Điệp Ngạo Y Phong
“ Lần đầu tiên đệ cùng người kia, gặp mặt là khi nào?!” Lãnh Tuyệt Nhiên
có hứng thủ hỏi. Chậc! vị tam đệ của hắn, cũng đủ uất ức mà, lại để cho
nữ nhân của mình chạy mất, lại chạy cùng nam nhân khác nữa chứ, phen này lão tam nhà hắn không phát một phen hỏa là không được a, ai chẳng biết
mấy hôm nay tam vương gia mặt lạnh còn hơn cả khối băng, thượng triều
khiến cho không ít vị lão thần ngày thường lãi nhãi mấy hôm nay im phăng phắc đâu
Lãnh Ngạo Phong mấy hôm nay lãnh khí ngày càng nặng, vì không biết phát tiết chỗ nào cho nên càng thêm trầm mặc, càng thêm lạnh lùng mà thôi, nghĩ đi nghĩ lại y cảm thấy mình làm người thật thất bại, này khuôn mặt ngoại trừ lạnh, lạnh và lạnh chẳng có cảm xúc gì khác,
tại sao y không thể biểu lộ một chút cảm giác khác đâu, nếu như vậy có
chăng nàng ấy cũng không cảm thấy y rất buồn tẻ mà chạy đi rồi?! Lãnh
Ngạo Phong nhàm chán nghĩ, bên cạnh nàng ấy, có một Nguyệt Thiên Âm
tuyệt đại tao nhã, lại thêm một Nguyệt Sí Hiểu tà mị yêu nghiệt, Lãnh
Ngạo Phong đau đầu, toàn đúng loại nam nhân nàng ấy thích không à! Lãnh
Ngạo Phong tự dưng cảm thấy tương lai của mình đen tối vô cùng
“
Tam đệ a, đệ sao vậy?!” không thấy Lãnh Ngạo Phong trả lời, Lãnh Tuyệt
Nhiện vươn tay đẩy đẩy bờ vai của hắn. Lãnh Ngạo Phong giật mình nhìn
lại Lãnh Tuyệt Nhiên, đôi mày kiếm chau lại, như muốn hỏi có chuyện gì?!
“ Hắc hắc, lão tam, đại ca hỏi đệ, lần đầu tiên gặp người kia là khi nào?!” Lãnh Ngự Vân giải vây cho đại vương gia
Lãnh Ngạo Phong nhăn mi, thanh âm trầm thấp : “ huynh hỏi chuyện này để là
chi, từ khi nào hai người lại rảnh đi buôn chuyện thế hả?! công vụ xong
hết rồi sao?!” thanh âm ẩn ẩn uy hiếp, thời gian lúc trước của hắn và
nàng, chỉ mình hắn mới được biết , hắn chính là thích độc chiếm cái cảm
giác tốt đẹp đó, mới không chia sẻ cho ai khác đâu, dù là hoàng huynh
cũng thế.
“ Ha hả, ta chỉ thắc mắc chút thôi mà, đệ không nói
cũng chẳng sao?!” Lãnh Tuyệt Nhiên nhún nhún vai nói. Hắn mới không thừa nhận là bản thân rất tò mò nên mới hỏi đâu, khụ!! Hắn chính là quan tâm lão tam, đúng vậy quan tâm lão tam nhà hắn mà thôi, không phải nhiều
chuyện ^^
Lãnh Ngạo Phong hừ lạnh, sau đứng đứng dậy quay về,
công việc của hắn còn nhiều đâu, tốt nhất là tranh thủ giải quyết sau đó đi truy lão bà quay lại mới là chính đạo
“ Lão tam thật là đáng
thương…” Lãnh Ngự Vân hì hì cười, có chút vô tâm vô phế, Lãnh Tuyệt
Nhiên thì lại một thoáng đau đầu, xem ra vấn đề của tam đệ sẽ còn khiến
cho y đâu đầu một thời gian dài đây, nhất là về phía mẫu hậu, Lãnh Tuyệt Nhiên thở dài
Tiết trời đã bắt đầu cuối đông rồi, sắp đến xuân về, trăm hoa đua nở, mùa đẹp nhất trong năm
Tháng hai mùa xuân, cũng là lúc y cùng nàng lần đầu gặp mặt
Lúc đầu tương ngộ, cái ấn tượng lúc đó vẫn còn khắc sâu như vậy, năm tháng
qua đi cũng không thể quên đi, Lãnh Ngạo Phong cười nhẹ, có chăng là ấn
tượng quá sâu rồi đó
Hắn không tin trên thế gian này có cái gì
gọi là nhất kiến chung tình, có cái gì gọi là ái tình khắc cốt ghi tâm.
