Đi qua cầu Kim Thủy, đi ra Thừa Thiên môn, đai ngọc bên hông Tiêu Phàm
còn buộc mảnh tượng nha vật bản của Hoàng Quan, món đồ chơi này đáng giá không biết bao nhiêu tiền đây? Trả lại không phải là quá tiện nghi cho
hắn sao? Đem ra ngoài bán đi, bán được bao nhiêu tính bấy nhiêu, dù sao
mình và cái tên quan viên thanh liêm kia đã như nước với lửa, đâu cần
phải quan tâm có trả hay không cho hắn một món đồ quan trọng như vậy.
Đây là một loại tâm tính lưu manh điển hình, giống như tục ngữ có nói: "Nợ quá gia tài, nằm dài mà ngủ."
Hiện tại điều Tiêu Phàm muốn làm là làm sao đem vụ án khóa Đinh Sửu xử lý cho thỏa đáng?
Thần tử phụng chỉ phá án, việc đầu tiên nghĩ đến là gì?
Dĩ nhiên là dụng ý của Hoàng đế rồi. Nói đơn giản, quan viên phá án thật
ra chỉ là một kiện công cụ trong tay của Hoàng đế mà thôi, trên thật tế
án tử là do hoàng đế mở, chỉ là mượn tay thần tử nào mà thôi.
Như vậy Chu Nguyên Chương có dụng ý gì? Hắn muốn đem vụ án này làm đến mức
độ nào? Người nào phải chém đầu, người nào được lợi ích?
Không hề nghi ngờ, lão Chu đối với Lưu Tam Ngô rất là không vừa ý, nguyên nhân
không vừa ý là vì bảng danh sách đều toàn bộ là tiến sĩ phương Nam.
Theo khía cạnh học vấn mà nói, Lưu Tam Ngô làm như vậy cũng đúng, vì nước
tìm sĩ, đương nhiên là muốn lấy người có văn chương xuất chúng nhất, từ
xưa phương Nam vốn đã phồn vinh an lạc hơn so với phương Bắc, qua nhiều
cuộc chiến loạn cũng không bị ảnh hưởng gì lớn, thái bình lâu dài cho
nên học vấn và văn chương của học sinh phương Nam so với học sinh phương Bắc có chút xuất sắc hơn, đây là chuyện chân thật không cần bàn cãi.
Lưu Tam Ngô là một hủ nho, không hiểu cách biến báo, một mực chỉ dùng ưu
khuyết văn chương làm tiêu chuẩn lựa chọn sĩ tử, cho nên mới xuất hiện
sự kiện kỳ quái năm mươi hai người có tên trên Bảng vàng đều là người
phương Nam, theo đạo lý thường tình mà nói, Lưu Tam Ngô làm như vậy cũng chẳng có gì sai, dùng thành tích xác định ưu khuyết, vốn là chân lý
theo đuổi từ xưa đến nay.
Nhưng từ góc độ đế vương của Chu Nguyên Chương mà nói, Lưu Tam Ngô làm như vậy là sai hoàn toàn, lão Chu không
có tức giận ngay tại chỗ chém đầu hắn, có thể là vì nghĩ đến tuổi tác đã gần tám mươi của Lưu lão đại nhân.
Ở góc độ đế vương thì chuyện này có ý nghĩa gì?
Phương Nam là phương Nam của Đại Minh, như thế, phương Bắc cũng là phương Bắc của Đại Minh.
Có một sự thật rất khách quan, Đạại Minh vừa lập quốc mới ba mươi năm,
trong ba mươi năm này, phương Nam ngược lại có chút yên bình, Chu Nguyên Chương cùng Trương Sĩ Thành, Trần Hữu Lượng lưỡng chiến định thiên hạ,
phương Nam từ nay về sau không còn có tai họa chiến tranh nữa. Nhưng
phương Bắc lại chịu đủ khổ cực chiến loạn, lúc trước nhà Nguyên thống
trị tàn bạo khiến nghĩa quân thiên hạ đều khởi nghĩa vũ trang, mãi cho
đến hôm nay, thỉnh thoảng phương Bắc còn bị Bắc Nguyên xâm phạm cướp
bóc, nói một cách khác, vài chục năm nay phương Bắc luôn luôn ở vào hoàn cảnh không ổn định, nhiều năm qua dân chúng lầm than, văn nhân học tử
bị hủy hoại rất nhiều. Cho nên căn cơ học vấn của phương Bắc không bằng
phương Nam, đây cũng là chuyện bình thường.
