Xe ngựa chạy thật
chậm, bởi vì muốn chăm sóc thân thể Hách Quang Quang, hơn nữa lại chọn
đường dễ đi nên phải vòng xa, vốn là mất bốn ngày lộ trình lần này mất
thời gian sáu ngày là ít.
Không phải không nghĩ đến việc đi bằng
thuyền chỉ là đi thuyền lại càng dễ say thuyền, đối với phụ nữ có thai
lại càng thêm khổ cực, vì vậy hành trình cứ không nhanh không chậm như
vậy phải tầm hơn hai mươi tháng chạp mới về được đến nhà.
Lên
đường khẩn cấp, đoàn người đều không được nghỉ ngơi, Hách Quang Quang
cùng Diệp Vân Tâm đều mệt mỏi ngủ trên xe ngựa, mấy thị vệ đi ở đường
thì thay phiên ca, một nửa lên đường còn một nửa ngủ ở nhà trọ một đêm
trên đường đi, lúc trời sáng thì đuổi thep đội ngũ.
Bảo bảo nhiều ngày qua đều rất ngoan, không có vì mỗi ngày lên đường mà giày vò Hách
Quang Quang, mệt mỏi liền hô một tiếng bảo xe ngựa dừng lại, xuống đất
đi lại vài vòng cho thả lỏng gân cốt.
Hách Quang Quang không dám oán hận cái gì, thời gian thực sự cấp bách cũng không thể trải qua đêm 30 ở trên đường được.
Nha hoàn không đi trốn cùng Hách Quang Quang, trên đường cũng không mang
nha hoàn, vì thế công việc phục vụ Hách Quang Quang liền rơi xuống
‘người chờ xử tội’ Diệp Vân Tâm.
Ban ngày Diệp Thao cưỡi ngựa đi
đường, buổi tối ôm Hách Quang Quang ngủ trong xe ngựa, Diệp Vân Tâm nghỉ ngơi ở một chiếc xe ngựa khác kém xa tiện nghi bên trong xe Hách Quang
Quang.
“Quang Quang, là ta có lỗi, sau khi trở về cũng phải nhận
hình phạt tương ứng, xem ra phải qua lễ mừng năm mới, ngươi đừng giận ta nữa có được không?” Diệp Vân Tâm phục vụ Hách Quang Quang ba ngày, thái độ của Hách Quang Quang vẫn luôn nhàn nhạt, lòng của Diệp Vân Tâm vẫn
luôn không yên ổn được, mắt thấy cách Diệp thị sơn trang không còn bao
xa, Hách Quang Quang còn chưa tha thứ cho nàng, nàng đã gấp đến độ không còn để ý đến Đông Phương Hữu nữa.
Gần đây Hách Quang Quang được
tình yêu viên mãn nên khá rộng lượng, đã không để tâm chuyện Diệp Vân
Tâm bán đứng mình nữa, chỉ là thiếu bậc thang để xuống thôi.
Nghe lời nói của Diệp Vân Tâm, Hách Quang Quang dừng động tác ăn ô mai lại
nhàn nhạt nói: “Ta cũng không phải người không phân biệt phải trái như
vậy, xem ra sau khi trở về đợi qua năm mới ngươi sẽ phải chịu khổ một
phen ta tạm thời tha thứ cho ngươi trước vậy.”
Xem ra sau khi trở về đợi qua năm mới ngươi sẽ phải chịu khổ một phen……..Diệp Vân Tâm nghe vậy khóe miệng giật giật hai cái, nhìn thấy không vui trong mắt Hách
Quang Quang mới vội vàng thu hồi bất mãn, bày ra bộ dáng cảm tạ ân đức
hô to: “Quang Quang ngươi đúng là một người tốt, ngươi là tiên trên
trời, ta thích ngươi quá đi mất!”
“Buồn nôn quá, ít làm người ta
buồn nôn đi.” Hách Quang Quang nhéo Diệp Vân Tâm một cái, con ngươi vòng vo hạ xuống nói: “Nếu ngươi muốn ta hoàn toàn tha thứ cho ngươi cũng
không phải không được, nhưng có điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Mấy
ngày nay Diệp Vân Tâm áy náy muốn chết rồi, nguyện vọng lớn nhất của
nàng lúc này là có thể trở lại hữu nghị với Hách Quang Quang như trước
đây.
