Edit : Tiểu Mặc Mặc
Beta : Tiểu Ngân
Trong điện Khải Vân, Long Lân Tam hoàng tử Phong Hoa không ai bì nổi, kinh tài tuyệt thế nhất, thần quỷ không dám chọc nhất trên toàn bộ đại
lục Phượng Thiên hôm nay đang liên tiếp mãnh liệt lau mồ hôi lạnh, vẻ
mặt giống như chân chó mà nghiêng vào trên ghế, cười đến vô cùng nịnh
nọt, mà Long Lân Hoàng anh minh thần võ nhất của chúng ta so với ‘con
trai’ ông còn chân chó hơn, mồ hôi lạnh trên trán lách…tách… rơi xuống
đất, giống như là đã đổ mồ hôi ướt người rồi.
Mà ở trước mặt bọn họ, Vân Quý Phi Sở Vân Yên phong hoa tuyệt đại,
cao quý trang nhã, tuổi gần bốn mươi nhưng như mười sáu đang ngồi
ngay ngắn trên ghế, nhàn nhã Phẩm trà, bỏ qua hai ‘cha con’ nịnh nọt.
“Vân nhi, chúng ta biết rõ sai rồi, muốn đánh phải không, tùy nàng xử trí, nhưng đừng không để ý tới chúng ta a!” Không chịu được sự phớt lờ
của Sở Vân Yên, Mạc Long Khải lau mồ hôi lạnh, ai oán nhìn Sở Vân Yên
nói, ông sợ nhất Vân nhi của ông không để ý tới ông, điều đó so với đánh cho ông một trận còn thống khổ hơn!
“Không dám, các ngươi một người là Long Lân Hoàng uy vũ bất phàm, một người là Khuynh Cuồng thái tử thần nhân trời giáng, tại sao có thể có
sai được? Thiếp thân chỉ là một người nữ tắc nho nhỏ, sao dám mắng chửi
các ngươi đây?” Sở Vân Yên nhẹ nhàng nhấc chung trà lên, ôn hoà nói,
trong lòng quả thực sắp tức chết, hai cha con gái này thực sự là càng
ngày càng quá mức.
Kinh tài tuyệt thế thế, trí tuệ khắp thiên hạ, văn võ song toàn,
thiên hạ đệ nhất thần nhân, một người tuyệt thế kinh thiên kỳ tài hùng
lược như vậy là con gái của nàng, vốn con gái lợi hại như vậy, được thế
nhân kính ngưỡng như vậy, nàng nên cao hứng kiêu ngạo mới phải, nhưng,
đúng vậy, nàng rất kiêu ngạo, nhưng kiêu ngạo vui mừng đồng thời càng
tức giận, con gái nuôi mười chín năm, cho đến hôm nay, nàng, người làm
mẹ này mới biết được thì ra con gái không học vấn không nghề nghiệp của nàng lại lợi hại như vậy, điều này thật sự là một đả kích lớn đối với
làm mẹ như nàng.
Càng làm cho nàng tức giận là trượng phu của nàng, Mạc Long Khải,
biết rõ nàng kháng cự cỡ nào lại cho Cuồng nhi làm cái gì thái tử, rõ
ràng tại trước mặt nàng cam đoan về sau sẽ suy nghĩ thật kỹ chuyện lập
thái tử, nhưng quay đầu một cái, liền gạt nàng cùng Tịnh Kiên vương xếp
đặt thiết kế Cuồng nhi của nàng, ngay trước mặt thần dân, ban bố một
thánh chỉ lập trữ không thể vãn hồi kia.
Đáng giận nhất chính là, hai cha con gái này còn liên hợp thành một đoàn thể.
Sở Vân Yên không mặn không nhạt nói càng dọa Mạc Long Khải mồ hôi
lạnh đầm đìa, biết rõ lúc này thật sự chọc giận ái thê rồi, vội vàng
liếc Khuynh Cuồng đưa một ý qua: tiểu tử, tranh thủ thời gian đến dỗ mẫu phi con đi! Cha của con đã gánh không được rồi.
“Ha ha, mẫu phi, cái đó. . . Tức giận sẽ khiến người biến thành già
đấy, xin ngài bớt giận, xin bớt giận.” Nhận được ánh mắt ra hiệu của Mạc Long Khải, Khuynh Cuồng từ ghế bắt đầu…, ngồi xổm bên người Sở Vân Yên, ghé vào trên đùi của nàng, cười đến thật tinh khiết đáng yêu nói, đôi
mắt linh động mang theo nịnh nọt, chớp chớp nhìn nàng, bộ dáng kia,
tuyệt đối cho dù tâm địa lại cứng rắn như sắt cũng sẽ mềm xuống.
