Thiếu gia không kêu
dừng xe, xa phu cũng chỉ đành giả câm vờ điếc tiếp tục vững vàng đi về
phía trước. Đặng Huy giục ngựa vụng trộm đi theo một lát, hồi lâu không
nghe thấy bên trong truyền ra động tĩnh, biết Tống Mạch phát hiện rồi,
buông tiếng thở dài tiếc hận, phẫn nộ quay lại bên cạnh xe ngựa của muội muội.
"Ca ca, huynh đi làm cái gì vậy?" Đặng Uyển vén lên một góc rèm cửa sổ, nghi hoặc hỏi.
"Không làm cái gì, muội ngồi yên đấy đi." Đặng Huy cố ý tụt lại phía sau một
chút, tránh đi tầm mắt của Đặng Uyển, sau đó không kiêng nể gì nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa phía trước, ở trong đầu tưởng tượng cảnh tượng nóng
bỏng bên trong. Không được, đêm nay hắn phải tìm ngay một nha đầu thử
xem.
Bên trong xe.
Nam nhân tức giận vẫn là rất dọa người, Đường Hoan ngoan ngoãn nằm trong lòng Tống Mạch, xung quanh tất cả đều
là hương vị chỉ có duy nhất trên người hắn, quen thuộc lại dễ ngửi.
"Tống Mạch, ta… bị gã nhìn thấy không?"
"Không có."
"Vậy sao chàng còn tức giận? Doạ ta rồi." Đường Hoan đẩy đẩy, từ trong xiêm y của hắn chui ra, mắt to có chút sợ sệt nhìn hắn.
Tầm mắt của Tống Mạch xẹt qua cổ vai nàng vô ý lộ ra, dừng một chút, ôn nhu nói: "Được, ta không giận, ta đỡ nàng đứng lên, mau mặc vào đi."
Đường Hoan ôm hắn không động, con ngươi đảo vòng, nhỏ giọng nhận sai: "Đều là ta không tốt, nhất định đòi ra ngoài cùng chàng. Nếu ta ngoan ngoãn đợi ở nhà, sẽ không xảy ra chuyện như vậy làm cho chàng mất hứng."
Thật biết giả vờ ngoan!
Tống Mạch nở nụ cười, hôn nhẹ cái trán nàng, cố ý trêu chọc nàng: "Đúng vậy, nếu Tiểu Ngũ luôn hiểu chuyện giống như vậy giờ thì thật là tốt. Như
vậy đi, một lát nữa đến chân núi, ta bảo xa phu đưa nàng trở về trước?
Vừa vặn nàng, bên trong không tiện."
"Ta không quay về!" Đường Hoan lập tức trừng hắn, giãy ra một cánh tay muốn véo hắn.
Tống Mạch vội nắm lấy tay nàng, quay đầu dỗ nàng: "Đừng quấy rối, mặc xiêm y trước đã!"
"Vậy chàng buông ra? Chàng ôm chặt như vậy, ta mặc như thế nào chứ?" Đường Hoan ở trên đùi hắn xoay đến xoay đi.
Tống Mạch lập tức buông nàng ra, đưa lưng về phía nàng mà ngồi.
Đường Hoan hừ một tiếng, bắt đầu mặc quần áo lên người, sau một lúc loạt xà
loạt xoạt, rầu rĩ nói: "Mặc rồi, chàng quay lại đây đi."
Tống
Mạch nhẹ nhàng thở ra, xoay người nhìn nàng, "Lần sau thật sự không dám
lại mang nàng..." Lời còn chưa dứt, nàng đột nhiên nhào tới, hắn theo
bản năng đỡ được nàng, hai người cùng nhau ngã ra phía sau. Bởi vì không gian bên trong xe không lớn, lúc ngã nhào hắn gập chân lên một cách tự
nhiên, chờ hắn lấy lại tinh thần, nữ nhân đã dạng chân ngồi ở ngang hông hắn, hai tay đè xuống bả vai hắn, trên mặt đỏ rực một mảnh lại vẫn lớn
mật nhìn chăm chú vào hắn như trước, "Tống Mạch, ta . . . xinh đẹp
không?"
Trước mắt có đẫy đà mập mờ đung đưa, Tống Mạch vội vàng
nhắm mắt lại, "Đừng quấy rối!" Hai tay dễ dàng giãy khỏi nàng, đỡ lấy bả vai nàng muốn đẩy nàng đứng lên.
