Chu Tô đang đứng ngẩn người, bỗng nhiên một giọng nói từ đâu đấy vang lên khiến cô giật mình
ngẩng đầu lên, nước mắt cũng chưa kịp lau khô: "Yến Linh?"
Lưu Yến Linh lạnh lùng nhìn Chu Tô, đưa điện thoại di động: "Là tớ đến đem điện thoại di động cậu để quên ở tòa soạn."
Chu Tô có chút không biết phải làm như thế nào, xoa vội nước mắt trên mặt đáp: "Ừ, cám ơn."
"Tớ đã nhìn thấy." Lấy một cái khăn trong túi ra lau mặt cho Chu Tô nói
"Nhìn thấy cái gì?"
"Nhìn thấy Phương Đại Đồng đưa cậu về, nhìn thấy Chung Ly thiếu chút nữa quỳ
xuống cầu xin cậu đừng bỏ rơi anh ấy, cái gì cũng đều nhìn thấy"
Chu Tô sững sờ, xoay mặt, giọng nói giống như lời thì thầm: "Cậu không hiểu đâu."
"Tớ không hiểu?" Nét mặt Lưu Yến Linh chợt nghiêm túc: "Chu Tô, là cậu vô tình, cậu mới là người không hiểu!"
"Lưu Yến Linh, cậu đang nói cái gì vậy, ý cậu là sao? Bây giờ còn ra mặt nói chuyện thay Chung Ly?"
Lưu Yến Linh nhìn chằm chằm Chu Tô, lớn tiếng nói: "Chu Tô, cậu thực sự
đáng bị đánh đòn. Đầu óc cậu bị lừa đá hả? Tớ sẽ khiến cậu biết là tớ có hiểu hay không? Đi, đi theo tớ!" Nói xong, nắm tay Chu Tô kéo đi.
Chu Tô hơi phản kháng nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể yếu ớt nói: "Lưu Yến
Linh, cậu nổi điên gì vậy, tớ đã đủ đau đầu rồi, đừng làm tớ thêm loạn
nữa."
Lưu Yến Linh không để ý tới sự kháng cự của Chu Tô, cứ như
vậy lôi kéo Chu Tô ra lối đi bộ, nhìn thấy xe taxi liền vẫy tay sau đó
đẩy cô vào, đóng cửa lại. Chu Tô lần nữa hất tay Lưu Yến Linh: "Cậu bị
gì vậy?"
"Chu Tô, cậu mà nói nữa, tớ nhất định sẽ từ cậu." Lưu
Yến Linh không thèm đếm xỉa đến lời nói của Chu Tô: "Đàng hoàng ngồi
đây, đi với tớ đến một nơi, không mất bao nhiêu thời gian của cậu."
Chu Tô nhìn thấy bạn mình nóng nảy như vậy nên cũng không lên tiếng, nghĩ
thầm đồ đạc mình đã dọn dẹp xong hết rồi, cứ yên lặng đi theo Lưu Yến
Linh một chuyến cũng chả sao.
Tài xế theo hướng dẫn của Lưu Yến
Linh chạy xe đến vùng ngoại ô Tiểu Lâm Tử, trời tối đến mức không thể
nhìn thấy gì hai bên đường khiến Chu Tô cảm giác hơi sợ.
Tài xế
cũng cảm thấy có chút nghi ngờ, mắt liếc hai người phụ nữ ngồi ghế sau,
miệng chỉ chờ để nói là sẽ không đi nữa. Lưu Yến Linh lên tiếng: "Phiền
bác tài đi qua rừng cây nhỏ này, sau đó chúng tôi sẽ xuống."
Chu Tô nhìn Lưu Yến Linh chằm chằm, đêm hôm khuya khoắt chạy tới nơi này làm cái gì không biết.
Xuống xe, trước mắt vẫn là một màn đen kịt. Lưu Yến Linh không nói câu nào
kéo tay Chu Tô tiến về phía trước, bước chân có chút vội vàng khiến Chu
Tô khó khăn lắm mới có thể theo kịp.