Dù phụ vương cùng mẫu hậu của hắn, tình cảm tốt lắm, phụ vương vì mẫu
hậu phế bỏ hậu cung ba ngàn, duy độc sủng ái mẫu hậu, nhưng y vẫn không
tin hai chữ tình yêu, cũng không rõ vì sao, ngay từ đầu hắn chính là
nhận định như vậy
Có lẽ, hắn vốn là kẻ lãnh tâm vô tình
Bất chợt, văng vẳng đâu đây, y lại nghe thấy thanh âm của nữ tử, bình thản
nhẹ nhàng như là gió đang ngân nga, khiến cho lòng y tĩnh lại, nàng nói : “ thật ra tâm của ngươi, rất ấm…”
Đó là lần đầu tiên y nghe một
nữ tử nói về mình như vậy, ánh mắt của nàng đen láy sâu thẳm, đôi con
ngươi sáng ngời lấp lãnh hữu thành tựa như vì tinh tú, khi đó y cảm
thấy, dù đây chỉ là một lời nói dối, y vẫn vui vẻ nhận lấy…
Nhiều lúc y tự hỏi, nếu như không phải cuộc gặp gỡ năm ấy, y vẫn là y, một
tam vương gia lãnh khốc vô tình, có chăng cũng không day dứt nhiều năm
như vậy
Tự hỏi mình rồi lại lập tức phủ nhận
Có lẽ, y hối tiếc rất nhiều điều, đã từng đau đớn, từng mệt mỏi nhưng là chưa một lần hối hận là có thể gặp được nàng
Chỉ là một chút ngọt ngào, một nét cười thoáng qua, một cái ánh mắt ôn nhu đó với y cũng đã đủ rồi
Doãn Y Điệp
Doãn Y Điệp…..
( Dao Dao : Từ đoạn này là bắt đầu nhớ lại nhé ^^)
“ Đại phu, hắn thế nào rồi?!” tử y thiếu nữ nhẹ giọng hỏi
“ Vị công tử này bị thương rất nặng, có lẽ là nội thương, lão cũng không
biết cách chữa, còn ngoại thương thì lão đã bôi thuốc băng bó rồi, cũng
không tổn hao gì đến xương cốt, vài ngày nữa sẽ ổn thôi…” lão đại phu ôn hòa trả lời
“ Vậy cảm ơn đại phu!” Tử y thiếu nữ mỉm cười
“ Không có gì…” lão đại phu gật gật đầu, sau đó bước ra khỏi phòng
Tử y thiếu nữ thanh toán tiền thuốc men sau đó tiễn lão đại phu ra khỏi cổng
Đây là một thôn nhỏ thanh bình, dãy nũi xanh ngắt còn mờ mờ sương trắng,
dòng sông xanh nhỏ nhỏ hững hờ trôi, bầu trời trong xanh trong vắt,
khung cảnh thiên nhiên thật bình thản và ấm áp
Sáng sớm, lục đục
đã có mấy hộ người ta, dắt trâu ra đồng làm việc, nữ nhân ở nhà người
thì đi nấu cơm dọn dẹp, người thì ra sông giặt đồ, người thì ra chợ mùa
hàng hóa, văng vẳng đâu đây còn nghe thanh âm ầm ĩ của đám trẻ con chơi
đùa
Mỗi khi sáng sớm, thấy khung cảnh bình yên ấy, nàng lại cảm
thấy dễ chịu thật nhiều, có lẽ định cư ở đây, mua vài ba mẫu ruộng, cầy
cấy, trong nhà trồng ít rau dưa, trước nhà bắt giàn nho, cuộc sống đơn
giản không tính toán bon chen như vậy, thực sự tốt biết bao, nhưng là
nàng thở dài, nàng đến nơi này còn nhiệm vụ phải làm, không thể trì hoãn được
Nàng lấy một ít gạo cùng bí đỏ hầm cháo, loay hoay một lát
với cái bếp lửa, cuối cùng cũng nhóm được lửa, nàng cười khổ, cuối cùng
thì sau cả tháng thói quen thì nàng cũng dùng được cái bếp lửa thô sơ
thời cổ đại này rồi
Sau khi hầm xong cháo, nàng lại nấu thêm một
ít thức ăn mặng, trù nghệ của nàng tốt lắm, cho nên chút ít rau dưa đơn
giản vào tay nàng cũng trở nên mỹ vị vô cùng. Nàng tự mãn cười, nấu ăn
là kiêu ngạo của nàng, nếu chút ít việc ấy còn làm không xong thì còn có thể làm được gì?!
