Điệp Ngạo Y Phong
“ Tiểu cô nương, tỉnh rồi à?!” Doãn Y Điệp cười cười hỏi. Tiểu cô nương mở to mắt nhìn nhân
ảnh trước mặt nhưng có chút vô lực, có một cái gì đó chạm vào trán của
nàng, mềm mại ấm áp, là bàn tay của thiếu nữ trước mặt đi, Tiểu Kiều
vươn tay, bàn tay nhỏ xíu gầy guộc, nắm nhẹ lấy tay của Doãn Y Điệp, đôi môi khô khốc lên tiếng : “ cảm ơn”
Cảm ơn, người đã cứu ta….
“ Không có gì, chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi, hơn thế nữa, sau này
ngươi giúp ta làm việc trả ơn là được ^^” Doãn Y Điệp hào phóng nói,
nghe nói nữ tử cổ đại, rất giỏi thêu thùa, nữ công gia chánh, dù tiểu cô nương này có vẻ còn nhỏ nhưng là không sao, có thể từ từ học tập, sau
này giúp nàng kiếm tiền
“ Đến, ngồi dậy dùng chút cháo đi….” Doãn Y Điệp đỡ tiểu cô nương ngồi dậy, sau đó bưng bát cháo đưa cho tiểu cô
nương. Tiểu cô nương nhu thuận nhận lấy, sau đó từ từ ăn
“ Ngươi kiệt sức, trước uống cháo sau đó là có thể ăn uống bình thường…” Doãn Y Điệp nói
Tiểu cô nương gật đầu
“ Ngươi tên gì?!” Doãn Y Điệp hỏi
“ Tiểu Kiều…” tiểu cô nương đáp
“ Tiểu Kiều?!…” nghe có vẻ giống Thúy Kiều trong Nguyễn Du nhỉ, nghe cái
tên sao thấy cuộc sống sau này có vẻ khổ cực quá. Doãn Y Điệp nhìn tiểu
cô nương, cười khẽ, nhẹ giọng nói : “ ngươi thích nhất màu gì?!” Tiểu cô nương có vẻ khó hiểu nhưng vẫn đáp lại : “ màu tím”. Doãn Y Điệp cười
rộ lên, vui vẻ nói : “ giống ta, sau này ta gọi ngươi là Tử Nhi được
không?! bỏ lại quá khứ, làm lại từ đầu, từ rày về sau ngươi không gọi là Tiểu Kiều mà là Tử Nhi ”
“ Cảm ơn tiểu thư đặt tên..” Tiểu cô nương nhu thuận đáp lại
“ Tiểu thư gì chứ, ta cũng chỉ là ở tạm nơi này mà thôi, đúng rồi, năm nay ngươi mấy tuổi?!”
“ Mười ba tuổi”
“ A?! không phải đâu, nhìn ngươi chỉ như 9, 10 tuổi nha..” Doãn Y Điệp
cau mày, có lẽ là cuộc sống thiếu dinh dưỡng khiến cho cô bé này có vẻ
gầy yếu đi. Được rồi, nàng nhất định phải vỗ béo tiểu cô nương này, sau
đó mới có sức giúp nàng làm việc được chứ, Doãn Y Điệp tà tà cười
Bỗng dưng tiểu Kiều, à không phải gọi là tiểu Tử nhi mới đúng, bỗng dưng cảm thấy có luồn gió lạnh chạy ngang qua, nổi cả da gà, đáng thương tiểu Tử Nhi, cuộc sống tiếp theo bắt đầu với hai chữ ‘gian nan’ là đây
Một tháng sau
Doãn Y Điệp quả nhiên thực hiện được lời hứa của mình, khiến cho vương phủ
tràn ngập sức sống hẳn ra, tuy không thay đổi nhiều nhưng là vẫn cảm
thấy ấm áp hơn trước kia rất nhiều cho nên khi Lãnh Tuyệt Nhiên đến đây, cũng cảm thấy kinh ngạc, ờ thì… cũng chả hiểu sao y cảm thấy vương phủ