Đến trước một tòa nhà, cuối
cùng Chu Tô cũng đã được dừng lại. Do trời quá tối nên Chu Tô không hiểu đây là nơi nào nhưng dựa vào hình dáng lờ mờ cảm nhận thì có lẽ tòa nhà này rất lo lớn nhưng có lẽ là vừa mới xây dựng cách đây không lâu bởi
vì cô còn ngửi được mùi sơn.
Lưu Yến Linh nhìn tòa nhà một chút
sau đó hít một hơi, quay đầu về phía Chu Tô nói: "Chu Tô, cậu phải nhìn
cho kỹ, dùng cái đầu bị lừa đá của cậu mà suy nghĩ cho kỹ.”
Chu Tô hơi nheo mắt vì ánh đèn bất ngờ được bật sáng, sau đó những chiếc bóng đèn nhỏ lần lượt được bật sáng.
Chu Tô híp mắt, chậm rãi thấy rõ, không khỏi ngẩn ngơ.
Tại sao ở Bắc Kinh lại có tòa nhà như thế này, kiểu cách của một giáo đường nhưng đỉnh tòa tháp lại cao vút giống như chọc thẳng đến tận bầu trời,
thân tháp ngân quang lóng lánh, dát lên một tầng lóng lánh lên thân hai
người phụ nữ đang đứng đó, tường được sơn một màu trắng như tuyết, đem
lại cho người xem một cảm giác vừa nghiêm trang vừa thanh lịch, chính
xác là giống như một căn phòng trong mộng của Chu Tô.
Lúc Chu Tô
vẫn còn đang sững sờ, Lưu Yến Linh lại kéo tay Chu Tô tiến về phía
trước, bước lên từng bậc thang, nói: "Cậu nhìn cho rõ."
"Đây là tòa nhà do ai thiết kế?"
"Một lát nữa cậu sẽ biết!"
Đi tới cửa, Lưu Yến Linh lấy ra một chiếc chìa khóa có hình dạng một ngôi
sao mở cửa, bật đèn, trước mắt trở nên sáng ngời, giống như ban ngày.
Chu Tô chậm rãi bước vào, đây không phải là một ngôi nhà bình thường, cô
khẳng định, trên tường đã được gắn một vài khung hình, Chu Tô bước tới
xem, nhất thời ngây dại.
Đó là những tác phẩm do chính tay cô
chụp, bức hình này là chụp vào lúc cô đi Châu Phi, lúc đấy là thời điểm
một con sư tử cái rống lên vì đứa con của mình bị chết.
Chu Tô quay đầu: "Lưu Yến Linh?"
"Nhìn tớ làm gì? Đương nhiên là do Chung Ly làm."
Da đầu của Chu Tô bỗng tê dại hẳn đi, cả người giống như bị điện giật, không khỏi run một cái: "Có ý gì?"
Lưu Yến Linh đi tới: "Chu Tô, thấy rõ chưa? Toàn bộ kiến trúc của tòa nhà
này là do chính tay Chung Ly thiết kế, khu vực đấu giá, bày biện tác
phẩm cũng là do chính tay anh ấy sắp đặt, thậm chí một viên ngói một
viên gạch đều là tâm huyết của Chung Ly."
Đầu óc của Chu Tô nổ ầm một tiếng, máu giống như đang chảy ngược rồi, trước mắt hoàn toàn mơ hồ.
"Chu Tô, triển lãm ảnh này, Chung Ly nói triển lãm ảnh này là tâm nguyện của cậu nên bí mật chuẩn bị muốn cho cậu một sự bất ngờ. Mấy tháng trước đã bắt đầu khởi công, thời điểm hai người ly hôn anh ấy cũng không dừng
lại, cho đến mấy ngày trước anh ấy quyết định đính hôn với người khác
mới dừng lại đấy."