‘Giúp ta nghĩ một biện pháp dỗ dàng Diệp Tử Thông không tức
giận, nếu biện pháp hữu dụng ta sẽ không giận ngươi nữa.” Hách Quang
Quang suy nghĩ trên cả chặng đường cũng không nghĩ được biện pháp dỗ cho Diệp Tử Thông vui vẻ được, biện pháp lừa gạt Diệp Tử Thông lúc trước
không thể dùng, biện pháp mới lại không nghĩ ra phiền não vài ngày nay.
Diệp Vân Tâm nghe vậy mắt lóe sáng, giương môi khẽ cười, chỉ chỉ bụng của
Hách Quang Quang nói: “Cái này không phải đơn giản sao? Nói cho Thiếu
chủ không lâu sau ngươi sẽ mang cho nó một đệ đệ hoặc muội muội là được
rồi?”
Hách Quang Quang nhìn vẻ mặt hả hê của Diệp Vân Tâm nói: “Sao ngươi biết Tử Thông sẽ thích có đệ đệ hoặc muội muội?”
“Vì sao không thích? Thiếu chủ thuở nhỏ cũng không có bạn chơi, rất cô đơn.”
“Đó là ngươi nghĩ vậy, cũng không phải tất cả hài tử đều thích có đệ đệ
hoặc muội muội san sẻ tình yêu của cha mẹ.” Hách Quang Quang chống cằm
buồn bã nói, nàng cũng chưa quên lúc mới quen phụ tử Diệp Thao thì Diệp
Tử Thông cáu kỉnh rời nhà trốn đi vì Diệp Thao muốn lấy vợ! Sau trong
lúc vô tình nàng còn nghe được Diệp Tử Thông oán trách nói bình thường
Diệp Thao đã quá mức nghiêm khắc, nếu có mẹ kế cùng đệ đệ muội muội của
dì ghẻ, hắn càng không nghĩ đến nhận được bao nhiêu yêu thương từ Diệp
Thao nữa.
“Thật sao? Ta lại muốn có huynh đệ tỷ muội nhiều một
chút, sợ gì chia sẻ yêu thương của cha mẹ chứ, ít nhất sẽ không thấy
tịch mịch.” Diệp Vân Tâm không hiểu nói.
Hách Quang Quang liếc Diệp Vân Tâm một cái, không cho chút mặt mũi nào nói: “Đổi biện pháp khác đi.”
Diệp Vân Tâm hoang mang, không để ý vẻ mặt Hách Quang Quang ghét bỏ giải
thích: “Mặc kệ sau này ngươi cũng Thao ca ca có bao nhiêu bảo bảo, địa
vị của Thiếu chủ cũng không thay đổi, ta nghĩ Thao ca ca cũng không vì
những đứa nhỏ khác mà bỏ rơi Thiếu chủ cho nên băn khoăn của ngươi căn
bản không tồn tại.”
“Ta nói đổi là đổi!” Hách Quang Quang bị nghi ngờ mất hứng, phụ nữ mang thai tính tình vốn hay thay đổi, Diệp Vân Tâm ‘đã quan sát qua’ còn ngu ngốc mạnh miệng lặp lại. Hách Quang Quang
trừng mắt tròn xoe, chừng mười mấy ngày này do khẩu vị ăn không ngon nên gầy đi một chút, lộ ra đôi mắt hạnh lại càng lớn, trừng một cái như vậy liền có mấy phần có tác dụng uy hiếp.
Diệp Vân Tâm bị trừng giật thót mình, thầm trách mình được tiện nghi rồi còn ra vẻ, vội vàng nói
xin lỗi: “Quang Quang ngươi đừng tức giận, ta sẽ nghĩ, tranh thủ nghĩ ra biện pháp tốt!”
