Lão Thiên, Xin Đừng Lấy Tiểu Nữ Ra Đùa Cợt
Trải qua mấy ngày,
bệnh tình của Thạch Vô Ngấn tiến triển khá tốt. Người học võ, thể trạng
đương nhiên khác với phàm dân tục tử, hơn nữa được cấp thuốc đầy đủ, cho dù sắp chết cũng bị níu lại.
Rời khỏi gường, việc đầu tiên Thạch Vô Ngấn làm là đi tìm Hàm Qúy – một trong hai vị hộ vệ thân cận của mình.
Không nghĩ tới vừa bước chân ra khỏi ngôi nhà gỗ nhỏ của Thủy Nhược Hàn, từ đây nhìn ra, hắn liền trông thấy cảnh đau lòng.
Ngôi làng dĩ vãng mưu thuận gió hòa, nay chìm sâu vào trong tang thương. Mái nhà được lấp bằng rơm khô vốn đã không chắc chắn, nay trải qua một trận bỏ rơi lâu ngày của chủ nhân, rơm khô sớm bị gió thổi bay xuống đất.
Xung quanh là những ngôi nhà siêu vẹo, dưới đất ngoại trừ rơm khô dơ bẩn còn có nhiều chiếu rách, bát sứ sứt mẻ vỡ tan tành dưới đất. Mộc Gia Thôn
hiện tại giống như một ngôi thôn ma vậy, vừa lạnh lẽo hiu quặn, lại chật vật rách nát.
Nghĩ tới khung cảnh phồn thịnh tấp nập ở
Đại Đô, nhìn lại cảnh vật hoang tàn trước mặt thì hắn không khỏi cảm
thấy xót xa cho những người dân ở nơi này. Dù hắn sớm đã chứng kiến
nhiều cảnh thê lương như thế, nhưng mỗi lần thấy đến, vẫn khiến cho hắn
không khỏi chạnh lòng, thầm nghĩ rằng nếu hắn khỏi bệnh nhất định sẽ
trừng trị tên cẩu quan tham ô kia thật nặng!
“A, Thạch
đại ca, người như thế nào mà rời khỏi gường?” Giọng nói non nớt ngây ngô của trẻ thơ từ một phía truyền đến cắt đứt suy nghĩ sâu xa của Thạch Vô Ngấn, mắt hồ ly hẹp dài nhìn thiếu niên đang tới. Khuôn mặt nam hài non nớt chất phác, vải bố thô xơ màu xanh lục bao lấy dáng người nhỏ gầy,
trên lưng còn cõng theo một thùng trúc, thảo dược chất quá đầy cho nên
sớm rơi rớt một chút xíu xuống đất, chắc chắn là thảo dược vừa mới hái
từ trên núi xuống.
“Đệ biết y thuật?”
Nghe được câu hỏi của Thạch Vô Ngấn, A Bố phát ngốc một vài giây, sau đó mới cười tựa như thể mới nghe được một câu chuyện tiếu lâm(*), nụ cười thập phần trong trẻo chất phác, “Thạch ca ca hay nói đùa, A Bố tài học thô
thiển, làm sao biết được y thuật? Số dược này là do Thủy đại phu vừa mới hái về.” Nếu như A Bố hắn thật sự giỏi giang như Thủy đại phu thì tốt
biết mấy, A Bố âm thầm thán trong lòng.
(*) Buồn cười
Gật gật đầu, bấy giờ hắn mới nhớ đến trọng điểm. “Mọi người trong thôn
đâu?” Mộc Gia Thôn không lớn cũng không nhỏ, không lý nào hoang tàn tiêu điều đến một bóng người cũng không có chứ?
“Họ đều được Thủy đại phu đưa đến nhà dưỡng ở phía dưới núi.” Từ ngày ‘lượm’ được
Thạch Vô Ngấn về, chỉ có một mình Thạch Vô Ngấn là nhận được ‘đãi ngộ
đặc biệt’ này, những người khác ngoại trừ A Bố thì không được bước đến
đây, trừ trường hợp khẩn cấp thì không được tùy tiện bước vào khu vực
này.
Chặc, A Bố thật nghi ngờ Thủy đại phu cùng vị Thạch ca ca này có gian tình không thể nói…Nhưng nếu nói như vậy, chẳng phải
cũng đang nói hắn sao? Khục, A Bố, mi đang nghĩ đi đâu vậy? Thủy đại phu là hạng người gì sẽ nhìn đến mi sao?
