Nàng nói, nàng giao trái tim của nàng cho hắn rồi, nàng, nàng bị hắn làm cho khóc rồi.
Tự nàng nói ra những lời này, sau những lời mặn lời nhạt trong hai ngày
nay, hắn vốn tưởng rằng nàng căn bản không thích hắn, thời gian ngắn
ngủi đối tốt với hắn kia cũng là bởi vì bị hắn ép buộc. Nhưng bây giờ,
nàng cuối cùng cũng cho hắn biết, nàng là thật sự thích hắn.
Vậy vì sao nàng phải nói loại lời nói kia?
Đúng rồi, hắn không chịu cưới nàng, nàng đau lòng.
"Lâm Nguyệt..." Hắn cầm tay nàng, xoay người ôm chặt nàng, trời mới biết hắn bao lần muốn ôm nàng như vậy."Lâm Nguyệt, nàng đừng khóc..."
Đường Hoan lại khóc, đầu chôn ở trong ngực hắn không chịu dậy, nắm đấm nhỏ bé một cái một cái đánh hắn: "Rốt cuộc là vì sao chàng không chịu cưới ta? Không cưới ta vì sao còn muốn đến trêu chọc ta? Tống Mạch, chàng chính
là kẻ khốn khiếp, chàng khốn khiếp!"
Tống Mạch mặc nàng đánh, cúi đầu dán vào mái tóc mềm mại của nàng: "Phải, ta là đồ khốn, nàng đánh
đi, chẳng qua là ta thật sự có nỗi khổ tâm. Lâm Nguyệt, thật ra, ta … ta cũng có thể cưới nàng, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn, ta không thể muốn nàng..."
Đường Hoan cố ý giả bộ hồ đồ: "Cái gì mà không thể muốn ta? Chúng ta cũng như vậy rồi, còn không gọi là muốn ta sao? Lấy cớ!"
"Không phải, ta nói là, ta không thể phá thân của nàng. Lâm Nguyệt, như vậy,
nàng, nàng vẫn còn muốn cho ta cưới nàng sao? Nếu nàng bằng lòng, ta lập tức cưới nàng!" Đột nhiên Tống Mạch sinh ra một phần hy vọng, nâng cằm
nàng lên, ánh mắt như lửa nóng. Nếu nàng bằng lòng, hai người sẽ không
cần tiếp tục giằng co nữa, hắn cũng không cần đè nén bản thân không chạm vào nàng.
Nghĩ thật là đẹp, nàng chỉ trông cậy vào đêm động phòng này dồn ép hắn không còn lý do nào để từ chối nữa đây!
Đường Hoan nước mắt lưng tròng lại không thể tin nhìn nam nhân trước mắt: "Vì sao không … không muốn ta? Chàng không muốn ta sinh con cho chàng sao?
À, ta hiểu rồi, chàng vẫn là không muốn sống cùng ta cả đời, không muốn
ta sinh con trở thành gánh nặng của chàng, chàng không làm đến một bước
cuối cùng, tương lai khi rời khỏi Giang gia, là có thể không thẹn với
lương tâm nói chàng không có muốn ta không có phụ lòng ta, là có thể
phất tay áo tiêu sái chia tay, có phải hay không?"
"Lâm Nguyệt!"
Tống Mạch thật không có cách nào nắm bắt được nàng rồi, rốt cuộc trong đầu
nàng đang suy nghĩ cái gì, ngay cả loại lý do hoang đường này cũng có
thể nghĩ ra được?
Muốn tức giận, lửa giận vừa nổi lên, chớp mắt
lại ý thức được nàng là rất đau lòng rất để ý hắn mới suy nghĩ linh tinh như vậy. Tống Mạch vừa đau lòng vừa áy náy, "Lâm Nguyệt, không phải như nàng nghĩ, ta, ta có nỗi khổ tâm, nỗi khổ tâm nói không lên lời. Nhưng
nàng phải tin rằng, cho dù cả đời cũng không thể muốn nàng, ta cũng sẽ
canh giữ ở bên cạnh nàng."