này có vẻ giống nơi người ở lắm, chứ lúc trước mỗi khi y đến đây điều
cảm thấy lạnh tanh tựa như nhà giành cho u hồn vậy đó
“ Đại ca,
nghe nói tam đệ kim ốc tàng kiều, cả tháng nay giờ mới gặp được, thật là hứng khởi đó mà” đi theo bên cạnh Lãnh Tuyệt Nhiên chính là nhị vương
gia vô cùng phong lưu phóng khoáng của chúng ta – Lãnh Ngự Vân. Lam y
thanh nhã, dung mạo tuấn mỹ, cử chỉ tiêu sái, khá lắm một mỹ nam nhân a, thật khiến cho người ta nhìn đã con mắt ^^
“ Kim ốc thì có nhưng rất tiếc không phải là tàng kiều…” Lãnh Tuyệt Nhân cười cười. Lãnh Ngự
Vân đang phe phẫy chiếc phiến rớt cái đùng một cái, y lắp bắp nhìn Lãnh
Tuyệt Nhiên, ấp úng nói : “ không phải đâu, không kim ốc tàng kiều chẳng lẽ kim ốc tàng lang?! ô.. không lẽ tam đệ… đoạn tụ…”
“ Xong rồi, xong rồi, hèn gì từ trước đến nay tam đệ không gần nữ sắc, hóa ra là có long dương chi phích….” Lãnh Ngự Vân kích động nói : “ chuyện này nếu
để phụ vương cùng mẫu hậu biết nhất định sẽ có chuyện a…”
“ Nhị
đệ, làm ơn nghe ta nói hết có được không?!” Lãnh Tuyệt Nhiên buồn bực
nói, không cần phải kích động như thế đi, đệ đệ của y, sao lại kỳ quái
như thế chứ, một người thì như tảng băng di động, mặt mày suốt ngày
phụng phịu như ai đó thiếu mình cả núi vàng, còn người kia thì tính cách hoàn toàn trái lại, nói quá nhiều lại nói nhảm không, suốt ngày hì hì
cười, trêu hoa ghẹo nguyệt, đào hoa trái gieo đầy hoàng đô
“ Huynh nói nha..!!” Lãnh Ngự Vân thúc giục
“ Mà thôi, chính đệ nhìn cũng biết…” Lãnh Tuyệt Nhiên chỉ chỉ tay về phía trước, Lãnh Ngự Vân há hốc mồm nhìn tình cảnh trước mặt, trời ạ! Có ai
nói cho y, hôm qua có lẽ vì y ngủ chưa đủ giấc nên sinh ra ảo giác
không?! chứ nếu không sao y lại nhìn thấy tam đệ của y đang… đang làm
vườn đâu…
Mà còn đang bị một nữ nhân sai khiến nữa chứ, lại càng có vẻ ngoan ngoãn vô cùng, thậm chí là hứng khởi làm theo?!
Lãnh Ngự Vân cảm thấy, có lẽ bản thân nên đi khám lại con mắt của mình +_+
“ Tin hay không tin?!” Lãnh Tuyệt Nhiên nở nụ cười : “ lúc trước khi đón
đệ ấy về, ta còn kinh ngạc hơn nữa kìa, nhưng như vậy cũng tốt, ít ra đệ ấy có vẻ rất vui vẻ”
“ Nữ tử kia là ai?! Tam đệ…. Thích nàng ta?!” Lãnh Ngự Vân nhẹ giọng hỏi, đôi chân mày cau lại, một thoáng suy tư
“ Là người cứu tam đệ lúc trước, tam đệ có vẻ rất thích nàng ta, nhưng
hình như là đơn phương yêu mến thôi!” Lãnh Tuyệt Nhiên tủm tỉm cười, quả thật đủ buồn cười, đường đường Băng Vũ tam vương gia, nữ nhân ái mộ
nhiều không đếm xuể lại đi yêu mến đơn phương một nữ tử hết sức tâm
thường, có lẽ là duyên thiên định chăng
“ Đơn phương yêu mến?!