Sở Vân Yên yêu con gái như mệnh, làm sao có thể không bại dưới nụ
cười Thiên Chân của nàng đây! Khẽ thở dài, buông chung trà trong tay,
nhẹ ấn cái trán Khuynh Cuồng: “Con nha! Mẫu phi đã sớm già rồi, bị cha
con các người chọc giận già rồi.” Trong lòng không khỏi thầm than, vốn
là con gái tuyệt mỹ tri kỷ cỡ nào! Lại bởi vì nàng, biến thành thân nam
nhi, không hưởng thụ được bình tĩnh khoái hoạt của một cô gái, là nàng
thực xin lỗi con bé.
Nghe giọng điệu mềm xuống của Sở Vân Yên, Khuynh Cuồng nở một nụ cười tuyệt thế, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ đáng yêu, ở bên cạnh
giúp Sở Vân Yên đấm chân ngọt ngào mà nói: “Mẫu phi mới không già đâu!
Ngài nha, là càng ngày càng trẻ, vừa đi ra ngoài, người khác không biết, xác định vững chắc nghĩ đến ngài là tỷ tỷ của con đấy!” Thanh âm kia
thật sự là ngọt đến trong tâm khảm người khác, về phần đằng sau câu nói
“Bị cha con các người chọc giận già rồi” Khuynh Cuồng thông minh tự động xem nhẹ, lúc này ngàn vạn không thể tiếp những lời này, nếu không ‘Tội
trạng’ của bọn họ nhất định lại sẽ bị vẽ ra, lúc này nhiều lời tóm lại
là lộn xộn, nhưng nàng nói cũng đúng, mẫu thân nàng vốn lớn lên khuynh
quốc khuynh thành, hai mươi năm này lại được bảo dưỡng vô cùng tốt, lại
có được tình yêu thoải mái, có thể nói gia đình mỹ mãn, thực sự càng
sống càng tuổi trẻ rồi.
“Chỉ có con nói ngọt, mỗi lần gặp rắc rối đều biết dùng chiêu này đến dỗ ta.” Sở Vân Yên cười khẽ một tiếng, đối với con gái bảo bối của
nàng, sao nàng thật sự giận đây! Từ một khắc gặp con bé này, tức giận gì đều tiêu tan.
“Ha ha. . . Lời Cuồng nhi nói đều lời thật lòng, mới không phải dỗ
mẫu phi đâu!” Khuynh Cuồng cong miệng lên, cười tựa đầu trên đùi Sở Vân
Yên nói, nàng thích thân mật mà tựa trên đùi mẫu thân nàng, loại cảm
giác này thật ấm áp.
Nhẹ vỗ về những sợi tóc mềm mại của Khuynh Cuồng, Sở Vân Yên khẽ cười nói: “Đều lớn như vậy rồi, còn chu môi, cũng không sợ người khác trông thấy mà cười nhạo.” Thanh âm nhu hòa, toàn thân tản ra ánh sáng ôn nhu
của người mẹ, Mạc Long Khải thấy thế cả người đều ngây dại, dù cho hai
người đã là vợ chồng già rồi, nhưng đối mặt ái thê của ông, ông luôn có
loại cảm giác xúc động của thời thiếu niên trẻ trung, giống như lần đầu
tiên trông thấy nàng, bao nhiêu năm rồi chưa bao giờ thay đổi.
“Vân nhi. . .” Hoàng đế vẫn bị mẹ con hai người xem nhẹ ở một bên đáng thương, không khỏi si mê gọi.
Vừa tiếp xúc đến ánh mắt nóng bỏng của Mạc Long Khải, trên mặt Sở Vân Yên nóng rát đỏ lên, thẹn thùng mà trừng ông một cái, hừ một tiếng, lập tức con ngươi từ trời râm chuyển thành nhiều mưa, trái tim lại đâp
thình thịch, thầm trách Mạc Long Khải một tiếng: đây là đang trước mặt
con gái đó! Đã già như vậy mà không biết sửa.
Đã xong! Khuynh Cuồng ngầm vỗ trán, lập tức lại có loại cảm giác chỉ
tiếc rèn sắt không thành thép (*), ngầm trừng lão cha của nàng, con nói
lão cha nha! Tuy mẫu thân của con đẹp đến nỗi ngay cả con cũng muốn động lòng, nhưng cái ‘Ngây người’ của người cũng phát quá không phải lúc đi! Con thật vất vả mới dỗ tốt mẫu thân, con và người sắp tránh được một
kiếp này rồi, nhưng một tiếng thâm tình kêu to của người như vậy, không phải muốn khiến mẫu thân thẹn thùng sao? Cái thẹn thùng này, chỉ có
thẹn quá hoá giận thôi.
Bị hai người trừng, một lời nhiệt tình của Mạc Long Khải lập tức tắt
xuống, rụt rụt cổ, quăng về phía hai người một biểu lộ ủy khuất, ông.
Hoàng đế này trước mặt ái thê cùng ái tử, chỉ là một nam tử đáng thương
và hạnh phúc bình thường mà thôi.