“Hừ.” Hách Quang Quang không để ý đến Diệp Vân
Tâm nữa, bắt đầu nghĩ chuyện của mình, đề phòng về sau Diệp Tử Thông sau này có thể căm hận bảo bảo sau khi sinh ra, nàng nhất định phải làm cho Diệp Thao đối với Diệp Tử Thông tốt hơn chút, tuyệt đối không để hắn
nghiêng về bên nào, như vậy không cần lo lắng bảo bảo sẽ bị Diệp Tử
Thông căm hận mà khi dễ.
Diệp Vân Tâm cùng Hách Quang Quang cùng
nhau nghĩ, nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra được cách nào tốt, trong khi đó lại nghĩ ra chuyện khác.
“Quang Quang.” Diệp Vân Tâm sắc mặt nghiêm túc nói.
“Cái gì?”
“Ngươi có nghĩ đến lần này chúng ta chạy trốn người trong trang sẽ đối với chúng ta như thế nào không?”
“Chúng ta chạy trốn, làm Thao ca ca tức giận, người trong trang khẳng định
cũng không được cho qua như vậy, lần trước ngươi chạy trốn bọn họ đã kín đáo phê bình rồi, lần này lửa giận của Thao ca ca chỉ có hơn chứ không
kém sợ là……….”
Hách Quang Quang nghe rõ, tâm khẽ động, những điều này nàng đều chưa từng nghĩ qua, lần trước sau khi chạy trốn trở về
cũng không thấy bọn hạ nhân có ý kiến gì với nàng, mà lần chạy trốn này
nàng ôm ý tưởng không bao giờ trở lại nữa vì vậy lại càng không nghĩ
đến, lúc này bị Diệp Vân Tâm nhắc ngay lập tức mồ hôi lạnh chảy toàn
thân.
Thấy sắc mặt Hách Quang Quang trắng bệch, Diệp Vân Tâm vội
vàng trấn an: “Đừng sợ, có lẽ là ta nghĩ nhiều thôi, bọn họ cũng không
dám có cái thái độ gì với ngươi đâu.”
Lắc đầu một cái, Hách Quang Quang cau mày nói: “Không cần an ủi ta, lần này là do lỗi của ta, sau
khi trở về ta sẽ nghĩ biện pháp làm giảm oán hận của người trong phủ.”
Buổi tối, Diệp Thao như thường lên xe ngựa ngủ.
Hách Quang Quang tâm sự nặng nề, nhìn Diệp Thao không ngừng lên đường mà tinh thần vẫn phấn chấn ngẩn người.
“Có tâm sự?” Diệp Thao nhận thấy Hách Quang Quang có gì đó không đúng, mở miệng hỏi thăm.
“Ừ.” Gặp được Diệp Thao, phiền loạn trong lòng Hách Quang Quang thoáng cái
bình tĩnh lại, nghiêng người tóm cánh tay hắn hỏi: “Chuyện ta cùng Tâm
Tâm chạy trốn, ngươi có giận chó đánh mèo sang những người khác trong
trang không?”
Diệp Thao cỡ nào khôn khéo, Hách Quang Quang vừa
dứt lời thì hắn đã rõ nàng đang phiền não cái gì, tuấn mâu dựng lên,
cười như không cười nói: “Nếu là nàng khi đã phát thiệp mời rộng rãi,
tất cả mọi người cũng biết nàng sặp thành thân thì tân nương tử đột
nhiên chạy mất nàng nói xem nàng có thờ ơ được không? Hả?”
Hách
Quang Quang đuối lý, chột dạ buông cánh tay Diệp Thao ra, cảm thấy tầm
mắt của Diệp Thao vẫn đặt trên mặt nàng, không khỏi cảm thấy mất tự
nhiên, rối rắm chốc lát, cuối cùng thực sự không yên lòng, hít sâu một
hơi chống lại tầm mắt ý vị thâm trường của Diệp Thao nói: “Ngươi xử phạt bọn họ chưa? Xử phạt như thế nào?”
Diệp Thao liếc nhìn Hách
Quang Quang, không trả lời vấn đề của nàng, trải đệm giường ra, hai
người trải chăn bông lên trên sau bắt đầu bỏ áo khoác ngoài ra.
