Xuất Trần Tử thân phận cao quý
nên không tự mình lộ diện, lệnh cho đệ tử chuẩn bị xe ngựa lớn đưa
Nguyệt Nha và Cố đại nhân đi nhà ga huyện Trường An. Nguyệt Nha khoác
bọc nhỏ, tay ôm cái rổ to tướng nặng trịch, có thể thấy được qua đêm Vô
Tâm nặng lên không ít. Đột nhiên hơi hoảng sợ nhìn Cố đại nhân, trong
lòng từng trận mưa gió không nỡ. Đến thị trấn đã là mở mang tầm mắt, có
điều phong cảnh thị trấn so với trấn cũng không khác biệt nhiều, cô tuy
kinh ngạc nhưng cũng có hạn. Thiên Tân không giống, trong cảm nhận của
cô cơ hồ ngang với ngoại quốc. Theo Cố đại nhân không tiền ra nước ngoài rốt cục có được hay không?
Nguyệt Nha lo nghĩ trái phải còn chưa ra đáp án, xe ngựa đã đưa họ tới nhà ga.
Phía ngoài nhà ga huyện Trường An chỉ có hai gian phòng ở, giờ này trời
lạnh lại không phải dịp lễ tết, cơ hồ không có khách. Cố đại nhân từ
Thanh Vân quan tới cũng lo sợ bất an, sợ nửa đường bị đuổi kịp. Ở nhà ga mua hai chiếc vé cầm trên tay, đi tới đi lui khó chịu chờ đợi. Sau đó
xe lửa tới liền nhanh nhanh mang Nguyệt Nha lên toa tàu.
Đầu máy xe lửa ầm ầm vang vọng, dừng ở huyện Trường An một phút sau đó
lập tức khởi động, toa tàu trống rỗng hoàn toàn không có người.
Bình thường Cố đại nhân thấy Nguyệt Nha rất có thể diện, dáng điệu dáng
người đều rất tốt, rất cung kính lễ phép, làm vợ cũng được. Nhưng nay
vừa ngồi vào ghế, mới chợt phát hiện Nguyệt Nha trong đầu toàn đất rất
mất mặt. Nguyệt Nha ngồi cạnh cửa sổ, như vừa mới bị cường đạo dọa rụt
cổ so vai, vẻ mặt mờ mịt mắt mở thao láo, hết nhìn đông lại nhìn tây một chút can đảm cũng không có.
Cố đại nhân lấy khuỷu tay thúc cô, nhỏ giọng nói: "Trước giờ chưa xa nhà?"
Nguyệt Nha kinh ngạc quay đầu nhìn hắn một cái, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: "Không có."
Cố đại nhân mắt nhìn phía trước thanh thanh yết hầu: "Em thả lỏng chút, ngồi xe lửa sợ cái gì?"
Nguyệt Nha đáp: "Nga."
Sau đó ngay ngắn như một con khỉ quay mặt nhìn ra cửa sổ.
Từ huyện Trường An đến Thiên Tân đi hết bốn giờ. Sau ba giờ đầu không
dám lộn xộn, đến giờ thứ tư Nguyệt Nha bắt đầu dần dần linh hoạt. Thấy
khách bên cạnh cầm bánh bao ăn liền nói với Cố đại nhân: "Chúng ta đi
quá vội, ngay cả lương khô cũng quên mang."
Cố đại nhân ngồi nghiêm chỉnh: "Em a, chỉ biết có ăn thôi!"
Nguyệt Nha kinh ngạc: "A, anh đổi tính?"
Cố đại nhân cười nhạt: "Tôi có đổi tính gì cũng vẫn không tham!"
Nguyệt Nha lại "A" một tiếng không nói nữa, trong lòng cười thầm tưởng Cố đại nhân bắt đầu chuyển thành người đàng hoàng.
Xe lửa dừng rồi, Nguyệt Nha như mộng du đi theo Cố đại nhân bước xuống
sân ga, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào bóng dáng hắn sợ đi lạc. Vừa
ra khỏi ga cô nhất thời hơi quáng mắt… nhiều người quá!
Khắp nơi đều là người, ai ai cũng nói thành tạp âm ồn ào sôi động, dường như không có một nơi nào yên tĩnh. Nguyệt Nha từ khi xuống xe, không
biết sao cổ họng hơi ngang, đi sau hỏi Cố đại nhân: "Cố đại nhân, chúng
ta đi đâu a?"
Cố đại nhân không nghe rõ, cho cô một nửa khuôn mặt: "A?"
Sau đó không đợi trả lời gọi một chiếc xe kéo tay đẩy cô lên. Hai người
sóng vai ngồi xong, xa phu cầm tay lái bắt đầu kéo, Nguyệt Nha theo quán tính trôi ra sau một cái, sợ quá hét to một tiếng. Cố đại nhân muỗn cứu vớt chút thể diện với xa phu, không nề hà mắng Nguyệt Nha: "Kêu la cái
gì, ngồi im!"