Bưng bát cháo bí đỏ cùng chút ít rau dưa vào
phòng, nàng đến gần nam tử nằm trên giường, từ ngày đại phu khám cũng đã hai ngày rồi, hắn cứ liên tục phát sốt cũng may nàng uy thuốc kịp thời
cho hắn, hiện giờ cũng đã giảm sốt. Nàng vươn tay đặt lên trán của hắn,
nhiệt độ đã giảm đi rất nhiều, một thoáng vui mừng, xem ra thiếu niên
này sẽ không đi đời nhà ma rồi, lần đầu tiên nàng cứu người ở nơi đây,
cũng không mong hắn sẽ có việc gì a
Nàng chưa kịp rút tay trở về, thiếu niên trên giường đã có cử động, mi mắt rung động một cái sau đó
từ từ mở hẳn ra, nàng cảm thán, thật sự là một đôi mắt đẹp nhưng quá
lạnh lùng, rút tay trở về, nàng nhìn thiếu niên, cười hỏi : “ ngươi cảm
thấy thế nào rồi”
Thiếu niên nhìn nàng, một thoáng nghi hoặc, sau đó lên tiếng hỏi, thanh âm lạnh thanh : “ ngươi… là ai?!”
Nàng cười nhẹ, tựa như gió xuân phả vào mặt : “ ta là ân nhân cứu mạng của ngươi!”
“ Cảm tạ..” thiếu niên nhíu nhíu mày sau đó gật đầu cảm tạ, thái độ vẫn lạnh lùng như thế, nàng thở dài, thật là thất bại
Thiếu niên nghi hoặc nhìn tử y thiếu nữ đứng trước mặt mình, cô nương này
thật kỳ quái, nhưng y lại không biết vị cô nương này kỳ lạ ở chỗ nào, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của mình, xuất phát từ lễ phép, y nói tiếp : “ tại hạ Lãnh Ngạo Phong, cảm tạ cô nương đã cứu mạng, ân tình này
nhất định sẽ báo, xin hỏi cô nương phương danh”
Nàng nhìn thiếu
niên vẻ mặt nghiêm túc, nói toàn những câu nói khách sáo như trong những bộ phim cổ trang nàng thường hay xem, bỗng dưng muốn cười lại cảm thấy
thất lễ nên nén cười đáp lại : “ không có gì, chỉ nhấc tay chi lao mà
thôi, tiểu nữ tên gọi Y Điệp, họ một chữ Doãn” nói xong lại bật cười
khanh khách. Thật tốt đùa, nàng cảm thấy thiếu niên này, nhất định thuộc dạng mặt than, tính cách đầu gỗ nha, tuyệt đối không phải là một kẻ
lạnh lùng
“ Vì sao nàng cười?!” thiếu niên khó hiểu vấn
“
A?! không có gì” nàng lắc đầu, sau đó bưng bát cháo bí đỏ cùng một ít
thức ăn mặt trước mặt của thiếu niên, nói : “ ngươi đã đói bụng rồi đi,
dùng một ít cháo!” Thiếu niên sửng sốt một chút, sau đó gật đầu cảm ơn.