Nhìn biểu lộ ủy khuất của Hoàng đế lão cha nàng, Khuynh Cuồng nhếch
miệng, tranh thủ ôm chặt Sở Vân Yên bởi vì thẹn thùng mà lạnh mặt, đáng
thương nói: “Mẫu phi, con đói bụng, chúng ta trước dùng bữa đi!” Chính
sách đáng thương này, lần nào cũng đúng.
Quả nhiên, Sở Vân Yên nghe xong, cũng bất chấp cái gì thẹn thùng tức
giận, lập tức sai người chuẩn bị truyền lệnh, nhưng vẫn không quá để ý
đến Mạc Long Khải.
“Vân nhi, ta cũng đói bụng.” Mạc Long Khải thấy Sở Vân Yên vẫn không
để ý đến ông, cũng học Khuynh Cuồng ra một chiêu chính sách đáng thương, dù sao hiện tại chỉ có một nhà ba người bọn họ mà thôi, cũng không sợ
cái gì tổn hại uy nghiêm đế vương, lại nói, uy nghiêm đế vương cái đó
sao so được với một ánh mắt của ái thê.
Lời Mạc Long Khải vừa nói ra, mẹ con hai người đều không hẹn mà cùng
quay đầu nhìn ông, Khuynh Cuồng một đầu hắc tuyến, chỉ muốn nói một câu, lão cha, người quá mạnh mẽ.
“PHỐC. . .” Sở Vân Yên không nhịn được cười khẽ một cái, thật sự là bị biểu lộ của Mạc Long Khải chọc cho không nhịn được cười.
Người ta nói một nụ cười xóa hết ân oán, nụ cười này của Sở Vân Yên,
cuối cùng xóa đi ‘Nộ khí’ rất lớn làm cho Mạc Long Khải cùng Khuynh
Cuồng thở dài một hơi, hai người âm thầm dựng lên tư thế chiến thắng.
Trong thư phòng Khải Vân điện, giải quyết xong ‘vấn đề gia đình ‘,
Khuynh Cuồng cùng Hoàng đế lão cha của nàng liền bắt đầu trao đổi ‘Quốc
gia đại sự’ .
“Phụ hoàng, đây chính là ‘ngọc tỷ truyền quốc ‘ .” Khuynh Cuồng mở ra cái hộp gấm đặt trên Long án nói, trong lúc nhất thời, ánh sáng năm màu ngút trời ngầm mang theo lộng lẫy bắn ra từ trong, chiếu sáng trọn cả
thư phòng, không chút chói mắt.
“Quả thật không hổ là ‘ngọc tỷ thiên mệnh’ lưu truyền từ thiên cổ tới nay.” Mạc Long Khải chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, tràn đầy tán thán
nói, thò tay nâng ngọc tỷ lên, liền cảm giác một giòng nước ấm xẹt qua
trái tim, thật là thoải mái.
Long Lân quốc từ khi khai quốc đến nay, mỗi đời Hoàng đế đều lấy
nghiệp lớn thống nhất làm trách nhiệm, mà ‘ngọc tỷ truyền quốc ‘ càng là bảo vật bọn hắn nóng vội mà cầu không được, vốn tưởng rằng cuộc đời
này, ông cũng giống như các đời tiên hoàng, chỉ có thể mang theo tiếc
nuối rời đi, nhưng không nghĩ tới, hôm nay ‘ngọc tỷ truyền quốc ‘ ngay ở trong tay ông, mà Long Lân quốc cũng từ nước chư hầu biến thành chủ
thiên hạ danh chính ngôn thuận, có lẽ khi còn sống, ông thật sự có thể
chứng kiến Long Lân quốc hoàn thành nghiệp lớn thống nhất, bởi vì ông có một ‘con trai’ giỏi nhất trên đời.
“Cuồng nhi, cái ngọc tỷ truyền quốc này, con bảo quản cho tốt, đợi
đến ngày nhất thống thiên hạ, tay cầm ngọc tỉ này, leo lên Đế Vị, tiếp
nhận tất cả thần dân thiên hạ triều bái.” Thả ngọc tỷ vào trong hộp
gấm, Mạc Long Khải cười nói, ánh mắt sáng quắc như đang chứng kiến ‘con
trai’ ông leo lên ngọn núi cao nhất thiên hạ, Đế Vị, quan sát vạn dặm
non sông, chỉ điểm thiên hạ, thần thái tung bay.
“Ách, phụ hoàng, con biết thống nhất thiên hạ, chấm dứt chiến hỏa này loạn thế là tâm nguyện của người, cũng là nguyện vọng của các đời Long
Lân Hoàng, cho nên cái Ngọc tỉ này, con muốn hiến lên cho người.” Thấy
Mạc Long Khải đưa ngọc tỷ cho nàng, Khuynh Cuồng vội vàng nói, nàng xếp
đặt thiết kế ‘Lừa gạt được’ ngọc tỷ, vốn chính là định làm lễ vật hiến
cho Hoàng đế lão cha, đợi đến khi nàng lấy được thiên hạ này, Hoàng đế
lão cha tay cầm ngọc tỉ, uy phong lẫm liệt đứng ở trên Đế Vị, trở thành
một đời đế vương vĩ đại.
