Cố đại nhân đi theo Vô Tâm cùng
Nguyệt Nha một đường xuống núi trở về nhà. Nguyệt Nha mệt đến độ muốn
ngất đi, nhưng trách nhiệm phụ nữ đảm đương chuyện ăn uống để đàn ông
rảnh tay lập nghiệp, nên vẫn cố gắng nấu một nồi canh. Cô uống một chén
mà chẳng thấy vị gì, thấy Cố đại nhân còn đuổi theo Vô Tâm nói chuyện,
lúc này mới về phòng ngã lên giường liền ngủ.
Miệng Cố đại nhân làm việc rất năng suất, đi vào bếp mang cả nồi ra sân
vừa nói vừa ăn. Vô Tâm đang ngồi gội đầu rửa mặt, quay lại nhìn nồi canh chỉ còn non nửa lõng tõng nước. Nhướn mi liếc Cố đại nhân một cái, vẻ
mặt đau khổ thở dài một tiếng: "Ngài nên để cho ta một chút chứ!"
Cố đại nhân đội trời đạp đất đứng một bên hai tay chống nạnh, chép miệng thành khẩn: "Này không đủ ăn?" Sau đó lấy tay vỗ vỗ bả vai Vô Tâm:
"Người đừng vội nghĩ đến ăn, nghe ta nói đã!"
Vô Tâm về phòng hắt nước nóng rửa mặt, Cố đại nhân vẫn bám theo.
Cố đại nhân ngồi xếp bằng trên giường, chém đinh chặt sắt mà thề, nói
lúc trước chính mình mang theo hai gã vệ sĩ vào động, trong động sạch sẽ khẳng định không có quỷ. Vô Tâm kê tay nằm nghiêng lười biếng hỏi: "Có
thể có người quay lại động tay động chân?"
Cố đại nhân khoát tay chặn lại: "Không có khả năng! Xuống núi ta lập tức xử lý hai tên kia!"
Vô Tâm chậm rãi liếc mắt một cái: "Vì sao?"
Cố đại nhân đúng lý hợp tình đáp: "Vì sao? Giết người diệt khẩu cho yên tâm!"
Vô Tâm thu hồi ánh mắt, cho rằng Cố đại nhân cơ bản chính là loại cùng
hung cực ác. Người như vậy không nên trêu chọc, nếu hắn không muốn chủ
động rời đi, Vô Tâm cũng không muốn mạnh tay ném hắn ra ngoài. Âm thầm
suy nghĩ cẩn trọng, Vô Tâm nhắm mắt lại nửa ngủ nửa thức nói: "Đại khái
là bị hồn phách trong người giấy chạm vào làm tỉnh giấc. Thành thật mà
nói ả trong bình là quỷ hay sát ta không rõ, có điều vô luận ả là cái gì đều thật sự khó chơi. Nếu ả ra ngoài ta có thể xem xét, bằng không thì
không có cách nào. Nói ngắn lại là ta không dám vào, vạn nhất bị tay quỷ lôi vào đá không biết năm nào mới ra được."
Cố đại nhân nâng tay gãi gãi đầu: "Hay là... Ta đào cả cái động ấy lên?"
Vô Tâm cọ mặt vào cánh tay: "Tốt, đào đi."
Cố đại nhân thấy thái độ này đủ biết mình nói lời nói ngu xuẩn. Đất tuy
không quá rắn nhưng động loanh quanh ăn sâu xuống dưới. Mù quáng đào
không biết đến năm nào mới thành công. Do dự nhìn Vô Tâm hy vọng hắn cho ý kiến, Vô Tâm như ý đáp lại: "Ta xem ngài vẫn nên đi tìm một vị hòa
thượng, hay đạo sĩ có pháp lực thật sự xin bùa trấn quỷ thử xem! Chỉ cần có thể kìm chân ả trong bình, ba rương vàng cũng không vướng víu, còn
không phải muốn chuyển lúc nào thì chuyển sao?"
Cố đại nhân không nói được một lời nhìn Vô Tâm, phát hiện mới qua một
ngày đêm trên đầu đối phương đã mọc lên chút tóc. Hình như cũng chỉ dài
bằng lông mi, nhưng dày xù lên.
"Người nói đúng!" Cố đại nhân mở miệng: "Nhưng đến chỗ nào tìm hòa thượng với đạo sĩ?"
Vô Tâm vùi mặt trong cánh tay, thanh âm càng ngày càng nhỏ: "Ta cũng
không biết, ta chưa bao giờ cùng những người đó giao tiếp. Tự ngài nghĩ
cách đi..."
Lời còn chưa dứt dư âm lượn lờ. Cố đại nhân đợi nửa ngày mà không được câu nào, nhìn kỹ phát hiện Vô Tâm đang ngủ.
