Sau khi ăn sáng Trân và Hải cùng ngồi ở ghế sô-pha xem tivi, cô đang
có chút bồn chồn và lưỡng lự nghĩ xem làm sao để nói với Hải, cốt là xin cho cô đi ra ngoài một mình, hắn lúc nào cũng muốn kè kè bên cạnh cô.
Muốn rời hắn có vẻ hơi khó, cô đang mải mê suy nghĩ thì Hải dường như
phát hiện ra cô đang lo lắng điều gì đó. Hắn tắt tivi nhìn cô hồi lâu
mới hỏi
- Em...có gì muốn nói sao?
Trân hầu như không nghe thấy Hải đang hỏi, cô vẫn cứ cúi đầu nhìn những ngón chân khẽ động đậy. Hắn nhíu mày, xích mông lại ngồi sát bên Trân, thấy
bên cạnh đột nhiên trũng xuống cô giật mình ngước mắt lên nhìn đôi đồng
tử của Hải như đang xoáy sâu vào cô. Trân chột dạ ngồi thẳng lưng đối
mặt với hắn cười tươi:
- Hải không coi ti vi nữa hả?
Hắn nhìn cô không rời, khóe môi hơi nhếch lên, hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài và mượt của Trân, trả lời:
- Không. Chán lắm!
Đầu cô chợt nảy ra một suy nghĩ, cô lay cánh tay hắn giọng nhỏ nhẹ như năn nỉ:
- Hải dẫn Trân đi khu vui chơi nhé. Lâu lắm rồi Bảo Trân không được đi.
Hắn nhìn cô thật lâu, rồi hắn mỉm cừơi dùng tay cốc vào đầu cô rõ đau:
- Lớn thế này rồi còn đòi đi khu vui chơi, em không xấu hổ với đám con nít ngoài kia à?!!
Trân vờ bĩu môi, dù có bị cừơi cô cũng chỉ còn cách này. Ở khu vui chơi rất
đông người, cho nên cô có thể tìm cách lẻn hắn để đi làm vịêc của mình, ở nhà như vậy dù có tìm ra cách cũng không thể hạ hắn được:
- Trân muốn đi. Hải không đi thì Trân đi một mình vậy.
Trân làm nũng bộ dạng múôn đứng dậy đi thật, thấy vậy hắn đành thở dài nắm
tay cô kéo hẳn cô vào ngồi trong lòng mình. Một tay hắn siết chặt eo
Trân, tay còn lại đánh đét vào mông cô. Hành động của hắn khíên Trân đơ
người, hắn đánh rất đau mà bờ mông của cô lại rất mỏng manh. Cô bắt đầu
nức nở, đau là đau thật nhưng cô cũng có thể nhân cơ hội này làm tới:
- Đauuuu...
- Cho chừa, em dám cãi cả lời của anh sao?
Hải không thương tíêc đét Trân thêm một cái, lần này thì cô không chịu nổi
lìên vùng dậy, nhảy khỏi người hắn. Ngón tay thon thả nhỏ nhắn của cô
lần đầu tiên chỉ thẳng vào mặt hắn, cô cảm nhận rõ rệt bản thân đang
run, gịong nói cô kiên định hơn, đôi mắt ầng ậng nứơc không ngại ngần sợ hãi trực dịên nhìn hắn:
- Dương Thiên Hải...anh có bíêt anh đang làm gì không hả...anh...anh...
Thiên Hải ngớ người trước hành động bất ngờ của Trân, hắn không ngờ bỗng dưng con nhím nhỏ lại xù lông với hắn. Hắn tự hỏi liệu cô đã nhớ lại những
chuỵên trứơc kia hay chưa? Hải nhìn Trân chằm chằm, đôi mày hắn nhíu
chặt lại, chờ đợi, cô nói tiếp:
Phát hiện bản thân đã
quá kích động mém nữa là lộ hết vịêc, Trân phản ứng nhanh liền thu tay
lại, để ngón tay vừa chỉ hắn lên môi, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó vờ ngây
ngô, thấy hắn không có phản ứng gì cô bối rối cụp mi mắt xúông hai tay
bấu vào nhau.
Chợt một bàn tay to lớn chạm vào đôi tay
của cô khiến cô nhất thời hoảng hốt rụt lại, khi ngước mắt lên nhìn vào
đôi mâu quang đang tối sầm của Hải, cô bỗng nhận ra từ trứơc đến nay cô
luôn rất ýêu đuối. Cho dù đã tự dặn bản thân phải cứng rắn mạnh mẽ mới
có thể hòan thành công việc trả thù nhưng khi đối dịên với cặp mắt múôn
núôt chửng cô của hắn. Người Trân như nhũn ra, cô ngã vào lòng Hải, bàn
tay nhỏ bé nắm chặt gấu áo sơ-mi của hắn.
Hắn không nói một lời hai tay buông thỏng, ánh mắt nhìn vào khỏang không vô định. Hải cất giọng từ tốn, nhẹ nhàng như cơn gío lướt qua bên tai Trân, nhưng
Trân cảm thấy đó giống như một quả bom hạng nặng đang rơi xúông đầu cô
vậy:
- Lĩêu Bảo Trân... cô đã nhớ lại tất cả có phải không?