“Ha ha. . . Lòng hiếu thảo của con phụ hoàng hiểu, nhưng. . .” Mạc
Long Khải vui mừng cười nói, nhưng mà còn chưa nói xong, liền bị Khuynh
Cuồng cắt ngang rồi.
“Phụ hoàng, người phải biết ‘ngọc tỷ truyền quốc ‘ đại biểu cho hoàng quyền chí cao Vô Thượng, các triều đại đổi thay Hoàng đế đều phải có
được ‘ngọc tỷ truyền quốc’ này mới xem như chủ thiên hạ danh chính ngôn
thuận, hiện tại người mới là Hoàng đế Long Lân quốc, ngọc tỷ truyền
quốc do người chấp chưởng, Long Lân quốc mới xem như chủ nhân của các
quốc gia, không phải sao?”
“Chuyện này đơn giản rồi! Ngày mai ta liền hạ chỉ, truyền vị cho con, chính mình làm thái thượng hoàng, không được sao?” Kỳ thật khi ông hạ
chiếu thư ‘Sắc phong thái tử’, ông đã muốn trực tiếp ghi chiếu thư thành chiếu thư truyền vị rồi.
“Phụ hoàng, người ngàn vạn đừng làm như vậy, bằng không, mẫu phi. . . Một cửa kia của Mẫu phi, người tuyệt đối không qua được.” Bất đắc dĩ,
Khuynh Cuồng trực tiếp kéo Sở Vân Yên ra, chỉ sợ Hoàng đế lão cha của
nàng thật sự xúc động một cái, trực tiếp cho nàng nhận chiếu thư truyền
vị.
Vẫn là lực uy hiếp của Sở Vân Yên lớn, Mạc Long Khải nghe xong, lập
tức cười gượng nói: “Chuyện truyền vị, về sau lại nói.” Nghĩ nghĩ lại
nói: “Được rồi! Lòng hiếu thảo của con, phụ hoàng nhận là được, dù sao,
nó sớm muộn có một ngày cũng là của con.” Mọi thứ không thể nóng vội,
đạo lý này ông vẫn hiểu.
Khuynh Cuồng tự động xem nhẹ câu sau, chỉ cần không để nàng lập tức
làm Hoàng đế là tốt rồi, nàng còn đang buồn bực, sao cảm tình của cha mẹ của nàng tốt như vậy, qua nhiều năm đều không lại sinh một đệ đệ cho
nàng, làm hại nàng hiện tại bị không trâu bắt chó đi cày trở thành thái
tử, Hoàng đế lão cha còn luôn nhớ mãi không quên mà muốn đem ngôi vị
hoàng đế, củ khoai lang phỏng tay này ném cho nàng, quá buồn bực.
“Cuồng nhi, nghe nói Kỳ Vân tứ tướng thừa dịp vào kinh phúng tế cũng
muốn tự lập thành Hoàng, về sau bị con bình định được, rốt cuộc tình
hình thực tế như thế nào, con nói cho ta một chút, không, tốt nhất
chuyện gì cũng phải nói thật rõ ràng với ta, ta muốn nghe xem, con ta
một tay định càn khôn như thế nào.” Mạc Long Khải lôi kéo Khuynh Cuồng
ngồi xuống trên ghế rồng, một bộ rửa tai lắng nghe, tràn ngập chờ mong
mà nhìn nàng, về tất cả chuyện xảy ra ở Nguyên Đô, ông cũng chỉ nghe
thám tử các đường hồi báo, tình huống chân thật như thế nào, ông cũng
kiến thức nửa vời, nhưng chỉ cái kiến thức nửa vời này cũng đủ khiến ông khiếp sợ đến trực tiếp té xuống từ trên ghế rồng rồi.
Nhìn Hoàng đế lão cha của nàng một tay nắm chặt long ỷ, đầu Khuynh
Cuồng lập tức dâng lên hắc tuyến, đơn giản rõ ràng tóm tắt chuyện nàng
bắt đầu bố cục từ bắc cảnh như thế nào, từng bước một dẫn các quốc gia
tiến vào bẫy rập, cuối cùng lại làm cho Thiên Nguyên hoàng triều rời
khỏi dòng nước lũ lịch sử, lại khiến hai nước Yến Hàn trở thành nơi mũi
tên chĩa đến của mọi người, lại làm cho ba nước khác không dám vọng
động, còn có xếp đặt thiết kế dẫn Kỳ Vân tứ tướng vào kinh, tru sát bọn
họ, về sau chiếm lĩnh bốn châu Kỳ Vân, hợp nhất quân sự Thiên Nguyên nói một lần.
