Giang Lâm Phong ba
tuổi, bình thường rất ít dùng đại danh, Giang Lâm Nguyệt đều là gọi nhũ
danh của thằng bé là A Thọ, hạ nhân trong phủ thì gọi thằng bé là tiểu
thiếu gia.
Khi Đường Hoan tỉnh lại người nhìn thấy đầu tiên chính là A Thọ. Lúc ấy tiểu tử đó nằm ở bên cạnh nàng, nàng vừa động động
cánh tay, A Thọ liền ngồi dậy, một đôi mắt sũng nước sưng húp khẩn
trương nhìn nàng chằm chằm. Thấy tỷ tỷ sống nương tựa lẫn nhau thật sự
tỉnh lại, A Thọ oa một tiếng nhào vào trên người Đường Hoan, ôm nàng
thật chặt không buông, cầu tỷ tỷ đừng chết, không cần bỏ lại nó.
Lúc ấy Đường Hoan còn chưa kịp sắp xếp lại trí nhớ của nguyên thân, nhìn thấy A Thọ, sợ tới mức cho là con trai của mình sinh.
Nàng thế nhưng cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới sẽ sinh con dưỡng cái cho người nào, cho dù trong mộng cũng khó mà tiếp nhận.
May mà chỉ là đệ đệ.
Hôm nay tỉnh lại lần nữa, nhìn bé trai mặc cái yếm cá chép ngửa mặt ngủ,
trong lòng Đường Hoan lại sinh ra yêu thích, chống cằm nằm nghiêng, nhẹ
nhàng chọc cánh tay nhỏ như củ sen của A Thọ. A Thọ sinh ra đã trắng
nõn, mi mắt vừa dài vừa cong, cái miệng nhỏ nhắn thì đỏ đỏ mềm mềm, hôn ở trên mặt làm cho người ta mềm đến tận trong lòng. Nếu bàn về tuổi,
nguyên thân lớn hơn A Thọ mười lăm tuổi, ra khỏi nhà nói A Thọ là con
nàng tin tưởng cũng không có người nghi ngờ. Hơn nữa Đường Hoan cảm
thấy, trừ không có cho bú sữa, nguyên thân thật sự coi đệ đệ này như con trai mà nuôi dạy.
Máu mủ tình thâm, A Thọ nhỏ như vậy, con và đệ đệ thì có cái gì khác nhau, dù sao cũng đã yêu thương đến tận xương tuỷ rồi.
Nếu dáng dấp của A Thọ không giống nàng, Đường Hoan có lẽ không có cảm giác gì, nhưng thằng bé giống như vậy, lại làm cho người yêu thích như vậy,
Đường Hoan đối với thằng bé cũng là thật lòng thân thiết. Ngẫm lại cũng
phải, ai có thể nhẫn tâm với mình? Nàng đối với A Thọ, chính là yêu ai
yêu cả đường đi.
Nàng cúi đầu, ở trên khuôn mặt trắng mềm của A Thọ hôn một cái.
Mi mắt của A Thọ giật giật, từ từ mở ra, mắt to đen lúng liếng như là quả
nho vừa mới rửa. Còn chưa tỉnh ngủ, thằng bé mơ mơ màng màng ủn vào
trong lòng Đường Hoan, cánh tay nhỏ khoác lên ngang hông Đường Hoan: "Tỷ tỷ, ôm..."
Bên ngoài truyền đến thanh âm đám nha hoàn bưng nước, Đường Hoan ngồi dậy, ôm A Thọ dỗ bé: "A Thọ, trời đã sáng phải dậy rồi, hôm nay nhà chúng ta phải chọn hộ viện, đệ không phải nói muốn chọn
cùng tỷ tỷ sao?" Ngày hôm qua nhìn trang phục của Tống Mạch, gia cảnh
hẳn là không tốt, hắn lại mò tới trà lâu, có lẽ là xác định thân phận
của Giang tiểu thư đi. Hiện tại hắn biết Giang tiểu thư chính là nàng,
nhất định sẽ đến tuyển chọn hộ viện, tựa như nàng lúc trước cố gắng làm
nha hoàn của Tống gia, đây cũng là cách tốt nhất để Tống Mạch tiếp cận
nàng.
"Đệ cũng đi!" A Thọ hoàn toàn tỉnh ngủ, ra vẻ muốn đi xuống dưới giường ngay: "Đệ muốn chọn người có thể đánh tốt nhất, đánh người
xấu chạy hết, không để cho bọn họ bắt nạt tỷ tỷ nữa!"