Bất kỳ một triều đại
hoàng đế nào thống trị thiên hạ, văn nhân không thể đắc tội được, tranh
giành thiên hạ là dựa vào võ tướng tinh binh, cai trị thiên hạ thì chỉ
có thể dựa vào văn nhân, văn nhân sĩ phu là trụ cột trọng yếu nhất để
duy trì giai cấp thống trị. Chiến loạn liên miên, hoàn cảnh sinh tồn
khốc liệt, học sinh phương Bắc cùng với triều đình vốn đã lục đục, Chu
Nguyên Chương muốn thống trị vững chắc giang sơn Đại Minh, mà học sinh
phương Bắc cùng triều đình đã không chung lòng, đây là cục diện hắn
không muốn thấy, lúc này đúng là thời điểm cần dùng công danh cùng quan
chức lôi kéo tấm lòng của học sinh phương Bắc, Lưu Tam Ngô vào lúc này
lại lấy toàn bộ cống sĩ trên Bảng đều là cử tử phương Nam, thật là làm
cho Chu Nguyên Chương tức giận quá mức, tính toán của lão Chu toàn bộ
đều bị một vố điên khùng của lão Lưu làm cho lộn xộn hết cả, lão Chu có
thể không tức giận sao?
Không thể không nói, lão đại nhân Lưu Ngô Tam học vấn đúng là rất cao thâm, nhưng tầm nhìn chính trị lại quá nông cạn, người như lão tốt nhất là ở Hàn Lâm viện ngồi biên soạn sách học,
nghiên cứu học vấn, lão Chu thật ra không nên đem lão ra làm quan chủ
khảo. Như vậy chỉ làm bản thân thêm tức giận mà thôi.
Theo góc độ học thuật, Lưu Tam Ngô làm như vậy là đúng, theo như thành tích mà lấy thứ hạng là hợp lý.
Theo góc độ chính trị mà nói thì Chu Nguyên Chương cũng không có sai, thành
tích là thứ yếu, quan trọng là nhân tâm, tấm lòng của sĩ tử.
Hai bên đều không có sai, Tiêu Phàm bắt đầu lo lắng, chính mình phải làm gì đây? Chuyện này thật đúng là khó giải quyết mà.
Nếu như Tiêu Phàm thật sự là ưng trảo của triều đình thì hắn sẽ làm ra
chuyện lương tâm mờ ám, chuyện này tốt nhất là làm theo như ý tứ kín đáo của Chu Nguyên Chương, đem Lưu Tam Ngô giam vào ngục trừng trị một
trận, sau đó lại bắt các quan chủ khảo khác lại, sau khi nghiêm hình bức cung, cho dù hắn có là con thỏ cũng phải thành thành thật thật nhận
mình chính là con hổ, sau đó cho bọn hắn cái tội danh : dư nghiệt Đảng
Hồ Lam, cuối cùng đem toàn bộ cống sĩ trên Bảng hủy bỏ, một lần nữa
tuyển mười mấy cử tử phương Bắc cho lên làm tiến sĩ, chuyện này xem như
là vẹn toàn.
Tiêu Phàm suy đi nghĩ lại, hắn cho rằng Chu Nguyên
Chương ra lệnh cho hắn xử vụ án này, rõ ràng là hy vọng hắn đem vụ án
này xử lý sao cho tốt.
Đem vị Lưu Tam Ngô đức cao vọng trọng bác
học uyên thâm này cùng với vài vị phó quan chủ khảo khác ra làm vật hi
sinh, tùy tiện gán cho bọn họ một cái tội danh chém đầu, một lần nữa làm lại bảng sĩ tử, cuối cùng mọi người đều vui vẻ, Tiêu Phàm chắc chắn sẽ
lập công được khen thưởng, cử tử môn phương Bắc nhất định sẽ biết ơn vị
Cẩm Y Vệ thiết diện vô tư là hắn, văn võ cả triều đình tức giận nhưng
không dám nói gì hắn. Hồng Vũ triều sẽ lại lần nữa khôi phục hòa hợp êm
thấm....
Mình có thể làm như vậy sao?
Tiêu Phàm tự hỏi mình.
Tất nhiên là không thể! Nguyên nhân rất đơn giản, Lưu Tam Ngô không thể
chết, hắn không có sai, một ông lão nghiêm túc với học vấn, cùng lắm là
có chút làm cho người khác không thích mà thôi, nhưng không thể vì hắn
nghiêm túc mà chết oan chết uổng được.
Tiêu Phàm không ngại làm
gian thần, thế nhưng hắn lại không muốn làm một gian thần mất đi nhân
tính; một người có thể vì danh lợi bản thân, quan chức, ích lợi mà giết
người thỉnh công, Tiêu Phàm thật sự không làm được, kiếp trước hắn cướp
bóc luôn giữa nguyên tắc lương thiện: "Cướp tiền không giết người", đi
giết một người không có tội, thật xin lỗi, hắn còn chưa có ác đến mức
đó, cho dù có là ý tứ của Chu Nguyên Chương cũng không làm được.
