Lão Thiên, Xin Đừng Lấy Tiểu Nữ Ra Đùa Cợt
Khóe môi co rút dữ dội, tâm tình ngày càng tụt dốc.
Thủy Nhược Hàn – y tự nhận mình mắc bệnh sạch sẽ, mà người xung quanh cũng
cảm nhận thấy y ‘sạch sẽ’ từ trong ra ngoài, vậy mà không nghĩ đến có
một ngày sẽ bị người khác phê bình mình, này, quả thật là xúc phạm đến
sỉ diện cùng tự ái của y đi!
“Này, ngươi nhìn đi đâu
thế?” Hiếu kỳ vì Thủy Nhược Hàn ngó Đông ngó Tây như đang tìm kiếm một
thứ gì đó, lập tức dấy lên sự tò mò muốn biết của Thạch Vô Ngấn. Dù rằng hiện tại hắn có hơi bận rộn, nhưng vẫn không thể rời đi ‘Nhất cử nhất
động’ của Thủy Nhược Hàn, nói ra cũng thật lạ nhỉ? Hắn là bị làm sao
vậy?
“Đang tìm xem xung quanh có hố nào to không.” Đây
là lần đầu tiên, Thủy Nhược Hàn vô cùng ‘ân cần’ trả lời câu hỏi của
Thạch Vô Ngấn, làm cho Thạch Vô Ngấn rất là cảnh giác.
“A, để làm chi?”
Khóe miệng Thủy Nhược Hàn hơi nhếch lên, trông có vẻ dã man. “Để chôn
ngươi!” Rất may mắn cho khuôn mặt của Thủy Nhược Hàn chín phần bị che
lấp đi, nếu không thì sẽ bại lộ mặt thật hung tàn của y.
Dù có bại lộ hay không thì giọng điệu cũng khiến người ta không rét mà
run, lòng bàn chân toát ra một lớp mồ hôi lạnh, đủ làm cho người đang
‘tẩy rửa’ dưới làn nước trong vắt một trận run lạnh.
Nhưng là Thạch Vô Ngấn coi như chuyện bình thường của huyện, bởi vì hắn đã
sớm có thói quen với hạng người lãnh băng băng này rồi, chung quy vẫn về lại vấn đề cũ. “Thật sự không cần tẩy rửa?”
“Phải!!!”
Thanh âm phát ra tựa như hữu khí vô lực, bởi vì hạng người này căn bản
là nghe tai này lọt qua tai kia, cứ như bị ma bịch tai vậy, thứ nên nghe thì không nghe, thứ không nên nghe thì lại hiếu kỳ nghe, quả thật tức
chết y. Lần đầu y nhận ra, công lực đả thương người của mình sau khi gặp Thạch Vô Ngấn thì đã bị ‘lụt nghề’ rồi, hoặc như, Thạch Vô Ngấn chính
là một cao thủ giấu mặt, làm y tức đến muốn nội thương rồi.
Thạch Vô Ngấn là ông trời phái đến để chọc tức y đúng không?
Sau cùng, tính toán cho mình miễn bị đau mắt hột về sau, Thủy Nhược Hàn lựa chọn cách xoay lưng không muốn nhìn bức mĩ nam đi tắm đồ thêm một lần
nào nữa. Mặc dù thân hình của hắn xem ra không tệ, nhưng y vẫn không
muốn bị nam sắc làm cho thèm nhỏ dãi, tội lỗi, tội lỗi.
Trong nội tâm Thủy Nhược Hàn niệm n lần: Nam sắc như phù du, nam sắc như phù du.
Thấy đến Thủy Nhược Hàn lại chúi đầu vào ‘y thư’. Tự nhiên trong lòng Thạch
Vô Ngấn cảm thấy bất mãn vô cùng, dù hắn cũng không hiểu lý do ra sao,
nhưng hắn chán ghét cảm giác bị ‘phớt lờ’, đặc biệt là Thủy Nhược Hàn.
Hắn cứ nghĩ dựa vào thân hình kiện mỹ của mình sẽ làm cho Thủy Nhược Hàn
xem đến ghen tỵ, nhưng đổi lấy là sự ‘sỉ nhục vô tận’, aiz, xem ra cái
mĩ nam tử vạn người mê một thời đã bị ‘đánh vào lãnh cung’ rồi sao?