Xe kéo tay bánh cao su chạy trên đường nhựa, không sóc nảy như xe ngựa
thoải mái hơn nhiều. Nguyệt Nha vừa ngồi quen thì xe kéo đã dừng trước
một cánh cổng lớn.
Cố đại nhân xuống xe thanh toán tiền, tự nhiên bước tới gõ cửa. Cửa lớn
lập tức mở, Nguyệt Nha đứng một bên chợt nghe Cố đại nhân lớn tiếng, nói muốn vào gặp lão gia nhà người ta. Nói hai ba câu đối phương thật sự
mời hắn đi vào. Nguyệt Nha vào cửa, co rúm ngồi trên ghế cạnh lò sưởi.
Cô một ngày chưa ăn cơm, bụng đang thì thầm gọi bậy. Hai tay ôm rổ kiểm
tra, cô gục đầu xuống hơi hối hận, nghĩ rằng nếu ở Thanh Vân quan lúc
này đã lên giường đi ngủ.
Sau cửa không có người, cô ngồi một hồi lâu, tay chân đều sưởi đến ấm áp dễ chịu. Chán quá nên đưa tay mở rổ kiểm tra, muốn nhìn Vô Tâm một cái, nhưng áo gối bọc cẩn thận muốn mở cũng không dễ dàng. Nguyệt Nha cảm
thấy như còn nặng hơn hồi sáng, liền thở dài cầu nguyện trong lòng: "Anh lớn nhanh một chút đi, anh trưởng thành rồi em còn có người dựa vào."
Nguyệt Nha ngồi cạnh bếp lò non nửa đêm, mới có một thằng bé đẩy cửa
tiến vào, nói Cố tiên sinh mời cô vào, còn đi đâu thì thằng bé chưa nói, Nguyệt Nha cũng không định hỏi.
Vừa đói vừa khát đi theo thằng bé, Nguyệt Nha đi trong gió lạnh, ven
đường không phải phòng ở thì là sân, ước chừng đi hơn một dặm mà chưa
đến nơi. Cuối cùng tới trước một căn phòng sáng trưng, cửa phòng rộng
mở, bên trong tràn ra khí nóng, khí nóng thành phần phức tạp, vừa có mùi rượu lại có mùi thịt. Nguyệt Nha hít một hơi thèm nhỏ rãi ba thước,
nuốt nước miếng.
Cố đại nhân trò chuyện vui vẻ tiêu sái đi ra, bên cạnh là một người mập
mạp ấm áp. Gật đầu với Nguyệt Nha một cái, Cố đại nhân lại cùng mập mạp
trò chuyện hơn mười phút, sau đó mới có người hầu dẫn đường đi.
Vừa đi qua mấy khu đại viện, ra cửa lại còn qua một con phố nhỏ. Cuối
cùng người hầu dẫn hai người vào một tứ hợp viện nhỏ, lại hỏi: "Cố tiên
sinh, ngài còn gì phân phó không?"
Nguyệt Nha nắm chặt thời cơ, nhỏ giọng nói với Cố đại nhân: "Ai… Em đói bụng."
Cố đại nhân bỗng tỉnh ngộ: "Em vợ ta còn chưa ăn cơm đâu, bên ngoài có bán bánh nướng bánh bao không?"
Người hầu đáp ứng một tiếng, quay đầu ra cửa. Có điều công phu một lát,
thật đúng mua về mười cái bánh nướng rắc muối. Cố đại nhân rộng rãi
thưởng hắn hai khối tiền, lại nói: "Ta không cần người hầu hạ, các ngươi đều về đi!"
Nguyệt Nha một hơi ăn năm cái bánh nướng, lại uống đầy bụng nước ấm,
trong bụng có thức ăn sẽ có tinh thần: "Cố đại nhân, giờ thế nào? Chúng
ta ở đây?"
Cố đại nhân tuần tra mấy gian phòng ở, phát hiện tất cả đều thu dọn sạch sẽ, rất vừa lòng: "Ở đây không được sao?"
Nguyệt Nha rất kinh ngạc: "Đơn giản thế thôi?"
Cố đại nhân đem rổ theo vào phòng đông: "Còn không đơn giản? Người mập
mạp vừa rồi có thấy không? Đây là phòng hắn. Năm đó hắn gặp thổ phỉ ở
bên ngoài huyện Văn, là tôi cứu hắn một mạng. Lúc ấy không cần hắn báo
đáp, hiện tại nghèo túng tới tìm hắn, hắn có thể không quản? Hắn dám mặc kệ tôi? Vốn hắn muốn để tôi ở trong nhà, nhưng tôi nghĩ còn mang theo
sư phụ, vạn nhất bị phát hiện cũng không tốt đúng không?"
Nguyệt Nha đi vào phòng cùng hắn: "Anh nói đúng. Rổ đâu? Cho tôi xem một cái rồi đi ngủ."