Chuyện của mấy đời trước, hắn không mở miệng được, sợ nàng nghe xong sợ hãi, người bình thường ai có thể nhớ
rõ chuyện trước kia? Dùng mộng lừa gạt nàng? Nàng sẽ không tin, lần
trước nàng đã không tin còn chê cười hắn ngốc. Lần này ầm ĩ thành như
vậy, nếu như nàng không lại không tin, còn có thể cảm thấy hắn rắp tâm
giấu diếm bịa đặt lừa gạt nàng.
"Nỗi khổ tâm nói không nên lời?"
Đường Hoan đẩy hắn ra, chậm rãi lui về phía sau: "Được, chàng đã không
thể mở miệng, ta đây hỏi lại chàng một lần cuối cùng, chàng thật sự
quyết định không muốn ta, không cùng ta sinh đứa nhỏ, có phải hay
không?"
"Không phải, ta cũng muốn nàng, chỉ là bây giờ ta còn
không thể xác định... rốt cuộc thì khi nào mới có thể muốn nàng. Lâm
Nguyệt, nàng cho ta thêm thời gian vài năm, được không?" Tống Mạch tiến
lên một bước, muốn ôm người vào trong lòng một lần nữa.
Đường Hoan né tránh hắn, cười lạnh nói: "Rốt cuộc là mấy năm, một năm, hai năm?"
Tống Mạch rủ mắt: "Ta . . .ta thật sự không nói được."
"Vậy ngươi nghĩ rằng ta có thể ngốc đến mức vì một hứa hẹn không có kỳ hạn
chờ ngươi sao? Tống Mạch, ngươi không cần nói nữa, ta đều hiểu được!
Được, ngươi cứ tiếp tục làm hộ vệ của A Thọ đi, ngươi cũng có thể coi ta là nữ nhân của ngươi, nhưng ngươi xem, ngươi xem ta có thể ngoan ngoãn
chờ ngươi hay không!"
"Lâm Nguyệt, nàng đừng như vậy, ta..."
"Buông!"
Đường Hoan hung hăng hất tay nam nhân ra, mắt lạnh nhìn hắn: "Tống Mạch, nếu
ngươi vẫn là nam nhân, hãy nhớ kỹ lời ngươi, trước khi ngươi quyết định
muốn ta, cũng đừng chạm vào ta. Nếu ta ở trước khi ngươi hồi tâm chuyển ý coi trọng nam nhân khác, ngươi lại càng không được chạm vào ta! Không
cần ngươi trừng ta, ta liên tục cho ngươi cơ hội, là chính ngươi không
quý trọng, hôm nay là một lần cuối cùng, về sau Giang Lâm Nguyệt ta vì
ngươi mà rơi một giọt nước mắt, ta cũng khinh thường mình!" Nói xong,
tông cửa xông ra.
Tống Mạch đuổi theo bóng lưng của nàng.
Nàng xoay người đi rồi, cửa trống rỗng, chỉ có phong cảnh bên ngoài sân.
Ánh mắt hắn đi qua hoa và cây cảnh, đi qua tường viện, dừng ở bầu trời xanh lam xa xa không còn gì có thể che lấp.
Hắn nhìn bầu trời, đáy mắt hiện lên lửa giận hừng hực, hận không thể đốt
trời kia, để cho hắn thấy kẻ ngoài bầu trời thao túng vận mệnh của hắn
kia.
Hắn muốn giết đối phương!
Hắn vốn không tin số mệnh,
nhưng người khác thành thân xong đều có thể trôi qua bình thường, vẫn
hạnh phúc mỹ mãn đến già cũng được, vợ chồng cãi vã trở mặt thành thù
cũng được, ít nhất cuộc đời của bọn họ là đầy đủ, vì sao hắn lại không
được? Vì sao hắn và nàng lại không thể vui vẻ trôi qua cả đời?