Trong lòng Tiêu Phàm bông nhiên nặng trĩu, nếu lúc này không làm theo ý tứ
của Chu Nguyên Chương, bản thân mình sẽ có kết quả gì?
Mặc kệ có kết quả gì, hắn chỉ làm chuyện mà hắn cho là đúng.
Trở về nha môn Trấn Phủ ty, Tiêu Phàm cho gọi hai gã Thiên Hộ là Tào Nghị
và Trương Hòa đến, sau đó đem thánh chỉ của Chu Nguyên Chương nói cho
bọn họ biết. Cũng để cho bọn họ lập tức phái đề kỵ đi khắp nơi điều tra
phản ứng của dân gian đối với khoa thi, và xem xét tất cả quan chủ khảo
có tình huống thiên tư gian lận hay không, có hay không hành vi tham ô
nhận hối lộ...
Hai người nghiêm nghị nhận lệnh. Cẩm Y Vệ sở
trường nhất là điều tra truy tìm, tin chắc rằng rất nhanh sẽ có hồi báo. Trong lòng Tiêu Phàm biết rõ, trên thực tế khoa thi lần này thật sự
minh bạch, chắc chắn sẽ không tra ra tội chứng phạm pháp vi kỷ nào, bất
quá vẫn phải làm ra bộ dáng như vậy, dù biết rõ là không có kết quả, thế nhưng ít ra ở trong mắt Chu Nguyên Chương cũng có thể chứng minh mình
là một người làm việc chăm chỉ.
Trong lòng Tiêu Phàm nặng trĩu.
Hiện tại hắn rất phiền não, vụ án này nhìn như bình thường, nhưng ánh
mắt âm độc lạnh như mũi đao của Chu Nguyên Chương không ngừng hiện ra
trong đầu hắn.
Chu Nguyên Chương đang chờ đợi, đợi mình giơ cao
đồ đao, làm theo ý chỉ của hắn, giết một nhóm người để dẹp yên chuyện
này, lung lạc nhân tâm của cử tử phương Bắc.
Lưu Tam Ngô cũng chờ đợi, lão nhân tâm tư đơn thuần này cũng chờ kết quả điều tra của Cẩm Y
vệ, chứng minh sự trong sạch của hắn, hi vọng Chu Nguyên Chương cho hắn
một cái xét đoán công chính.
Thân là quan viên chủ sự vụ án, Tiêu Phàm nên làm như thế nào đây? Chuyện đã tới mức này, vụ án đã không còn giống như lúc đầu, đi sâu mà nói, đây là một lần va chạm giữa Hoàng đế
và thần tử, là sự đối lập giữa chân lý cùng Đế vương thuật, là va chạm
mâu thuẫn không thể tránh khỏi giữa học thuật cùng chính trị.
Nhìn giống như vụ án đơn giản, thật ra hung hiểm vô cùng, nếu Tiêu Phàm xử
lý không thỏa đáng, lấy tính cách của Chu Nguyên Chương, chắc chắn sẽ
giết chết Tiêu Phàm không chút do dự.
Tiêu Phàm là thần tử thân
tín mà Chu Nguyên Chương lưu lại bên cạnh tôn nhi, lập trường của hắn vô cùng quan trọng, một thần tử thân tín thì việc đầu tiên phải làm là gì? Đó là phải quan sát ý nghĩ bề trên, phục tùng ý chí của đế vương, điều
này là quan trọng nhất, nếu như Tiêu Phàm không làm được điều này, Chu
Nguyên Chương chắc chắn sẽ không giữ tính mạng hắn lại, đối với Chu
Nguyên Chương mà nói, giang sơn xã tắc của Đại Minh là quan trọng hơn
tất cả, hắn sẽ không giữ bên người Chu Dẫn Văn một thần tử thân tín
dương phụng âm vi,*(*dương phụng âm vi: bên ngoài thì phục tùng nhưng
bên trong thì chống đối, bằng mặt không bằng lòng) đó là một tai họa.
Sự tình rất đơn giản, Tiêu Phàm có hai lựa chọn: mưu hại Lư Tam Ngô, giết
chết hắn, hợp với tâm ý của Chu Nguyên Chương, Tiêu Phàm chẳng những có
thể bảo vệ tính mạng lại còn có thể lập được công. Còn cái lựa chọn khác chính là kiên trì với nguyên tắc của chính mình, không giết chết Lưu
Tam Ngô, kể từ đó, Chu Nguyên Chương chắc chắn long nhan giận dữ, tính
mạng của Tiêu Phàm khó có thể giữ được.
Tiêu Phàm gác tay lên
trán suy tư, hắn đang tự hỏi có phương pháp xử lý vẹn toàn cả hai hay
không, vừa có thể giữ lại mạng già của Lưu Tam Nguyên, vừa có thể giữ
lại cái mạng nhỏ của mình...