Triển lãm ảnh? Làm sao anh biết, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, chuyện cũ lần lượt hiện ra trước mắt.
"Trước kia không có cảm giác gì đặc biệt nhưng bây giờ đi ngang qua thì thấy
đặc biệt hoài niệm, tim đập mạnh từng hồi. Chung Ly! Hiện tại em càng
ngày càng giống một bà già, luôn thích đi hoài niệm những khoảnh khắc
trong quá khứ, có lúc lại nghĩ cuộc sống này quá ngắn ngủi, vũ trụ vĩnh
hằng mấy ngàn mấy chục tỷ năm, nhưng đời người chỉ ngắn ngủi trong vòng
vài chục năm. Người ta nói bất cứ cái gì đi qua đều để lại dấu tích
riêng. Trước kia em luôn cho rằng mình đã đi qua nửa vòng Trái Đất nhưng nhìn lại chỉ cảm thấy mình chưa để lại được gì cho cuộc đời. Cho nên
muốn lưu lại vài dấu tích."
"Những địa điểm trong thành phố Bắc Kinh? Anh cảm thấy phạm vi này quá nhỏ."
"Đúng là quá nhỏ, em hi vọng có thể đi khắp thế giới. Thực ra em có cất giữ
một số hình ảnh rất đẹp, rất động lòng người của những khoảnh khắc rất
tuyệt vời vẫn luôn chỉ giấu cho riêng mình. Nhưng bây giờ lại muốn tổ
chức một triển lãm ảnh."
"Em biết là không dễ dàng, phải có nhà đầu tư cơ. Em đã từng đem hình cho
Lưu Yến Linh xem qua, cô ấy nói nếu em muốn mở triển lãm ảnh thì chính
là nằm mơ giữa ban ngày. Còn có... Chung Ly... Em muốn tìm lại những
miền kí ức bị chính mình bỏ rơi."
Hoá ra là như vậy , cô nhớ ra
rồi, đêm hôm đó bởi vì chuyện của Dương Lực và Lưu Yến Linh mà đến công
ty của Chung Ly quậy phá một trận đã đời, tối về Chung Ly còn dỗ dành
mình, một câu nói thuận miệng nói ra như vậy mà anh cũng nhớ để thực
hiện.
"Tớ không biết làm sao anh ấy biết nhưng mấy tháng trước
Chung Ly có tìm tớ, nhờ tớ hỗ trợ khâu tìm những tác phẩm của cậu. Anh
ấy còn nhấn mạnh, nhờ tớ giúp đỡ nhưng mà phải giữ bí mật, muốn cho cậu
một niềm hạnh phúc bất ngờ."
Chu Tô yên lặng nghe Lưu Yến Linh nói, vuốt ve tác phẩm đã được đóng khung kia một cách tỉ mỉ, ngón tay run rẩy.
"Chu Tô, hôm đó Chung Ly đã nói chuyện với tớ rất nhiều, mấy chục năm quen
biết nhưng đó là lần đầu tiên Chung Ly nói chuyện với tớ lâu như vậy.
Nói sau khi cho cậu xem nơi này rồi sẽ cùng nhau đi du lịch. Đi xem
những người già bị vứt bỏ ở Châu Phi, xem bệnh tình của những đứa trẻ
mắc chứng tự kỷ trong bệnh viện kia có chuyển biến tốt hay không."
Chu Tô cứ thế bước đi, vừa nhìn những tác phẩm của mình vừa mỉm cười. Nhìn
một dãy hành lang dài hơn mấy chục mét bày đầy những tác phẩm của mình,
chợt cảm thấy giống như mình đang nằm mơ, tất cả những điều tốt đẹp như
vậy, lại tàn nhẫn như vậy.