Đương nhiên, chuyện Thiên Cực Môn, còn có nam tử mặt nạ bạc, những
cái về mấy cao thủ siêu cường này, nàng chỉ sơ lược, tránh ông lo lắng,
cũng sợ lại dọa đến hắn, bởi vì nhìn bề ngoài dường như ông đã bị dọa
không nhẹ.
Mạc Long Khải từ đầu tới đuôi cũng chỉ há to miệng, hoàn toàn không
khép lại được, may mắn trái tim của ông đủ mạnh mẽ, nếu không ông nhất
định sẽ bởi vì quá mức khiếp sợ mà trực tiếp ngã xuống, trời ạ! Tâm tư
như thế, mưu kế như thế, thủ đoạn như thế, đây, đây còn là người sao?
“Cuồng. . . Cuồng nhi, con, cái đầu này của con rốt cuộc là sinh ra
như thế nào vậy?” Sau nửa ngày ngây ngốc, Mạc Long Khải lại trực tiếp
nhìn chằm chằm đầu Khuynh Cuồng, trực tiếp bật ra một câu như vậy cho
nàng.
‘Rầm ” có người trực tiếp từ trên ghế rồng té xuống, không phải Mạc
Long Khải, mà là Khuynh Cuồng bị một câu của ông làm cho té xỉu.
Thật vất vả bò lên, Khuynh Cuồng dở khóc dở cười nói : “lão cha, cái
đầu này của con sinh ra như thế nào thì người trực tiếp tìm đến hỏi mẫu
phi là được rồi”
“Ách. . .” Mạc Long Khải nghe vậy lại sững sờ, sau đó nhớ tới mình
vừa mới hỏi vấn đề ngu ngốc cỡ nào, lại nhìn bộ dạng Khuynh Cuồng một
đầu hắc tuyến, không khỏi cười ha hả: “Ha ha. . .” Mặc kệ Cuồng nhi yêu
nghiệt cỡ nào đều là con trai ông trân quý nhất, dù sao mặc kệ đầu của
hắn thông minh bao nhiêu đều là con trai của ông cùng Vân nhi, có vợ có
con như thế, ông còn đòi hỏi gì nữa!
“Khụ, phụ hoàng, đây là lệnh bài Hổ Phù của bốn châu Kỳ Vân.” Ho nhẹ
một tiếng, Khuynh Cuồng lấy ra bốn miếng Hổ Phù đưa cho Mạc Long Khải
nói: “Đối với Nguyên Đô cùng bốn châu Kỳ Vân, phụ hoàng có tính toán gì
không?” Một thành bốn châu tuy là lãnh thổ ít nhất trong bảy nước, nhưng diện tích cũng lên tới hơn hai nghìn dặm, mấy chục vạn nhân khẩu, một
khi nhập vào Long Lân quốc cũng là một công trình lớn a!
Cầm lấy bốn miếng Hổ Phù, Mạc Long Khải thoáng buồn rầu nói: “Từ khi
chuyện Nguyên Đô truyền đến, ta cùng Tịnh Kiên vương đã biết, Nguyên Đô
cùng bốn châu Kỳ Vân đã là vật trong bàn tay nước chúng ta, cũng thương
thảo ra mấy phương án, nhưng đều cảm thấy không tốt.” Dừng một chút,
nhìn Khuynh Cuồng cười nói: “Nhưng, chúng ta biết rõ, con nhất định sớm
có ý định, nói đi! Ta đang chờ kế sách kinh thế của con đây!”
Đổ mồ hôi, còn kế sách kinh thế nữa! Nhưng chế độ này một khi thi hành…, xác thực cũng coi là kinh thế rồi.
“Phụ hoàng, chắc hẳn người cùng hoàng thúc có từng nghĩ đem Nguyên Đô cùng bốn châu Kỳ Vân chia làm đất phong, làm như nước chư hầu của Long
Lân a!”
“Đúng vậy, đây cũng là ý kiến nhất trí của văn võ bá quan cả triều,
nhưng bản thân quốc gia chúng ta là từ nước chư hầu mở rộng đi lên, nếu
làm như thế…, khó bảo toàn không lâu về sau sẽ không bước theo gót hoàng triều Thiên Nguyên, hơn nữa từ khi Đại Lục Phượng Thiên có đến nay, số
lượng các triều đại đổi thay bởi vì chư hầu phản loạn mà diệt triều cũng không ít, cho nên vi phụ mới buồn rầu.” Mạc Long Khải nói tiếp.