Suy tư thật lâu, Tiêu Phàm thở dài
ảm đạm, vào chốn quan trường giống như đặt mình vào chảo dầu địa ngục
vậy, mỗi bước đi ẩn chứa sát khí hung hiểm, nào có chuyện vẹn toàn đôi
bên dễ như vậy chứ?
Ngũ Phượng Lâu nằm ở phía trên Ngọ Môn truyền đến tiếng chuông du dương, từng chút từng chút chạm vào tâm tư Tiêu
Phàm, khiến hắn toàn thân run rẩy không thôi. Lần đầu tiên trong cuộc
đời, hắn gặp phải một khảo nghiệm nhân sinh nghiêm trọng.
******************************
Buổi chiều, mộ gã hoạn quan vào nha môn Trấn Phủ ty tìm Tiêu Phàm, Chu Doãn Văn hẹn gặp hắn tại tân lâu.
Vội vàng dẫn theo vài tên Cẩm Y hiệu úy, hôm nay Tiêu Phàm ngồi ở vị trí
thứ hai của Cẩm Y Vệ, quyền cao chức trọng, ra vào tuy không dám nói là
tùy tùng như mây, nhưng chí ít cũng có tư cách mang theo vài tên thị vệ
tùy thân.
Vội vã đi đến thành Tây, thần sắc Tiêu Phàm ngưng trọng nhìn vào tân lâu.
Hội tân lâu này là một tòa tửu lâu vừa mới mở, lúc trước Chu Doãn Văn đã
dẫn hắn tới một lần, Tiêu Phàm còn nhớ rõ cách bố trí bên trong cùng với phương pháp kinh doanh rất là quen thuộc của tòa tửu lâu này, đem toàn
bộ thủ đoạn của Giang phố Túy Tiên lầu của hắn trước đây áp dụng vào, vị chưởng quầy tân lâu này rập khuôn như thế, thật sự làm cho người khác
phải nửa khóc nửa cười đôi chút.
Vào Hội tân lâu, Tiêu Phàm lưu Cẩm Y hiệu úy lại canh giữ ở đại đường, tự mình lên nhã các lầu hai.
Thị vệ của Chu Doãn Văn đang canh giữ ở cầu thang lầu hai, thấy Tiêu Phàm
đi đến, liền đem hắn dẫn tới cánh cửa một gian nhã các, vừa đẩy cửa ra,
đã thấy Chu Doãn Văn đang ngồi quay lưng về phía cửa, đang ngắm nhìn say sưa phố xá sầm uất phồn hoa bên ngoài cửa sổ.
Nghe thấy tiếng động, Chu Doãn Văn quay đầu lại, nhìn Tiêu Phàm cười:
- Ngươi đã đến rồi à? Ngồi đi.
Tiêu Phàm đánh giá từ trên xuống dưới nhã các một chút, ừm, cảm giác rất
quen thuộc, ngay cả nhã các cũng bố trí y chang như Giang phố Túy Tiên
lầu, thật muốn biết chút ít về vị lão bản thần kỳ của tân lâu này, sau
đó hỏi thử xem có phải hắn có đầu mà không có óc hay không lại rập khuôn đến trình độ này. Đúng là không dễ dàng mà.
Giao tình hai bên
không cần phải giả bộ những lời hàn huyên khách sáo, ngay sau khi Tiêu
Phàm ngồi xuống, Chu Doãn Văn nói ngay vào điểm chính:
- Vụ án Khoa thi Đinh Sửu, Hoàng tổ phụ giao cho ngươi điều tra và giải quyết, ngươi định làm như thế nào?
Tiêu Phàm bưng chén rượu trên bàn uống một phát sạch bách, sau đó mặt mày ủ rũ nói:
- Theo như ta nghĩ thì đầu tiên đem lão gia hỏa Lưu Ngô Tam bắt nhốt vào
ngục, còn có đám phó quan chủ khảo nhàm chán kia nữa, cũng cho hết vào
ngục cả, sau đó nghiêm hình tra tấn bức cung, để cho bọn họ thừa nhận đã ăn bao nhiêu tiền hối lộ của cử tử, cuối cùng cho bọn họ cái tội tham ô hối lộ, toàn bộ chém đầu tru tộc, đem bảng danh sách cống sĩ lúc đầu
toàn bộ bỏ đi, ừm, đại công cáo thành!
Chu Doãn Văn thở ra một hơi dài, trợn mắt nhìn vào hắn:
- Ngươi... Ngươi... Ngươi..., ngươi có thể làm như thế sao? Sao ngươi lại đi mưu hại đồng liêu? Đây là chuyện thương thiên hại lý đó!