"Cậu mở to mắt mà xem, dùng đầu mà suy nghĩ, phương án thiết kế bao gồm xây dựng lẫn sắp đặt mọi thứ, nếu
không tiến hành một cách nhanh chóng làm sao có thể có nơi này như bây
giờ. Tổng thể kết cấu là do Chung Ly tự mình thiết kế, còn có nơi này
mỗi một món bày biện đều là anh ấy tự mình chọn lựa. Tớ có hỏi tại sao
Chung Ly lại thiết kế trần nhà là thủy tinh cường lực, anh ấy nói, giáo
đường Thiên Chúa, đỉnh tháp cao vợi giống như có thể chạm đến tận trời,
trần nhà thủy tinh, khi mặt trời ngang qua ánh sáng chiếu rọi, thủy tinh sẽ là thứ hấp thụ ánh sáng tốt nhất, như vậy ngụ ý nơi này chính là địa phương gần Thiên đường nhất nên Chung Ly muốn gọi nơi này là ‘ Thiên
đường ’
Chu Tô đi tới trước một bộ tác phẩm, đó là những bức hình cô chụp tại một giáo đường, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi, hai hàng
những đứa bé nhỏ xinh, một bé cầm một cây nến cùng nhau thành kính hát
Thánh ca mặc cho tiết trời lạnh lẽo. Chu Tô đã từng nghĩ đó là khoảnh
khắc cảm động nhất mà Chu Tô từng nhìn thấy.
Không thể bước đi
nổi nữa, trước mặt còn có nhiều tác phẩm của mình như vậy, cô tha thiết
hi vọng bọn họ, cô và Chung Ly có thể cùng nhau treo những tác phẩm này, để bất cứ ai có niềm say mê với nghệ thuật đều có thể thưởng thức
nhưng...
Chu Tô vịn tường, cả người bắt đầu không nhịn được mà
phát run, sự kiên cường mà cô gây dựng mấy tháng nay hoàn toàn sụp đổ
trong nháy mắt.
Lưu Yến Linh kéo Chu Tô đang cố dựa vào tường: "Cậu tới đây."
Chu Tô mặc kệ Lưu Yến Linh muốn kéo cô đi đâu thì đi. Lưu Yến Linh nhanh
chóng bước tới một bức hình thật to trên sân khấu ngay giữa phòng, được
che bằng một tấm vải hoa nói: "Chu Tô, tất cả tác phẩm nơi này đều là
của cậu nhưng chỉ có món đồ này là của Chung Ly, cậu mở to mắt xem một
chút."
Nói xong, cánh tay giương lên giật tấm màn che, một bức hình thật to nằm ngay chính giữa sân khấu đập vào mắt hai người.
Chu Tô ngơ ngác nhìn bức hình, rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa mà òa lên khóc lớn.
Đó là một bức ảnh ghép, bức hình Chung Ly cầm tay Chu Tô, cùng nhau đỡ lấy một đứa bé xinh xắn, có nét giống Chung Ly cũng có nét giống Chu Tô, cả gia đình đều cười rất hạnh phúc.
Chu Tô che mặt, nhưng nụ cười của đứa bé kia lại giống như dao găm vào trái tim cô.
Bên tai vang lên giọng nói của Chung Ly: "Anh vẫn thường nghĩ đứa bé kia
rốt cuộc là bé trai hay là bé gái , lớn lên giống em hay là giống anh,
có nằm mơ anh cũng sẽ mơ thấy nó gọi anh là ba, nhưng tỉnh dậy lại chỉ
có thể mờ mịt hồi tưởng bộ dạng của con từ trong mộng."
Lưu Yến Linh nói tiếp: "Chung Ly nói, đây chính thiên đường của anh ấy."
Tất cả ngôn ngữ vào thời khắc này đều là hư vô bởi vì Chu Tô không thể nghe thấy gì nữa. Cô ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy hai chân mình, thân thể
rách nát tựa như có ngàn vạn chiếc kìm đang kẹp chặt, đau thương đến tận xương tủy.