“ Đại phu nói qua, ngoại thương của ngươi không ngại nhưng là nội thương
không cách nào điều trị, ngươi ắt hẳn là một võ lâm cao thủ đi, nhất
định tự biết cách trị thương cho mình…” Doãn Y Điệp hỏi, trong phim kiếm hiệp nàng xem, chẳng phải chỉ cần ngồi vận khí gì đó, sẽ lành nội
thương sao?? nhất định là vậy đi.
“ Đúng vậy..!!” thiếu niên đang ăn, nghe Doãn Y Điệp hỏi vậy, ngẩng đầu trả lời
“ Quả thật có cái gọi là võ lâm cao thủ nha…” Doãn Y Điệp thì thào “ vậy
nhất định sẽ có khinh công đạp tuyết vô ngân hay là độc cô cửu kiếm, hay là giáng long thập bát chưởng…” đại khái như vậy đi. Ai da! Từ trước
đến giờ, nàng chỉ thích phim cổ trang, cũng từng ôm giấc mộng trở thành
một thần trộm với khinh công nhất lưu, trộm bất cứ bảo vật gì nàng
thích, không ngờ có một ngày lại xuyên đến cổ đại này nha, lại gặp được
cao thủ võ lâm, thật sự kích động mà
Lãnh Ngạo Phong nghe Doãn Y
Điệp thì thào, khóe miệng cứng ngắc, sau đó nghiêm túc nhìn Doãn Y Điệp, nói : “ cô nương! Mấy cái… võ công này, là của bang phái nào vậy?!”
Doãn Y Điệp hì hì cười, xua tay liên tục : “ ta chỉ nói đùa thôi, ngươi
đừng cho là thật, thôi! Ngươi dùng cơm đi, ta phải ra ngoài một chút”
“ Ân!” Lãnh Ngạo Phong gật đầu, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn, nhìn thiếu
niên ngoan ngoãn như vậy, bỗng dưng Doãn Y Điệp muốn vuốt vuốt đầu thiếu niên một cái, thật là một đứa nhỏ ngoan ngoãn nha ( Dao Dao : uy! Người ta hơn ngươi hai tuổi đó)
Lãnh Ngạo Phong nhìn bóng lưng của tử y thiếu nữ khuất dần, một thoáng đăm chiêu, y đang trên đường quay về đế
đô bị người tập kích, hiện giờ không biết kẻ đó là ai, cũng chỉ có thể
an tâm dưỡng thương ở đây, sau đó cho người điều tra, vị cô nương lúc
nãy, ắt hẳn không có vấn đề gì, không có võ công, không có nội lực nhất
định không phải là mật thám, có lẽ chỉ là một thôn cô….
Năm ngày
sau, vết thương trên người của y đã bắt đầu kết già rồi, lại thêm một
tuần nữa trôi qua, có thể hoạt động bình thường, nội thương thì từ từ
điều trị, công lực khôi phục hai phần. Lãnh Ngạo Phong nhìn khung cảnh
bình dị thôn nhỏ này, bỗng dưng cảm thấy thả lỏng vô cùng, dường như
những âm mưu lục đục triều chính dần đi xa, còn lại cũng là cánh diều
nho nhỏ chao đảo tự do khắp khung trời bao la
“ Ngươi đang nhìn
cái gì vậy??!!” Doãn Y Điệp lên tiếng hỏi. Lãnh Ngạo Phong quay đầu lại, lên tiếng : “ không có gì, Doãn cô nương”
“ Chậc! không cần
khách sáo như vậy, chỉ cần gọi ta là Y Điệp được rồi” Doãn Y Điệp bĩu
môi, sau đó nhìn về hướng nơi mà lúc nãy Lãnh Ngạo Phong chăm chú nhìn
vào, nở nụ cười : “ ngươi là muốn chơi con diều?!”
“ Không có!” Lãnh Ngạo Phong phủ nhận
“ Không việc gì phải ngại cả, nếu ngươi thích ta sẽ làm cho ngươi một
con, cái này làm rất dễ nha!” Doãn Y Điệp gật gù nói, với nàng mười tám
tuổi vẫn còn là một tiểu nam hài mà thôi, chơi diều a, vẫn chấp nhận
được, huống chi từ trên người thiếu niên này, luôn bất giác toát ra một
thứ cảm giác
Tịch mịch!