Đường Hoan mới không để cho hắn thực hiện được, dán chặt vào trên người hắn ôm cổ hắn không chịu đi,
"Là chàng nói ta quấy rối, ta . . . ta liền quấy rối chàng!"
Tống Mạch căng cứng cơ thể: "Đừng như vậy, bị người nhìn thấy không tốt." Ở
nhà làm loạn như thế nào cũng không nên chuyện, nhưng đây là ở trên xe,
Đặng Huy bất cứ lúc nào cũng có thể tới nữa, nàng làm sao có thể quần áo không chỉnh tề?
"Sẽ không nhìn thấy, như vậy, ai cũng không nhìn thấy chúng ta." Đường Hoan di chuyển lên phía trước, để cho bộ ngực của mình hướng về phía mặt hắn, ngay sau đó phủ vạt sau áo bào lên phía
trước, trên đầu hai người lập tức tối lại.
Trong mờ tối, trong xóc nảy rất nhỏ xe ngựa mang đến, ngực của nàng tự động đung đưa, đụng tới mặt hắn.
Nghe tiếng nuốt xuống của nam nhân, Đường Hoan vừa dùng khuỷu tay chống
mình, vừa buông áo bào ra sờ khóe môi hắn, "Thiếu gia, ngực Tiểu Ngũ bị
thương, chàng hôn nhẹ nó giúp ta. Tiểu Ngũ từng nghe lang trung nói,
nước miếng có thể... ừm..."
Cũng là nam nhân chợt nắm eo nàng, vội vàng nuốt vào một viên.
Ba hồn của Đường Hoan đã đánh mất một nửa rồi, trên đỉnh đầu hắn thở khẽ:
"Thiếu gia, chàng thật lợi hại, Tiểu Ngũ, không đau nữa."
Tống
Mạch căn bản không có tâm tư trả lời nàng. Trong miệng là quả hồng vừa
xa lạ vừa quen thuộc, dưới tay là sống lưng trắng mịn như mỡ của nàng,
từ bả vai đang chống lên đến eo nhỏ đang đè hắn thật chặt, độ cong lõm
xuống kinh người kia làm cho hắn yêu thích không buông tay lưu luyến
quên lối về, không thể tự kềm chế một lần lại một lần vuốt ve, ở thắt
lưng nàng chần chừ. Hắn biết, nếu như tiếp tục sờ xuống, còn có thể đụng tới đường cong nhấp nhô mê người hơn, còn có thể gặp được khe núi vạch
ra suối nước, nhưng hắn không dám, như bây giờ, hắn cũng sắp không chịu
nổi rồi.
Thân mình nàng xụi lơ xuống, không còn có sức lực làm
loạn, Tống Mạch liền nằm ngửa như vậy mặc quần áo cho nàng. Đường Hoan
không thuận theo, sử dụng sức lực không dậy dán vào hắn lộn xộn. Dù sao
quần áo cũng phủ lên rồi, Tống Mạch dứt khoát xoay người đặt ở trên
người nàng, nghiêm mặt thắt lại nút áo và đai lưng cho nàng, sau đó ôm
lấy người ngồi trở lại trên giường thấp.
Vốn muốn khiển trách
nàng hai câu, nàng giảo hoạt rụt vào trong lòng hắn, chỉ lấy gò má đỏ
rực hướng về phía hắn, tươi đẹp như đào mận, trong nháy mắt tiêu tan hết lửa giận tràn đầy của hắn.
Nhưng tóm lại phải phạt nàng.
Tống Mạch tức giận niết mông nhỏ của nàng, ngón cái ngón trỏ véo thịt không
buông ra, ở bên tai nàng thấp giọng uy hiếp: "Về sau có còn dám không?"
Đường Hoan cười hì hì, thừa dịp hắn không chú ý, nhanh chóng ngẩng đầu hôn
một cái lên mặt hắn, lại chôn vào cổ hắn, nhắm mắt nói: "Vốn không dám,
nhưng chàng làm cho ta thoải mái như vậy, ta rất thích, nếu thích, có lẽ sẽ có thể không nhịn được quấy rối chàng. Chàng . . . chàng véo ta
thích lắm, chẳng qua nhẹ một chút, có chút đau."