Là ai đang nắm trong tay vận mệnh của hắn?
Hắn không cam lòng!
Lại không thể làm gì.
Người nọ nấp ở chỗ hắn không nhìn thấy không gặp được, hắn chỉ có thể dùng
một loại hình thức phản kháng khác, cho dù là sẽ làm bị tổn thương trái
tim của nàng.
~
Liên tục ba ngày, Đường Hoan đều ra khỏi
nhà đi lang thang, muốn tìm một nam nhân thích hợp, nhưng Tống Mạch lạnh mặt đi theo bên cạnh nàng, đừng nói nàng không thấy được người thuận
mắt, cho dù là thấy được, có pho tượng cả người phát ra sát khí này đi
theo, đoán chừng đối phương cũng bị dọa chạy.
Nàng đành phải
chiếm một nhã gian trong trà lâu, tuyên bố mình muốn làm việc, bảo Tống
Mạch dẫn A Thọ đi nhã gian khác chơi. Tống Mạch không muốn đi, Đường
Hoan nghĩ cách ở trên người A Thọ, A Thọ dù thích Tống Mạch, trong lòng
vẫn là thân nhất với tỷ tỷ này là nàng, ngoan ngoãn kéo Tống Mạch đi ra
ngoài. Tống Mạch đóng vai mặt lạnh với nàng, ở trước mặt A Thọ cười đến
dịu dàng, tất nhiên không thể cương quyết từ chối A Thọ.
Nhưng Tống Mạch cũng không ngốc, hắn chỉ dẫn A Thọ chơi ở bên ngoài, không cho nàng cơ hội gặp nam nhân khác một mình.
Đường Hoan chống cằm ghé vào trước cửa sổ, nhàm chán nhìn người qua đường qua lại bên dưới, hy vọng ông trời mau mau đưa cho nàng một nam nhân. Thời
hạn một tháng, chỉ còn hai mươi ngày, trông như dài, nhưng nam nhân cũng không phải bắt đầu đã ngoan ngoãn phối hợp với nàng, nàng còn phải
không để lại dấu vết giống như vô tình mà điều chuyển. Dạy dỗ đối
phương, vừa làm cho đối phương dựa theo bước chân của nàng, lại không
thể làm cho Tống Mạch cảm thấy nàng thật sự thay lòng đổi dạ.
Hôm nay nếu vẫn không gặp được nam nhân thích hợp, nàng đành phải dùng tạm Cố Nghi rồi.
Đang suy nghĩ, xa xa đột nhiên truyền đến một trận huyên náo, Đường Hoan thò đầu ra ngoài, quá xa không thấy rõ chỗ bên kia đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy trên đường người đi đường rối rít tránh về phía hai bên, các quán
nhỏ cũng nôn nóng khẩn cấp mà đẩy sạp hàng vào bên trong, thu dọn xong
xuôi rồi giống như người qua đường, hưng phấn nhìn quanh về phía xa xa.
Nhân vật lớn nào đó đến đây sao?
Đường Hoan tò mò cực kỳ, cổ vươn ra thật là dài.
Rất nhanh, xa xa truyền đến tiếng bước chân nặng nề chỉnh tề, ngay sau đó
có một hàng dài tướng sĩ khí thế dâng trào đi tới đây. Cách khá xa,
Đường Hoan chỉ có thể nhìn thấy có mấy người ở đội ngũ phía trước cưỡi
con ngựa cao to, dáng người đoan chính như hạc trong bầy gà, không thấy
rõ bộ dáng. Dần dần tới gần, thấy rõ rồi, lồng ngực Đường Hoan đột nhiên nhảy một cái.
Chỉ vì người dẫn đầu kia, quá, quá có khí thế rồi!