Diệp Thao
tùy ý duỗi tay tiếp nhận áo, ánh mắt yên lặng thản nhiên đảo qua một
lượt khắp người Hách Quang Quang, thành công hù dọa nhuệ khí tràn đầy
trên mặt Hách Quang Quang xuống còn mấy phần.
Hách Quang Quang ép buộc mình xem nhẹ ánh mắt lạnh léo kia khiến tim đập mạnh hơn, thầm oán Diệp Thao hỉ nộ vô thường, mấy ngày nay hắn với nàng rất chiều chuộng,
chiều chuộng đến mức làm cho nàng quên mất một mặt ‘tính ác’ của hắn.
Thấy Hách Quang Quang dịu lại, Diệp Thao cởi xong quần áo mới chui vào chăn
từ tốn nói: “Nàng lo bọn hạ nhân trong trang sẽ giận cá chém thớt với
nàng?”
Hách Quang Quang không biết xấu hổ gật đầu, mặt mũi đều toát lên vẻ lo lắng trả lời thay câu hỏi Diệp Thao.
Diệp Thao nhẹ nhàng cười một tiếng , một tay vòng qua dịu dàng ôm lấy Hách
Quang Quang vào lòng, vừa cởi quần áo nàng vừa nói: “Nàng cảm thấy ta là người làm việc không có chừng mực như vậy sao? Hạ nhân mà đối với nữ
chủ nhân có khúc mắc đối với Diệp thị sơn trang thì có điểm nào tốt.”
“Ý ngươi nói là ngươi không trừng phạt bọn họ sao?” Hách Quang Quang bỏ
xuống phiền muội lúc trước, cặp mắt sáng long lanh nhìn Diệp Thao.
Ngéo nhẹ một cái mũi của Hách Quang Quang, Diệp Thao nhìn bộ dáng vui mừng
của nàng buồn cười lắc đầu nói: “Hiện tại mới sốt ruột sao? Ban đầu lúc
chạy trốn sao không suy nghĩ trước đến hậu quả hả?”
Đó là lúc
chạy trốn không nghĩ tới muốn trở về! Dĩ nhiên, Hách Quang Quang không
dám trả lời như vậy, thấy Diệp Thao nói đi nói lại cũng không đúng trọng điểm làm nàng gấp đến độ phồng mồm lên rồi, nhìn chằm chằm Diệp Thao
nói: “Được rồi, ta sai lầm rồi, ta nhận lỗi với ngài được không? Diệp
đại nhân ngài làm ơn nói cho ta biết đi!”
Diệp Thao cũng không
trêu chọc Hách Quang Quang nữa, thu hồi cười đùa nghiêm túc nói: “Ta sớm đã tính toán những chuyện nàng lo lắng rồi, chỉ là để cho bọn họ chịu
chút cực khổ liên tục không nghỉ ra ngoài tìm nàng thôi, không cần lo
lắng bọn họ sẽ ghi hận nàng.”
Hách Quang Quang nghe vậy thở phào
nhẹ nhõm, khóe miệng mới giương lên một chút, lại bởi những lời tiếp
theo của Diệp Thao mà cứng lại.
“Mặc dù không lạm phạt những
người vô tội nhưng những người không trông chừng được nàng cũng không bỏ qua dễ dàng.” Diệp Thao thừa dịp Hách Quang Quang lo lắng nhanh chóng
thoát lấy áo khoác ngoài của nàng ra, sau đó ôm nàng cùng nhau nằm
xuống.
“Có ý gì? Ngươi nói rõ ràng chút.” Lòng Hách Quang Quang vừa hạ xuống lại một lần nữa căng lên.
“Nói cho nàng biết cũng không sao, bọn Như Lan bị chuyển xuống phòng giặt đồ làm việc.” Còn vì chuyện biến mất mà chịu 50 đại bản, “Nha hoàn trong
phòng nàng đã đổi, nếu nàng còn tiếp tục chạy trốn, ba nha hoàn này cũng không may mắn giống bọn Như Lan nữa đâu.”