Cười cười, Khuynh Cuồng từ trong lòng lấy ra ‘kế sách kinh thế’ đã
sớm chuẩn bị tốt đưa cho Mạc Long Khải bên cạnh nói: “Đúng vậy, phân đất phong hầu mặc dù có thể tạm thời có tác dụng khống chế địa phương, có
ích ở chỗ mở mang ranh giới, nhưng bởi vì chư hầu được phong quyền lực
quá lớn, rất dễ dàng làm thế lực địa phương chống lại triều đình, từ đó
làm cho chư hầu uy hiếp Đế Tôn, không nghe sự điều khiển của triều đình, tạo thành cảnh quốc gia phân liệt.” Dừng một lát, cười nói: “Cho nên,
con cho rằng chúng ta có thể dùng thử phổ biến chế độ quận huyện.”
“Chế độ quận huyện?” Mạc Long Khải tiếp nhận một xấp giấy Khuynh
Cuồng đưa tới, nghi hoặc mà hỏi thăm, chế độ quận huyện? Ông chưa từng
nghe qua, nhưng nếu Cuồng nhi của ông nói ra, vậy nhất định việc kinh
thiên, không thể chờ đợi được mà giở nhìn qua.
“Vâng, cái gọi là chế độ quận huyện chính là ở dưới triều đình thiết
trí quận đô, trưởng quan cao nhất quận là quận trưởng, chưởng quản chính sự cùng quân sự; thiết lập quận úy, có thể phụ tá quận trưởng, cũng
chưởng quản quân sự: còn có Ngự Sử Giám Sát, do triều đình điều động
giám sát quan lại, dưới quận lại thiết lập huyện, trưởng quan chủ yếu là Huyện lệnh, Huyện lệnh chưởng quản chính sự cùng quân sự: có Huyện
thừa, chưởng quản công văn, hình pháp; huyện úy, chưởng quản quân sự,
dưới huyện lại có thể thiết lập xã, dưới xã lại thiết lập đình, dưới
đình thiết lập phường, dưới phường là thôn xóm, tầng tầng phân chia
xuống, như thế không chỉ có thể tăng cường khống chế của triều đình
đối với địa phương lớn nhất, mà có thể từ trên xuống dưới tầng tầng
giám sát không che đậy, khiến cho chính lệnh của triều đình có thể thuận lợi mà rất nhanh quán triệt đến dân chúng tầng dưới chót nhất, cam đoan chính lệnh thống nhất. . .”
Mạc Long Khải vừa lật xem vừa nghe Khuynh Cuồng giải thích, đầy đầu
óc đã bị chế độ kinh thế văn sở vị văn (*mới nghe lần đầu) này hấp dẫn
đi, quá hoàn mỹ.
“Một điểm quan trọng nhất, quận trưởng, Huyện lệnh do Hoàng đế trực
tiếp bổ nhiệm, không được thừa kế, mỗi nhiệm kỳ dùng ba năm, sau khi hết kỳ lấy chiến tích làm chuẩn, để quyết định lên chức hoặc biếm chức.”
Khuynh Cuồng tiếp tục nói.
Khi tìm hiểu rõ đại lục Phượng Thiên, nàng phát hiện tình thế đại lục hiện nay có chút tương tự với thời Xuân Thu Chiến quốc, cũng có ý nghĩ thi hành chế độ quận huyện này, vốn định thi hành ở Long Lân quốc
trước, nhưng khi đó thế cục còn chưa rõ ràng, mạo muội thi hành chế độ
mới rất dễ dàng khiến cho bị dội ngược lại, hiện nay, thiên thời địa lợi đúng lúc thích hợp.
“Tốt, tốt, tốt. . .” Liên tục ba chữ tốt, Mạc Long Khải đã kích động
đến nói không nên lời, tài tuyệt thế, kế sách kinh thế, diệu, thật là
tuyệt diệu rồi, trời ạ! Con của ông còn muốn cho ông bao nhiêu kinh hãi nữa! Ông dám cam đoan, chế độ này một khi áp dụng xuống dưới, tuyệt đối sẽ mang đến một thời đại mới cho Phượng thiên đại lục, từ nay về sau
thay đổi chế độ quốc gia đã noi theo ngàn vạn năm qua.
“Người đâu, người đâu, lập tức tuyên Tịnh Kiên vương tiến cung,
không, tuyên bách quan tiến cung, nói trẫm có chuyện quan trọng muốn
tuyên bố.” Bỗng nhiên, từ trên ghế rồng đứng lên, Mạc Long Khải cao
giọng hô to, ức chế không nổi xúc động tràn ngập, muốn lập tức quán
triệt thi hành kế sách kinh thế như thế.
“Tuân. . . Tuân chỉ.” Tiểu An Tử tùy tùng ở bên ngoài nghe âm thanh
hô to như thế, bị dọa đến dưới chân mềm nhũn, run rẩy nói, liền muốn
chạy ra bên ngoài.
“Đợi một chút.” Khuynh Cuồng vội vàng lên tiếng ngăn cản, một đầu hắc tuyến lôi kéo Mạc Long Khải kích động đến sắp nhảy dựng lên, đặt ông
trên ghế rồng, nói: “Tỉnh táo một chút, không cần vội vã như vậy, ngày
mai lại nói cũng không muộn.” Đổ mồ hôi! Thế này cũng quá kích động đi!