Cố đại nhân lập tức chắn trước giường: "Đừng nhìn, muốn ngủ thì ngủ
nhanh đi. Sắp ngủ còn muốn liếc giòi là có ý tứ gì?" Liền khua tay: "Đi
thôi đi thôi, tôi cũng muốn lên giường!"
Nguyệt Nha mệt mỏi cực độ, đoán Vô Tâm chắc không có việc gì, thật sự
quay về tây phòng. Trong phòng không đắp giường đất, thay vào đó là
giường kiểu Tây rất lớn. Nguyệt Nha cởi quần áo chui vào trong chăn,
nhắm mắt lịm đi trực tiếp ngủ say.
Cùng lúc đó, Cố đại nhân cũng lên giường. Đem bọc áo gối bày ra trên
giường, hắn muốn mở ra, nhưng hai tay vươn đến lại chậm chạp rụt về nghi ngại.
Hắn sợ hãi, không muốn nhìn thấy con sâu to rụng lông kia. Có áo gối
cuốn còn nhìn được, nếu không có… Cố đại nhân tưởng tượng một chút lập
tức rùng mình, tỉnh cả rượu.
Cố đại nhân tắt công tắc đèn điện rồi đi ngủ.
Lúc bình minh Cố đại nhân tỉnh lại. Bầu trời ngoài kia vẫn chưa rõ, ánh
sáng trong phòng ảm đạm, nhìn cái gì cũng mơ hồ. Cố đại nhân nghiêng
người chăm chú nhìn cái rổ, chỉ thấy bọc vải to rất nhanh, hiển nhiên
thứ gì bên trong lại trưởng thành.
Cố đại nhân ngồi bật dậy, lấy dũng khí tới gần kiểm tra. Từng lớp mở ra
chậm chạp, cuối cùng ẩn ẩn tanh ngọt đập vào mặt. Cúi đầu nhìn phát hiện hôm nay Vô Tâm không có đại biến, chỉ dài ra hơn nửa thước. Mặt ngoài
nhăn nheo không đều, chẳng những lông trắng không dài ra, mà mọc thành
một lớp lông mao như nhung.
Cố đại nhân bật đèn điện, cách lớp vải nâng Vô Tâm lên cẩn thận soi dưới ánh đèn. Nhung mao nhạt nhẽo, Vô Tâm như trước trong suốt, ẩn ẩn có thể nhìn thấy một sợi chỉ dài từ đầu tới đuôi. Cơ thể lớn nhanh nhưng lông
trắng lại dài chậm, mơ hồ không rõ dính trên thân mình.
"Sư phụ." Cố đại nhân không nhịn được mở miệng: "Cậu rốt cuộc định thế
nào? Mãi mới dài hơn một thước, nói xem từ đầu tới chân có chỗ nào giống người? Cậu là định biến thành sâu hay biến thành rắn?"
Xoay người trở lại giường, lấy áo gối cuộn Vô Tâm lại.
Giữa trưa Nguyệt Nha muốn nhìn Vô Tâm. Cố đại nhân đẩy cô về phòng tây
rồi cũng theo vào. Nghiêm trang ngồi trước mặt Nguyệt Nha lên tiếng:
"Nguyệt Nha, có thể không nhìn sư phụ được không?"
Nguyệt Nha nháy mắt trắng bệch: "Anh ấy động?"
Cố đại nhân biết cô hiểu lầm vội giải thích: "Cậu ta không có việc gì,
hôm nay lại dài ra nửa thước. Nhưng thật khó coi, tóm lại có bao nhiêu
khó coi tôi không nói rõ được, chính em xem đi!"
Nguyệt Nha nhẹ nhàng thở ra: "Tôi gan lớn, không sợ anh ấy."
Cố đại nhân lắc đầu: "Nguyệt Nha, tôi lớn hơn em mười tuổi, cũng coi như anh trai của em. Nói câu này vì muốn tốt cho hai đứa, không thể không
nói. Em với tôi không giống nhau, tôi với cậu ta là anh em, cậu ta dài
thành cái dạng gì cũng không quan trọng, dù sao tôi cũng không sống
cùng. Nhưng em với cậu ta ngủ cùng giường, nếu nhìn… Tôi sợ em về sau
ghê tởm, ngủ chung chăn sẽ không được vui.
Nguyệt Nha cúi đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng cười khổ một chút: "Tôi chấp
nhận, anh ấy muốn thành dạng gì thì thành đi, tôi không cần."
Cố đại nhân trầm ngâm khuyên nhủ: "Em không hiểu, lúc trước tôi thích
nhất là bà Năm, nhưng từ lúc thấy nữ quỷ dưới giếng xong, vừa thấy cô ấy tóc tai bù xù liền không chịu nổi. Nói vậy sư phụ cũng giống như thế
thôi, em nghe một câu đi."
Nguyệt Nha cúi đầu, chưa nói nghe cũng chưa nói không nghe, im lặng đùa nghịch ngón tay.