Lão Ô Quy trong miệng hai người chính là
Lý Chính của ngõ Lư Thỉ, họ Ngô, tên Đại Quý, tính cách tham lam nhưng
lại nhát gan, gặp chuyện thì trốn đầu tiên, ra cửa chỉ sợ trên mái hiên
rơi xuống gì đó đập vào đầu ngón chân của mình, bởi vậy bị hương thân
khinh thường, đặt cho y biệt hiệu "con rùa đen rụt đầu".
Chức vụ Lý Chính này tuy rằng không phải là chính thống nhưng chí ít
cũng có thể xem như là người của quan phủ, cho nên khinh thường thì
khinh thường, hương thân khi gặp phải chuyện nào khó giải quyết, cuối
cùng vẫn phải đến nhờ vả lão Ô Quy. Lão Ô Quy cũng không để tâm người
khác khinh thường mình hèn mọn thế nào, hễ là có lợi ích là sẵn sàng vơ
vét ngay.
Mang số tiền vất vả kiếm được để biếu không người khác, trong lòng
Trình Tiểu Cửu cũng vô cùng khó chịu, nhưng ngoại trừ dùng tiền để tìm
một lối ra, thì hắn thật sự không nghĩ ra biện pháp mưu sinh nào hơn,
liền cố gắng khuyên nhủ Vương Nhị Mao mất nửa canh giờ, cuối cùng cùng
quyết định mỗi người xuất ra hai trăm tiền, buổi tối tới nhà lão Ô Quy
thử thời vận.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Trình Tiểu Cửu, Lý Chính Ngô Đại Quý
vừa nhìn hai người dâng tiền hiếu kính, lập tức cười tươi rạng rỡ còn
hơn cả hoa mẫu đơn nở vào mua hè.
- Hai tiểu tử các ngươi muốn ta làm gì? Đều là hương thân cùng quê,
người khác không biết nhân phẩm các ngươi, nhưng lão Ngô ta sao có thể
không biết?
Nói xong, lão dùng ống tay áo phất qua bàn một cái, bốn trăm tiền ở
trên bàn biến mất không còn hình bóng, sau đó mặt mày hớn hở nhấc tay
lên cầm bút lông, đích thân viết công văn, bảo hai người Trình, Vương
tìm người.
Nhiều lần may mắn được thưởng thức mặc bảo của Vương Hi Chi, Ngô Lý
Chính chậm rãi viết hai công văn, giao từng cái cho hai thiếu niên,
trịnh trọng căn dặn:
- Thật ra điều này không hợp với quy củ, đặc biệt là Tiểu Cửu, mới đến
đây được một thời gian chưa lâu, trước đây đã làm những gì, có liên quan tới ai không, căn bản là không có người nào có thể nói rõ, nhưng đại
thúc ta tin tưởng các ngươi đều là những đứa trẻ tốt, hôm nay ta quyết
định mạo hiểm, bảo lãnh các ngươi. Nếu như sau này các ngươi trở thành
những người có thành tựu, thì đừng quên đại thúc ta tuệ nhãn thức anh
hùng đấy. Thỉnh thoảng hãy quay về, bà con xa không bằng láng giềng gần.
- Đương nhiên ạ, đương nhiên ạ. Hôm nay được đại thúc chiếu cố, hai chúng cháu ghi nhớ suốt đời.
Trình Tiểu Cửu kéo Vương Nhị Mao, cùng nhau hành lễ tạ ơn Ngô Lý Chính, sau đó đọc cẩn thận công văn một lượt, gấp lại, cẩn thận cất vào trong
người.
Thấy hai thiếu niên nghiêm túc với bút tích của mình, trong lòng Ngô
Đại Quý càng thích, đứng lên tiễn hai người ra tận cửa, lúc gần đến cổng lớn, lại lắc đầu, thở dài:
- Hài, đưa hai thiếu niên đến nơi đầu đao đá lăn, đại thúc ta cũng
không biết có làm đúng hay không! Mà xem thế đạo này, làm tốt cũng hại
người, không làm cũng hại người, như nào cũng đều là tạo nghiệp chướng
cả!
- Đại thúc không cần phải nói vậy. Hai chúng cháu nếu có thể tìm được
việc, chắc chắn sẽ quay lại thăm đại thúc. Đây là đại thúc làm việc
thiện, Táo Vương gia chắc chắn sẽ ghi nhớ công đức của đại thúc.
Trình Tiểu Cửu nghe giọng của đối phương, liền quay lại, cười cười, vô cùng quan tâm khuyên bảo.
Ngô Đại Quý tay vịn khuông cửa, cười khổ lắc đầu, nhiều năm làm Lý
Chính như vậy, đây là lần đầu tiên lão được người khác tôn kính mình như thế, những hương thân ngày trước khi đến cầu việc dù là lễ vật không
kém nhưng lúc quay đầu đi thì đều mắng chửi tám đời tổ tông của lão,
mắng lão là "con rùa đen rụt đầu", lẽ nào lão không nghe thấy, nhưng sao không thấy được vẻ khinh miệt trong mắt họ chứ?