Cố đại nhân lòng đầy tâm sự, về sau lượng cơm ăn cũng ít đi. Vô Tâm nhân cơ hội châm ngòi thổi gió, dốc sức khuyến khích hắn đi tìm pháp sư chân chính. Nguyệt Nha cũng khẩn trương, ngày ngày dựng thẳng lỗ tai chờ Cố
đại nhân cáo từ. Kết quả một buổi sớm nhìn không thấy người, hay là đi
thật rồi.
Vô Tâm và Nguyệt Nha mừng rỡ lập tức đi chợ mua thịt, còn mua cả cân
rượu trắng trở về. Hai người ra ra vào vào trải qua một ngày yên tĩnh,
đến chạng vạng Vô Tâm lấy ra một đôi nến đỏ, mi phi sắc vũ bố trí động
phòng. Không ngờ trời chưa tối hẳn Cố đại nhân đã trở về.
Cố đại nhân vào cửa lập tức dốc hồ lô đổ nước vào miệng uống từng ngụm,
lau miệng nói với Vô Tâm: "Hôm nay ta đi vài tòa miếu mà chẳng tìm được
ai, còn thiếu chút nữa đánh nhau với hòa thượng! Làm thế nào đây?"
Vô Tâm lẳng lặng nhìn hắn, nhìn nửa ngày, cuối cùng thấp giọng mở miệng: "Giúp ăn mày giúp đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên. Dù sao lúc
trước là ta chủ động tìm tới ngài, cho nên đến nơi đến chốn lại bỏ sức
giúp ngài lần cuối. Sáu mươi dặm ngoài trấn có Thanh Vân quan, ta tự đi
đến thử thời vận. Có điều ta nói trước, vô luận vận khí lần này như thế
nào ngài cũng không thể ở mãi không đi. Ngài nếu thật sự có bản lĩnh,
hẳn cũng không đến mức thiếu ba rương vàng không thể Đông Sơn tái khởi!"
Cố đại nhân biết hai người vợ chồng son mới cưới, không phải người nhà
lại ra vào chạm mặt rất chướng mắt. Cung kính cất lời đáp ứng, hắn hỏi
Vô Tâm: "Người thừa dịp đi đêm? Không cần ta đi cùng?"
Vô Tâm gọi Nguyệt Nha đến, cắn nát đầu ngón tay mạnh bạo ép nửa ngày mới chảy được chút máu tươi, vẽ lung tung lên mi tâm của cô. Mi tâm là nơi
hồn phách con người tụ tập, bảo vệ mi tâm hồn phách tất nhiên an toàn.
Thay một đôi giày vải mới, lại dặn Cố đại nhân bảo hộ thật tốt Nguyệt
Nha, sau đó liền đẩy cửa ra ngoài.
Núi Đầu heo và huyện trấn phụ cận mấy năm gần đây, ngoài đường sắt cơ hồ không có thay đổi lớn. Vô Tâm dọc theo đường nhỏ đi trong đêm đen,
trong lòng nhớ tới chuyện cũ đã rất lâu. Chuyện cũ trong đó vẫn còn hình ảnh hắn đội tóc đuôi sam, dìu Ngọc nhi đi trên con đường này. Hàng xóm
rảnh rỗi bàn tán càng ngày càng nhiều, bọn hắn quyết định trốn vào núi
sống. Ngọc nhi đã già, đi hơi xa liền ho khan, hắn xoay người cõng nàng, trong lòng biết rõ qua vài năm nữa Ngọc Nhi sẽ chết.
Phía trước có ánh sáng mờ mờ, phát ra từ đèn lồng của một tiệm cơm ven
đường. Trước sau hoang vắng, ban ngày trên đường nhiều người, còn có thể có các loại sạp ẩm thực, buổi tối mọi người thu quán chỉ còn lại có
tiệm cơm còn sáng đèn. Vô Tâm không khát không đói nên đi thẳng qua.
Qua thật lâu sau, ven đường phía trước lại hiện ra một chiếc đèn lồng.
Đèn lồng và biển hiệu trên cao nhìn rất quen mắt, hình dạng phòng ốc
phía sau bị chiếu rọi mơ hồ, cũng cảm giác như đã từng nhìn thấy. Vô Tâm dừng bước hơi suy nghĩ, nhìn lại cánh cửa thấy mình như rơi vào vòng
luẩn quẩn. Tiệm cơm này vừa rồi hắn mới đi qua!
Vì trên người không trói buộc không vướng bận, tất nhiên không hề sợ hãi tiến vào. Thời tiết còn chưa lạnh lắm, trước cửa tiệm cơm buông rèm
trúc, phía sau rèm mơ hồ truyền đến thanh âm trẻ con khóc nỉ non. Vô Tâm nâng tay vén một bên rèm, trước mặt chỉ có một người đàn ông tươi cười
cứng ngắc như tượng gỗ!
"Mời vào, mời vào." Người đàn ông có lẽ là chưởng quầy tiếp đón hắn, ngữ khí đều đều văn vẻ máy móc: "Trong quán cái gì cũng có, ngài muốn ăn
gì?"