Tiêu Phàm chậm rãi ăn, nhai hai ba cái, sau đó đưa mắt nhìn vẻ mặt oán giận của Chu Doãn Văn, nghiêm trang chỉ vào mũi mình nói:
- Điện hạ, người nhìn xem, cẩn thận nhìn một chút...
- Nhìn cái gì?
Chu Doãn Văn liếc mắt tức giận.
- Người nhìn khuôn mặt anh tuấn của ta thật kỹ vào.
- Như thế nào?
- Người không có phát hiện khuôn mặt anh tuấn của ta đang bị việc phá vụ án này làm cho buồn đến độ méo mó sao?
Tiêu Phàm thở dài, tiếp tục nâng chén rượu lên giải sầu, nói:
- Nếu ta làm đúng như vừa mới nói, còn có thể buồn rầu như hiện tại hay không?
Chu Doãn Văn lập tức chuyển giận thành vui:
- Ta đã biết ngươi không phải là loại người tâm địa độc ác mà, nhân huynh không thể nào làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy, đôi mắt của ta không có nhìn lầm người.
Tiêu Phàm buồn bã ũ rũ nói:
- Người
khen ta một câu liền có thể phủi mông rời đi, chuyện khác cũng không cần quan tâm đến, còn ta phải làm sao bây giờ? Bệ hạ muốn ta xử lý vụ án
này, ý nghĩa trong đó người vẫn chưa hiểu sao?
Chu Doãn Văn ngẫm nghĩ, không rõ ràng lắm:
- Biện pháp xử lý mà ngươi vừa mới nói tới, chẳng lẽ chính là ý của Hoàng tổ phụ?
Đầu Tiêu Phàm khe khẽ gật, im lặng không nói.
Khuôn mặt tuấn tú của Chu Doãn Văn lập tức trở nên đỏ hồng, toàn thân run nhè nhẹ, đứng dậy oán giận nói liên tục:
- Tại sao? Tại sao Hoàng tổ phụ lại làm như vậy? Giang sơn Đại Minh to
lớn như thế, hằng ngày có bao nhiêu việc xảy ra! Chẳng lẽ cứ mỗi một
việc phát sinh lại muốn giết nhiều người như thế sao? Điều này là do
Quân vương tạo nên sao? Ta đạp trên máu tươi để leo lên vị trí Đế vương, làm Hoàng đế như vậy thì làm sao ta vui vẻ cho được?
Tiêu Phàm lạnh lùng nói:
- Tại vì Bệ hạ muốn đem giang sơn vững chắc giao cho người, tại vì Bệ hạ
phải giết chết nhóm người này thì mới có thể bình ổn sự tức giận của đám cử tử phương Bắc, mới có thể thu phục tâm tư của sĩ tử thiên hạ, bởi vì Hoàng tổ phụ yêu thương người, muốn cho người vô sầu vô ưu khi lên làm
Hoàng đế, vì mục đích này cho dù có giết nhiều người hơn nữa cũng đáng
giá.
Chu Doãn Văn nghe vậy lập tức cả người run lên như vừa mới
bị người ta hung hăng đập cho một gậy, vẻ mặt oán giận bỗng nhiên trờ
nên buồn bã.
- Lưu Tam Ngô, Lưu lão tiên sinh... chẳng lẽ không thể không chết sao?
Chu Doãn Văn toàn thân vô lực nói, giọng nói vô cùng khàn khàn.
Tiêu Phàm gật đầu đáp:
- Lưu đại nhân mà chết, quả thật là biện pháp tốt nhất để giải quyết chuyện này, tất cả đều vui vẻ.
- Lưu lão tiên sinh không thể chết được, lão đối với ta có ân, ta lên làm Thái tôn tất cả là nhờ một câu nói của lão, ân này chưa báo, lão sao có thể chết được.
- Lão đã nói câu gì?
Chu Doãn Văn hít sâu một hơi rồi nói:
- Năm đó cha của ta thái tử Ý Văn mất sớm, rất nhiều quần thần ở trước
cửa khóc lóc đau thương, Hoàng tổ phụ trong lúc đau buồn đã triệu quần
thần hỏi về chuyện lập thái tử mới, Lưu Tam Ngô đã bước ra trước góp lời rằng: "Theo lễ nghi, kế thừa chính là hậu duệ của thái tử." Vì vậy mà
Hoàng tổ phụ nghe theo lời lão, lập ta làm Hoàng thái tôn..."
Tiêu Phàm giật mình gật đầu, khó trách Chu Doãn Văn lại coi trọng vụ án khoa thi hội Đinh Sửu này như vậy, vài ngày trước Cầm Y vệ giết vài chục tên đại thần cũng không thấy Chu Doãn Văn kích động như vậy, thì ra lúc
trước hắn cùng với Lưu Tam Ngô có quan hệ sâu xa như vậy.