Đường Hoan
cười ôm lấy người, vừa mặc quần áo cho thằng bé vừa dịu dàng nói: "Được, hôm nay chúng ta sẽ chọn người có thể đánh tốt nhất!" Chân thân của tên kia có công phu rất tốt, không biết trong mộng công phu đánh nhau với
người như thế nào.
Sau khi dùng xong điểm tâm, Đường Hoan cùng A
Thọ đi dạo ở hoa viên một lát, ngắm hoa một chút xem cá một chút, sau đó quản gia tới đây, nói phía trước tới bốn năm mươi nam đinh trẻ khoẻ,
đều muốn làm hộ viện của Giang gia.
Đường Hoan lần này cần tuyển mười người, một đầu mục hộ viện dẫn bốn người, hai đội ngày đêm túc trực.
Khi nguyên thân quyết định tuyển hộ viện, ngay ở Giang trạch chọn một mảnh
đất trống làm sân thao luyện. Đường Hoan để cho quản gia dẫn người tới
đó trước, nàng dắt A Thọ chậm rãi từ từ đi về bên kia. Đến gần rồi, chỉ
thấy hơn năm mươi người đã xếp hàng, thấy nàng tới đây, đều quay đầu
nhìn quanh, sau khi bị quản gia răn dạy lại không hẹn mà cùng quay trở
lại.
Đường Hoan liếc mắt một cái đã thấy Tống Mạch. Không phải nàng cố tình tìm kiếm, thật sự là hắn quá mức xuất chúng.
Đường Hoan dẫn A Thọ ngồi vào trên ghế bày dưới tàng cây liễu, cất giọng hỏi
quản gia: "Vương thúc, những người này đã hỏi qua lai lịch chưa? Chúng
ta muốn mời là hộ viện giữ nhà, nhưng trăm ngàn lần đừng chọn sai người, tương lai ức hiếp nhược tỷ ấu đệ chúng ta, tham ô trộm cắp." Nàng ngồi
ngay ngắn ở ghế chủ tọa, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua mọi người, không giận mà uy.
"Đại tiểu thư yên tâm, ta tự mình xem xét, những người
này đều là xuất thân nghiêm chỉnh, thân phận không rõ lời nói né tránh
đã cho đi rồi."
"Vậy là tốt rồi."
Đường Hoan dặn A Thọ
ngoan ngoãn ngồi xong, tự mình đi đến bên cạnh quản gia, nhìn thẳng vào
đám nam nhân trước mặt: "Lần này Giang gia muốn chọn mười tên hộ viện,
trong đó hai người đầu lĩnh, mỗi người tiền tiêu hàng tháng là năm
lượng, còn lại tám người nghe theo đầu lĩnh quản giáo, mỗi người tiền
tiêu hàng tháng là hai lượng. Nếu không có người đến đây gây chuyện,
tiền tiêu vặt hàng tháng này các ngươi cầm sẽ cực kỳ nhẹ nhàng. Nếu có
người đến xâm phạm, ta hy vọng các ngươi làm việc tận lực, bắt được kẻ
tặc có trọng thưởng khác, kẻ không có năng lực lập tức xách bao quần áo
rời đi, Giang gia không nuôi phế vật."
Nói xong lời cuối cùng,
thanh âm đột nhiên nghiêm khắc, giọng nữ rõ ràng rất nhẹ nhàng, những
nam nhân kia lại nghe đến trong lòng chấn động, vốn là bởi vì dung mạo
xinh đẹp của Đại tiểu thư mà nảy lên một ít tâm tư lừa hoa đều tiêu tan. Đại tiểu thư như vậy, cũng không phải dễ lừa gạt.
Ánh mắt của
Tống Mạch thâm trầm nhìn nữ nhân cách hắn chỉ có mười bước, lần đầu
tiên, hắn phát hiện đời này nàng có thể không dễ dàng thu phục được như
trong suy nghĩ. Cũng phải, kiếp trước nàng là nha hoàn, hắn đối với nàng có ưu thế tự nhiên của thân phận. Lần này, nàng là tiểu thư hắn là hạ
nhân, nếu hắn không có biểu hiện bất ngờ, nàng cơ bản sẽ không thèm nhìn hắn. Giống như hôm qua nàng nhìn thấy hắn còn kinh ngạc một chút, hiện
tại đã đối xử với hắn và người khác không có gì khác biệt.
"Đại tiểu thư, xin hỏi người muốn tuyển người như thế nào?" Hắn lạnh giọng mở miệng.
