“Tôi có một chút ấn
tượng. . . . . . Hôm đó uống say bét nhè, tôi không có làm chuyện gì
không nên làm đấy chứ?”Lôi Khiếu sờ sờ đầu.
“Không có.” Du Duy
Thu đứng lên, “Quản lí Lôi, hôm nay tôi bận lắm, nếu không có việc gì,
có thể để tôi yên tĩnh một chút được không?”
“Du Duy Thu. . . . . .” Lôi Khiếu không kềm được bắt lấy cổ tay cậu, thấp giọng nói: “Tôi
đều nhớ rõ. . . . . . Đêm đó. . . . . . Chúng ta. . . . . .”
“Chúng ta không làm cái gì hết!” Du Duy Thu lập tức giãy tay hắn ra, lặp lại
từng chữ một: “Lôi Khiếu, chúng ta không làm cái gì hết.”
Cậu càng dứt khoát phủ nhận, lại càng chứng thực hết thảy hoài nghi trong lòng hắn.
Đêm đó, tuyệt không phải ảo giác của mình!
Lôi Khiếu nhìn cậu chăm chú, ánh mắt vô cùng phức tạp, “Du Duy Thu, tôi
không biết nên nói cái gì. . . . . . Thật sự không biết. . . . . . Mấy
ngày nay, tôi luôn nghĩ tới chuyện giữa chúng ta, từng chút một từ khi
quen biết đến nay, từ khi đối địch đến lúc quen thân, lại từ quen thân
đến xa cách. . . . . . ”
“Còn nhớ không, trước kia chúng ta cũng
từng làm như vậy, khi đó, tôi nghĩ chỉ là kích thích giới tính giữa con
trai với nhau, rất bình thường, căn bản không cần ngạc nhiên, nhưng trải qua đêm đó, tôi đã không thể lấy lý do này để qua loa cho mình nữa. . . . . .”
“Đừng nói thêm nữa!”
Du Duy Thu ngắt lời hắn, tuy
rằng không biết rốt cuộc hắn muốn nói cái gì, nhưng có một dự cảm xấu,
khiến cậu run sợ trong lòng, không kềm được muốn chạy trốn.
“Đừng đi, nghe tôi nói hết đã!”
Lôi Khiếu đuổi theo cậu, giữ chặt cánh tay cậu, Du Duy Thu lập tức giãy ra, Lôi Khiếu lại giữ chặt tay kia, hai người im lặng giằng co, khoảng cách càng lúc càng xa, cuối cùng, lưng Du Duy Thu vô ý đụng vào tường, lập
tức đau đớn vô cùng. . . . . .
“Tôi xin lỗi, đụng trúng cậu?”
Sắc mặt cậu bỗng tái nhợt, Lôi Khiếu sợ tới mức vội vàng buông ra, đổi vị
trí, kéo sát cậu lại ôm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu. . . . . .
Mùi hương thơm mát của cậu thoảng vào mũi, lòng hắn rung động từng cơn.
Đúng vậy, chính là loại cảm giác này, loại cảm giác chỉ cần ôm cậu vào lòng liền vô cùng an tâm, như có được cả thế giới.
“Buông tôi ra.” Du Duy Thu thấp giọng nói.
“Cậu như thế này, bảo tôi làm sao buông được?” Tay phải xoa khuôn mặt cậu,
Lôi Khiếu hơi đau lòng rống lên, “Vì cái gì, phàm là đụng chuyện liên
quan tới cậu thì hoàn toàn không khống chế được? Tôi không thể áp chế
được loại cảm xúc này. . . . . . Không kềm được muốn hôn cậu ôm cậu. . . . . Hồi năm ba, cậu đột nhiên đi mất, suốt một năm đó tôi hầu như không thể ngủ ngon. Không có cậu nằm trong lòng tôi, tôi ngủ không được. Cậu
có biết không, bất kể trong lòng tôi ôm ai, đều không có cảm giác tuyệt
vời như cậu, chỉ cần người đó không phải cậu, tôi không cách nào an
tâm!”