"Nàng..." Hắn đã phạt nàng rồi, nàng còn vô lại như vậy, Tống Mạch hoàn toàn không còn
tức giận. Hắn nghĩ đến Tiểu Ngũ đã đủ to gan trắng trợn lắm rồi, không
nghĩ tới bây giờ nàng càng tăng thêm một bậc, khi làm chuyện xấu khiến
cho dục.hỏa của hắn cháy bừng bừng, đàng hoàng rồi cũng làm cho hắn
không thể làm gì.
Đường Hoan lặng lẽ nhìn hắn, chống lại đôi mắt
bất đắc dĩ lại cưng chiều của hắn, nàng đắc ý cười, sóng mắt lưu chuyển, "Thiếu gia tốt, đừng giả vờ đứng đắn, ta . . . ta biết chàng thích như
vậy, vừa rồi. . . vừa rồi linh hồn nhỏ bé của ta cũng sắp bị chàng hút
ra ngoài rồi."
Tống Mạch không thể tin nhìn nàng.
Rõ ràng xấu hổ đến mức sắc mặt như nhuộm ráng mây, con ngươi như nước lại nhìn hắn chằm chằm, quyến rũ xinh đẹp.
Tống Mạch mềm lòng rối tinh rối mù, dán sát vào nàng, hôn đôi mắt quyến rũ
của nàng: "Làm sao nàng to gan như vậy? Lời như thế cũng có thể nói ra
khỏi miệng?"
Tay nhỏ của Đường Hoan chống ở trên ngực hắn, muốn
mò vào trong, bị hắn nắm lấy. Nàng giãy hai cái, không giãy được, bèn
rất chân thành đùa giỡn nói: "Bởi vì thiếu gia lớn lên quá đẹp, Tiểu Ngũ mỗi ngày hầu hạ bên người ngài, quá thèm ăn. Tiểu Ngũ đã nghĩ, nếu có
thể hôn được thiếu gia như thiên tiên kia, bảo ta xuống mười tám tầng
..."
Môi bị người ngăn chặn, hôn nàng đến sắp thở không ra hơi rồi, Tống Mạch mới buông nàng ra: "Không được nói bậy."
Đường Hoan ngẩng đầu, đụng đụng vào môi hắn, ánh mắt mê ly nhìn hắn: "Tống Mạch, chàng thích ta như vậy không?"
Tống Mạch không nói chuyện.
Đường Hoan nằm lại trên cánh tay hắn, nhìn thẳng vào hắn một lát, chậm rãi rủ mi mắt xuống, "Ta, ta hiểu rồi, chàng..."
Tống Mạch nâng cằm nàng lên, thanh âm khàn khàn: "Ta thích, nhưng về sau chỉ có thể như vậy ở trong phòng, còn dám ở bên ngoài làm bậy, ta … phạt
nàng." Nói xong, đã thấy nàng quả nhiên khôi phục tinh thần như trong dự liệu của hắn, còn khiêu khích hỏi hắn: "Chàng phạt ta như thế nào?"
Trong đầu là hình ảnh nàng khóc cầu xin tha thứ, Tống Mạch ý vị thâm trường cười: "Nàng muốn thử một chút?"
Đường Hoan ngó ngó hắn, mở to mắt: "Không muốn." Mới là lạ, lát nữa đến trên
núi, có cơ hội nàng liền quấy rối hắn, xem hắn có thể lấy ra thủ đoạn
gì.
Tống Mạch không biết suy nghĩ trong lòng của nàng, thấy nàng
cuối cùng lại lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng của tiểu nữ nhân, cuối cùng
cũng buông lỏng. Hắn không thể ngăn cản trêu chọc của nàng, nếu tiếp tục dung túng nàng, khiến cho nàng càng ngày càng không có cố kỵ, về sau
hắn còn không bị nàng dắt đi? Dù sao cũng phải để cho nàng sợ hắn.
Thấm thoát, xe ngựa đã dừng ở chân núi Tê Hà.
Trước khi sắp xuống xe, mặc dù trong lòng khó xử, Tống Mạch vẫn là giúp đỡ
Đường Hoan nhìn trái nhìn phải, xác định áo bào rộng rãi, thật sự không
nhìn ra nàng không có mặc áo yếm bao ngực, sắc mặt mới dễ nhìn một chút.
