Trời đã qua tiết Bạch Lộ, đó là
một ngày lạnh giống như thường lệ. Sáng sớm rời giường, Nguyệt Nha muốn
đốt nóng giường phòng tây, vì thế Cố đại nhân theo khí nóng chuồn sang
phòng đông, rất tự nhiên nhảy lên giường sưởi ấm.
Điểm tâm có bánh canh ăn kèm dưa muối. Cố đại nhân đang cầm bát to ngồi ở góc giường, dựa vào vách tường hớn hở uống ừng ực. Vô Tâm khoác chăn
bông quỳ cạnh giường, than ngày hôm qua đi đường dài mệt, đến giờ muốn
rời giường ăn cũng không có sức. Vì thế Nguyệt Nha bưng chậu nước nóng
ngồi cạnh giường tỉ mỉ lau mặt cho hắn.
Cố đại nhân có chút ghen tị, kỹ càng nhìn trộm hai người, thấy Vô Tâm
giống như con chó ngửa đầu ngồi lên hai cái mông, thò ra một loạt ngón
chân ngay ngắn. Mặt Vô Tâm trắng như tuyết, mặt Nguyệt Nha phấn hây hây, môi Vô Tâm hồng run lên theo động tác nhai nuốt, môi Nguyệt Nha mềm ướt khẽ liếm, giống như là nóng thay cho Vô Tâm.
Một chậu nước đủ rửa mặt, Vô Tâm nhắm mắt nghiêng đầu cọ lên ngực Nguyệt Nha. Nguyệt Nha đánh khẽ hắn rồi bưng chậu ra ngoài. Cố đại nhân vẫn
nhìn chằm chằm thân hình cô, bộ ngực run lên, cặp mông uốn éo, xen vào
giữa mông và ngực là một đoạn thắt lưng nhỏ nhắn. Cố đại nhân biết xem
hàng, cho rằng dựa vào tư sắc của Nguyệt Nha tuy không đủ gây sóng gió
nhưng làm vợ bé thì rất có tư cách. Bỗng nhiên nhớ tới mấy cô vợ bỏ lại
huyện Văn, Cố đại nhân có chút buồn bã vì không biết các cô sống hay
chết. Hẳn là đều chạy theo thằng khác rồi.
Cố đại nhân đã lâu không chạm vào nữ sắc, vừa nhớ đến đũng quần lập tức dựng lều trại. Đúng lúc Vô Tâm quay đầu cười với hắn.
Cố đại nhân bất ngờ không kịp phòng bị, đối mặt với Vô Tâm không khỏi
hoảng sợ. Vô Tâm khoác chăn bông đi về phía hắn, bốn chân nhanh nhẹn tư
thế không giống người, vẻ rất đắc ý rung đùi.
Từ tối qua đến giờ, Vô Tâm đối với hắn sinh ra một chút hảo cảm, vươn
tay từ trong chăn ra nhẹ nhàng chạm lên đùi của hắn: "Anh đêm qua lạnh
hay không lạnh?"
Cố đại nhân trừng mắt nhìn hắn dựng hết tóc: "Không lạnh."
Vô Tâm vẫn thật lòng nói: "Nếu lạnh để Nguyệt Nha đốt giường cho."
Cố đại nhân vận đủ khí lực, một cước đá hắn ra thật xa: "Đi đi đi, sáng
tinh mơ đã như quỷ thế? Cách xa một chút sang bên ngồi đi!"
Vô Tâm thật lòng quan tâm kết quả đổi lấy một đá. Hai người khai chiến,
Cố đại nhân buông bát cơm mở cửa sổ, Vô Tâm linh hoạt nhảy theo ra.
Nguyệt Nha đang ở trong viện cân nhắc nên muối dưa như thế nào, mắt thấy Vô Tâm bay ra cô cũng không để ý. Vô Tâm vừa đuổi vừa mắng Cố đại nhân, mắng hắn một tiếng không ra gì.
Đến giữa trưa hai người đình chiến. Vô Tâm theo Nguyệt Nha ra ngoài mua
rau cải trắng, Cố đại nhân phụ trách chuyển đống củi ra đằng sau lấy chỗ phơi. Việc vặt mất thời gian khiến trời tối nhanh, ba người làm cả buổi chiều cuối cùng cũng xếp xong một trăm bó rau cải trắng.
Cơm chiều cũng là rau cải trắng, Cố đại nhân ăn uống no đủ sẽ không còn
hùng tâm tráng chí, ngáp mấy cái liền muốn ngủ. Hắn ngủ rồi Vô Tâm và
Nguyệt Nha cũng về phòng lên giường. Nguyệt Nha rốt cục cũng mua một
loạt rau cải trắng, không có tâm sự đưa lưng về phía Vô Tâm nhắm mắt.
Đúng lúc đang mông lung bỗng nhiên phía sau ấm áp, đúng là Vô Tâm bò qua một đoạn giường dài chui vào chăn của cô.