“Anh nói những chuyện này với tôi làm gì?” Du Duy Thu né tránh ngón tay nóng rực của chàng trai, thanh âm lại hơi run rẩy.
“Tôi không biết. . . . . . Tôi thật sự không biết. . . . . . Trong lòng tôi
loạn lắm, khó chịu lắm, tôi có cảm xúc không thể khắc chế với cậu, bất
kể là về tâm lý hay sinh lý. Nhưng cậu rõ ràng là đàn ông cơ mà. . . . . .”
Lôi Khiếu dừng một chút, túm chặt lấy vai Du Duy Thu, “Chẳng
lẽ. . . . . . Tôi cũng là đồng tính luyến ái sao? Du Duy Thu, nói cho
tôi biết đi, rốt cuộc tôi có phải hay không, có phải hay không vậy?”
Khuôn mặt chàng trai tràn ngập vẻ thống khổ, bàn tay nắm vai cậu run nhè nhẹ, thẳng thắn hào phóng như hắn, ấy vậy mà cũng có lúc yếu đuối thế này,
tim cậu mơ hồ đau đớn.
Dù là ai, bỗng chốc bị phá vỡ thế giới vốn có, đều sẽ hoảng sợ bất an, nhất là hắn, người có xu hướng giới tính
bình thường đến không thể bình thường hơn.
Tội kéo hắn từ đường thẳng vào đường cong, nên do ai gánh chịu?
Cậu, có thể gánh nổi tội lỗi nặng nề như vậy sao? Có thể cho hắn một tương
lai vô lo sao? Có thể khiến cho hắn mười năm sau, vẫn nắm chặt tay cậu,
nói chưa từng hối hận sao?
Du Duy Thu cắn chặt răng, nắm tay thật chặt, khống chế mình không vươn tay với hắn, “Đương nhiên anh không
phải đồng tính luyến ái, người anh yêu là phụ nữ.”
“Nhưng tôi đã hoàn toàn hồ đồ rồi . . . . . .”
Đôi mắt đen thẳm của Lôi Khiếu lấp lóe, để lộ nội tâm đấu tranh, “Tôi đích
xác thích con gái, cũng chuẩn bị kết hôn với Sa Bội Oanh, nhưng mà cậu
xuất hiện, tôi cảm thấy trong mắt mình không chứa được người khác nữa,
huống chi, đêm ấy. . . . . . Chúng ta lại làm những chuyện đó. . . . .
.”
“Những chuyện đó thì là cái gì?”
Du Duy Thu hít thật
sâu, khuôn mặt tựa như khôi phục bình tĩnh, “Anh không biết đồng tính
luyến ái đều không tiết chế sao? Chúng ta đúng là từng âu yếm nhau,
nhưng vậy thì sao chứ? Dù nói như thế nào, anh cũng rất bảnh trai, khuôn mặt không tệ, vóc người lại đẹp. Anh đã uống rượu rồi tới sờ tôi, thì
tôi cứ thuận nước dong thuyền, hưởng thụ một chút, không ngờ anh lại
chơi không nổi. . . . . .”
“Du Duy Thu, cậu đang nói chuyện ma quỷ gì vậy?” Lôi Khiếu ngắt lời cậu, sắc mặt rất khó coi.
“Nếu biết trước anh lại nghiêm túc như thế, tôi không thèm đi chọc anh.”
Du Duy Thu nhún nhún vai, trong lời nói mang một chút bất cần đời, “Đều là người trưởng thành, đừng coi lông gà là lệnh tiễn chứ. Lôi Khiếu, tôi
đã không phải là tôi trước kia, anh lại vẫn như thế, tôi thấy phiền quá
đấy.”
Lôi Khiếu trừng cậu hồi lâu, mới từ hàm răng phun ra mấy chữ, “Cậu không nói thật. . . . . .”
“Vì sao tôi phải nói dối? Chúng ta đã hơn ba năm không gặp, thời gian có
thể thay đổi tất cả. Nhưng ấn tượng của anh đối với tôi, dường như còn
dừng lại ở quá khứ. Nếu là vì vậy mà làm anh có ảo giác không nên có,
tôi thật tình xin lỗi. Nhưng mong anh đừng quấy rầy tôi nữa, tôi đã có
bạn trai.”