Nam nhân cũng không còn trẻ, trông khoảng ba mươi tuổi, một thân áo giáp
quân trang, khuôn mặt lạnh lùng, hai mắt thâm thuý nhìn thẳng phía
trước, dường như ồn ào náo động xung quanh đều không liên quan tới hắn
ta. Sự lạnh lẽo của hắn ta cùng với Tống Mạch, không, cùng với Tống Mạch của hiện tại không giống, đó hẳn là lạnh lẽo từ đao kiếm giao tranh
trong chiến trường lắng đọng xuống, coi mạng người như cỏ rác.
Thật ra Tống Mạch chân chính còn lạnh lẽo hơn hắn ta, hơn nữa là lạnh lẽo
giấu ở đáy mắt, cô đọng thu vào bên trong, không giống người này khí thế phóng ra ngoài, nếu không lúc trước Tống Mạch hơi chút lộ ra một chút
xíu, nàng cũng sẽ không chỉ coi hắn là thư sinh mặt lạnh, sau đó trước
khi chết mới nhận thấy được sát ý lạnh như băng dưới đáy mắt hắn.
Đây là sự khác biệt giữa cao thủ giang hồ và tướng quân võ biền chăng?
Chẳng qua ở trong mắt nàng, hai loại người này đều là cực phẩm, mỗi loại đều có hương vị riêng.
Đường Hoan hưng trí dạt dào nhìn chằm chằm đánh giá nam nhân. Đương nhiên,
nàng chỉ là đơn thuần thưởng thức, cũng không có đánh chủ ý lên trên
người đối phương. Nam nhân như vậy không dễ khống chế, không những không lợi dụng được đối phương, không cẩn thận ngược lại kéo mình vào. Hơn
nữa, người ta thấy thế nào cũng là nhân vật lớn, không phải thân phận
bây giờ của nàng có thể dễ dàng tới gần.
Đại khái hàng năm ở trên chiến trường liều mạng chém giết nên cảm giác rất nhạy bén, nam nhân
chợt ngẩng đầu, nhìn lại về phía nàng bên này.
Hắn ta ngồi ở trên ngựa, nàng cúi người ghé vào trước cửa sổ, một tay chống má, dáng vẻ lười biếng.
Nếu Đường Hoan nhìn xung quanh một chút, sẽ phát hiện có rất nhiều người
cũng chen chúc ở trước cửa sổ xem đội nhân mã này. Không nhắc tới thái
độ của những nam nhân kia như thế nào, chỉ nói nữ nhân, hoặc là khẩn
trương núp ở sau rèm, hoặc là dùng khăn tay cây quạt cổ tay áo che nửa
khuôn mặt, không kiêng nể gì như nàng, không còn có người thứ hai, nhưng nàng lại không giống kiểu trêu hoa ghẹo nguyệt của những cô nương hoa
lâu kia.
Nói nàng quy củ, nàng một chút xíu cũng không biết xấu
hổ, nói nàng không quy củ, nàng cũng không có liếc mắt đưa tình loạn xạ
với người ta.
Nam nhân khẽ hí mắt, cuối cùng hắn ta cùng tìm được hình dung thích hợp nhất rồi, ánh mắt nữ nhân kia nhìn hắn ta, giống
như hắn ta là một đóa hoa, nàng cảm thấy đẹp, thì nhìn. Không có ý chiếm lấy, không có ý cám dỗ, thưởng thức đơn thuần.
Đây là nữ nhân đầu tiên dám nhìn thẳng vào hắn ta như thế.
Ngựa chậm rãi đi về phía trước, đi qua trà lâu, từ từ tiến lên trước.
Nam nhân cũng không ngại bị người phát hiện ánh mắt của hắn ta, hắn ta quay đầu, tiếp tục đối mắt cùng nàng.
Đường Hoan phát hiện sự khiêu khích trong mắt nam nhân, sau khi khẽ kinh
ngạc, nàng không chút nào lùi bước đón lấy ánh mắt của hắn ta. Nhìn thì
nhìn, nàng còn sợ bị một nam nhân nhìn? Nàng cũng không tin hắn ta có
thể xoay cổ mãi được.
