Nội dung truyện online: Ta không hiểu tại sao người
đó gọi ta là tiên tử, cũng không hiểu điều người đó nói có nghĩa gì, thì người
đó đã mỉm cười nói tiếp:
“Ta vốn nhận sự phó thác của tiên tử, đến nhắc nhở người. Hi vọng đừng để vương
nợ lại kiếp sau.”
Lúc tỉnh dậy, ta nghe thấy tiếng ho từ phòng phụ thân. Trời đang trở lạnh, bệnh
của ông càng nặng thêm. Ta ôm lấy cái chăn của mình, đem qua đắp thêm cho ông.
Phụ thân ta hé mắt, thều thào nói:
“Trời lạnh, con…"
Nhưng ta đã ngồi xuống giường, dịu dàng nắm lấy tay người khẽ nói:
“Phụ thân, trời không lạnh đâu. Phụ thân sức khỏe yếu, nên chú ý chứ.”
Ta vừa nói, nước mắt không kìm được lặng lẽ lăn trên gò má. Ta từ nhỏ đã được
phụ mẫu thương yêu, cuộc sống không phú quý nhưng cũng hạnh phúc, no đủ. Phụ
thân ta là thầy giáo giỏi có tiếng, ta cũng được ăn học đàng hoàng. Nhưng mọi
thứ sụp đổ khi mẫu thân bệnh nặng qua đời. Gia đình ta trở nên sa sút, bản thân
phụ thân cũng bị bệnh một năm nay.
Sáng hôm sau, ta ra bờ suối định giặt quần áo. Bước về phía tảng đá thường ngồi,
ta thấy một người đàn ông cao lớn không mặc áo đang đứng giữa dòng suối, ánh mắt
hung dữ. Ta bình tĩnh đảo mắt, nhìn thấy một con ngựa màu đen đang được cột ở bờ
đối diện. Ta thở dài, tại sao lại không thấy sớm hơn. Thật bất cẩn.