Đến đây A Bố âm
thầm trộm dò xét Thạch Vô Ngấn, ngũ quan hài hòa đoan chính, phong lưu
lỗi lạc, tạo cho người ta cảm giác thân thiện dễ gần gũi, nhưng đôi mắt
hẹp dài trong giống hồ ly đã tố cáo Thạch Vô Ngấn…Đặc biệt là khi Thạch
Vô Ngấn cười lên, đôi mắt hồ ly nheo lại như thể đã nắm chắc con mồi
trong tay, điều này làm A Bố cảm thấy rợn xương sống, nhưng vẫn không
thể không nói, Thạch Vô Ngấn rất anh tuấn rất mê người.
Cảm nhận được A Bố đang quan sát chính mình, Thạch Vô Ngấn cảm thấy ngứa
ngáy khắp người, vội nói: “Có thể đưa đại ca ca đến đó?” Nếu tiếp tục bị ánh mắt sói đói của A Bố nhìn hao háu, hắn sẽ bị người khác dị nghị
mất.
Nâng mi lên, A Bố nhìn Thạch Vô Ngấn không chút tự
nhiên, nhắc nhở “Thạch ca ca mau đeo khăn bịch mặt đi, nếu để cho Thủy
đại phu nhìn thấy, chúng ta nhất định sẽ rất thảm đó.” Không chỉ có từ
‘Thảm’ để hình dung đâu.
“Được.”
Đặt
chân đến chỗ gọi là ‘Nhà dưỡng’ như trong miệng A Bố thì không khí hoàn
toàn khác hẳn với cảnh vắng vẻ ban nãy mà Thạch Vô Ngấn thấy được.
Tất cả người trong thôn mắc bệnh dịch đều được di dời sang khu đất trống ở
phía dưới này, và nhà dưỡng được phân làm ở hai nơi nặng nhẹ khác nhau.
Ngoài ra còn có một khu sắc thuốc ngoài trời, bên trong có năm người
đang làm việc hết công suất.
“Thủy đại phu.” Nghe được
có người gọi tên mình, bóng lưng màu nâu đang bận rộn sắc thuốc như bốn
người khác còn lại xoay người lại theo bản năng: “A Bố?” Ánh mắt bén
nhọn quét qua người bên cạnh, thoáng qua là một tia phức tạp xoẹt qua
đôi ngươi trong trẻo kia.
“Thủy đại phu, cái này, A
Bố….” A Bố dù sao đã gắn bó với Thủy Nhược Hàn mấy tháng, tính tình của
Thủy Nhược Hàn, A Bố đương nhiên hiểu, nhìn đến bộ dáng im lặng nghiêm
nghị của Thủy Nhược Hàn, A Bố phải hoảng sợ.
Thật ra
Thủy Nhược Hàn là người rất có quy tắc, những gì y đã quyết định sẽ
không ai có thể khuyên giải y. Ví dụ như việc A Bố lén lút theo chân
Thủy Nhược Hàn vào đây chẳng hạn, làm cho Thủy Nhược Hàn suốt một tháng
không thèm nhìn A Bố một cái, cho dù A Bố có lột quần áo, múa khỏa thân
trước mặt y, y vẫn keo kiệt không bố thí một nụ cười.
Lần này A Bố lại dẫn Thạch Vô Ngấn đến đây, dù Thạch Vô Ngấn đã khỏi, nhưng ai biết hắn có nửa chừng tái phát bệnh, hoặc lại bị nhiễm bệnh nữa
không? Đến đây A Bố rụt cổ, mắt rưng rưng, trông cực kỳ đáng thương.
Nhiều lúc Thủy đại phu trông rất đáng yêu, có khi lại quá mức khủng bố, làm người khác không dám thân cận lâu.
“Không liên quan đến A Bố, là tại hạ bảo hắn dẫn tại hạ đến.” Thạch Vô Ngấn giải thích.
Lúc này Thủy Nhược Hàn rời khỏi cương vị làm việc hướng về phía A Bố mà đi, sau lại lướt qua A Bố, cầm lấy cánh tay của Thạch Vô Ngấn, làm Thạch Vô Ngấn chấn động “A” lên một cái, hắn cứ nghĩ Thủy Nhược Hàn sẽ làm ra
một cái gì đó rất đáng sợ, nếu không A Bố làm sao giống con chó nhỏ cụp
đuôi chờ chủ nhân trách tội?