Đường Hoan không có lập tức để ý đến hắn, ánh mắt dạo một vòng trên người đám người mới rơi xuống trên người hắn: "Rất đơn giản, các ngươi đồng loạt
đánh nhau, mười người cuối cùng còn có thể đứng đó là người ta muốn
tuyển, chờ bọn họ đi rồi, mười người các ngươi nghỉ ngơi một lát rồi lại tỷ thí, hai người thắng lợi cuối cùng đó là đầu lĩnh. Trong lúc đó các
người một người một ngựa cũng được, cùng người liên thủ cũng được, ta
cũng không quản, dù sao, ta muốn tuyển là hộ viện có đầu óc, không phải
mãng phu chỉ biết sử dụng sức mạnh."
Nói xong, nàng xoay người trở lại bên cạnh A Thọ. Quản gia thu được ánh mắt của nàng, ý bảo mọi người đấu võ.
Sau im lặng ngắn ngủi, trong sân đột nhiên bùng nổ.
Đường Hoan đối với loại đánh nhau ngu ngốc này không có hứng thú, gọi A Thọ
đến bên cạnh mình, bóc hạt dưa cho thằng bé ăn. A Thọ là bé trai, đừng
nhìn văn văn tĩnh tĩnh giống bé gái, lá gan cũng lớn, mắt to không nháy
mắt nhìn chằm chằm đám người, khẩn trương đến mức quên cả ăn hạt dưa.
Đường Hoan bất đắc dĩ, đưa nhân hạt dưa ngũ vị vào miệng mình, khi lại
bốc hạt dưa, ghé mắt nhìn thoáng qua.
Thấy Tống Mạch nhấc chân đá bay một người, động tác đơn giản lưu loát.
Đường Hoan khen ngợi một tiếng trong lòng, đang muốn thu hồi tầm mắt, Tống Mạch dường như nhận thấy nhìn sang.
Đường Hoan nhanh chóng cúi mắt, tán thưởng biến thành buồn bực, nam nhân này
không khỏi cũng quá lợi hại đi, lúc này còn có lòng dạ để ý nàng?
Trong sân bụi đất nổi lên, Đường Hoan dẫn A Thọ đến phòng bên cạnh tránh né
một lát, bảo quản gia lúc nào kết thúc lại đi gọi nàng.
Khi quản
gia đến mời người, lặng lẽ ở bên tai nàng nói: "Đại tiểu thư, có một
người rất là lợi hại, hơn năm mươi người, chỉ có hắn không có bị
thương."
Đường Hoan gật gật đầu, bên cạnh A Thọ nghe được lời
nói, hưng phấn mà ngửa đầu hỏi quản gia: "Hắn tên là gì? Hắn có phải
người có thể đánh nhất không?"
Quản gia cười trả lời: "Thưa tiểu thiếu gia, người nọ họ Tống tên Mạch, theo ta thấy, đúng là người này có thể đánh nhất."
A Thọ lập tức lắc cánh tay Đường Hoan: "Tỷ tỷ, chúng ta mời hắn làm hộ viện nhé?"
Đường Hoan sờ sờ đầu thằng bé, nhưng cười không nói. Khó được Tống Mạch thích nàng, khó được hắn chủ động tiếp cận nàng nàng lại có cơ hội trêu chọc
hắn, lần này, nàng nhất định phải trêu chọc nam nhân này thật đã, vừa
vặn cũng chứng minh với hắn "mỗi một đời" nàng đều là một người mới, hắn không thể đổ lỗi lầm trước kia ở trên đầu nàng bây giờ.
Kế tiếp
mười người tỷ thí, Tống Mạch vẫn thắng lợi dễ dàng như trước, hơn nữa
còn rất cợt nhả đánh ngã một người dẫn đầu khác, đầy sân trừ người Giang gia, chỉ có hắn vẻ mặt trầm ổn đứng ở nơi đó, yên lặng nhìn nàng.
Đường Hoan không có cảm giác gì, A Thọ quả thực muốn coi hắn thành thần tiên
kính nể rồi, không để ý đến Đường Hoan ngăn cản chạy đến trước người
Tống Mạch, ánh mắt loé sáng nhìn hắn: "Ngươi tên là Tống Mạch đúng
không? Ta muốn ngươi làm hộ viện cho nhà chúng ta!"