“Sao ta tỉnh táo được, Cuồng nhi, con, con thật sự là thiên tài, chế
độ hoàn thiện như vậy, con nghĩ ra thế nào được?” Mạc Long Khải thoáng
bình tĩnh lại, nhưng vẫn không ức chế nổi kích động nói.
“Ha ha. . .” Khuynh Cuồng dùng cười ngượng để che dấu xấu hổ, nàng
cũng không thể nói chế độ quận huyện là nàng lấy trộm trí tuệ của người
xưa a! Tuy nói có căn cứ tình huống cụ thể của Phượng Thiên mà thay đổi, nhưng trăm khoanh vẫn quanh một đốm, tinh túy của nó vẫn là tiếp tục sử dụng chế độ quận huyện thế giới kiếp trước của nàng.
“Phụ hoàng, con muốn thi hành chế độ quận huyện trước ở Nguyên Đô
cùng bốn châu Kỳ Vân, đem nó phân hóa thành năm quận, công tác giai đoạn trước, con đã để Phó Cơ bắt đầu thi hành rồi, phụ hoàng có thể xem
xét quan viên thích hợp trong triều đến trước quản lý.” Sợ Mạc Long Khải lại hỏi tiếp, Khuynh Cuồng tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác.
Suy tư một chút, Mạc Long Khải liền gật đầu nói: “Cứ theo như Cuồng
nhi nói mà làm.” Dừng một chút, lại nói: “Phó Cơ? Chính là nguyên quyền
thần của Hàn Sương quốc? Còn có nguyên trọng thần Yến Vũ quốc lần này đi theo con trở về, Đồng Dương kia, bọn họ đều do con an bài tiến vào
triều đình các quốc gia phải không?” Làm gian tế có thể làm đến quyền
thần của một quốc gia, hơn nữa không tham vinh hoa, nhân tài như vậy,
Cuồng nhi là từ đâu tìm đến, hơn nữa nếu như ông không nhớ lầm, hai
người này ba năm trước đây đã bắt đầu xuất hiện trên triều đình hai
nước, trời ạ! Khi đó, Cuồng nhi của ông chỉ mới mười sáu tuổi mà
thôi, khi đó, con đã bắt đầu bố cục rồi? Ông sao có thể biết được, ngay
từ mười năm trước thì Khuynh Cuồng cũng đã bắt đầu bố cục rồi.
“Vâng, bọn họ đều là cô nhi chịu khổ vì chiến tranh, từ một khắc bọn
hắn đi theo con, bọn hắn đã là người thân của con.” Nhẹ gật đầu, Khuynh
Cuồng thoáng nói về thân thế của bọn họ.
“Người thân của Cuồng nhi, cũng là người thân của ta, nhưng, con
trung thực nói cho ta biết, lần ‘Bình định’ này con cố ý để cho bọn hắn ở trước mặt các quốc gia hiển lộ ‘Thân phận’ đi!”
“Ha ha, tuy tạm thời ăn không hết được ba nước khác, nhưng trước tiên có thể cho bọn họ nếm thử chút gia vị, đến lúc đó ‘Bắt đầu ăn’ mới có tư vị.” Khuynh Cuồng giang tay ra nói.
Đúng vậy, nàng cố ý để cho hai người Đồng Dương ở trước mặt các quốc gia hiển lộ thân phận, lại khiến cho ba nước khác cũng hoài nghi nàng
phái người tiềm phục trên triều đình bọn họ, tùy thời cũng có thể cho
bọn họ một kích trí mạng, làm cho bọn họ rơi vào kết cục giống như hai
nước Yến Hàn, cho nên hôm nay ba nước mày sợ là đang bắt ‘Gian tế’, bắt
đến bất diệc nhạc hồ (vui quên trời đất), nhất là nhắm ngay những người
quyền cao chức trọng kia, không phải khiến cho toàn bộ triều đình lòng
người bàng hoàng sao, nhưng, người nàng phái đi sao dễ dàng tóm được ra
như vậy.
“Ha ha. . . Ta biết ngay, con từ nhỏ đã vô cùng âm hiểm, mưu kế một
cái tiếp một cái, bên trong có tính toán khác, tuyệt sẽ không bỏ mặc ba
nước khác cứ an an ổn ổn mà mở rộng quân bị.” Mạc Long Khải cười lớn vỗ
vỗ bờ vai của nàng nói, theo thám tử các quốc gia hồi báo, sau biến
chuyển tại Nguyên Đô, Hoàng đế ba nước, đột nhiên tru diệt mấy vị quyền
quý trong triều, tội danh đều là thông đồng với địch phản quốc, là ông
biết, nhất định lại là kiệt tác của Cuồng nhi của ông.
