôn đốc cô uống thuốc, cô muốn
quăng cũng quăng không được. Cũng may tình hình không tệ hơn, cô vẫn nhớ được rất nhiều chuyện trước đây, tỷ như hồi nhỏ đi trộm bưởi của hàng
xóm bị chó đuổi cắn, tỷ như chuyện thầm mến học trưởng khi trung học, tỷ như đồ ăn ở căn tin trường đại học. Chỉ là nếu muốn nhớ chi tiết thì
không nhớ ra, nếu quá dùng sức sẽ rất đau đầu.
Không bị mất quá
nhiều trí nhớ nên An Lai thở phào nhẹ nhõm, tự an ủi mình tình hình sẽ
không tệ hơn, ít nhất cô vẫn biết rõ, tuy cô cũng tên là An Lai nhưng cô không phải An Lai mà Viên Thanh Cử yêu thương bảo vệ. Ý niệm này vô
cùng mãnh liệt, mạnh liệt đến mức cho dù cô quên hết tất cả ký ức của
mình thì cũng sẽ không quên mình không phải là vợ của Viên Thanh Cử.
Ngày cứ trôi qua trong sợ hãi như vậy, cũng may còn có rất nhiều việc vặt
quấy nhiễu cô, giúp cô không quá chú ý đến chuyện mình bị mất trí nhớ.
Phía sau núi có mấy cây thầu dầu có thể hái quả, cô phải làm phiền Trần Ngôn trèo lên hái cho cô. Đợi ngâm quả non đầu tiên cũng rất tốt, An Lai suy nghĩ rồi tìm bác Hách hỏi số điện thoại gọi về nhà chính của nhà họ
Viên. Cô nghe thấy một giọng nữ trung niên trong điện thoại: “Xin chào,
đây là nhà họ Viên.”
Âm thanh này cũng không giống với chị cả Triển Hoa lắm, cô nghĩ hẳn là người làm, “Ách… Chào cô, tôi là An Lai.”
“Cô… cô ba.” Giọng nói đầu bên kia có chút run run.
An Lai nhíu mày: “Xin hỏi Viên Tử Mộ có ở đó không?”
“Có, có, cậu Lục đang nghỉ ngơi trong phòng, tôi đi gọi ngay.” Người nọ vội vàng nói, sau đó là tiếng bước chân chạy vội vàng.
An Lai cầm điện thoại nghĩ, vẫn là bác Hách nhà bọn họ ổn trọng hơn.
Đầu kia nhanh chóng truyền đến giọng nói kèm hơi thở gấp: “Chị ba, chị tìm em hả?”
An Lai có chút vui sướng khi nghe thấy giọng này, “Ừ, bên này lại hái về
một ít quả thầu dầu nữa, nếu cậu không bận thì qua lấy đi.”
“Chị ba chị thật sự là tốt với em quá, chuyện này cũng nhớ đến em, chiều nay em qua liền.”
“Vậy mấy giờ cậu đến…”
Còn chưa nói xong thì hình như điện thoại bên kia bị giật mất, cô mơ hồ
nghe thấy tiếng Viên Tiểu Bàn rống: “Con bé này làm gì vậy?”
Sau
đó là một giọng trẻ con: “Không phải chỉ là quả dại thôi sao, cô tùy ý
gọi người mang qua được rồi còn làm phiền chú Lục chi nữa? Cô giở trò
kiểu đó, bọn họ không dám nói cô nhưng tôi không sợ đâu…”
Lượng
tin tức có chút lớn, An Lai mơ hồ một hồi, lại nghe tiếng Viên Tiểu Bàn
quát: “Con nhóc thối, con nói bậy bạ coi chừng chú Ba đánh con, mau đưa
điện thoại cho chú.”
Đứa bé kia rất khinh thường: “Chú quả thực nên giảm béo rồi, ngay cả chân ngắn của con chú cũng đuổi không kịp nữa.”
Điện thoại chuyển đến tay Viên Tiểu Bàn, cậu ta gấp gáp nói: “Chị ba, chị
đừng để ý, trẻ con không hiểu chuyện, nó chỉ đùa thôi.”
An Lai nghi hoặc, chầm chậm nói: “Là tôi nghĩ không chu đáo, để tôi cho người mang đến đó vậy.”
Viên Tiểu Bàn lại liên tiếp xin lỗi, An Lai nói không lại cậu ta: “Vậy lúc cậu tới, thuận tiện mang theo một cái chum đến đây.”
“Được, chị ba muốn dùng làm gì?”
“Quả thầu dầu lần trước tôi đều lấy ra ướp hết rồi, nếu cậu thích thì cứ tới mang về ăn.”
Viên Thanh Cử tới rất nhanh, Viên Thanh Cử còn chưa về thì cậu ta và Viên
Đông Hành đã đến, mỗi người cầm một cái chum trong tay, sau đó lại để
mấy người sau lưng bưng vài cái chum đưa lên nữa.
An Lai dở khóc dở cười: “Cậu đang muốn mở cửa hàng luôn sao?”
Viên Tiểu Bàn xoa xoa cái bụng bị chum đè nặng: “Chỗ này của hai anh chị hơi bất tiện, ngay cả chuyển phát cũng không lên được, em không phải sợ lần sau chị muốn ướp cái gì lại không có đồ dùng đó sao. Mang lên nhiều một chút, sau này chị có gì ăn ngon thì nhớ gọi em.”