Nam nhân không có xoay cổ nữa, bởi vì hắn
ta biết tiếp tục như vậy mình nhất định không chống đỡ được trước, hắn
ta quay trở lại, nhưng lập tức quay đầu lại nhìn thoáng qua, quả nhiên
phát hiện nữ nhân kia đang cười, là cái loại nụ cười chiến thắng đối thủ này. Nam nhân cũng cười, giơ tay lên.
Tướng sĩ bên phải y giục
ngựa về phía trước, cách sau hắn ta một cái đầu ngựa, âm thanh cung kính hỏi: "Tướng quân có gì phân phó?"
Thanh âm của Lý Dụ trầm thấp:
"Nữ nhân ở trà lâu kia, ngươi phái người đi thăm dò, khi trở về phủ ta
muốn nghe được tất cả tin tức về nàng."
~
Đường Hoan cũng
không biết chuyện bên kia, nàng cũng không thể tiếp tục xem náo nhiệt,
bởi vì đột nhiên có người dùng sức gõ cửa.
"Ai?" Nàng quay đầu, không hờn giận hỏi.
"Ta, mở cửa." Thanh âm của Tống Mạch trong trẻo nhưng lạnh lùng dị thường.
Đường Hoan xoay người, buồn bực đi mở cửa: "Ngươi không phải chơi ở bên ngoài cùng A Thọ ..."
Vừa mở cửa, nam nhân đã xông vào như cơn gió, đụng phải làm đau cánh tay
nàng, sau đó một câu không cũng nói xoay người đóng cửa. Đường Hoan ý
thức được không đúng, vừa lui ra sau vừa hỏi hắn: "Ngươi làm cái gì vậy? A Thọ đâu?"
"Hắn đang học gảy bàn tính cùng chưởng quỹ, yên tâm rồi?" Tống Mạch đóng kín cửa, bước từng bước về phía nàng, sắc mặt cực lạnh.
Đường Hoan nhíu mày, lúc này Tống Mạch rất không bình thường, nàng không khỏi cảm thấy bất an, muốn tránh, nam nhân đột nhiên tiến lên đẩy nàng tới
trên tường, cơ thể rắn chắc đè chặt lên, một tay ôm chặt thắt lưng của
nàng, một tay bóp cằm nàng: "Bây giờ đến lượt ta hỏi nàng rồi, ai cho
nàng nhìn hắn ta?"
"Ta nhìn ai?" Đường Hoan không giải thích
được, nói xong, mới kịp phản ứng, cười nói: "Bọn họ rêu rao ở trên
đường, nhiều người cũng nhìn như vậy, ta nhìn thêm hai mắt thì có làm
sao?"
"Vậy vì sao hắn ta chỉ nhìn một mình nàng? Giang Lâm
Nguyệt, nàng có phải thật sự muốn tìm một nam nhân khác hay không?" Tống Mạch cúi đầu nhìn nàng, con ngươi đen bình tĩnh như mặt nước, nhưng
dưới đáy nước rốt cuộc cất dấu cái gì, chỉ có chính hắn biết. Chỉ có
chính hắn biết, vừa rồi khi dắt A Thọ ở cửa xem náo nhiệt, tướng quân
dẫn đầu kia đột nhiên ngẩng đầu, trong lòng hắn máy động, nhìn theo ánh
mắt của nam nhân, quả nhiên thấy nàng tựa vào phía trước cửa sổ, khóe
môi mỉm cười cùng nam nhân ngóng nhìn.
Một khắc kia, Tống Mạch cảm thấy mình sắp điên rồi.
"Giang Lâm Nguyệt, nhất định muốn ta móc trái tim ra cho nàng xem, nàng mới tin tưởng ta thật lòng với nàng sao?"
Hắn nhìn vào mắt của nàng, hỏi nàng, lại vào lúc nàng chuẩn bị mở miệng, chặn miệng của nàng lại.
Hắn không muốn nghe nàng nói.
Bởi vì ánh mắt của nàng đã nói cho hắn, lời của nàng, không phải điều hắn muốn nghe.