Dạ hắc phong cao ( ban đêm gió lớn ),
đêm giết người. Hai bóng người nhanh như chớp bay ra khỏi dịch quán,
dưới sự che chở của cảnh sắc ban đêm, nhẹ nhàng đạp lá trúc, như một làn khói xanh biến mất trong màn đêm đen kịt.
Vùng ngoại ô Nguyên Đô, một cánh rừng
rậm lớn đều là đại thụ cao chọc trời, mỗi một cây đều giống nhau không
khác biệt nhiều, vào buổi tối có thể cảm thấy trong rừng từng trận gió
lạnh, còn có sương mù mờ mịt, trong quỷ dị lộ ra khủng bố làm cho da đầu người ta run lên, bởi vậy nên có rất ít người dám can đảm đi vào, được
xưng là có vào không ra.
Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, đã có
người thật sự không sợ chết đi vào khu rừng rậm cổ quái này, hơn nữa là
một lần đến hai người.
Khuynh Cuồng vẫn như cũ thân mặc một bộ
tiểu y bào trắng ( y bào nhỏ mặc bên trong ), đi vào khu rừng rậm cổ
quái này chẳng những không lộ vẻ đột ngột, ngược lại càng làm cho khu
rừng rậm này tăng thêm không khí khủng bố, từ xa nhìn lại đặc biệt giống như một con quỷ áo trắng đang bay.
Hai người dừng trên một cây đại thụ, tố
chất hắc ám trong người Khuynh Cuồng bắt đầu trỗi dậy, đột nhiên nhớ lại kiếp trước, thời gian lãnh đạo Thiên Cực Môn càn quét 2 phe hắc bạch,
lúc đó nàng đối với thế gian tràn đầy thù hận, nàng dùng việc giết chóc, dùng máu, dùng tiếng kêu thảm thiết của kẻ thù để chứng minh sự tồn tại của chính mình, để phát tiết bất mãn của chính mình, nàng kiên cường
sừng sững đối đầu với sóng gió đứng trên đỉnh cao thế giới, trong bóng
tối, nhìn xuống thế gian vùng vẫy trong đau khổ, xây dựng vương quốc của chính mình, đem tất cả những người xem thường nàng đều đạp dưới chân,
đoạn thời gian sống trong thế giới bóng tối đẫm máu đó lại chính là
những ngày mà nàng nhớ nhất, bởi vì khi đó nàng không phải chỉ có một
mình.
Nếu như nói kiếp trước nàng có cái gì
không bỏ được, đó chính là huynh đệ tỷ muội trong Thiên Cực Môn, là bọn
họ cùng nàng vượt qua những ngày đen tối nhất của cuộc đời, là bọn họ
làm cho nàng có lí do sống sót, có thể đến cuối cùng nàng vẫn là vì
‘tình thân’ bỏ rơi bọn họ, một mình rời bỏ thế giới kia.
“Nếu như ta đoán không sai, khu rừng rậm này nơi nơi ẩn giấu cơ quan, cái gọi là có vào không ra, nhất định là
chết trong những cơ quan này!” Đôi mắt linh động của Khuynh Cuồng quét
nhìn 4 phía một chút, cong miệng cười nói, nơi càng quỷ dị càng có thể
khơi dậy hứng thú.
Kinh ngạc vì nhanh như vậy nàng đã phát
hiện khu rừng không bình thường, Diệp Ảnh bất động một lát, mới gật gật
đầu nói: “Phải, nếu không có người dẫn đường, rất khó có người có thể
sống sót rời khỏi nơi này.”
Khuynh Cuồng kiêu ngạo cong môi cười một tiếng, cho dù không có Diệp Ảnh dẫn đường, một khu rừng nhỏ cũng giữ
không được nàng, nhìn Diệp Ảnh, hỏi: “Huyễn Viêm lâu ở gần đây?” Tuy là
câu hỏi, giọng điệu lại là khẳng định.
Diệp Ảnh hơi cúi đầu xuống, không trả
lời, nói thật, bây giờ trong lòng hắn còn đang đấu tranh do dự, một khi
nói ra, thật sự là hoàn toàn phản bội Huyễn Viêm lâu.
“Diệp Ảnh, đã đi đến nước này, ngươi còn muốn do dự sao? Lúc ngươi ‘đồng ý’ cùng ta đến Nguyên Đô, ngươi đã
không có đường lui rồi.” Lời nói nhẹ nhàng mà có lực từ trong miệng
Khuynh Cuồng nói ra, đôi mắt linh động thâm thúy mang theo hùng hổ dọa
người, tuyệt đối không phải là một đứa bé 9 tuổi có thể có được, ngược
lại giống một bá chủ nắm giữ thiên hạ, loại khí phách này, không phải
phát ra từ bên ngoài mà từ trong lòng.