Trân im lặng, lòng như dao cắt, cô không ngứơc đầu lên mà vẫn ôm lấy hắn,
bàn tay càng siết chặt gấu áo của hắn. Cô gắng kìêm lại âm thanh nức nở
phát ra trong cổ họng. Nếu như cô trả lời thật ra cô không hề mất trí
nhớ, lịêu hắn sẽ làm như thế nào. Cô sợ những gì hắn đã làm và phải trải qua một lần nữa.
Có phải...anh
Sẽ tiếp tục coi em như món đồ chơi
Sẽ lại hành hạ em như anh từng làm
Và...em
Một lần nữa nhận những đau khổ
Một lần nữa khóc trong tổn thương
Một lần nữa hận anh đến nỗi đau xé tim.
Hai người vẫn im lặng, sự giày vò trong tim của mỗi ngừơi đều không ai có
thể thấu hỉêu. Trân không bíêt rằng, hắn vốn không để tâm đến chuỵên cô
có nhớ những việc trứơc đây nữa hay không, mà thứ hắn múôn bíêt nhất
chính là câu trả lời từ cô. Hắn thật sự múôn bíêt nếu một ngày cô nhớ ra mọi thứ thì lịêu tình yêu của cô dành cho hắn có thay đổi.
Hắn luôn tự tin rằng Bảo Trân rất yêu hắn, luôn là như vậy nhưng có ai bíêt sâu trong hắn chính là góc tối của sợ hãi. Đúng, hắn thừa nhận hắn bắt
đầu có cảm giác sợ cô sẽ rời xa hắn, sợ sẽ để cô vụôt mất khỏi tầm tay
hắn. Cho nên lúc nào hắn cũng múôn bên cạnh cô, không múôn rời cô nưã
bứơc. Dương Thiên Hải luôn nghĩ rằng đó chính là cách tốt nhất để gĩư
chặt cô.
Dương Thiên Hải nắm chặt bờ vai gầy của Trân, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của người con gái hắn yêu thương, gầm lên:
- Có phải em không hề mất trí nhớ, đúng không? Trả lời đi!??
Cả người Liễu Baỏ Trân như gục xuống, đây là lần đầu nhìn thấy bộ dạng của hắn như thế này. Bỗng cô thấy hoài nghi chính bản thân mình, không biết những gì cô đã và đang làm là đúng hay sai.
Trân hất
cánh tay của Hải ra, bỏ chạy khỏi nhà. Cô múôn thoát khỏi nơi này, múôn
một mình, cô thật sự...thật sự không đủ dũng cảm để đối mặt với Hải lúc
này. Đến ông trời dường như cũng thấy thương cho cô, một trận mưa lớn
không ngừng đổ xúông người cô.
Là mưa hay nứơc mắt ...
Là mạnh mẽ hay là ngốc đây...
Là tình yêu hay thù hận?
Em tất cả đều không cần bíêt nữa
Em chỉ cần anh,
Em múôn tình yêu của anh chỉ của em.
Đôi chân trần chạy vội trong cơn mưa, trên đường đá sỏi làm chân cô rứơm
máu, nhưng bây gìơ cô không hề cảm nhận đựơc nỗi đau thể xác mà trái tim cô như đang tê dại, từng mạch máu cảm xúc như rã rời.
Chạy chẳng đựơc bao lâu, cô cũng mệt nhoài không đủ sức để tíêp tục nữa,
trời mưa đã tạnh hẳn. Quần áo cô ứơt nhẹp dính sát vào người, từng lùôn
gío lạnh phảng phất khíên cô ôm vai run rẩy. Sau lưng cô một bóng đen
cao lớn xúât hịên, hắn ta dùng một cây gậy đánh thẳng vào gáy Trân. Cô
nhất thời không kịp phản ứng, cả thân thể yếu ớt, nặng trịch liền ngất
lịm ra đất.
Trứơc khi ngất cô chỉ kịp nói trong tiềm thức, nước mắt lã chã rơi, là do cô đau, cô sợ. Và Liễu Bảo Trân nhớ đến Thiên Hải cứu...em...
Người phụ nữ ngồi trong xe lộ rõ vẻ đắc ý, ả cười nham hỉêm. Giọng nói như rít lên:
- Liễu Bảo Trân, đã đến lúc mày phải trả cái giá cho những việc đã từng
sỉ nhục tao trứơc đây. Và cũng chính là cái giá cho vịêc giành đi người
đàn ông của tao. Haha...
Gịong cười như xé tan trong
không gian, ánh mắt cay nghiệt của Tư Tố dán chặt lên thân hình nhỏ yếu, bất lực đang bị trói nằm cụôn tròn bên cạnh cô ta. Trên trán Liễu Bảo
Trân một vệt máu đỏ kinh diễm bảo phủ lấy má cô, tanh nồng và kinh hãi.