Cố đại nhân đối với núi này thật sự rất quen thuộc, cho nên ngay cả cây đuốc hay đèn bão cũng không
chuẩn bị, thản nhiên dẫn đầu đi dưới ánh trăng. Vô Tâm cùng Nguyệt Nha
từng bước theo sát, thi thoảng chợt nghe tiếng côn trùng kêu vang nên
cũng không cảm thấy tịch mịch.
Không lâu sau Cố đại nhân bắt đầu chui vào bụi cỏ trong rừng. Muỗi kết
thành đàn, hận không thể ăn hết ba người bọn họ. Cố đại nhân một bên
đuổi muỗi mở đường một bên nhỏ tiếng chửi đổng, không tự chủ ăn phải rất nhiều muỗi. Nguyệt Nha rút ra một cái khăn tay to khua loạn. Vô Tâm
không bị muối đốt, liếc mắt nhìn Cố đại nhân rồi nhìn Nguyệt Nha, thoải
mãi đi sau.
Không biết đi bao lâu, muỗi dần dần thưa thớt. Nguyệt Nha rốt cục có cơ hội mở miệng: "Cố đại nhân, còn chưa tới?"
Cố đại nhân đem dây thừng về phía sau đưa cho Vô Tâm, bản thân khua xẻng vượt chông gai: "Nhanh lên, ta giấu vàng lại không tìm chỗ bí ẩn?"
Ba người lại đi thật lâu, cuối cùng Cố đại nhân rốt cục ngừng bước. Vô
Tâm kéo Nguyệt Nha lên trước nhìn xem, thấy phía trước có một gò đất
hình như mộ phần. Bốn phía dày đặc cây che hơn nửa ánh trăng, đỉnh núi
toàn cỏ dại, không đi gần không thể phát hiện ra.
Cố đại nhân đứng lại, quay đầu nói với Vô Tâm: "Người xem nơi này có gì
thần kỳ? Ta nói cho người, ban ngày ban mặt cho có mang theo bản đồ tìm
đến cũng không nhất định tìm được! Núi Đầu heo sơn nhìn không hiểm,
nhưng trên núi ngoài rau dại nấm không còn gì khác, ai đi sâu vào làm
gì? Lấy đất đào mộ cũng không thèm a!"
Vô Tâm nâng tay sờ cằm, sau đó liếc Cố đại nhân một cái: "Ngài đem vàng chôn xuống đất?"
Cố đại nhân dựng một ngón tay lắc lắc: "Sai! Ba rương vàng ta lại có thể tùy tiện đào thành một đống như này?" Lập tức cất bước lên đi quanh gò
đất một vòng. Ngửa đầu nhìn trăng rồi định phương hướng, lại cúi đầu
nhìn xuống không nói một lời cầm xẻng.
Cố đại nhân rất khỏe, hơn nữa đào đúng phương pháp, tám xẻng mười xẻng
bổ xuống, Vô Tâm và Nguyệt Nha liền nghe được tiếng kim loại va vào đá,
đến gần lại phát hiện dưới lớp đất là một phiến đá. Cố đại nhân chèn
xẻng vào bên cạnh phiến đá bắt đầu bẩy, đồng thời nghiến răng nghiến
lợi: "Sư phụ, đến giúp một tay!"
Vô Tâm buông Nguyệt Nha, tiến lên xoay người nâng phiến đá, phiến đá
không lớn nên cũng không quá nặng. Nguyệt Nha mắt thấy Cố đại nhân buông xẻng, cùng Vô Tâm hợp lực đẩy phiến đá lên, nhưng không tiến lên hỗ
trợ. Cúi đầu cầm khăn tay dịch lên cúc áo, cô thình lình quay đầu lại
liếc mắt một cái, nghĩ: "Trong rừng hình như có dã thú."
Bẩy phiến đá xong, phía dưới lộ ra miệng động tối tăm. Vô Tâm cúi người
xem, phát hiện động này mới đầu tuy thẳng một đoạn, nhưng chỉ đủ một
người chui, xuống chút nữa có cảm giác rất tà, không quanh co hiểm trở
mà ẩm ướt lãnh lẽo. Cố đại nhân mệt phờ thở hổn hển nói: "Không biết
động này xuất hiện thế nào, nhưng đá phiến là của ta để lấp kho báu. Chỗ hay ho này của ta rất đáng khen chứ?"
Vô Tâm vẫy tay gọi Nguyệt Nha hỏi: "Cố đại nhân, trong động có rắn độc không?"
Cố đại nhân trả lời thuyết phục: "Có con chó! Núi Đầu heo không sinh rắn độc!"