Lang Tinh bị xử phạt
vô cùng tàn nhẫn, chỉ là Diệp Thao không nói, hắn biết Hách Quang Quang
đối với Lang Tinh xưa nay đều không có hảo cảm, nếu cho nàng biết
chuyện, sợ rằng nàng chẳng những không hổ thẹn còn vỗ tay ăn mừng.
“Cái gì? Bọn Như Lan bị đưa đến phòng giặt đồ?” Hách Quang Quang kinh hãi,
lúc bọn Như Lan phục vụ nàng đều rất để tâm có lòng, còn là tiểu cô
nương động lòng người, bây giờ lại đang tiết trời đông giá rét, ba cô
nương từ nhất đẳng nha hoàn lại bị giáng thành tam đẳng dưới phòng giặt
đồ……..
“Sao, có ý kiến?” Diệp Thao nhắm mắt lại, tâm tình tốt hỏi ngược lại, đang trên xe ngựa lại nằm ở bên trong xe ngựa êm ái càng dễ
buồn ngủ hơn.
Hách Quang Quang đang yên ổn vùi đầu trong ngực
Diệp Thao, nắm lấy cánh tay hắn nhẹ nhàng lắc lắc nhỏ giọng nói: “Ta
ngoan ngoãn cùng ngài trở về, ngài lại cho các nàng quay trở lại được
không?”
“Lời nói ra như bát nước đổ đi, đưa các nàng trở lại còn đâu uy nghiêm của ta nữa?” Diệp Thao quả quyết cự tuyệt.
“Đây đều là lỗi do một mình ta, các nàng cũng không góp phần.”
“Không trông nom được ngươi chính là thất trách của họ, ta dưỡng bọn họ làm
một nô tài thất trách làm gì!” Âm thanh Diệp Thao lạnh xuống, trong
giọng nói thể hiện rõ không muốn bàn lại chuyện này.
Hách Quang
Quang há miệng, cuối cùng nuốt xuống lời cầu tình chỉ sợ lại chọc giận
Diệp Thao càng mang đến kết quả tệ hơn cho bọn Như Lan.
Xe ngựa
chậm rãi lên đường, không bao lâu sau Diệp Thao cũng ngủ thiếp đi, Hách
Quang Quang nghĩ đến bọn Như Lan áy náy đến không ngủ được, âm thầm ghi
nhớ về sau phải đưa chút bạc bồi thường cho các nàng, còn phải giao phó
quản sự ma ma âm thầm chăm sóc họ, đợi lúc Diệp Thao hết giận thì lén
đưa các nàng ra khỏi phòng giặt đồ.
Một đường vất vả, trải qua
việc một hài đồng bướng bỉnh nghịch pháo suýt nữa làm cháy xe ngựa còn
có hai lần gặp cường đạo muốn đánh cướp, đoàn người Diệp Thao rốt cuộc
trở lại Diệp thị sơn trang vào buổi chiều ngày hai mươi chin tháng chạp.
Diệp thị sơn trang đã được trang hoàng rất có không khí ngày tết, bên trong
treo đầy đèn lồng đỏ lớn, mọi người cũng luôn tươi cười, quần áo mới
cũng đã chuẩn bị chỉ chờ đêm 30 để mặc.
Hách Quang Quang sau khi
trở về chưa được nghỉ ngơi chút nào đã thấy lão quản gia dẫn người trình lên năm lễ của Ngụy gia đưa tới cho nàng xem qua, một cái áo lông chồn
khoác ngoài còn có mấy thứ đồ trang sức đang thịnh hành, những đồ này có giá trị không nhỏ.
“Đây là thư Ngụy đại nhân viết cho phu nhân.” Phong thư chưa bị mở lần lượt tới tay Hách Quang Quang, Hách Quang
Quang biết trong khi nàng mất tích Ngụy gia cũng luôn phái người tìm
nàng, không chỉ có người của Diệp Thao tìm được gia hương của nàng mà
người Ngụy Triết cũng tìm được quê nàng.