Tiêu
Phàm thở dài, tình huống càng ngày càng phức tạp rồi, nếu Lưu Tam Ngô
không chết thì người chết chắc chắn là hắn cùng với đám Cẩm Y Vệ rồi...
Hai hốc mắt Chu Doãn Văn chứa đầy nước mắt, cặp mắt đỏ bừng nhìn qua Tiêu Phàm nói:
- Tiêu Thị Độc, Lưu lão tiên sinh không thể chết được, ngươi nhất định
phải nghĩ ra biến pháp cứu lão, lão có ân với ta, ta không thể không báo đáp...
Tiêu Phàm rầu rĩ gật đầu, nói:
- Ta sẽ suy nghĩ biện pháp...
- Tiêu Thị Độc...
- Sao?
- Ngươi cũng nên cẩn thận, vụ án này rất hung hiểm, trong lòng ta biết
rất rõ, nếu như ngươi làm trái ý tứ của Hoàng tổ phụ thì tính mạng của
ngươi...
Ánh mắt Chu Doãn Văn tràn đầy lo lắng.
Trong lòng
Tiêu Phàm ấm áp một hồi, nghe như thế nở nụ cười thoải mái, không nói
đến thân phận của Chu Doãn Văn, người bạn này hắn kết giao không có sai
lầm.
Chu Doãn Văn cắn chặt răng nói:
- Nếu như Hoàng tổ phụ muốn giết người, dù cho ta có mất mạng cũng sẽ giúp đỡ ngươi.
Tiêu Phàm cười nói:
- Điện hạ yên tâm, ta sẽ nghĩ ra một phương pháp xử lý vẹn toàn đôi bên, tóm lại để cho tất cả mọi người đều thỏa mãn là được.
Chu Doãn Văn chán nản nói:
- Trên đời này có nhiều chuyện có thể vẹn toàn đôi bên sao?
- Nếu như rơi vào tuyệt cảnh, cùng lắm là ta bỏ trốn, đến lúc đó Điện hạ
giúp ta chạy trốn, ta định đi đến Oa quốc ở phía Đông xem thử, nghe nói
dân phong ở chỗ đó cởi mở, ban ngày ban mặt trai gái cùng trần truồng
ngâm mình tắm chung một cái hồ, trong lòng thần vô cùng muốn đến...
- Tiêu Thị Độc.
- Sao?
- Hai ta cùng chạy trốn nha.
...
*******************************
Đi ra khỏi Hội tân lâu, Tiêu Phàm quay đầu lại nhìn nhìn, trong lòng chứa
vài phần nghi hoặc, một cổ cảm giác quen thuộc bao phủ trong lòng.
Trong đầu lặng lẽ xuất hiện một suy đoán: Hội Tân lâu này bất luận bố trí nội đường hay là phương pháp kinh doanh đều vô cùng giống y chăng Giang phố Túy Tiên lâu, nghe nói tửu lâu này vừa mới mở, chẳng lẽ có liên quan
với Giang phố Trần gia?
Nghĩ đến Tần gia, hai khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn khác nhau của Trần Oanh Nhi và Bão Cầm cùng hiện ra trong đầu của hắn.
Là đúng hay là sai? Ân oán với Trần gia, rõ ràng ngay trước mặt lại dường như đã cách vài thế kỷ, mơ hồ không nhớ rõ.
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, sao sáng hôm trước gió lộng không, thị phi ân oán tựa như mây khói đã bay, đúng hay sai đều để cho thế nhân xem xét,
có liên quan gì tới chính mình đâu?
Dùng sức lắc lắc đầu, đem ánh mắt oán độc đáng sợ của Trần Oanh Nhi xua ra khỏi đầu, Tiều Phàm hít
vào một hơi thật sâu, cùng vài tên thuộc hạ rời khỏi Hội Tân lâu.
Đi ngang nha môn Lễ bộ, Tiêu Phàm trông thấy mười mấy tên cử tử đang vây
quanh cửa ra vào của nha môn, bọn chúng giơ cao hai tay kích động tinh
thần quần chúng, không biết họ đang nói cái gì mà tâm tình những người
xung quanh có vẻ rất kích động.
Tiều Phàm xa xa nhìn sang, vẻ mặt lập tức trở nên nguội lạnh.
Hắn đối với hành vi này của cử tử môn rất là phản cảm, triều đình quan tâm
đến cảm xúc của cử tử phương Bắc là ân huệ của triều đình, dù sao phương Bắc liên tục gặp chiến loạn, cử tử dốc lòng học hành cũng không dễ,
trình độ có thể kém hơn so với cử tử phương Nam là điều có thể bỏ qua,
nhưng bọn họ cũng không thể đem cái yếu kém này làm cớ uy hiếp triều
đình, tài nghệ đã không bằng người khác lại còn ầm ĩ như thế, giống như
bọn hò là người chiếm phần lớn đạo lý vậy, điều này làm cho người khác
cảm thấy khó chịu.