Vô Tâm tuy không thích Cố đại nhân, nhưng cũng không muốn để hắn vô
duyên vô cớ chết trên núi. Nếu trong động còn vàng, hắn còn kiên quyết
dẫn đầu đi xuống, có rắn đánh rắn. Hắn đi đầu, Cố đại nhân theo sau, ở
giữa có vẻ an toàn, cho Nguyệt Nha đi.
Ba người bàn bạc tốt rồi ngồi ở miệng động đợi một lát, đến khi hơi ẩm
trong động tràn ra phân nửa mới tấp nập đi xuống. Ba người mỗi người một cái dây thừng, Cố đại nhân buộc nút quá chắc nên phải mất một lúc mới
cởi ra được. Lanh lợi nhảy xuống, khóe mắt sáng lên nhìn về phía trước,
bỗng phát hiện Nguyệt Nha còn đứng trên miệng làm bộ không dám nhảy
xuống.
Cố đại nhân cười, ngửa đầu hỏi: "Sợ hả? Cô không hé răng ta sẽ để lại
luôn đấy." Sau đó đem dây thừng khoác lên vai, hướng về trước dơ hai
tay: "Đến đây, nhảy vào ngực ta này, ta đỡ cô! Nhanh chút, nếu không bị
sư phụ bỏ xa mất!"
Động tác Nguyệt Nha cứng ngắc nhảy xuống, nhảy vào ngực hắn thật. Cố đại nhân bế rất đầm tay, nghĩ Nguyệt Nha bánh bao to mông cũng to, phân
lượng thế mà rất kinh người. Nguyệt Nha không nói lời nào, hắn liền tự
động nắm tay đối phương hứng chí bừng bừng xoay người vào động. Trong
động tối đen một mảnh, Cố đại nhân đi mãi đi mãi mà không nghe thấy phía trước có động tĩnh, liền mở miệng hỏi: "Sư phụ, phía trước thế nào?"
Thanh âm Vô Tâm rất nhanh vọng lại ngay phía trước: "Đúng là không có rắn, mà động này vòng véo thế?"
Cố đại nhân không rõ lắm: "Ngoặt mấy vòng rồi."
Lập tức Nguyệt Nha mở miệng: "Các anh nói xem động này là của con gì chứ như không phải người, như dùng móng vuốt cào ấy. Chúng mình xoay người
thoải mái, xem ra trên núi khẳng định có dã thú lớn."
Cố đại nhân tự nhận dân bản xứ lập tức khinh thường cãi: "Nào có cái gì
dã thú, ngay cả báo còn hiếm thấy, ta nói cho hai người…"
Nói đến đây hắn bỗng giật mình. Dừng một lúc, hắn nhẹ giọng: "Nguyệt Nha, cô nói có thể là con gì?"
Nguyệt Nha thanh âm từ trước truyền lại: "Không nói được, tôi cũng không hiểu."
Cố đại nhân trên đầu lập tức đổ một tầng mồ hôi lạnh… đi phía trước là Nguyệt Nha, vậy còn mình đang bế ai?
Cố đại nhân hiện giờ đã có thêm hiểu biết về quỷ thần, coi như kiến thức rộng rãi. Mạnh mẽ áp chế một tiếng kêu sợ hãi, làm như không có việc gì để yên. Một lúc sau bất ngờ buông tay lại bị thứ kia bắt lại. Dừng bước run run mở miệng gần như khóc: "Hai người... đánh diêm lên..."
Phía trước "Xoẹt" một cái, Nguyệt Nha hai tay đánh lửa quay lại, miệng
lải nhải lẩm bẩm không kiên nhẫn: "Là ngài kéo chúng tôi đến, chúng tôi
còn không sợ ngài còn sợ."
Đang nói hạ xuống, Nguyệt Nha cứng người trợn tròn hai mắt. Bên trong
ánh lửa mỏng manh, cô thấy Cố đại nhân run rẩy cầm một cái tay, rõ ràng
là một bàn tay tái nhợt đứt lìa!
Hai người lập tức như có cảm ứng tâm linh quay đầu lại, gần trong gang
tấc trên vách động như dán lên một cái xác nữ, hai bím tóc dài thả xuống che khuất nửa khuôn mặt trắng như tuyết, chỉ lộ ra đôi mắt cười đen
ngòm trừng trừng.