Sau khi Diệp Thao tìm
được nàng cũng sai người đưa tin cho Ngụy Triết, những người đó nghĩ đến việc thăm hỏi Hách Quang Quang không được mới dẹp đường hồi phủ.
Hách Quang Quang xếp thư lại, tạm thời không có ý định đọc, một đường bôn
ba, cả đường ngồi xe ngựa mệt mỏi chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt
trên giường mềm mại.
“Chủ Thượng còn có công sự bận rộn, phu nhân cứ nghỉ ngơi trước, lão nô cũng xin cáo lui.” Lão quản gia nói xong
muốn đi ra ngoài, Diệp Thao đã dặn xuống từ hôm nay trở đi phải thay đổi xưng hô với Hách Quang Quang thành phu nhân.
Hách Quang Quang
lập tức gọi lão quản gia lại, nhìn thẳng đối phương vẻ mặt hối lỗi nói:
“Lần này ra ngoài là ta làm liên lụy Tâm Tâm, hại mọi người lo lắng,
thật xin lỗi.”
“Phu nhân nói chi vậy, nha đầu Tâm Tâm có tính
tình gì, lão nô là tổ phụ (ông nội) đương nhiên hiểu rõ, nhất định là
nha đầu ấy mưu ma chước quỷ hơn nữa tước lúc đi đã viết lại cho thấy là
nàng tự nguyện chạy trốn không liên quan đến bất cứ ai.” Trên mặt lão
quản gia mang theo tia cười nhẹ, an ủi: “Phu nhân không cần tự trách,
một nhà lão nô trong lòng hiểu rõ sẽ không có ai trách cứ phu nhân, muốn trách chỉ trách nha đầu Tâm Tâm kia không biết trời cao đất rộng.”
Lão quản gia nói xong lại càng làm Hách Quang Quang không tự nhiên, đứng
lên trịnh trọng ôm quyền cúi đầu với lão quản gia: “Diệp tổng quản không cần vì ta mà giải vây, chuyện lần này là ta có lỗi trước, câu xin lỗi
này xin ngài nhận cho, nể mặt ta sau khi trở về cũng đừng trách cứ gì
Tâm Tâm.”
Lão quản gia cuống quýt đỡ thi lễ trở lại với Hách
Quang Quang, khẩn trương nói: “Nào có đạo lý chủ tử nào hướng nô tài
hành lễ, thật là làm khó cho lão nô rồi.”
“Đây là phải, cần phải vậy.”
Sau khi Diệp quản gia đi, ba nha hoàn mới phục vụ Hách Quang Quang tắm rửa
sạch sẽ, thay xong quần áo chuẩn bị đỡ Hách Quang Quang lên giường nghỉ
ngơi thì thấy nha hoàn bên viện Diệp Tử Thông nơm nớp lo sợ đưa lồng
chim tới, sau khi vào phòng sợ hãi mà nói lắp: “Phu, phu phu nhân, Thiếu chủ sai sai nô nô tỳ trả, Bát ca, trở về ạ.”
Hách Quang Quang đã vén chăn nằm xuống nghe vậy quay đầu lại, ánh mắt nhìn rõ thứ trong
lồng chim trên tay nha hoàn thì lửa giận trào lên, mắt hạnh trợn trừng
hét: “Diệp Tử Thông! Lăn ra đây cho ta!”
Nha hoàn nhát gan sợ đến quỳ phịch trên đất, tay run run, lông chim từ từ tán loạn trên mặt đất.
Tiểu Bát ca nằm trong lồng sắt lăn trên đất hai vòng, cố chống đỡ thân thể
hoa mắt chóng váng lên, giương hai cánh trụi thương tâm kêu lên: “Lông
của ta, lông của ta, lông không còn rồi.”
Bên trong nhà ba nha
hoàn che miệng lại kinh ngạc nhìn lông trên người tiểu Bát ca, chỉ thấy
ngày thường Bát ca không có việc gì cũng tự mình xỉa lông vũ cực kỳ diễm lệ mà nay lông mao trên người cũng bị cạo sạch, trở thành một con chim
trọc xấu xí….