"Tớ vẫn cảm thấy tạo vật thật sự kỳ quái, có thể tạo
ra một Dương Lực khốn kiếp như vậy nhưng cũng có thể tạo ra một Chung Ly si tình như vậy." Lưu Yến Linh cười khổ: "Chu Tô, rốt cuộc cậu còn muốn Chung Ly phải làm như thế nào nữa, ah ấy thật sự đã móc cả tim gan ra
để đối xử với cậu rồi. Rốt cuộc cậu còn muốn như thế nào?"
Chu Tô đã khóc không thành tiếng, ngồi dưới đất lắc đầu, lại nói không nổi một câu nữa. Cô muốn như thế nào, còn có thể thế nào? Bọn họ thật sự yêu
nhau nhưng mà quá muộn. Quá muộn rồi.
Có một số người, cứ không
để ý như vậy mà để lạc mất nhau giữa dòng đời, những điều tốt đẹp đã mất đi thì không bao giờ có thể lấy lại được nữa, giống như bàn tay hôm ấy
của Chung Ly, mặc dù cô rất muốn được nắm lấy lần cuối nhưng lại không
thể chạm vào. Mọi chuyện không thể do mình làm chủ.
Chu Tô chậm
rãi ngồi dậy đối mặt với Lưu Yến Linh nói: "Những thứ nên thấy tớ cũng
đã thấy, tớ muốn một mình ở đây một lúc, dù sao ngày mai tớ cũng đi rồi. Cậu để tớ một mình nhé."
"Cậu còn muốn đi ư? Chu Tô cậu đừng như vậy, còn có ai có thể yêu cậu giống như Chung Ly?" Lưu Yến Linh kéo tay Chu Tô than thở.
Chu Tô lắc đầu: "Yến Linh, cám ơn cậu nhưng cậu tôn trọng sự lựa chọn của tớ được không?"
Lưu Yến Linh nhắm mắt lại, giống như đang cố gắng kiềm chế và thấu hiểu, rất lâu sau đó mới chậm rãi gật đầu.
Sau khi Lưu Yến Linh đi, Chu Tô nhìn lên trần nhà, trong lòng từng chút từng chút một chút được lấp đầy.
Ngồi trước cửa sổ khổng lồ bằng thủy tinh, Chu Tô nhắm mắt lại, bắt đầu cảm
thụ sự ấm áp ở mỗi tấc đất mỗi đồ vật nơi này mang lại.
Chung Ly, anh biết không? Em thật sự yêu anh rồi, càng ngày càng yêu điên cuồng
hơn. Từ khi quyết định quay về từ Nhật Bản em không nghĩ tới chuyện sẽ
yêu anh như vậy, chỉ là muốn quay về bên cạnh anh. Một năm, thế nhưng
chỉ trong vòng gần một năm em lại trầm luân thành cái dạng gì rồi, đến
nỗi không thể tự kiềm chế.
Không uổng phí chuyện mình quyết định
trở lại, quay trở lại là muốn tìm hạnh phúc, không có gì có thể so với
niềm hạnh phúc hiện tại rồi.
Anh thật sự là một thằng ngốc, vì
cái gì mà làm nhưng không nói ra. Làm nhiều việc vì em như vậy nhưng
không chịu nói một lời. Em vẫn luôn cho rằng anh là một người đàn ông vô tình nhưng anh xem, anh lại chỉ là một cậu trai lãng mạn đáng yêu.
Nhưng em lại yêu anh, yêu cậu trai lãng mạn đáng yêu kia.
Mặt trời chậm rãi mọc lên, tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên thấu qua tấm
kính thủy tinh. Những tấm kính này hấp thụ ánh mặt trời rất tốt nên
quanh thân Chu Tô giống như dát vàng.
Chu Tô mỉm cười, nhắm mắt lại, một giọt lệ từ khóe mắt rơi xuống.
Chung Ly, anh có thấy không? Em thật sự đã được đến Thiên đường.