Ngọn lửa phụt tắt, tiếp đến là tiếng kêu thảm thiết của Nguyệt Nha và Cố đại nhân. Gần đó lại lóe sáng, là Vô Tâm đánh diêm. Xác nữ du động bò
từ vách lên đến đỉnh, hoàn toàn lộ ra gương mặt với hai mắt tăm tối và
cái miệng đỏ ngầu. Cộng thêm không có mũi thành ra một khuôn mặt cười
quỷ dị. Cố đại nhân rút khảm đao phi thẳng vào lồng ngực xác nữ. Xác nữ
không di chuyển nhưng hai tay vươn xuống rất dài, tưởng như sẽ chạm đến
cổ của Cố đại nhân. Cố đại nhân dựa vách tường không thể tránh được,
đúng lúc nguy cấp giữa khoảng không bỗng xẹt qua một tia lửa, đánh trúng đầu xác nữ. Tiếp theo một đám lửa bùng lên, trong động vang lên một
tiếng thét thảm khốc, xác nữ đương nhiên tan thành tro bụi!
Cố đại nhân thu hồi khảm đao, tay phải cũng sạch sẽ, lòng bàn tay chỉ
lưu lại ít bột giấy. Thở hổn hển khô khốc một lúc sức lực đã hồi lại:
"Sư phụ, sao lại thế này?"
Trong bóng tối vang lên thanh âm Vô Tâm: "Không phải sợ, là hồn phách
bám vào người giấy làm loạn. Châm lửa đốt xác, hồn phách sẽ tự động tan
biến."
Cố đại nhân đem khảm đao dắt lại bên hông, lấy diêm trong túi. Nguyệt
Nha cũng gắt gao cầm chặt hộp diêm khóc nức nở: "Thứ ác quỷ này là từ
đâu đến a, trong động hay ngoài động?"
Lời vừa nói ra, Cố đại nhân dựng hết cả tóc: "Trong động... không thể nào?"
Vô Tâm xoay người về phía trước, thấp giọng nói: "Trước đi ra rồi nói
sau, trong động chật chội, vạn nhất lại có người giấy có đánh cũng không đủ chỗ!"
Động tác linh hoạt dắt Nguyệt Nha xoay người đi nhanh, Nguyệt Nha cũng
muốn đi nhưng lại ngại Cố đại nhân, liền kéo luôn hắn ra ngoài. Nhưng
chưa đi xa Vô Tâm lại thấy ánh trăng phía trên như chợt biến mất, là do
phiến đá đang hạ xuống sắp đóng lại miệng động!
Vô Tâm nhất thời nóng nảy… hắn không sợ giam cầm, nhưng Nguyệt Nha cùng
Cố đại nhân ở trong động lâu không cầm cự được! Cố đại nhân liếc mắt
cũng hiểu, mạnh mẽ buông tay Nguyệt Nha cùng xông lên trước, ở thời khắc cuối cùng vung đao. Chỉ nghe "Oành" vang vọng, thân đao vừa hay chặn
giữa phiến đá và miệng giếng.
Đá phiến đổ xuống nhưng khảm đao không gãy. Cố đại nhân đỏ mắt, bắt đầu
chửi ầm lên: "Mẹ cái gì dám đối đầu với ông? Ông đây lấy vàng của mình
không trộm không thưởng, sợ đứa nào?"
Nói chưa dứt, mặt ngoài phiến đá vang lên những tiếng chát chát xoạt
xoạt. Vô Tâm để Nguyệt Nha ngồi xổm xuống tay lại vỗ Cố đại nhân: "Người giấy muốn lấp đất trên mặt! Chúng tôi đẩy ngài lên mau bẩy phiến đá!"
Cố đại nhân không thèm nhìn nhấc chân dẫm lên. Đứng trên lưng hai người
vươn tay đẩy phiến đá, vận rất nhiều lực hét lớn một tiếng: "Ông chấp cả mẹ chúng mày!"
Hai người liều mạng mới có thể nâng được phiến đá, nay bị Cố đại nhân
dẫm lên. Vô Tâm cùng Nguyệt Nha làm kê chân, thiếu chút nữa bị hắn đè
lúc xuống đất. Mà lúc đó cửa động cũng hở ra, một đôi bàn tay trắng bệch thò vào, chuẩn xác không lầm bóp cổ Cố đại nhân. Cố đại nhân nhất thời
hít thở không thông, nhưng trong lòng phẫn hận cực kỳ không buông tay
chịu thua. Đúng lúc sống còn, Vô Tâm dồn sức nhấc cả Cố đại nhên lên!
Nguyệt Nha được tự do, vội vàng đứng dậy cà nhắc châm lửa đốt cái túi
lông xù ném qua khe hở.
Tay trên cổ Cố đại nhân lập tức hóa thành tro tàn, cùng lúc đó sâu trong động truyền ra một tiếng nức nở, là thanh âm của phụ nữ. Ba người cùng
nhau sửng sốt, Nguyệt Nha và Cố đại sợ tới mức chết lặng, nghĩ lại là
người giấy xuất hiện. Vô Tâm trong lòng vừa động lớn tiếng thúc giục:
"Cố đại nhân nhanh đẩy phiến đá đi, trong động có thứ gì đó!"