đại ca, huynh là đang nói giỡn đó ư?! Trong thiên hạ này còn có nữ tử
chê lão tam nhà chúng ta?!” Lãnh Ngự Vân như đùa như thật hỏi lại
“ Cái này ta không rõ à nha, có lẽ là sức quyến rũ của lão tam không có
tác dụng với nữ tử này chăng?!” Lãnh Tuyệt Nhiên nhún nhún vai, cười
khẽ, lại nói tiếp : “ ngươi xem đi, lão tam bình thường mặt lạnh một
khối, ngay cả lời của phụ vương cùng mẫu hậu cũng không nghe vào tai ấy
vậy mà ngươi xem kìa, nàng kia nói hướng đông lão tam tuyệt đối không đi hướng tây, ngoan ngoãn đến đáng yêu, thật là khả ái vô cùng a ^^”
“ Có khi nào lão tam nhà ta bị trúng cổ hay bùa mê gì không?!” Lãnh Ngự Vân giễu cợt
“ Này, thì ngươi đi hỏi tiểu cô nương đó thử xem…” Lãnh Tuyệt Nhiên bật
cười, nhị đệ này của y, lại tiếp tục chứng hoang tưởng suy luận rồi
Mà bên này, vẫn không hay biết có hai anh đẹp trai đang ‘nói xấu’ bản
thân, Doãn Y Điệp vẫn tiếp tục ‘sai bảo’ khối băng đầu gỗ tam vương gia
nhà ta
“ Tiểu Phong Phong, ngươi thực sự không bận việc sao?!”
Doãn Y Điệp vừa làm vừa hỏi. Xem nào, loại bắp cải này trồng vào mùa này khá là thích hợp, hơn nữa cũng dễ ăn, trồng thêm một ít dưa leo, cà
chua và vài loại củ nữa, như vậy cũng không sai
“ Không có việc
gì, ta đã giải quyết xong hết rồi…” Lãnh Ngạo Phong bình tĩnh đáp, sau
chín tháng bận bịu với công việc nhà nông thì y đã quá quen thuộc với
mấy việc trồng rau quả kia rồi, hơn nữa được làm việc chung với nàng như thế này, khiến cho y nhớ lại khoảng thời gian mấy tháng trước, bình
thản mà yên ả, tâm trạng tốt lắm
“ Vậy a, hình như đêm qua ngươi
thức khuya làm việc?!” Doãn Y Điệp nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Lãnh Ngạo
Phong, hỏi. Lãnh Ngạo Phong chần chừ một lát, sau đó gật đầu : “ cũng
không thức khuyên lắm” này là bình thường đối với y. Doãn Y Điệp bĩu
môi, phủi phủi tay đứng dậy, lại gần y, tiếp tục nói : “ ta nói ngươi
nha, thức khuya sẽ không tốt cho sức khỏe đâu, ngươi biết không?! Bây
giờ còn trẻ không cảm thấy gì nhưng sau này về già nhất định sẽ nhiều
bệnh lắm đó”
“ Nhưng có một số việc phải giải quyết nhanh mới
được…” y khó hiểu nói lại, dù gì võ công của y tốt lắm, chút ấy không
ảnh hưởng đến sức khỏe của y. Doãn Y Điệp vứt cho y một cái ánh mắt hết
sức khinh thường, nói : “ làm ơn đi, ngươi là vương gia, nhất định có
nhiều thuộc hạ mà, những việc nhỏ có thể giao cho họ đi làm, ngươi cứ ôm hết một mình làm, nhất định sẽ mệt chết”
“ Nàng nói cũng đúng…”
Lãnh Ngạo Phong gật gật đầu. Doãn Y Điệp nở nụ cười : “ dĩ nhiên rồi,
dùng người thì tin người đã không tin thì đừng dùng, không nên quá đa
nghi mà, thả lỏng thân xác, ngươi phải tin rằng trong thiên hạ này một
người xấu xuất hiện thì đồng thời cũng xuất hiện người tốt, nghĩ như vậy sẽ cảm thấy thoải mái hơn đấy…”
“ Uhm, nếu không có người tin
tưởng, ngươi có thể tin tưởng ta nha, ta nhất định sẽ không làm ngươi
thất vọng rồi…” Doãn Y Điệp trêu đùa
Lãnh Ngạo Phong nhìn Doãn Y
Điệp, đôi con ngươi chợt lóe, sau đó liễm đi, y gật đầu, tiếp tục cúi
xuống làm việc nhà nông, chăm chỉ trồng rau nhưng mà khóe miệng vụng
trộm câu lên, tự tiếu phi tiếu, bất chợt tâm trạng của y tốt lên nhiều
lắm
Nàng, rất để ý y! y nghĩ vậy, nếu không tại sao nàng lại hiểu rõ bản tính của y như vậy
Luôn không an lòng, lo sợ người khác phản bội, mọi chuyện điều ôm một mình
làm, mệt chết đi được nhưng là như vậy sẽ khiến y an tâm hơn, ngay cả
những thuộc hạ thân tín nhất của y, cũng bất chợt phản bội y thì y làm
sao dám mạo hiểm đây, nhưng là nàng nói không sai, y không thể vì lỗi
lầm của một người mà đổ tội lên những người khác được
Cũng nên học cách, tin tưởng người xung quanh…..