Lôi Khiếu ngẩn ra, sau đó túm áo cậu, quát: “Cậu thúi
lắm! Đừng tưởng là tùy tiện lôi ra một thằng bạn trai làm lý do mà tôi
tin nhá. . . . . .”
“Tạ Ngôn, anh ấy chính là Tạ Ngôn!” Du Duy
Thu không đổi sắc nhìn thẳng vào mắt hắn, “Nếu không, anh nghĩ vì sao
tôi lại rời Singapor, đi cùng anh ấy tới đây?”
Tạ Ngôn?
Bạn trai của cậu là Tạ Ngôn?
Lôi Khiếu khó có thể tin nhìn cậu, “Nhưng cậu từng nói. . . . . . Cậu thích tôi. . .”
“Đó là ba năm trước đây, một thời đã xa rồi.” Du Duy Thu giáng một đòn nghiêm trọng.
“Một thời đã xa?” Từ này làm đau Lôi Khiếu, hắn kích động, “Thật sự đã xa
rồi sao? Tuy rằng tôi say hồ đồ, nhưng đầu óc không hề say, tôi nhớ rõ. . . . . . Đêm đó cậu luôn ở cạnh tôi, nếu không phải trong lòng cậu có
tôi, sao cậu lại. . . . . .”
“Lôi Khiếu, anh lại đang tự mình đa
tình.” Du Duy Thu thở dài, “Vì sao anh cứ không muốn nhìn thẳng vào sự
thật? Tôi đã có bạn trai, tôi yêu anh ấy hơn hết thảy. Đêm đó chỉ là cái ngoài ý muốn, anh cũng là đàn ông, biết khi đối mặt với cám dỗ, sức
chống cự của nửa người dưới yếu ớt cỡ nào. Thật ra hồi trước anh cũng
coi như tung hoành tình trường, kinh nghiệm phong phú, có điều tôi không ngờ, thế mà anh lại chơi không nổi. . . . . .”
“Con mẹ cậu câm miệng cho tôi!”
Trào phúng gay gắt, khiến chàng trai cuối cùng không kềm được nữa, vô thức vung nắm đấm ra. . . . . .
Du Duy Thu nhắm mắt lại, chờ đợi một đòn rơi xuống, thế nhưng, nắm đấm của đối phương lại không giáng xuống mặt mình, mà sượt qua má cậu, đập mạnh vào vách tường. . . . . .
Từ từ mở mắt, cậu nhìn thấy sâu trong
đôi mắt chàng trai là sự tổn thương, giống như con thú bị bao vây, khiến trái tim cậu co rút từng hồi. . . . . .
“Tôi chỉ chơi đùa mà
thôi, ai cho là thật, người đó chính là kẻ ngốc nhất trên đời.” Nhìn
thẳng vào mắt hắn, Du Duy Thu nhẹ nhàng cong khóe môi.
Nụ cười nhàn nhạt mà chế giễu, càng khiến chàng trai đau đớn.
“Bởi vì là cậu, tôi chưa từng nghĩ tới『 chơi 』!”
Lôi Khiếu sắc mặt xanh mét quát, thu hồi nắm tay đã rướm máu, quay đầu bước đi.
Nếu còn ở lại đây, không biết mình sẽ gây ra chuyện gì, Lôi Khiếu từng nếm
qua hậu quả của việc nóng nảy, dĩ nhiên đã học được cách tự kiềm chế.
“Rầm” một tiếng, cửa bị đóng sầm lại, căn phòng nhất thời khôi phục sự yên tĩnh.
Du Duy Thu nhìn bóng lưng hắn biến mất, duy trì tư thế dựa vào tường . . . . . .
Bầu trời bên ngoài bức màn thủy tinh, một mảnh u tối mờ mịt, không biết khi nào mưa đã rơi. Cậu nghiêng mặt, chăm chú nhìn làn mưa dần nặng hạt,
thật lâu sau vẫn bất động, dường như đã ngây dại.