Đường Hoan nhắm mắt giả vờ xấu hổ: "Thiếu gia, ở trong xe chàng nhìn Tiểu Ngũ thế nào cũng không sao, ra bên ngoài, trăm ngàn lần đừng nhìn chằm chằm vào bộ ngực của người ta đấy." Trả về câu nói của hắn.
Tống Mạch dường như nghe không hiểu, cuối cùng liếc nàng đánh giá một cái, "Sau
khi xuống xe theo sát ở bên trái ta." Hắn che chở nàng, tránh cho bị
nhiều người đụng vào.
Đường Hoan cười hôn một cái trên mặt hắn.
Bên ngoài.
Đặng Huy nhảy xuống ngựa, đứng ở trước xe chuẩn bị đỡ Đặng Uyển xuống, ánh
mắt lại nhìn chằm chằm xe ngựa phía trước, trong mắt chứa đầy trêu chọc. Tống Mạch bình thường nghiêm túc đứng đắn, không nghĩ tới đúng là cao
thủ trong sắc, nam trang xe ngựa, đa dạng như vậy, chỉ là không biết bản lĩnh của hắn như thế nào.
"Ca ca, huynh nhìn đi đâu ..."
Đặng Uyển đi ra, xuyên qua mũ sa, thấy Đặng Huy mặc dù giơ tay, cánh tay lại cách nàng khá xa, nàng căn bản không với tới, không khỏi nhỏ giọng
trách mắng, chẳng qua là còn chưa nói xong, chợt một trận gió nổi lên,
thổi bung ra sa mỏng, trước mắt lập tức rõ ràng. Nàng vội vã túm lấy,
giương mắt, đột nhiên phát hiện đối diện có người đang nhìn chằm chằm
vào nàng.
Là một nam tử cao gầy mặc áo gấm hoa, không bằng hai ca ca của mình, nhưng cũng là tướng mạo tốt.
Trên mặt Đặng Uyển nóng lên, vừa vặn Đặng Huy đưa tay tới đây, nàng nhanh
chóng cúi đầu, giẫm băng ghế xuống xe, né ở trước người Đặng Huy.
Tê Hà tự được xem như chùa chiền khá nổi danh ở ngoại ô Kinh thành, chân
núi có người mở riêng một khoảng sân rộng rãi, cho quan lại quyền quý
nhà giàu dùng để đỗ xe ngựa. Xe ngựa của Tống gia dừng ở trước cửa viện, chờ các chủ nhân xuống xe, xa phu lại đánh xe đi vào. Như thế, lúc đi
ra ngoài, rất dễ dàng chạm mặt người xuống xe phía sau.
Bởi vì
cảm giác người nọ còn đang nhìn mình, Đặng Uyển cũng không có tâm tư
nghe Đặng Huy và Tống Mạch nói cái gì, khẩn trương núp ở bên người gã,
cùng nhau đi ra ngoài.
Người nọ vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
Giữa Đặng Uyển và hắn chỉ cách Đặng Huy, lúc đi qua đối phương, nàng nghe
thấy có người gọi hắn ta là thế tử. Nam nhân đáp lại, ngay sau đó đi
theo phía sau bọn họ, như bóng với hình, như gai nhọn ở lưng.
Đặng Uyển rủ mắt, ánh mắt rơi vào trên bối tử điểm hoa lê trắng, váy dài màu tím nhạt vì Tống Mạch mà cố ý chuẩn bị.
Thế tử, vô luận là thế tử Hầu phủ, hay là thế tử Vương phủ, đều hơn Tống
Mạch con của một quan viên ngũ phẩm nhỉ? Tướng mạo của mình cũng là hạng nhất, khổ nỗi thân phận thấp kém không có duyên được gặp quý nhân, bình thường thân thế tốt nhất có thể nghĩ tới chính là biểu ca Tống Mạch
này, mà Tống Mạch lớn lên tuấn mỹ, nàng tất nhiên rất vừa ý. Nhưng là,
nếu . . . nếu có tốt hơn, cho dù dung mạo của đối phương không bằng Tống Mạch, nàng cũng bằng lòng.
Tống Mạch có mắt không tròng, tự có người có thể phát hiện ra cái tốt của nàng.