Cúi đầu một lát, đến lúc ngẩng đầu lên,
chính là vẻ mặt thông suốt và kiên định, một ngón tay chỉ, khẽ nói: “Đó
là cửa vào Huyễn Viêm lâu.” Nàng nói rất đúng, hắn sớm đã không còn
đường lui, lúc ‘đồng ý’ đến Nguyên Đô, lòng hắn sớm đã phản bội tổ chức, lúc đồng ý đưa nàng đến đây, lòng hắn sớm đã…là của nàng rồi.
Nhìn theo hướng ngón tay chỉ, đó là…một
cái hồ? Nghi ngờ chỉ về cái hồ, giọng nói của Khuynh Cuồng hơi thay đổi
nói: “Ngươi nói cái hồ đó là đường vào Huyễn Viêm lâu?” Không thể nào!
‘Cổ mộ’ dưới ngòi bút của Kim Dung đại thúc thật sự tồn tại?
“Phải, đường vào ở dưới đáy hồ.” Diệp Ảnh gật gật đầu, đưa ra một đáp án khẳng định.
“Thủ lĩnh của các ngươi không phải là
truyền nhân của phái cổ mộ chứ?” Khuynh Cuồng vừa nghe, thật sự choáng
váng, ‘phái cổ mộ’ của Kim Dung đại thúc hiện thế sao?
“Phái cổ mộ.” Diệp Ảnh không hiểu gì
nhìn Khuynh Cuồng đang bị đả kích lớn nói, cửa vào Huyễn Viêm lâu thật
sự làm cho người ta rất không ngờ đến, nhưng cũng không cần phản ứng lớn như vậy chứ? Không hiểu được.
“Chính là môn phái sống trong cổ mộ.”
Nhìn Diệp Ảnh vẫn bộ dạng mơ hồ không rõ như vậy, Khuynh Cuồng đột nhiên nghĩ tới, lúc này nói chuyện ‘thần điêu đại hiệp’ với hắn làm gì a! Tùy tiện nói một câu, vung tay lên, lại nói: “Được rồi, mặc kệ hắn có phải
hay không, chúng ta trước tiên đi vào đã!” Nói xong nhún người nhảy lên, không làm bắn một giọt nước lặn xuống đáy hồ, Diệp Ảnh theo sau đi
xuống.
Hồ nước trong veo dưới sự chiếu rọi của
ánh sáng, so với mặt hồ còn sáng hơn, hai người Khuynh Cuồng nín thở, mở to mắt, không ngừng lặn sâu xuống đáy hồ, mãi cho đến khi gặp một chỗ
nước xiết.
Diệp Ảnh chỉ chỉ chỗ nước xiết kia, ra
hiệu đây là cửa vào, Khuynh Cuồng gật gật đầu, hai người đồng thời bơi
về chỗ nước xiết, bóng dáng lập tức biến mất.
Thuận theo dòng nước xiết hai người tiến vào một cửa động, dùng nội lực làm khô quần áo trên người.
“Huyễn Viêm lâu chia thành 7 tầng, mỗi
cấp sát thủ chỉ được cho phép sinh hoạt tiếp nhận huấn luyện ở tầng
tương ứng, ta là sát thủ cấp 4, chỉ ở tầng thứ 4, 3 tầng trên chưa từng đi qua, bây giờ chúng ta nhất định là đang ở cửa tầng thứ 4, thông qua
con đường bí mật này, có thể đi vào tầng 4.” Chỉ vào con đường tăm tối,
Diệp Ảnh nói.
“Thủ lĩnh của các ngươi ở tầng cao
nhất?” Khuynh Cuồng hơi nhăn mày hỏi, theo như hắn nói, Huyễn Viêm lâu
là dựa vào cấp bậc phân chia, hắn là cao thủ cấp 4, nhất định là sát thủ cấp 4, vậy 3 tầng trên chia nhau là cao thủ cấp 5, cấp 6, cấp 7, vậy vị thủ lĩnh kia võ công nhất định càng cao, mà nàng chỉ là một cao thủ cấp 6, cơ thể vẫn chỉ là một đứa bé, nếu muốn dựa vào sức lực của một mình
nàng khiêu khích hang ổ của người ta, gần như không có khả năng, nhưng
đối với Mạc Khuynh Cuồng mà nói, việc gì không có khả năng đều sẽ biến
thành có khả năng.
Lão già chết tiệt đáng ghét lại dám lừa
gạt nàng, còn nói nàng là cao thủ hiếm có trong thế gian, như thế nào
lại nhảy ra nhiều cao thủ so với nàng còn lợi hại hơn như vậy.
“Không biết, ngoại trừ thủ lĩnh của 3
tầng trên được gặp thủ lĩnh ra thì cũng không có ai gặp được hắn.” Diệp
Ảnh lắc lắc đầu nói.
Thần bí như vậy?
Thông qua mật đạo tăm tối, nhảy xuống
cửa động, đập vào mắt là một con đường chuyên dùng, một trận tiếng bước
chân hơi vang lên, cơ thể hai người động một cái, giống như thạch sùng
dính chặt trên tường, một giây sau, 4 hắc y nhân, đeo khăn đen đi đến,
đôi mắt bén nhọn quét nhìn 4 phía rồi mới rời đi.