“Tốt, A Bố dạy hắn cách nấu thuốc.” Nói xong, liền tháo găng tay bằng vải thô ra, bên trên lớp vải
thô nếu tinh mắt sẽ thấy có rất nhiều cọng gai vướn vào trên đó, khả
năng đây chính là găng tay bảo vệ da tay khỏi bị trầy xước do vướn phải
gai khi làm việc…
Tiếng “A” lần này không phải của Thạch Vô Ngấn, mà là A Bố. Trước sự sửng sốt của A Bố, Thủy Nhược Hàn từ đâu
xuất ra một găng tay bằng gấm chuyên dụng của mình và bước vào một phân
khu dịch bệnh.
“Thạch ca ca, chắc chắn huynh trước đây
đã từng đắc tội với Thủy đại phu, đúng không?” A Bố hắc hắc cười, tự
dương tự đắc, nghĩ rằng mình đã đúng.
Thạch Vô Ngấn lắc
đầu. “Đây là lần đầu tiên huynh gặp được Thủy Nhược Hàn.” Đến đây mặt
mày A Bố giống trái bóng bị xì hơi, trở nên ủ rũ.
“Sao đệ lại hỏi vậy?” Thạch Vô Ngấn cũng nhịn không được hiếu kỳ trong lòng, hắn muốn nghe ý kiến của A Bố xem sao.
“Thủy đại phu mà đệ quen biết là con người nghiêm túc, lãnh đạc, kiêm khó gần gũi. Thế nhưng huynh không biết đâu, mấy ngày qua y rất tận tình chăm
sóc huynh…Còn cái người gọi là Hàm Qúy ca ca, căn nhà nhỏ của Thủy đại
phu không thể kê thêm một cái gường, nếu không khẳng định sẽ có thêm một người đó là Hàm Qúy ca ca. Huynh không biết đâu, ở đây cũng chưa ai
từng có đãi ngộ ‘đặc biệt’ như hai người đâu…” Chữ ‘đặc biệt’ này dường
như được nhấn mạnh từ trong miệng A Bố.
“Ha hả, đãi ngộ
‘đặc biệt’? Vậy đệ nói đi, vì sao huynh vừa khỏi bệnh, y lập tức đẩy
công việc này cho huynh?” Loại việc này tương đối nhẹ, đối với một nam
tử hán như hắn là dễ như ăn cháo, vả lại giúp đỡ người là niềm vui của
hắn. Hắn không oán, còn vui vẻ tiếp nhận, chỉ là hắn tổng cảm thấy Thủy
Nhược Hàn có thành kiến lớn với hắn.
A Bố cũng gật đầu
tán thành, “Đúng, đệ cũng cảm thấy Thủy đại phu rất kỳ lạ nga, nhưng lại không biết là kỳ lạ ở chỗ nào.” A Bố cũng rất khó hiểu gãi gãi đầu,
nghĩ lại thái độ ban nãy của Thủy Nhược Hàn đối với Thạch Vô Ngấn, hoàn
toàn không hề giống như tác phong của Thủy Nhược Hàn trước kia, nghi vấn trong lòng A Bố càng tăng lên.
Quen biết Thủy Nhược Hàn không tính là lâu, nhưng A Bố ít nhiều cũng hiểu con người Thủy Nhược
Hàn. Đối với bệnh nhân, Thủy Nhược Hàn ngoài mặt hà khắc, lạnh lùng
nhưng vẫn rất tận tình, ôn nhu chăm sóc.
Đâu giống như
ban nãy, không nói không rằng, tùy tiện cầm tay của Thạch Vô Ngấn, sau
đó lại hờ hững bác bỏ, chỉ quăng lại một câu, liền ngoảnh mặt ra đi?
Nha, thật sự là gây cho người ta chú ý nha.
Dĩ vãng nếu
là bệnh nhân khác vừa vặn khỏi, Thủy Nhược Hàn chỉ cho thuốc, căn dặn
đừng lao lực quá độ, cố gắng nghỉ ngơi. Thế nhưng Thạch Vô Ngấn dù được
đối đãi khá đặc biệt, vậy mà dường như sau khi tỉnh lại thì đãi ngộ đặc
biệt kia đã biến mất thì phải.
Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?