Tiêu Phàm nhíu mày, nhìn một tên Cẩm Y hiệu úy ở bên cạnh lạnh giọng sai bảo:
- Đi, gọi thư lại Nha môn chúng ta lại viết một tờ bố cáo dán ở cửa ra
vào của Nha môn, viết rằng Bệ hạ đã ra lệnh cho Cẩm Y Vệ tra rõ vụ án
này, trước khi chưa có kết quả, cử tử các nơi phải giữ yên bổn phận,
tĩnh tâm chờ đợi kết quả, nếu như kẻ nào kiếm cớ gây sự thì Cẩm Y vệ sẽ
truy bắt bỏ tù để hỏi tội.
- Dạ.
Hiệu Úy nhận lệnh, vội vã rời đi.
Hai ngày sau, vụ án khoa thi Đinh Sửu giống như Tiêu Phàm đã đoán vẫn chưa
có tiến triển nào, mật thám Cẩm Y Vệ đã phái ra một lượng lớn, dường như giăng lưới khắp Kinh sư để điều tra manh mối, vô luận là tin đồn nhân
gian hay là đàm luận của cử tử môn, hoặc là phủ trạch của tất cả quan
chủ khảo, nhưng đều không thu hoạch được gì.
Sự tình đến tận đây
đã có thể kết luận được rồi, khoa cử lần này quả thật thanh bạch đúng
như lời Lưu Tam Ngô nói, tuyệt đối không có quan chủ khảo nào thiên tư
gian lận, chưa nói đến việc Lưu Tam Ngô dựa theo ưu khuyết văn chương
tuyển chọn cống sĩ là đúng hay sai, chỉ riêng hành vi cá nhân của các
quan chủ khảo thì Cẩm Y Vệ cũng không tìm ra nửa điểm sai phạm nào.
Xem qua tất cả tin tức mà mật thám Cẩm Y Vệ đưa lên, Tiêu Phàm vừa có chút
vui mừng lại vừa có chút thất vọng, trong lòng ngũ vị tạp trần.[Ngũ vị
tạp trần: Ngũ vị, năm vị (chỉ các vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn); ý nói
nhiều cảm xúc lẫn lộn khó tả.]
Nếu như đám quan chủ khảo thật sự
phạm phải sai lầm nào đó, đến lúc đó tiêu Phàm đem danh sách cùng chứng
cứ phạm tội báo lên Chu Nguyên Chương, đáng chém đầu thì chém, có liên
lụy thì liên lụy, Tiêu Phàm cũng sẽ không có cảm giác có tội, dù sao thì chứng cứ cũng như núi.
Đáng tiếc chính là, quan chủ khảo không
có phạm sai lầm nào, lần này thì tới lượt Tiêu Phàm gặp phiền toái, làm
sao bây giờ? Bắt vài người đến tra tấn một phen, miễn cưỡng gán cho hắn
một cái tội danh, sau đó báo kết quả lên Chu Nguyên Chương?
Lương tâm Tiêu Phàm băn khoăn, hắn cũng không có ý muốn hại người, che dấu
lương tâm làm như vậy, Chu Doãn Văn chắc chắn sẽ không tha thứ cho hắn.
Sự việc dường như đã đi vào một tử cục không thể nào giải được. Hoặc là
Lưu Tam Ngô chết, hoặc là Chu Nguyên Chương giết chết Tiêu Phàm, ngoài
ra không còn cách nào khác.
Đang lúc buồn rầu thì một người lại mang không khí ngột ngạt đến.
Một gã thái giám đi vào nha môn Trấn Phủ ty truyền khẩu dụ của Chu Nguyên Chương, triệu Tiêu Phàm vào Vũ Anh điện yết kiến.
Toàn thân Tiêu Phàm run lên, một cỗ sợ hãi thật sâu quanh quẩn trong lòng.
Không dám chậm trễ, Tiêu Phàm hít vào một sơi thật sâu, vội đi theo thái giám vào cung
Ngày trước hay ra vào Hoàng cung, thế nhưng hôm nay nó ở trong mắt Tiêu Phàm lại giống như một loại quỷ vực địa ngục dữ tợn và đáng sợ.
Quả
đúng theo lời đồn quan trường triều đình vô cùng hung hiểm, từng bước
đều là sát khí! Vụ án thi hội này, mình có thể thuận lợi vượt qua không?
***********************************
Bên trong Vũ Anh điện, Chu Nguyên Chương đang cau mày, hắn cầm trên tay vài bài thi hội đã được chọn của đám cử tử lần này, đang so sánh giữa cử tử phương Nam với phương Bắc.