Chờ 4 người đi xa, hai người bọn Khuynh
Cuồng mới nhảy xuống, Diệp Ảnh chỉ chỉ bên phải, ra hiệu cho Khuynh
Cuồng đi về phía bên phải.
Hai người sử dụng cách thức như nhau, đem toàn bộ tầng 4 thăm dò vài lần, căn bản không thật sự phát hiện cái gì.
Suy nghĩ một chút, Khuynh Cuồng nói:
“Lên tầng 7.” Một thủ lĩnh cao cấp đều sẽ ở tầng cao nhất, mà bí mật
cũng sẽ ở tầng cao nhất, không cần đến nơi khác.
“Tầng 7?” Diệp Ảnh chấn kinh, nàng cũng
quá cuồng vọng đi, cao thủ cấp 7 cũng không phải là tùy tiện nói đùa,
một khi bị phát hiện, hai người không thể không chết ở đây.
“Yên tâm, ta sẽ không đem mạng sống của
chính mình ra đùa, cũng không đem mạng sống của ngươi ra làm trò đùa, cứ việc dẫn đường là được rồi.” Khuynh Cuồng tự tin cười một cái, vỗ vỗ
vai của hắn nói.
Không có lí do, chỉ là tin tưởng nàng, Diệp Ảnh gật gật đầu, đi trước dẫn đường.
Một bức tường đá chặn đường bọn họ, Diệp Ảnh đi qua bên phải, duỗi tay trái phải ấn lên mấy viên gạch trên
tường, bức tường chặn ở phía trước ‘oanh’ một tiếng, kéo lên trên, xuất
hiện một cầu thang thật dài.
“Có người đã từng nói với ta, từ nơi
này, có thể trực tiếp đi đến tầng 7.” Diệp Ảnh vô tình kéo tay Khuynh
Cuồng, vừa đi lên cầu thang vừa giải thích.
Hai người vừa đi vào, tường đá liền tự động hạ xuống, trong cầu thang một mảnh tối om.
‘Xoẹt’, ánh lửa yếu ớt miễn cưỡng chiếu
sáng con đường phía trước, Diệp Ảnh một tay cầm dụng cụ đốt lửa, một tay kéo Khuynh Cuồng, đang nghĩ đi lên phía trước, lại phát hiện người bên
cạnh đứng bất động.
“Làm sao vậy? Ngươi yên tâm, người kia, ta tin tưởng hắn.” Biết Khuynh Cuồng nghi ngờ cầu thang bí mật này, Diệp Ảnh giải thích.
“Ta tin tưởng ngươi, ngươi đã cho là
người đó đáng tin, vậy không có chuyện gì nữa.” Nở một nụ cười tín
nhiệm, đổi lại Khuynh Cuồng nắm tay Diệp Ảnh kéo đi, kiên định đi về
phía trước, nếu muốn đạt được sự tin tưởng của nàng rất khó, nhưng một
khi đã đạt được, như vậy nàng sẽ tin tưởng người đó vô điều kiện, bao
gồm cả khả năng nhìn người của người đó.
Được bàn tay nhỏ mềm mại kéo đi, trong
lòng Diệp Ảnh cũng trở nên vô cùng mềm mại, lời nói của nàng, không khác gì rót một dòng nước ấm vào trong nội tâm mềm yếu của hắn, sống qua 15
năm, lúc này hắn mới cảm thấy tim của hắn còn sống, có lẽ nên nói là đứa bé trước mặt đã cho hắn một trái tim.
Khuynh Cuồng đi lên phía trước, không
biết ánh mắt của người đằng sau nhìn mình đã thay đổi, mang theo một
loại tình cảm không tên kiên định và kiên quyết không hề do dự.
Đi hết cầu thang thật dài lại là ngõ cụt, một bức tường phẳng lì không nhìn ra có bất cứ cơ quan nào.
“Ngõ cụt sao?” Diệp Ảnh nhăn nhăn mày, trên mỗi viên gạch gõ xuống mấy cái, không phát hiện cái gì.
“Nhất định có đường.” Khuynh Cuồng nói
chắc chắn, nghiêng đầu, cẩn thận quan sát một hồi, nửa ngày, đôi mắt sâu thẳm sáng lên, mang theo thật nhiều ý cười, nhón mũi chân, tay nhỏ khẽ
gõ xuống 3 cái trên viên gạch thạch bích bên trái, lại khẽ gõ xuống 7
cái trên viên gạch bên dưới chéo về bên trái.
Bức tường chắn trước mặt ‘oanh’ một
tiếng, di chuyển về bên phải, từng đợt ánh sáng chói mắt từ sau bức
tường chiếu ra, rọi sáng cả con đường âm u.
Khá lắm, lại còn dùng đến thuật cửu
cung, may mắn kiếp trước nàng đã từng nghiên cứu qua, còn có cái gì đang chờ nàng ở phía trước đây? Khuynh Cuồng thầm nghĩ.