Cho đến ngày hôm nay, bức tường nhiều năm như vậy trong lòng của y, chỉ vì đơn giản một câu nói của nàng, hoàn toàn sụp đỗ…
Y, sẽ thử nếm trải cảm giác tin tưởng một ai đó
Cũng sẽ học cách trao trọn niềm tin của mình cho một ai đó….
Không rời không khí, vĩnh không phản bội….
Doãn Y Điệp, nàng nhất định là người đó… đúng không?!
Này là câu hỏi cũng là lời khẳng định, tuy nhiên y sẽ không nói ra miệng, là tự đáy long hiểu rõ là đủ rồi
Chính vì vậy, mà dù Doãn Y Điệp sau này có làm bất cứ việc gì, dù có xảy ra
chuyện gì, y điều tin tưởng nữ tử ấy, chỉ vì câu nói hôm nay
Cho nên, khi bị nàng chính tay dùng đao đâm trúng tim của mình, y vẫn tin tưởng
Khi nàng lạnh lùng đối y, y vẫn tin tưởng….
Đơn giản chỉ vì, nếu có thể tin một ai đó, cả đời này Lãnh Ngạo Phong cũng
chỉ đặt trọn niềm tin của mình vào Doãn Y Điệp, chỉ là Doãn Y Điệp mà
thôi
Lãnh Ngạo Phong dịu dàng cười, nét cười chỉ là thoáng qua
nhưng là tựa như băng tuyết tan đi, xuân phong thổi vào mặt khiến cho
người ta lòng khoan khoái. Doãn Y Điệp thấy nụ cười đó của y, cảm thán
vô hạn, quả nhiên tiếu dung của mỹ nam chính là rất sức quyến rũ nha
“ Đã xong hết rồi, tiểu Phong Phong, để thưởng cho ngươi hôm nay làm lụng vất vả, chúng ta nướng cá ăn đi…” Doãn Y Điệp đề nghị, một tháng trước
vương phủ mua không ít cá đặt vào hồ cá, không phải là cá vàng cá cảnh
mà là mấy con cá đồng, khá nhiều loại, đếm cũng ít ra trăm con, mấy hôm
nay nàng ngấp nghé lâu lắm rồi, dù gì cũng cả tháng, cũng có vài con
trưởng thành, có thể ăn được nha
“ Ừ! Chúng ta nướng cá ăn…” Lãnh Ngạo Phong gật đầu, đã lâu y chưa ăn món ăn do chính tay nàng nấu, một
thoáng tưởng niệm. Nói thật thì so với đầu bếp vương phủ, nàng nấu ăn
cũng chỉ có thể nói là đơn giản mà thôi, nhưng luốn khiến cho y cảm giác ấm áp, đúng rồi… là gia, là nhà hương vị, nhẹ nhàng khoan khoái khiến
cho y quyến luyến khó buông
“ Ngươi đi bắt cá đi, nhớ làm cho
sạch sẽ, ta chuẩn bị gia vị cùng nhóm lửa…” Doãn Y Điệp vỗ vỗ vai của
Lãnh Ngạo Phong, phân bổ công việc. Lãnh Ngạo Phong ngoan ngoãn chạy đi
ra hồ cá của vương phủ, ngoan ngoãn bắt năm con cá to nhất, ngoan ngoãn
đi làm sạch sẽ rồi chạy đến phòng bếp nhỏ của Doãn Y Điệp
Hoàn toàn bỏ rơi hai vị hoàng huynh của y, không thèm đếm xỉa đến
Lãnh Tuyệt Nhiên cười cười, lại cười cười
Lãnh Ngự Vân bĩu môi, âm thầm phỉ nhổ : ‘ có thê tử quên huynh trưởng a’