Khuynh Cuồng cười gian, nàng âm hiểm sao? Không biết, nàng chỉ tốt
bụng nói cho bọn hắn biết, nàng phái người nằm vùng đến trên triều đình
bọn hắn, là bọn hắn quá ngu ngốc, chẳng phân biệt được, bị chuyện hai
nước Yến Hàn dọa cho bể mật, coi trung thần làm quân bán nước, hoàn toàn không liên quan đến nàng.
Nếu như Hoàng đế ba nước nghe được lời nói trong nội tâm Khuynh Cuồng lúc này…, nhất định sẽ tức giận tới mức hồn về Tây Thiên.
Nhìn nụ cười vô cùng gian trá kia của Khuynh Cuồng, Mạc Long Khải có
loại xúc động mặc niệm vì ba nước, mà ông thực sự làm như vậy rồi,
nhưng mặc niệm xong, liền cũng như Khuynh Cuồng nâng lên một nụ cười
gian gian, nói: “Cuồng nhi, hôm nay Thiên Nguyên đã diệt, hai nước Yến
Hàn, ta tin tưởng, con sớm có bố trí, chậm nhất một năm tất có thể
diệt đi hai nước này, đến lúc đó Long Lân ta một mình chiếm cứ toàn bộ
nửa giang sơn đại lục, đợi đến sau nghỉ ngơi dưỡng sức, chính là lúc ba
nước bước theo gót hai nước Yến Hàn rồi.”
Một năm? Theo như kế hoạch của nàng, một tháng sau là được đánh hạ
thủ đô hai nước, lại để hai nước Yến Hàn cũng giống Thiên Nguyên, triệt
để rời khỏi dòng nước lũ lịch sử, Khuynh Cuồng do dự một chút, không
biết nên nói chuyện đó ra hay không, sợ sẽ lần nữa làm Hoàng đế lão cha
của nàng kinh hãi, có vẻ như đêm nay, ông đã bị kinh hãi đã không nhỏ
rồi.
Đang lúc nàng do dự, bên tai nàng liền cảm thấy khí tức Diệp Ảnh bước nhanh đến, chỉ một hồi, liền đến bên ngoài.
“Ảnh, vào đi!” Tiểu An Tử còn chưa tới kịp thông truyền, bên trong
liền truyền đến âm thanh thanh thúy của Khuynh Cuồng, trực tiếp dọa Tiểu An Tử đến dưới chân mềm nhũn, trong lòng ngược lại dâng lên vô hạn sùng bái: Tam hoàng tử, không, là thái tử gia, thật là thần nhân a! Còn có
thể ‘Biết trước’, thật lợi hại.
Đi vào trong thư phòng, Diệp Ảnh vừa định hành lễ với Mạc Long Khải,
liền bị ông ngăn cản: “Ảnh, về sau nhìn thấy trẫm, không cần lại hành
lễ.”
Diệp Ảnh vốn sững sờ, sau đó nhìn thấy Khuynh Cuồng cười nhẹ nhàng,
liền đã hiểu, trong lòng vô hạn ôn hòa, cũng không nhiều lời, đem một
ống đồng nhỏ đưa cho Khuynh Cuồng nói: “Liễu Kiếm Khung có tin tức
truyền đến.”
Tiếp nhận ống đồng, mở ra, rút ra một tờ giấy bên từ trong, xem xét,
cong nhẹ khóe môi, cười nói: “Tốt, quả thật không hổ là ‘Chiến Thần Long Lân’ không để cho ta thất vọng, ha ha. . .”
“Liễu Kiếm Khung truyền đến tin tức tốt gì?” Mạc Long Khải kỳ quái
cầm qua tờ giấy kia từ trong tay Khuynh Cuồng xem xét, lập tức trừng lớn hai mắt, chỉ thấy bên trên viết: tuân theo tính toán của Tam hoàng tử,
quân ta ngày trước đã đánh hạ hai mươi tám châu của Yến, mặt khác, đại
quân của Vương Nghiệp cũng đã đánh hạ bảy thành của Hàn, Kiếm Khung định ba ngày sau trực tiếp vượt qua sông Yến Nguyên, lệnh cho Vương Nghiệp
vượt qua núi Hàn Nhĩ, công kích trực tiếp thành có quân trấn thủ quan
trọng nhất của hai nước, ngăn chặn đường lui hai nước, sau đó tiến hành
vây công toàn diện đô thành của hai nước, xin Tam hoàng tử cho biết, kế
này được hay không?
“Hai mươi tám châu của Yến? Bảy thành của Hàn?” Mạc Long Khải không
thể tin mà trừng lớn hai mắt, nhìn nhiều thêm mấy lần, nghi là mình nhìn lầm rồi, chuyện này, điều này sao có thể, khai chiến còn chưa tới một
tháng, đã đánh hạ nửa giang sơn của hai nước Yến Hàn, chuyện này cũng
quá khoa trương đi!