Cô run lên nhất thời cũng không biết như thế nào mới tốt, nên đơn giản
giả bộ ngủ không nhúc nhích. Vô Tâm nhẹ nhàng nâng tay kéo bả vai cô,
thấp giọng nói: "Nguyệt Nha, Cố đại nhân không biết ngày nào mới đi,
chúng mình... đừng đợi."
Nguyệt Nha cả người như bị thiêu, tay chân đều mất khống chế nằm yên
không động đậy, sốc đến trong đầu nổ bùm bùm. Vô Tâm trong ổ chăn bóp
bóp nắn nắn, dính chặt lấy ngực của cô. Lòng bàn tay bị kéo xuống dưới
chạm vào nửa cái mông trần của hắn.
Nguyệt Nha hô hấp rối loạn tim đập lộn xộn, liều mạng muốn rút tay ra.
Rút được rồi lại chen vào giữa hai người, mu bàn tay dán sát vào một cây xa lạ nào đó, nóng bỏng cứng ngắc dựng đứng. Lập tức trong ngực nổi lên cuồng phong mưa rào, Nguyệt Nha biết mình chạm vào chỗ sinh tử của đàn
ông.
Sáng sớm hôm sau Cố đại nhân đẩy cửa vào nhà chính. Híp mắt nhìn Nguyệt
Nha trước bếp, mơ hồ nửa ngày mới phản ứng lại… tóc Nguyệt Nha có thay
đổi.
Hai bím tóc dày mở ra, cuộn thành một vòng sau đầu, trên còn gài một
bông hoa bằng vải nhỏ màu hồng. Bỗng nhiên tỉnh ngộ "A" một tiếng, Cố
đại nhân cợt nhả mở lời: "A, xem ra đêm qua có chuyện tốt a!"
Nguyệt Nha đưa lưng về phía hắn không quay đầu lại, hơi nóng trong nồi
bốc lên nghi ngút phả vào gương mặt đỏ bừng: "Thì sao? Chúng tôi vốn là
một đôi."
Cố đại nhân ôm quyền chắp tay: "Chúc mừng chúc mừng, chúc hai người…"
Hắn muốn nói bạc đầu giai lão, nhưng đầu Vô Tâm sẽ không bạc. Lại muốn
nói sớm sinh quý tử, nhưng Vô Tâm cũng không có mầm mống. Đầu lưỡi trong miệng đảo qua một vòng, suy tư nghiêm chỉnh cẩn thận nói: "Trăm năm bên nhau."
Nguyệt Nha lấy hôm nay tính là ngày đầu tiên tân hôn, sợ Cố đại nhân nói hươu nói vượn thành nói xui, giờ nghe hắn miệng chó rốt cục phun ra ngà voi, trên mặt không khỏi nở nụ cười: "Xin nhận lời tốt của anh."
Không ngờ lập tức Cố đại nhân lại tới một câu: "Gã tiểu bạch kiểm thật có dịp lên mặt, nói lấy vợ liền có vợ."
Nguyệt Nha cảm giác Cố đại nhân tựa như ngựa hoang thoát cương, lời nói
hành động khiến người ta không thể đoán trước, cho nên đẩy cửa chạy
nhanh ra ngoài tránh mấy lời cao kiến của hắn. Cố đại nhân một mình đến
phòng tây, lại gặp Vô Tâm khoác chăn bông ngồi trên giường. Hai bên bốn
mắt nhìn nhau, Vô Tâm cười: "Ha ha."
Cố đại nhân mỉm cười đáp lễ, nghĩ cũng không rõ tiếng cười này mấy tuổi.
Nguyệt Nha và Vô Tâm hòa hợp ngọt ngào, Cố đại nhân xem trong mắt thấy
lòng chua xót. Cứ như vậy không lâu, huyện Văn bỗng truyền ra tin tức
nói Trương lông ngắn bị thua, thị trấn lại rơi vào tay Đinh đầu to. Cố
đại nhân thấy tình thế có biến lập tức ngủ đông không dám vọng động.
Cố đại nhân ngủ đông, Trương lông ngắn cũng ngủ đông, chỉ còn Đinh đầu
to lữ trưởng quân lâm văn huyện, có thể tùy ý diễu võ dương oai. Vệ sĩ
vây quanh hạ bước tiến vào bên trong rạp hát lớn nhất huyện, thoạt nhìn
cao dị thường. Kỳ thật không phải hắn cao mà là bà Chín đang cưỡi ở trên cổ hắn. Bà Chín ăn mặc rực rỡ sắc màu, coi Đinh Lữ Trưởng như lừa như
ngựa đi lên lầu. Đinh lữ trưởng dường như yêu nàng đến trình độ đầu rơi
máu chảy, mặt mũi đều không cần.