Haizz!! Đứa nhỏ ở cổ đại, chính là trưởng thành rất sớm
Lãnh Ngạo Phong kéo kéo khóe môi, không tranh chấp thêm nữa
“ Uhm! Vết thương của ngươi đã ổn hết rồi chứ?!” Doãn Y Điệp nhìn khắp
người Lãnh Ngạo Phong, bất giác khiến cho y rùng mình. Nhanh chóng gật
đầu xác định vết thương của mình đã lành, không cần nhìn y với ánh mắt
như vậy đi, không hiểu sao y cảm thấy cô nương này, thật sự đáng sợ
“ Vậy thì tốt! cũng nên làm việc, không thể ngồi không ăn bát vàng được,
chuyện này là không nên, không nên…” Doãn Y Điệp nói. Lãnh Ngạo Phong
tiếp lời : “ đúng vậy, có chuyện gì cần tại hạ làm, cô nương cứ phân
phó, lên núi đao xuống biến lửa, tuyệt không chối từ”. Thư y đã gởi cho
phụ hoàng nhưng cho đến nay vẫn chưa có tin tức, có lẽ y sẽ còn ở nơi
đây một thời gian ngắn, tuyệt đối không thể về triều vào lúc này, bứt
dây động rừng
“ Ha hả… cũng không cần nghiêm trọng như vậy” Doãn Y Điệp xuy cười “ gì mà lên núi đao, xuống biển lửa kia chứ, ta cũng
không khiến ngươi đi tìm chết, được rồi, chúng ta đi thôi”. Nói đoạn
xoay người bước ra ngoài, còn không quên nhắc nhở Lãnh Ngạo Phong mang
theo một ít nông cụ
Lãnh Ngạo Phong ngơ ngác mang theo cái quốc,
cái xẻng đi theo sau Doãn Y Điệp, đợi cho đến khi hai người đứng trước
đồng ruộng, Lãnh Ngạo Phong trên đầu đã bắt đầu chảy mồ hôi hột, không
phải bắt y làm ruộng đi?? Giết người y làm được, giải quyết chuyện triều chính y làm được, còn làm ruộng thì… =’=
“ Không cần lo lắng,
không biết sẽ học…” Doãn Y Điệp vỗ vỗ vai an ủi thiếu niên, nhìn cũng
biết thiếu niên này không vương hầu cũng là quý tộc, tuyệt đối là một
công tử con nhà giàu có, nhất định sẽ không biết làm ruộng nhưng là cũng chịu thôi, nàng cũng không đủ sức cày ba mẫu ruộng a, có sức lao động
ngu gì không sai phái, huống chi thiếu niên này là nàng cứu, ăn uống tại nhà nàng, không lao động là không được
“ Ân!” Lãnh Ngạo Phong cắn răng gật đầu, không phải làm ruộng sao, y không tin mình sẽ không làm được
Sau đó, Doãn Y Điệp chỉ đạo, Lãnh Ngạo Phong làm theo, phải nói Lãnh Ngạo
Phong đầu óc thông minh dư thừa, cho nên học nhanh mà làm cũng bắt đầu
thuận tay hơn. Doãn Y Điệp gật gật đầu, tỏ vẻ hài lòng
Hai người
loay hoay suốt một buổi sáng, cuối cùng cũng trồng xong nửa mẫu rau dưa, với thành quả như vậy, Doãn Y Điệp khá là hài lòng, cho phép ngừng công việc và quay về ăn cơm, Lãnh Ngạo Phong như được đại xá, mang theo nông cụ, vội vã về nhà
Cày ruộng, là một môn học vấn khó khăn a, Lãnh Ngạo Phong xoa bóp eo lưng, cảm thán nghĩ
Sau vài ngày đi cày khoảng đất còn lại, cuối cùng cũng xong việc, nhưng
trong nhà của Doãn Y Điệp lúc này lại xảy ra một tình trạng khác, mà
nguyên nhân là vì cái khuôn mặt của Lãnh Ngạo Phòng