Vô Tâm vòng qua chưởng quầy đi vào: "Cái gì cũng có, cụ thể là gì?"
Một người phụ nữ khoác áo lỏng lẻo đi ngang phía trước, trên khuỷu tay
cô ta ẵm một đứa trẻ đang ngậm vú, ấm ức khóc thút thít. Vô Tâm dừng
bước, quay đầu nhìn phía góc cửa hàng.
Sau chiếc bàn nhỏ một cô bé xinh xắn lanh lợi đang ngồi, là Nhạc Khởi La!
Trên bàn để vài ngọn đèn, ngọn lửa rất cao chiếu sáng cả một góc. Nhạc
Khởi La tì hai tay vào cạnh bàn, tươi sáng cười với Vô Tâm rồi lập tức
vui vẻ vỗ tay, thanh âm trẻ con: "Đại ca! Đã lâu không gặp, nhớ ta sao?"
Vô Tâm hơi cười, vòng qua bàn đi về phía cô: "Ta không nhớ cô, nhưng xem ra cô có vẻ rất nhớ ta."
Nhạc Khởi La cười đến hai mắt cong cong, chiếc bóng kéo dài nhảy múa qua ngọn lửa: "Ha ha ha, đại ca thật không tình cảm!"
Vô Tâm ngồi xuống đối diện, đống thời phát hiện gương mặt cô đã khôi
phục trơn bóng, chỉ còn mắt phải có một chấm đỏ hơi dị thường.
"Cô lại rất tình cảm." Vô Tâm nói: "Làm mấy tên người giấy giả thần giả quỷ với ta."
Nhạc Khởi La lấy người giấy từ trong ngực tung lên: "Biết là người giấy
mà huynh còn sợ? Hay là nói, người giấy của ta dọa Nguyệt Nha của huynh, huynh đau lòng?"
Nói rồi búng tay, người giấy lơ lửng bay lạc vào ngọn lửa, hóa thành tro tàn.
Phía trong bếp vang lên tiếng chiên xào lạch cạch, chắc Nhạc Khởi La
muốn ăn một chút. Vô Tâm rũ mắt xuống đất, liền thấy âm hồn bốn phía bắt đầu động đậy: "Đúng vậy, ta đau lòng."
Nhạc Khởi La nhẹ nhàng cong tay chỉ mặt: "A… thật không biết xấu hổ!"
Vô Tâm giương mắt nhìn cô: "Cô dẫn ta tới đây, ngoài nói chuyện tình cảm còn gì khác không?
Nhạc Khởi La cười tủm tỉm nhìn hắn, khuôn mặt thiên chân vô tà, đôi mắt
đen không hợp tuổi như đã trải qua thương hải tang điền: "Đại ca, nói
chuyện tình cảm còn chưa đủ nghe sao?"
Vô Tâm lắc đầu: "Nếu luận tuổi, ít nhất cô nên gọi ta một tiếng cụ tổ. Đối với cụ tổ chỉ cần tôn kính, không cần tương tư."
Nhạc Khởi La hơi sợ run, lập tức lại nở nụ cười. Đúng lúc này người phụ
nữ bê một bát tô lớn đến, hai bàn tay dường như không biết nóng ôm lấy
thân bát. Nhạc Khởi La hơi cúi người xem đồ ăn bên trong, hít sâu một
hơi như mất hồn, sau đó cười với Vô Tâm: "Mời huynh nếm thử tay nghề của bà chủ, coi như không phí công đến đây một chuyến."
Đang nói động đũa với vào trong bát canh, gắp một miếng thịt gì đó nổi
lên đưa vào miệng. Vô Tâm liếc vào bếp, thấy trong nồi canh đang sôi
trào có một đứa nhỏ, da thịt quanh thân đều đã bị nấu chín. Đôi mắt còn
mở to, hình như chính là đứa trẻ mà người phụ nữ vừa ẵm.
Vô Tâm hít một hơi: "Nhạc Khởi La, ngươi chiếm đoạt hồn phách vợ chồng
người ta, lại điều khiển bọn họ nấu chính con mình cho ngươi ăn."
Nhạc Khởi La che miệng nhai, cuối cùng cúi đầu nhè ra một chuỗi xương
nhỏ, đúng là từ ngón tay trẻ con. Nuốt xuống thịt non trong miệng, nhướn mi nói với Vô Tâm: "Ta đã nhìn ra, huynh rất muốn làm người, nhưng ta
không giống, ta thật không muốn làm người! Như thế nào? Không thích
nghe? Muốn giết ta? Hì hì, chưa nói huynh không giết được ta, cho dù ta
chết thật cũng không hồn phi phách tán. Ta có thể đầu thai làm người
sống tiếp cuộc đời này."
Vô Tâm biết mình không làm gì được cô, cô cũng không có biện pháp khống
chế chính mình. Bị thứ như vậy coi trọng cũng không phân biệt được là
thắng hay bại, chỉ sợ tương lai không có ngày nào sống yên.