Đột nhiên mắt lóe lên một tia sáng, kéo theo khóe miệng nhếch lên một cách
quái dị, khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của Thạch Vô Ngấn trông càng gian tà
không loài yêu nghiệt nào sánh bằng.
Hắn đứng lên, mang
theo làn nước mát tinh khiết bắn tung tóe lên, trên làn da màu đồng khỏe khắn mang theo từng giọt thủy châu sượt từ sườn vai rộng rãi xuống bờ
ngực cường tráng, cảnh tượng thật sự quá kích thích thị giác người khác. Vừa vặn ánh mặt trời hướng phía sau hắn chiếu rọi tới, càng tôn lên vẻ
đẹp hoàn mỹ tựa một vị thần hi lạp hiên ngang uy vũ.
Rất may là Thủy Nhược Hàn đã lường trước trường hợp này, tránh cho một mầm
non xanh tươi mơn mởn của quốc gia bị tổn hại sâu sắc về tâm lý lẫn thể
xác.
Thạch Vô Ngấn mặc áo một cách nhanh đến mức có thể, sau đó vọt tới sau lưng Thủy Nhược Hàn, phun ra một câu nói đủ khiến
cho Thủy Nhược Hàn có lý do chôn xác hắn tại đây. “Thủy Nhược Hàn, Thủy
Nhược Hàn, nói đi, ngươi còn là xử nam sao?”
Bả vai ai đó run một cái, khóe mắt giật kịch liệt, sắc mặt so với ban nãy có bao nhiêu u ám liền đáp ứng bấy nhiêu u ám.
“Thủy Nhược Hàn, Thạch mỗ ta đây đáp ứng ngươi, nếu một ngày nào đó ngươi đến Đại Đô nếu có nhu cầu thì…Thạch mỗ rất sẵn lòng giúp ngươi lựa chọn vài vị hồng nhan tri kỷ” Ngữ tất, Thạch Vô Ngấn tà mị cười đến vô lại.
“Thạch – Vô – Ngấn” Vô sỉ, hạ lưu, không đúng đắn, làm Thủy Nhược Hàn giận đến muốn nôn cả tim phổi đi ra. Như thế nào triều đình lại chứa chấp tên
công tử chó mày này đâu? Đúng là sỉ nhục quốc gia!
“Thủy Nhược Hàn, không ngại, không ngại, nam tử nên có nhu cầu là chuyện tất
yếu, ngươi sẽ không vì chuyện này mà thanh danh bị tổn hại!” Cố tình,
Thạch Vô Ngấn lại làm như chẳng hiểu, tiếp tục mà châm ngòi lửa.
Ngũ quan ẩn dưới lớp vải trắng méo mó vặn vẹo cực kỳ nghiêm trọng, may thay y che đi sắc mặt, nếu không giờ đây kẻ đắc ý nhất chính là Thạch Vô
Ngấn. Được lắm, hắn càng muốn ‘kích tướng’ y, y sẽ càng không cho hắn
được như ý nguyện! Muốn y đạp chân vào Thái Y Viện? Mơ tưởng!
“Trễ rồi, nên khởi hành thôi.” Khi Thủy Nhược Hàn lạnh lùng mở miệng, Thạch
Vô Ngấn âm thầm thở dài trong lòng, vậy là kế này không thực thi được
rồi, xem ra phải nghĩ ra biện pháp khác thôi.
Đi được
một khoảng đường thì Thủy Nhược Hàn rung động. “Chính nó” Giọng nói run
nhè nhẹ tựa như xúc động vang lên bên tai, nhanh chóng giúp Thạch Vô
Ngấn chiêu hồn về, theo ánh nhìn kích động của Thủy Nhược Hàn, Thạch Vô
Ngấn cũng muốn nhìn xem cuối cùng loại dược liệu nào mà hao tổn hết công sức hai ngày một đêm của mình.
Aiz, đáng tiếc là từ nhỏ y thuật không có khơi dậy lòng hứng thú của hắn, nên khả năng nhận diện các loại dược liệu là vô cùng kém, hắn thấy cành nào cũng giống nhau
cả, thật vô vị lại nhàm chán.
“Khoan đã, ngươi đang làm
gì vậy?” Khuôn mặt tuấn mỹ tựa thiên tiên của Thạch Vô Ngấn thoát chốc
kinh hãi đứng lên, cứ như vừa nhìn đến sự việc đáng kinh sợ nào đó, lập
tức chạy nhanh ngăn cản hành động dại dột của Thủy Nhược Hàn.