Đám vệ sĩ ở phía sau cười thầm. Bà Chín thoạt nhìn chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi đầu, vẫn là một miếng thịt non chưa lớn, không nghĩ tới lại
hợp khẩu vị của lữ trưởng. Tám bà vợ trước lập tức thành không đáng giá. Đối với người khác thì đàn bà không có địa vị. Đinh lữ trưởng cõng bà
Chín vào nhã gian, nếu cô không hạ lệnh có khi Đinh lữ trưởng vẫn còn
cõng.
Tuồng bắt đầu diễn, bà Chín và Đinh Lữ Trưởng sóng vai ngồi. Nghiêm mặt
nhìn Đinh Lữ Trưởng, mắt phải của cô lộ ra một chấm nhỏ màu đỏ: "Như thế nào, đau lòng bà Tám của ngươi?"
Đinh lữ trưởng mặt hoảng hốt nhìn cô, trong lòng nổi lên từng trận từng
trận mờ mịt, có điểm yêu cũng có điểm sợ: "Khởi La, ta đau lòng cô ấy
làm gì? Sau này trong nhà em định đoạt, em muốn như thế nào liền như
thế."
Nhạc Khởi La vừa lòng chuyển hướng nhìn phía trước. Đinh lữ trưởng cũng nhìn xuống sân khấu, trong lòng một mảnh mê mang.
Một đêm không lâu trước hắn nhặt được Nhạc Khởi La, đơn giản xem xét
thấy cô có dáng người đẹp, mang về nhà làm hầu gái, dùng làm việc cũng
tốt mà bồi ngủ cũng tốt. Nhưng không hiểu sao Nhạc Khởi La vào nhà không khí liền quái dị.
Rốt cuộc là quái dị như thế nào, Đinh lữ trưởng nói không rõ. Nhạc Khởi
La câu dẫn hắn trước, cô gái nhỏ tuổi dậy thì, cởi hết ra thật rất có
sức hấp dẫn. Nhưng cảm giác vừa tỉnh lại thấy như mất hồn, chủ ý, tư
tưởng đều không có. Thầm nghĩ mọi sự nên mặc cho Nhạc Khởi La phân phó.
Vốn hắn thật rất yêu bà Tám, bà Tám cũng mới mười tám tuổi, thật sự xinh đẹp. Hiện tại nhớ tới bà Tám vẫn thấy thích. Bà Tám không vừa mắt Nhạc
Khởi La nên vẫn coi như không thấy, hôm qua không biết bị ai khuyến
khích ngang nhiên muốn cùng Nhạc Khởi La đánh một trận. Buổi sáng hôm
nay hắn trở về nhà, Nhạc Khởi La bảo hắn đi giết bà Tám, hắn dường như
mộng du lập tức đem cô ra xử lý.
"Kỳ thật không đến mức." Hắn đờ đẫn nghĩ lại, đám vợ bé mâu thuẫn cãi
nhau không đến mức khiến hắn động đao thương. Nhạc Khởi La kéo thi thể
bà Tám vào phòng dùng đao chặt bỏ, đúng là chặt nhưng lại rất nhẹ nhàng
bổ đôi đầu bà Tám. Óc của Bà Tám vẫn còn bốc lên hơi nóng, bị Nhạc Khởi
La dùng muỗng nhỏ múc lên nhét vào cái miệng hồng nhỏ nhắn, óc mềm mại
môi cũng mềm mại. Đinh lữ trưởng mắt thấy Nhạc Khởi La ăn uống no đủ,
không hiểu sao tâm tình vẫn bình tĩnh. Mà ăn sống óc người là chuyện
động trời lệch đất số một, bà Tám đâu có phạm tội gì nên mới nghĩ là
không đến mức.
Rất nhiều người đã nhận ra Đinh lữ trưởng gần đây hơi ngốc, nói chuyện
làm việc đều có điểm khác thường nhưng chưa tới mức điên. Bản thân hắn
cũng có chút tri giác nhưng như bị tê liệt.
Hắn không biết mình dương khí nặng sát khí cũng nặng, cho nên Nhạc Khởi
La không thể hoàn toàn thu hồn phách của hắn. Nếu không hắn đã biến
thành cái xác không hồn, làm gì còn ở đó mà hoang mang.
Một hồi ca hát tuồng cũng hết, Nhạc Khởi La cảm giác thật đã nghiền vỗ
lan can cười ha ha. Sau khi cười xong cô hỏi Đinh lữ trưởng: "Có muốn
diệt trừ hậu họa không?"
Đinh lữ trưởng không hiểu: "Cái gì?"
Nhạc Khởi La cười nói: "Cho ta một đội binh, ta giúp ngươi bắt Cố Huyền Vũ."
Cố Huyền Vũ là đại danh của Cố đại nhân. Đinh lữ trưởng nghĩ nghĩ, cho
rằng mình thật muốn bắt Cố Huyền Vũ, bà Chín yêu cầu hợp lý mình nên là
đáp ứng.
Vì thế bỏ qua khủng hoảng bên trong chỉ đầu Nhạc Khởi La: "Được."