Tống Mạch lúc này mới chú ý tới đứa nhỏ này. Khi thấy rõ bộ dáng của A Thọ, ngực hắn
bỗng dưng co rụt lại. Nếu, nếu nàng có thể sinh một đứa nhỏ cho hắn, hẳn là không kém bé trai này bao nhiêu nhỉ?
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt
nóng rực quăng về phía nữ nhân đang ngồi uống trà ở bên kia. Một đời
này, vô luận như thế nào hắn cũng phải chịu đựng, không đợi đến hai ba
năm kiên quyết không muốn nàng!
"Chín người các ngươi đi xuống
trước đi, sáng sớm ngày mai tới đây báo cáo, chính thức đảm nhiệm hộ
viện của Giang gia." Đường Hoan phất phất tay, để cho quản gia dẫn bọn
họ đi xuống.
Quản gia vuốt cằm, nghi hoặc nhìn thoáng qua Tống
Mạch một cái, sau đó dẫn chín người đang hết sức phấn khởi rời đi, trong đó cũng không có người cùng thôn với Tống Mạch kia. Hắn ta rất thành
thật, ngay từ đầu muốn cùng Tống Mạch liên thủ, Tống Mạch ngại hắn ta
vướng bận, một mình vui vẻ đánh. Trương Võ đành phải tìm một người khác, mới đầu hợp tác tốt lắm, lúc sắp chấm dứt bị đối phương dùng ám chiêu,
ngã xuống đất không dậy nổi...
Người đi rồi, xung quanh lập tức an tĩnh lại.
Đám nha hoàn đứng xa xa, Đường Hoan đi qua kéo A Thọ đến bên cạnh mình, tò
mò hỏi Tống Mạch: "Trước ngày hôm qua, ngươi từng gặp ta ở đâu sao?"
Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức Tống Mạch duỗi tay ra là có thể ôm lấy nàng vào trong lòng.
Hắn nhìn nàng, trong đôi mắt quen thuộc kia không có một chút tình ý.
Tống Mạch cười khổ ở trong lòng. Hắn đâu chỉ từng gặp nàng? Khi chia xa lần
trước, hắn còn đang đặt nàng ở dưới thân, một lần một lần muốn nàng,
muốn nữ nhân của hắn.
Nhưng giờ này khắc này, hắn chỉ có thể nói không có.
Đường Hoan gật gật đầu, tiếc hận buông tiếng thở dài: "Đáng tiếc. Chẳng qua
thân thủ của ngươi tốt, thiếu Giang gia, nhất định còn có thể tìm được
việc làm tốt."
Thần sắc của Tống Mạch khẽ biến, nhíu mày nhìn nàng: "Vì sao không cần ta?"
Đường Hoan trấn an sờ sờ đầu A Thọ, lui ra phía sau mấy bước, vẻ mặt xa cách
trả lời: "Bởi vì ánh mắt ngươi nhìn ta quá xâm lược, ta muốn tìm hộ viện phải kính ta sợ ta, lấy ta làm chủ nhân, mà không phải lấy ta làm con
mồi. Ngươi tốt lắm, nhưng là quá nguy hiểm, một nữ tử yếu đuối như ta,
không dám dùng ngươi. Được rồi, ngươi đi đi, hôm nay coi như là hại
ngươi một chuyến tay không, ngươi đến chỗ quản gia lĩnh mười lượng bạc,
xem như phí vất vả."
Hô hấp của Tống Mạch trầm xuống, một đôi thiết quyền(*) nắm chặt.
(*)Thiết quyền: quả đấm thép, có thể hiểu là nắm đấm chắc như sắt
Đường Hoan dường như cũng không nhận ra, cười nói với A Thọ: "Đi, chúng ta tiếp tục xem cá đi."
"Tỷ tỷ, đệ muốn..." A Thọ lưu luyến nhìn Tống Mạch, "Tỷ tỷ, tỷ đừng đuổi hắn..."
"A Thọ nghe lời." Đường Hoan xoay người ôm lấy thằng bé, ở trên mặt bé
trai hôn một cái: "Ngoan, tỷ tỷ phải chăm sóc cho đệ thật tốt, nhất định phải bảo đảm chính mình tuyệt đối không sơ hở tý nào."
A Thọ giật mình, cái hiểu cái không nhìn nàng, chậm rãi gật đầu, nhưng trong đôi mắt to chứa đầy ấm ức.
Đường Hoan thấy, nhịn không được quay đầu nhìn Tống Mạch.
Nam nhân cũng đang nhìn nàng, trong mắt trừ lửa giận sắp không thể đè nén được, thế nhưng cũng có một phần... ấm ức.