Thấy Tiêu Phàm đi đến, Chu Nguyên Chương cũng không có ngẩng đầu lên, hờ hững hỏi:
- Tiêu Phàm, kết quả vụ án khoa thi hội như thế nào rồi?
Tâm thần Tiêu Phàm chấn động, toàn thân bất giác run rẩy, sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt.
Chu Nguyên Chương quét mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt lại nhìn vào bài thi trong tay.
Trong Noãn các, hai quân thần trầm mặc thật lâu không nói gì, Tiêu Phàm có
cảm giác khó thở mãnh liệt giống như đang có một đôi tay to lớn đang gắt gao bóp chặt cổ hắn.
Trên trán Tiêu Phàm từng giọt từng giọt mồ
hôi rơi xuống trên mặt thảm đỏ hồng, hắn không dám nhúc nhích dù chỉ một chút cũng không dám đưa tay lau mồ hôi.
Thật lâu sau, Chu Nguyên Chương cuối cùng cũng phá vỡ không khí trầm mặc, thở dài một tiếng rồi nói:
- Tiêu Phàm, thế gian thật có biện pháp song toàn hay sao? Ngươi không
muốn phụ Trẫm lại còn muốn bảo vệ chu toàn cho Lưu Tam Ngô, chuyện dễ
làm thế sao?
Sắc mặt Tiêu Phàm càng trở nên tái nhợt, toàn thần run rẩy một trận, vội vàng quỳ xuống dập đầu nói:
- Thần tội đáng chết vạn lần!
- Lòng dạ của cử tử phương Bắc, Trẫm còn phải thu lấy! Tiêu Phàm, nếu vụ
án này ngươi không thể phá được, trẫm sẽ đổi lại người khác.
Chu Nguyên Chương bình tĩnh nói.
Nghe thế, gánh nặng trong lòng Tiêu Phàm liền được trút bỏ, đổi người khác
phá án là tốt nhất, mình cũng không cần phải ở hai bên khó xử, nịnh nọt.
Tiêu Phàm mừng rỡ ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Nguyên Chương, vừa nhìn xong hắn không khỏi hoảng sợ đến mức hồn bay phách tán.
Chỉ thấy Chu Nguyên Chương đang lặng im ngồi phía sau long án nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra vô tận sát khí sắc bén!
Tiêu Phàm thiếu chút nữa ngã quỵ, ở sâu trong mắt Chu Nguyên Chương, hắn cảm nhận thật sâu ý chí kiên quyết của Chu Nguyên Chương, vụ án khoa thi
Đinh Sửu, tranh chấp giữa Nam Bắc, chuyện này phải theo đúng như ý chí
của Chu Nguyên Chương mà làm, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ đến việc
làm trái với ý chí của hắn, bởi vì hắn là Hoàng đế Hồng Vũ - người khai
quốc Đại Minh, thiên hạ này là do hắn định đoạt.
Nếu như Tiêu Phàm ngươi không thể ra tay nhẫn tâm, Trẫm sẽ giết ngươi!
Tiêu Phàm cảm nhận được một trận tuyệt vọng, cho đến hôm nay hắn mới cảm
nhận được cái chân lý đế vương vô tình, tử cục, cuối cùng là tử cục,
chẳng lẽ phải dựa vào cái chết của Lưu Tam Ngô để đổi lại mạng sống của
chính mình sao?
Chu Nguyên Chương trầm mặc một lúc, sau đó mới hờ hững nói:
- Ý của Trẫm, ngươi đã hiểu chưa?
Tuy rằng từ đầu đến đuôi Chu Nguyên Chương không có nói rõ ràng, nhưng Tiêu Phàm là người trong cuộc, có thể không hiểu sao?
- Thần đã rõ.
Chu Nguyên Chương thở dài nói:
- Trẫm không phải là muốn giết người như vậy, Lưu Tam Ngô tuổi đã gần tám mươi, có nhiều công lao đối với xã tắc Đại Minh, Trẫm thật không đành
lòng giết đi, như vậy đi, nếu ngươi có thể khuyên được Lưu Tam Ngô thay
đổi chủ ý, đem bảng danh sách cống sĩ một lần nữa thay đổi, làm bình ổn
sự tức giận của các cử tử phương Bắc, chuyện này Trẫm sẽ bỏ qua, bằng
không Lưu Tam Ngô mà không chết thì ngươi sẽ chết!
Tiêu Phàm tuyệt vọng quỳ ngay tại chỗ dập đầu nói:
- Thần lĩnh chỉ.
Ánh mắt Chu Nguyên Chương nhìn lại vào bài thi, hờ hững nói:
- Trong vòng ba ngày, Trẫm muốn thấy kết quả, ngươi lui đi.