Nghĩ đến đó, lão lại thở dài, thấp giọng nói:
- Mà thôi, mà thôi, ai kêu lão phu không có bản lĩnh khác, chỉ biết làm Lý Chính thôi. Hai hậu sinh các ngươi cầm công văn này đi tìm người,
cũng không cần phải tìm người môi giới, ngày mai cứ đi đến nha môn, ta
nghe nói trong nha môn muốn với hương dũng đi bảo vệ địa phương, bên đó
chưa hẳn đã kiếm được nhiều, nhưng ít nhất cũng còn khá hơn là làm áp
tiêu, không an toàn.
- Đa tạ Ngô thúc chỉ điểm.
Trình Tiểu Cửu nghe vậy, vội vã khom người thi lễ:
- Ngô thúc có thể chỉ điểm thêm một chút không, hai chúng ta cũng có thể có chuẩn bị tốt hơn.
- Tạ ơn gì chứ, làm việc phúc việc khó lường.
Ngô Đại Quý cười xua tay.
- Ta nói thật cho các ngươi biết, trong nha môn chiêu mộ hương dũng, là bởi vì thiên lôi đã đánh sập thành tường sườn nam của thành Quán Đào
ta, trong huyện không kịp xây công sự một lần nữa, không thể làm gì khác hơn là chiêu mộ hương dũng để dự bị, phòng ngừa kẻ tặc nhân cơ hội rình rập.
- Vậy, vậy phải cần điều kiện gì mới có thể chiêu mộ vào nha môn làm người hầu?
Nghe nói có việc, ấn tượng của Vương Nhị Mao đối với Ngô Lý Chính cũng tốt lên, liền bước tới, cung kính hỏi.
- Không hẳn là người hầu! Hương dũng được chiêu mộ, sau khi xong việc thì sẽ giải tán, không coi là sai dịch.
Ngô Đại Quý cười cười, ăn ngay nói thật.
- Ta nhận được tin tức là, muốn được tuyển làm hương dũng, điều đầu
tiên là nhân phẩm đoan chính, đồng hương phải đảm bảo, hai người các
ngươi nếu đã cầm công văn bảo đảm của ta, điều thứ nhất coi như thỏa mãn rồi.
- Còn tiếp theo?
Nghe nói không làm sai dịch, sự nhiệt tình của Vương Nhị Nao lại tức giảm đi, yên lặng cúi đầu hỏi tiếp.
- Thứ hai, trẻ, có sức khỏe, ngay thẳng.
Ngô Đại Quý quan sát hai người, cười trả lời:
- Thứ ba, phải nhanh nhẹn, nghe lời. Hai điều này các ngươi đều phù
hợp, nếu như gặp gì phiền phức, trở về nói với ta, ta sẽ đi tìm người
quen để giúp đỡ.
- Vậy hai chúng cháu cảm tạ lão nhân gia ngài.
Trình Tiểu Cửu lôi Vương Nhị Mao, lần thứ hai hành lễ với Ngô Đại Quý.
Nhận ra Vương Nhị Mao không yên lòng, Ngô Đại Quý lắc đầu, cười nói:
- Không cần cảm tạ! Chẳng phải ta đã nói rồi sao, phái đi là phúc hay
họa đều khó lường. Quán Đào chúng ta gần kẻ tặc, nói không chừng đã bị
người ta nhìn chằm chằm rồi.
Dừng một chút, lão lại tiếp tục bổ sung:
- Nhưng tiền công nghe nói vẫn được nhận, bình thường một ngay được hai bữa cơm, cuối tháng được ba đấu gạo. Nếu như kẻ tặc thật sự đánh tới
Quán Đào, thì mỗi ngày được cấp ba bữa cơm, cộng thêm một khoản tiền
thưởng!
“Hẳn là tiền thưởng mua mạng đây! Chưa chắc đã có người nhận được”.
Trong lòng Trình Tiểu Cửu hiểu rõ, mặc dù vậy, hắn vẫn vui vẻ kéo Vương
Nhị Mao liên tục nói cảm tạ Ngô Đại Quý, sau đó thi lễ cáo từ, cùng với
Vương Nhị Mao chuẩn bị ngày mai đi hưởng ứng chiêu mộ công việc.
Nhìn bóng dáng hai thiếu niên đi xa dưới ánh mặt trời chiều, Lý Chính
Ngô Đại Quý lại thở dài, qoay người đi vào nhà. Bên ngoài cánh cửa là
Hoàng lê rất nặng ngăn cách thế gian, lão đột nhiên vươn tay, đánh mạnh
vào miệng mình.
Một cơn đau đớn như lửa nóng cuồn cuộn đập vào nội tâm, làm cho sự bứt
rứt trong nội tâm lão chậm rãi tan ra, Ngô Đại Quý tập tễnh đi vào trong nhà, trước tiên thắp ba nén hương, sau đó quay về bức tượng Táo Vương
trên bệ bếp, thì thào cầu khẩn:
- Tào Vương gia minh giám, ta không phải cố ý, ta là xuất phát từ lòng tốt, ta không phải cố ý, ta thật sự...
Tượng Táo Vương Thần cháy bùng lên, như là nghe thấy, như là không nghe thấy, trong ánh mắt lộ vẻ từ bi, lại có vài tia thương hại, có lẽ là
tĩnh quan nhiều năm, nên từ lâu ngài đã thấu thương sinh linh thế gian,
xem thấu sự tối tăm và trong sáng giấu ở trong lòng mỗi người.